Mùng một Tết, theo phong tục thì phải dậy sớm ăn sáng, không được ngủ nướng.
Tôi vội vàng bước xuống xe, quay sang nói với Hạ Yến Nghiêu: "Anh về đi, lái xe đi chỗ khác."
Anh khẽ "ừ" một tiếng, nhìn tôi rồi nói: "Tối về để tôi bôi thuốc cho em."
Phía dưới có hơi đau thật.
Làm tổng tài bá đạo đúng là phải chịu không ít khổ sở mà, nhưng vẫn phải giữ vẻ lạnh lùng.
Vì vậy, tôi chỉ lạnh lùng gật đầu.
Về đến nhà, mẹ tôi hỏi: "Con đi đâu giờ này mới về thế?"
Tôi xoa xoa cổ tay, nói: "Con đi chạy bộ ấy mà."
Nói xong tôi cắn răng nhịn đau mà bước lên lầu.
Tôi cảm thấy mình và anh đã rơi vào một mối tình nồng cháy.