Kết quả là, tôi chờ đúng mười phút anh mới xuất hiện.
Tôi cố gắng kìm nén cơn giận: "Tự biết thân biết phận mình đi, anh chẳng qua chỉ là thế thân mà thôi, đừng có thái độ."
Anh nói một câu ngắn gọn: "Ồ."
Chúng tôi đi ăn ở căn-tin.
Vì anh chậm chạp lề mề mà món thịt viên sốt mà tôi thích đã hết sạch.
Tôi không nhịn được càu nhàu: "Anh mà cứ không tích cực như thế thì sớm muộn gì cũng bị tôi đuổi đấy."
Anh đáp: "Vậy anh đi đây."
Đúng là cầm kịch bản truyện ngược tổng tài mà!
Tôi suýt tức chết, đành nghiến răng nghiến lợi nói: "Lần này tôi tha cho anh!"
Ăn xong, tôi dẫn anh về căn hộ gần trường của mình.
Tôi nói: "Từ nay, anh sẽ ở đây."
"Đưa báo cáo sức khỏe của anh cho tôi xem."
Anh nói: "Anh rất khỏe mạnh, trước giờ chỉ bán nghệ, không bán thân."
Tôi trừng mắt. Nhưng sách truyện đều viết là đến một giai đoạn nào đó, tôi sẽ phải say rượu rồi nhầm anh với ánh trăng sáng mà ngủ với anh cơ mà!
Gì chứ?