Thế Thân Ánh Trăng Sáng Tôi Bao Nuôi Là Thái Tử Gia Bắc Kinh

Chương 6

Vậy nên, tôi biết điều đặt ly rượu xuống, hừ một tiếng: "Tôi bị đau dạ dày, đúng ra là không nên uống."

Anh bật cười: "Em còn đau dạ dày nữa à?"

Tôi lại hừ một tiếng: "Thì sao? Căn bệnh này cao quý lắm à? Chỉ nam tổng tài bá đạo mới mắc được, còn nữ tổng tài thì không chắc?"

Anh lại cười, không kìm nén được nữa.

Tôi gửi cho anh thực đơn: "Từ nay trở đi phải nấu cơm cho tôi."

Anh đáp: "Ừm."

Tôi cảm thấy lúc này chẳng có việc gì khác để làm, bèn hỏi anh: "Nhà anh thế nào? Thiếu tiền không?"

"Thiếu tiền."

Tôi nói: "Đúng là một người đàn ông hám hư vinh."

Nghĩ đến ánh trăng sáng cũng vì tiền mà rời bỏ tôi, tôi đập mạnh tay xuống bàn trà, đau đến mức mặt mày méo mó.

Nhưng tôi vẫn nhịn đau, cố thốt ra câu thoại đã chuẩn bị sẵn: "Đàn ông đúng là chẳng có ai ra gì cả."

Cuối cùng anh cũng không nhịn được mà bật cười lớn.



Tôi cảm thấy mình vừa mất hết mặt mũi.

Cuộc sống đại học của tôi rất bận rộn.

Lịch học năm nhất vốn đã kín mít.

Những lúc không có giờ học, tôi còn phải đến công ty thực tập.

Tiền tiêu vặt ba tôi cho mỗi tháng là năm vạn, nếu tôi biểu hiện tốt thì có thể xin tăng thêm hạn mức.

Tôi có ba anh trai và hai chị gái.

Bọn họ giờ đã đứng vững ở công ty rồi, chỉ có tôi là lép vế nhất.

Vậy nên tôi phải nhanh chóng thể hiện năng lực làm việc của mình, để giành thêm tài sản từ ba.

Hơn nữa, tôi còn bị ảnh hưởng sâu sắc bởi mấy motip văn học tổng tài bá đạo, biết rằng muốn trở thành một nữ tổng tài thành công, nhất định phải sở hữu một đế chế thương mại riêng.

Có như vậy thì khi chim hoàng yến của tôi có ý định bay đi, tôi mới có thể cướp máy bay để bắt anh lại rồi cưỡng chế yêu đương!

 
Bình Luận (0)
Comment