Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang Càng Ngày Càng Đẹp

Chương 62.6 - Chương 62.63

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 62


Nghiêm Quyết cụp mắt, nhìn Khanh Hoan trong lòng mình, hơi thở trên làn da anh rất nhẹ nhưng lại vô cớ khơi dậy cơn sóng ồ ạt trong lòng anh, cảm giác tê dại khiến cả người cứng đờ, đôi tai đỏ như mặt trời.
 
Dường như anh đã bị cô mê hoặc, không kìm lòng nổi mà vươn tay ra giữ thắt lưng cô, ép cô tựa vào lòng anh sâu hơn nữa.
 
Anh quay phim lùi ống kính ra xa, quay lại hình ảnh Khanh Hoan và Nghiêm Quyết ôm nhau quý giá.
 
Khán giả cũng biết loại “kẹo” này không dễ tìm nên “gặm” được lần nào thì cố gắng “gặm” lần ấy.
 
Bình luận chạy vèo vèo trên màn hình:
 
[Chuyện gì xảy ra vậy? Sao Khanh Hoan và Nghiêm Quyết ôm nhau thế? Khanh Hoan gọi Nghiêm Quyết là anh trai đại ma vương là sao nữa? Sóc đất gào thét*, sao tui cứ cảm thấy Khanh Hoan và Nghiêm Quyết có quá khứ gì đó với nhau ấy nhỉ? Chẳng lẽ là kiểu trước mặt là oan gia, sau lưng lên giường đánh lộn? A a a, não tui tự động hiện lên hình ảnh k1ch thích đến chảy máu cam nè!]
 
(*) Là gif/video khá phổ biến:

 
[A a a, quay cho em xem tay Nghiêm Quyết đang đặt lên eo Khanh Hoan kìa, ngón tay vừa dài vừa đẹp, lại còn có gân nữa chứ. Đúng là năng lực bạn trai level max! Mà eo của Khanh Hoan cũng thon quá chừng, một vòng tay của em cũng có thể ôm được luôn á. A a a, con gái như em mà cũng muốn ôm thử một chút!!]
 
[Chỉ ôm thôi thì nhạt nhẽo lắm, hôn nhau đi chứ!! Thỏ con tức giận!]
 
Khanh Hoan cảm thấy Nghiêm Quyết ôm mình thì càng căng thẳng hơn.
 
Lòng bàn tay ấm áp của anh đặt trên da thịt đang run rẩy, giống như cơn sóng rì rào trên biển, từng cơn từng cơn đẩy ra khơi xa.
 
Khanh Hoan không chịu nổi nữa, cô ghé vào vai Nghiêm Quyết, yếu ớt mở miệng: “Tôi… tôi khó chịu quá.”
 
Lý trí của Nghiêm Quyết bị giọng nói của cô kéo về, tuy âm thanh nhỏ nhẹ như mèo con nhưng vẫn khơi dậy sự kích động kỳ lạ từ cơ thể, song anh vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, buông Khanh Hoan ra, cúi đầu nhìn cô: “Khó chịu ở đâu?”
 
“Đầu… Đau đầu…” Khanh Hoan nhăn mặt, vừa xoa đầu diễn vẻ suy yếu, vừa lặng lẽ trượt từ đùi Nghiêm Quyết đến chỗ sofa.
 
Nghiêm Quyết cũng không để tâm mấy, anh duỗi tay sờ trán cô: “Hơi nóng.” Rồi hơi cau mày: “Bị cảm sao?”
 
Khanh Hoan lắc đầu, ra hiệu cho Nghiêm Quyết đừng có làm lố như vậy: “Không phải, chỉ là… hơi mất trí nhớ một chút.”
 
Chỉ là… hơi mất trí nhớ một chút? 
 
Nghiêm Quyết quăng hết sự lo lắng đi, nhìn Khanh Hoan đang giả vờ.
 
“Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì thế?” Khanh Hoan hơi chột dạ khi bị Nghiêm Quyết nhìn như vậy, cô vội bưng tách trà lên, dùng tách trà lớn để che nửa khuôn mặt, cẩn trọng thốt lên từng chữ: “Tôi không nhớ rõ nữa.”
 
Nói xong còn nhìn vào mắt Nghiêm Quyết, rồi nhanh chóng uống trà để trấn an bản thân.
 
[Ha ha ha, vừa ôm xong là mất trí nhớ ngay tại chỗ, ngồi cách màn hình mà vẫn có thể nhìn ra tố chất “vừa kéo quần lên là không nhận người” của gái đểu rồi!]
 
[Ôi, lúc nãy Nghiêm Quyết thật sự lo lắng cho Khanh Hoan đó! Nghe cô ấy nói khó chịu là lập tức sờ trán, nhưng mà sau khi nghe cô ấy nói mất trí nhớ thì tình yêu trong mắt bỗng biến thành sự bình yên trước cơn bão rồi.]
 
[Vấn đề ở đây là Khanh Hoan giả vờ, nhưng tại sao sau khi Nghiêm Quyết sờ trán Khanh Hoan xong thì lại bảo hơi nóng? Có phải là Khanh Hoan thẹn thùng khi ôm Nghiêm Quyết không? A a a, đứa FA như tui xem mà kích động quá chừng!]

 
Nhưng mà, hình ảnh khiến khán giả thét chói tai cũng chỉ kết thúc ở đó, cho đến khi Khanh Hoan và Nghiêm Quyết tìm được manh mối trong căn phòng của cậu bé mất tích thì giữa hai người họ vẫn như được ngăn cách bởi một bức tường chống đạn vô hình.
 
Suốt quá trình đó, ngay cả giao lưu bằng ánh mắt cũng không có.
 
Khán giả không khỏi đau lòng:
 
[Vậy nên, tình yêu biến mất rồi, đúng không?]
 
Khanh Hoan và Nghiêm Quyết dựa vào manh mối mới, đi đến khu rừng phía Tây thôn Liễu Mang. Cánh rừng này sâu hun hút, khi gió nổi lên, có những âm thanh kỳ lạ rít gào khiến người ta không phân biệt được đó là tiếng gió hay là tiếng gì khác.
 
Lúc Khanh Hoan còn đang mải nhìn xem cây đại thụ cao bao nhiêu thì Nghiêm Quyết đã sải bước đi vào rừng. Cô bị anh kéo loạng choạng vài bước rồi mới đi đứng vững vàng được, sau đó nghiến răng đầy bất mãn ở góc khuất mà anh không thấy được.
 
Trong rằng rất yên ắng, Khanh Hoan và Nghiêm Quyết cũng không nói lời nào, tuy hai người đứng bên nhau thôi cũng đủ đã mắt nhưng trong cánh rằng quá yên tĩnh này, khán giả vẫn cảm thấy hơi rợn người.
 
Khi bình luận trên màn hình đang bàn tán sôi nổi về những tình tiết kinh khủng có thể xảy ra trong rừng, một tiếng vang quỷ quái và đơn điệu bỗng nhiên truyền ra.
 
Bịch, bịch, bịch.
 
Giống như có người đang gõ cái gì đó.
 
[A a a, đó không phải là tên sát nhân bi3n thái đang gõ xương của người chết chứ? Mong may mắn bay đến bảo vệ vợ chồng nhà em!]
 
Đương nhiên, Khanh Hoan và Nghiêm Quyết cũng nghe thấy tiếng này, hai người vẫn không giao lưu với nhau, mà ăn ý bước nhẹ nhàng hơn, chầm chậm tiến đến nơi phát ra âm thanh.
 
Đó là mảnh đất trống trong khu rừng, họ đang mân mê thứ gì đó trong tay, mỗi người làm một việc khác nhau. Có tên cầm cây rìu to, quay lưng về phía Khanh Hoan và Nghiêm Quyết, đang chém bổ thứ gì đó dưới đất. Tiếng bịch, bịch, bịch là do gã phát ra, nhưng vì dáng người to lớn nên đã che hết, ngay từ đầu đã không quay được gã đang bổ cái gì.
 
Dường như gã đàn ông kia phát hiện có người theo dõi mình, lúc gã ngẩng đầu, nghi ngờ nhìn xung quanh thì ống kính mới quay được thứ dưới chân gã là đống đen sì hình xương cốt.
 
[Đó có phải là xương cốt bị thiêu rụi không?]
Có khán giả hét lên.
 
[Em là sinh viên khoa y đây, em có thể chắc chắn rằng trên mặt đất đều là xương đùi của con người, các động vật khác không nhìn giống như thế kia.]
 
Có bình luận nhảy ra phổ cập khoa học, khiến không khí kinh khủng hơn.
 
Giọng của người đàn ông chứa khẩu âm địa phương đặc nghẹt, càng nghe càng không hiểu được, vậy nên càng khiến người ta sợ hãi hơn. Khán giả nhanh chóng căng thẳng thay cho Nghiêm Quyết và Khanh Hoan, sợ bọn họ sẽ bị phát hiện.
 
Khanh Hoan trốn sau thân cây, nhìn đám đàn ông đang bận rộn trên khu đất trống, cô không cảm thấy đáng sợ tý nào. Đám đàn ông này rất điển trai, có người còn có vết sẹo trên mặt giống Yến Hoài, Khanh Hoan không khỏi nhớ đến Yến Hoài đã vài ngày không được gặp.
 
Nghiêm Quyết mím môi nhìn Khanh Hoan cười tủm tỉm nhìn đám đàn ông cố tình hóa trang ra dáng vẻ đáng sợ, trông cô cực kỳ vui vẻ.
 
Bàn tay bên người siết chặt.
 
Khanh Hoan không chỉ ngắm vẻ đẹp của những người đàn ông đó không, mà cô cũng quan sát, cô phát hiện hình xăm trên tay của đám đàn ông đó rất đặc biệt, là một đoạn dài như tay cầm, vuông góc với các đoạn ngắn hơn, giống như đang vẽ dụng cụ đơn giản.

 
Trên cánh tay của mỗi người đều xăm hình như vậy, chắc chắn không phải là trùng hợp.
 
Có lẽ, thân phận của bọn họ có liên quan đến hoa văn này.
 
Khanh Hoan đang suy nghĩ về vấn đề này thì đột nhiên đám đàn ông buông việc trong tay xuống, đồng thời nhìn về phía Khanh Hoan và Nghiêm Quyết đang núp. Ánh mắt và khuôn mặt dữ tợn đồng thời lộ ra trước màn ảnh, khiến sóng bình luận sợ đến mức gào rống lên:
 
[Tiêu rồi, tiêu rồi. Bọn họ phát hiện ra Nghiêm Quyết và Khanh Hoan rồi!]
 
Khanh Hoan cũng cảm thấy không ổn, nhiều trai đẹp thế kia nhìn chằm chằm vào cô, ngại quá đi!
 
Không đợi cô thẹn thùng lâu, cô đã bị Nghiêm Quyết xách lên như chiếc giỏ rách, nhét cô xuống dưới một sườn dốc.
 
Khanh Hoan không đứng lên mà ngồi xổm xuống, ngả ra phía sau một chút, ót cô đụng vào cái gì đó, không cứng mà cũng không đau.
 
Nhưng cô vẫn rất tức giận, trừng mắt nhìn Nghiêm Quyết. Anh ta làm cái quái gì vậy? Đột nhiên xách cô đi là sao?
 
Nữ ma đầu không cần mặt mũi sao?!
 
Cô mở miệng, định mắng anh: “Anh…”
 
Mới nói được một chữ thì Nghiêm Quyết đã lạnh lùng bịt miệng cô, đồng thời trên sườn dốc cũng truyền đến tiếng địa phương oang oang của đám đàn ông. Chân bọn họ giẫm lên thảm lá vàng giòn rụm, giống như đang ở ngay trên đỉnh đầu họ vậy, Khanh Hoan ngoan ngoãn ngậm miệng, tuy những người đó đẹp hơn Nghiêm Quyết nhưng cô biết, bây giờ Nghiêm Quyết mới là đồng đội của cô.
 
Giọng nói đến gần hơn.
 
Sườn mặt và người của Nghiêm Quyết cũng tiến gần người Khanh Hoan hơn, để mình ẩn nấp kín đáo dưới sườn dốc.
 
Anh quay phim yêu nghề kính nghiệp ngồi xổm sau tảng đá, lặng lẽ giơ máy quay lên, quay Khanh Hoan và Nghiêm Quyết.
 
Từ góc độ này, Nghiêm Quyết cúi đầu, Khanh Hoan nửa mặt, trông hai người như đang…
 
[Hôn lệch rồi!]
 
Gõ xương với đám đàn ông đáng sợ gì đó đều bị khán giả quên sạch, bọn họ phấn khích ăn kẹo kim cương có giới hạn của CP có nhan sắc thần tiên.
 
Mấy người đàn ông trên sườn dốc cũng nhận được chỉ thị thần bí nên không nhảy xuống tìm người, họ đứng ở phía trên, giẫm lên lá vàng để tạo cảm giác tồn tại, làm cho hai người ở dưới sườn dốc không ra được, mà phải sát lại gần nhau hơn.
 
Khán giả không hề lo Nghiêm Quyết và Khanh Hoan sẽ bị phát hiện, họ điên cuồng chụp màn hình và sử dụng kính hiển vi để phát hiện hint rải đường: 
 
[Mấy thím có thấy không? Nghiêm Quyết luôn lót một tay sau đầu Khanh Hoan, a a a, ngọt chết tui rồi!]
 
[Các chị em, xem tui đưa đồ tốt gì đến nè! Cục dân chính! Khu phòng học! Mọi người mau đưa họ vào động phòng!]
 

Sao vẫn chưa đi nữa? Khanh Hoan không thoải mái mà vặn người, cảm giác ngón tay Nghiêm Quyết đụng vào gáy cô rất ngứa, cô bèn vỗ vỗ tay ra hiệu cho anh rút ra.
 
Nghiêm Quyết cụp mắt nhìn cô, trong đầu tự động phát lại dáng vẻ ch ảy nước miếng của cô khi nhìn NPC của chương trình.
 
Thế nên anh không những không rút tay ra, mà còn cào cào vào cổ cô.
 
Khanh Hoan cảm thấy cả người mình không khỏe.
 
Nghiêm Quyết ngước mắt nhìn, xem như đã hiểu rồi, hóa ra cô bé ngốc này sợ nhột.
 
Rất tuyệt.
 
Anh lại vờ như vô tình chạm vào cô.
 
Mém chút nữa Khanh Hoan đã vặn người thành cái bánh quai chèo, nếu không phải Nghiêm Quyết đang chặn phía trước thì cô đã nhảy ra luôn rồi.
 
“Nghiêm Quyết.” Bị Nghiêm Quyết chọc vài lần, Khanh Hoan không chịu được nữa mà nhỏ giọng, hung hăng nói: “Anh, dừng lại!”
 
Nghiêm Quyết không hề đáp lại cô, anh tiếp tục chạm vào nơi nhạy cảm nhất mà anh mới phát hiện ra khiến Khanh Hoan không chịu nổi nữa.
 
Bởi vì vấn đề góc độ nên khán giả không thấy rõ Khanh Hoan đang làm gì trong lòng Nghiêm Quyết, họ chỉ có cảm giác như cô… đang làm ầm ĩ.
 
[Quaooo.]
 
Khán giả rất vui vẻ, đồng loạt bình luận muốn xem rõ:
 
[Anh quay phim đỉnh của chóp ơi, phóng gần tý đi, bọn em muốn xem họ đang chơi cái gì!]
 
Anh quay phim không đọc bình luận được, nhưng lại tâm linh tương thông với khán giả, cố gắng quay thẳng vào hai người. Tuy vẫn không thể quay rõ Khanh Hoan và Nghiêm Quyết đang làm gì, song lại quay được Khanh Hoan đỏ mặt, đôi mắt ậng nước, thở phì phò và trợn mắt nhìn Nghiêm Quyết.
 
Và quay được cả khóe môi đang cong lên, cộng với dáng vẻ cấm dục, hòa thêm chút văn nhã bại hoại* của Nghiêm Quyết.
 
(*) Văn nhã bại hoại: Mô tả những người bề ngoài nhã nhặn thư sinh nhưng bên trong lại đen tối
 
[A a a.] Bình luận của khán giả suýt nữa khiến kênh phát sóng trực tiếp nổ tung:
 
[Cảnh này hấp dẫn quá nhỉ? Tui có tài đức gì mà được nhìn thấy hai báu vật nhân gian làm chuyện tình cảm thế này chứ!!]
 
“Vừa nãy trong căn nhà kia, em gọi anh là gì?” Nghiêm Quyết khẽ khàng ghé tai hỏi Khanh Hoan, người đang bị anh trêu chọc đến nỗi sắp khóc: “Gọi lại lần nữa đi.”
 
Đầu ngón tay anh thi thoảng vẫn vẽ vòng tròn trên cổ cô.
 
“Xì…” Khanh Hoan vừa mới phản kháng một chút đã bị Nghiêm Quyết ngăn lại, dựa vào nguyên tắc sinh tồn ở rừng xanh không lo thiếu củi đốt của nữ ma đầu, giọng nói của Khanh Hoan trở nên nhỏ nhẹ, nhẫn nhục ngâm thơ: “Làm bạn là lời tỏ tình dài nhất, bảo vệ là cách làm bạn thầm lặng nhất…”
 
Đáy mắt Nghiêm Quyết hiện lên ý cười, nhưng vẫn chưa chịu buông tha cho Khanh Hoan: “Gọi anh là gì?”
 
Khanh Hoan tức giận bừng bừng, uất ức thì thào: “Anh đại ma vương.”
 
Ý cười của Nghiêm Quyết lại đậm hơn, sau đó không chọc cô nữa.
 
Khán giả nhìn mòn con mắt, chỉ ước gì mình có thể vươn đầu vào màn hình, đi đến chỗ sườn dốc, tự thám thính xem rốt cuộc bọn họ đang nói chuyện gì.
 

Tuy Khanh Hoan và Nghiêm Quyết đều có đeo mic nhưng giọng của họ quá nhỏ, khán giả không nghe được chữ nào.
 
Cuối cùng, vì tiến độ chương trình mà NPC trên sườn dốc tản ra xa, Nghiêm Quyết đứng dậy, Khanh Hoan cũng muốn đứng lên, nhưng vì ngồi xổm lâu mà chân tê rần, chỉ có thể ngước mắt nhìn Nghiêm Quyết. Nghiêm Quyết không nói câu nào, chỉ nhướng mày nhìn cô.
 
Khanh Hoan hiểu ý của anh ngay.
 
Đậu xanh rau má! Khanh Hoan thầm mắng trong lòng, cúi đầu gọi: “Anh đại ma vương.”
 
Khóe môi Nghiêm Quyết cong lên, bước sang kéo Khanh Hoan dậy. Khán giả không nghe rõ Khanh Hoan nói gì, chỉ nghe tiếng cô thầm thì rồi Nghiêm Quyết đỡ cô lên.
 
Quá cưng chiều, quá ngọt ngào, lòng khán giả rất thỏa mãn.
 
Nhưng sự ngọt ngào luôn ngắn ngủi, đến khi chân Khanh Hoan hết tê thì cô lập tức cách xa Nghiêm Quyết, hai người lại khôi phục trạng thái “tuy tay liền tay nhưng lòng thì ở hai thế giới”.
 
Nhân lúc đám NPC đi ra chỗ xa hơn tìm bọn họ, thì họ đi vào khu đất trống, tìm manh mối của địa điểm tiếp theo từ đống đồ của NPC.
 
Phong thư chứa manh mối cũng được vẽ hoa văn giống hình xăm trên tay đám người kia.
 
Lúc này khán giả cũng để ý:
 
[Đây có phải là hoa văn của tổ chức thần bí nào đó không?]
 
[Ôi má, lẽ nào việc dân làng mất tích có liên quan đến xã hội đen? Chẳng lẽ trong thôn có băng đảng bán nội tạng người? Cái hoa văn này là công cụ đặc chế để moi nội tạng của băng đảng này?]
 
[A a a, đáng sợ quá! Chồng ơi, vợ ơi, hai người nhất định phải thật cẩn thận đấy!]
 
Manh mối tìm được là một chuỗi mật mã giấu trong kinh độ và vĩ độ, Khanh Hoan không hiểu mô tê gì, nhưng cô không nói, chỉ lặng lẽ đưa bức thư cho Nghiêm Quyết rồi đi theo sau anh.
 
Nghiêm Quyết không vạch trần cô, anh giải mã manh mối rồi đưa cô đến địa điểm chưa manh mối cuối cùng.
 
Tuy khán giả không hiểu Nghiêm Quyết giải mật mã bằng cách nào nhưng họ có thể nhìn ra, Nghiêm Quyết là người có chỉ số IQ cao hiếm có trong giới giải trí, khán giả lại điêu đứng trước vẻ đẹp trai của anh.
 
Địa điểm cuối cùng lại ngọn núi phía sau cánh rừng, trông như căn cứ của băng đảng đã bắt dân làng đi. Nghe đạo diễn và bà cụ nói, những âm thanh kỳ quái cũng phát ra từ nơi này.
 
Ngọn núi rất yên tĩnh, thi thoảng có thể nhìn thấy hai phần mộ, dưới chân núi còn có sương mù nổi lên.
 
Nhìn kiểu gì cũng thấy ghê rợn.
 
Khanh Hoan và Nghiêm Quyết im lặng đi lên núi, mới đi được nửa đường thì đã nghe âm thanh quái lạ đứt quãng vang lên.
 
[Đến rồi, đến rồi! Âm thanh kỳ quái đến rồi! Lúc đầu em chưa hiểu ra, nhưng mà bây giờ manh mối có hết rồi, em suy đoán hợp lý thế này, mấy tiếng kỳ quái đó là tiếng than khóc của người dân bị moi nội tạng.]
 
[Chị em ơi, ra đây nói chuyện với em đi! Em sợ quá!]
 
[Tui không dám nhìn màn hình, tui sợ nhìn hình ảnh máu me lắm!]
 
***
Lời tác giả: 
 
Mọi người đoán xem băng đảng bắt dân làng để làm gì? Bật mí nhẹ là thôn Liễu Mang, cái tên này có ẩn ý. 

 

Chương 63


Âm thanh quái lạ như tiếng quỷ ma than khóc ngày càng gần, tầm nhìn của phòng phát sóng trực tiếp cũng rộng hơn, họ thấy đứa bé mặc đồ đỏ đứng trước một hang động. Hang động rất tối nên không thấy rõ bên trong có gì, chỉ nhìn thấy cậu bé nghiêng đầu một cách quái dị, cũng không biết cậu bé đang làm gì, dù sao cũng chỉ nhìn thấy phần sau đầu lúc ẩn lúc hiện vì lắc mạnh.

 

[Cậu bé mặc đồ đỏ!]

 

Khán giả có sức tưởng tượng phong phú hét lên:

 

[Không lẽ cậu bé đó trốn ở đây ăn thịt người? Tôi nghe tiếng than khóc truyền từ chỗ của cậu bé ra đó!]

 

Bình luận này vừa chạy ra thì cậu bé nghe thấy tiếng bước chân của Nghiêm Quyết và Khanh Hoan đến gần, động tác chợt dừng lại, quay đầu nhìn hai người.

 

Em bé bụ bẫm, đáng yêu, mỉm cười với Khanh Hoan và Nghiêm Quyết, cái miệng nhỏ đỏ lòm, trông rất sặc sỡ, âm thanh mờ mịt hơi ngọng nghịu: “Anh… Chị…”

 

Khán giả còn kích động hơn của Khanh Hoan và Nghiêm Quyết ở hiện trường: 

 

[Mọi người bình tĩnh đi, còn tui thì tui xin hét trước! Đứa trẻ này đáng sợ quá!]

 

Cậu bé giấu thứ gì đó đằng sau lưng, xoay người lại, gương mặt tươi cười càng khiến khán giả thấy rợn người, cậu bé li3m môi dưới, nhìn Khanh Hoan và Nghiêm Quyết bằng ánh mắt lấp lánh: “Anh chị mới tới sao?”

 

[Cậu bé kia đang giấu gì vậy? Có phải là hung khí giết người không? Chồng ơi, vợ ơi, chạy mau đi! Nguy hiểm!]

 

[Khi cậu bé hỏi Nghiêm Quyết và Khanh Hoan là mới tới sao thì đôi mắt sáng rực, giống như nhìn thấy nguyên liệu nấu ăn mới á! Mà mọi người cứ bình tĩnh, còn tui xin được hét trước! Thằng đàn ông mạnh mẽ như tui đang nằm ôm chăn đây nè!]

 

Khán giả sợ hãi như thế nhưng Khanh Hoan và Nghiêm Quyết rất bình tĩnh, giống như không ở chung một thế giới với khán giả.

 

“Anh chị đến tìm manh mối!” Nghiêm Quyết nói, giọng nói trầm ổn, vào thẳng vấn đề.

 

Không khí kinh dị bỗng vỡ tan dưới ánh mắt hờ hững của Nghiêm Quyết.

 

Sóng bình luận phản đối:

 

[èmmm… chồng ơi, anh đừng thể hiện sự “nóng lòng tan làm” rõ ràng vậy được không? Khiến bọn em không thể nào diễn tiếp được luôn, không sợ hãi được nữa luôn nè.]

 

“Manh mối?” Đứa nhỏ nghiêng đầu nghĩ ngợi, sau đó bật cười khanh khách: “Em không biết manh mối anh chị nói là gì, nhưng em có thể dẫn anh chị đi gặp ông nội, anh chị có thể hỏi ông ấy xem sao.”

 

Nói rồi cậu bé nhảy xuống khỏi tảng đá, thứ nó giấu được giắt ở lưng quần, được quần áo che khuất, khán giả dựa vào hình dáng, phán đoán đó là hung khí đặc chế dài chừng 30cm, rất giống cây thông bồn cầu. 

 

“Ông em biết nhiều chuyện lắm, nhất định có thể giúp anh chị tìm được manh mối.” Cậu bé khoe với Nghiêm Quyết và Khanh Hoan, nhưng đột nhiên nhớ đến gì đó, vẻ mặt nghiêm túc: “Nhưng mà tính tình của ông không tốt lắm, anh chị đừng chọc giận ông, nếu không ông sẽ dùng cái này để đào rỗng cơ thể của anh chị đấy.”

 

Cậu bé sờ “hung khí” giắt sau lưng.

 

[Đào rỗng cơ thể?? Quả nhiên là giống suy luận của tui y đúc. Ông nội của đứa bé này là người đứng sau việc dân làng bị mất tích, đào rỗng cơ thể là lấy nội tạng của người dân, sau lưng đứa trẻ là hung khí mà băng đảng này dùng để moi nội tạng! Hình xăm của NPC trong rừng là hình ảnh của hung khí, còn đứa trẻ này mới lén tập lấy nội tạng người trong hang động!]

 

Khán giả này vô cùng tự tin với suy luận của mình, thậm chí còn bổ sung:

 

[Ôi dào, kịch bản của tổ chương trình đã bị tui nhìn ra rồi. Nếu kịch bản không phải như vậy thì tôi, Lậu Lậu, sẽ livestream chồng cây chuối gõ một triệu chữ! Nếu không làm được thì tóc tui sẽ ngày càng dày.]

 

Khán giả khác thấy phân tích của Lậu Lậu này cũng có lý, vậy nên càng lo lắng cho Nghiêm Quyết và Khanh Hoan hơn.

 

Cậu bé đưa Nghiêm Quyết và Khanh Hoan lên đ ỉnh núi, ở đó có một dãy nhà nhỏ. Cậu bé dẫn đường, đi vào căn nhà lớn nhất, căn nhà này cách mặt đất rất cao, cửa sổ vừa cao vừa nhỏ nên không đón ánh sáng tốt lắm, quan trọng hơn là âm thanh kỳ quái lại xuất hiện, lại còn vờn qua vờn lại 360 độ, khiến khán giả sợ đến nỗi không dám nhìn.

 

Đi qua một hành lang rất dài, đứa bé đẩy cánh cửa phòng cuối cùng ra.

 

Cánh cửa kẽo kẹt mở ra, một ông cụ thắt bím tóc ngồi trong bóng tối, trong tay cầm cục giấy nhám, đang từ từ mài thứ đồ gì đó trong tay còn lại.

 

[Vũ khí giết người đó! Chồng ơi, vợ ơi, nếu không chạy là không kịp đâu!] 

 

Những bình luận cảnh báo chạy mau lại nổi lên trên màn hình.

 

Nhưng Khanh Hoan và Nghiêm Quyết vẫn không cảm thấy kinh khủng, họ đi vào phòng, còn đứa nhỏ thì không dám vào, vừa mở cửa cho họ là chạy vèo đi luôn.

 

Ông cụ không dừng động tác trong tay, chỉ hơi ngước mắt lên nhìn Khanh Hoan và Nghiêm Quyết, chậm rãi cất lời: “Cô cậu tìm tôi có chuyện gì?”

 

“Chúng cháu muốn biêt những người mất tích đang ở đâu.” Khanh Hoan cười ngọt ngào, lễ phép trả lời câu hỏi của ông cụ, tạm thời không có thứ gì đáng sợ hơn đại ma vương xuất hiện, cô rất yên tâm. 

 

“Hai người muốn biết tung tích của họ à?” Ông cụ cười quái lạ: “Tôi có thể nói, nhưng cô cậu phải vượt qua bài kiểm tra của tôi. Nếu thành công thì tôi sẽ cho hai người biết, còn nếu thất bại…” Ông ta cười khằng khặc, tiếng cười vang vọng trong phòng khiến người ta sởn gai ốc: “Hai người phải ở lại với cháu tôi.”

 

[Đừng đồng ý!] 

 

Khán giả đau khổ bình luận.

 

[Nghe ông ta nói cái gì mà ở lại với cháu trai ấy, chắc là làm vật thí nghiệm để cháu ông ta mổ bụng rồi, vợ ơi, chồng ơi, đừng đồng ý mà!]

 

“Được.” Nghiêm Quyết đáp lại, lời ít ý nhiều.

 

Khán giả sụp đổ: 

 

[Anh trai à, anh không hỏi rõ sao? Muốn tan làm đến thế cơ à?]

 

Ông cụ cũng ngẩn người vì thấy Nghiêm Quyết đồng ý nhanh chóng như vậy, sau đó ông ta lập tức trở lại trạng thái khó lường như trước, đứng dậy, cầm thứ được mài nãy giờ đi về phía Khanh Hoan và Nghiêm Quyết.

 

Lần này sóng bình luận bùng nổ:

 

[Đến rồi, đến rồi! Ông cụ cầm hung khí đến rồi! Có phải bài kiểm tra của ông ta là lấy nội tạng của Khanh Hoan và Nghiêm Quyết ra coi có khỏe mạnh không hay không? Ối, mẹ ơi, không dám nhìn đâu!]

 

Bóng đêm mờ mịt càng khiến ông cụ trở nên khó lường, ông ta lấy hai cái hộp trong ngăn tủ, đưa cho Khanh Hoan và Nghiêm Quyết.

 

Khán giả nghĩ đến tim, gan, lá lách, dạ dày, thận nhưng vẫn không đoán được trong hộp là gì.

 

Bên trong hộp là kèn xô-na*.

 

(*) Kèn xô-na

 

[A a a a.]

 

Những dòng bình luận hét chói tai chạy ngang qua cây kèn xô-na.

 

Ông cụ vuốt râu: “Hai người thổi ra điệu thì tôi sẽ nói tung tích của dân làng.”

 

Khán giả ngây người, sao lại là thổi kèn xô-na?

 

Còn hung khí lấy nội tạng đâu rồi?

 

[À há, thám tử Kha Oa tôi từng nói gì nào. Tôi đã nói âm thanh kỳ lạ từ rừng là tiếng kèn xô-na, tiếng đứa trẻ kia phát ra rõ ràng là tiếng thổi kèn mà thổi không được, miệng đứa bé đỏ là vì dùng sức quá mạnh, đằng sau lưng cậu bé không phải là hung khí gì đâu, chỉ là cây kèn xô-na thôi. Đứa trẻ kia nói kèn xô-na sẽ đào rỗng cơ thể đúng là không sai, thổi kèn đó tốn sức lắm, chẳng phải bây giờ đều nói mệt chết là cơ thể như bị đào rỗng sao? Con trẻ nhà người ta tập thổi kèn mà bị mấy thím tưởng rằng tập lấy nội tạng, vậy cũng hay ghê!]

 

Các khán giả khác không dám cãi lại, một lúc lâu sau mới lặng thầm đặt ra nghi vấn:

 

[Thế kèn xô-na có liên quan gì đến người dân mất tích?]

 

[Lúc Khanh Hoan và Nghiêm Quyết thổi kèn xong thì ông cụ sẽ nói, hai người đừng suy nghĩ viển vông nữa!]

 

Giọng điệu của Kha Oa rất táo bạo.

 

Sự chú ý của mọi người lại quay về với Khanh Hoan và Nghiêm Quyết, một thần tượng, một ảnh đế thổi kèn xô-na, khán giả cũng ổn định lại vì bọn họ muốn thưởng thức. 

 

Khanh Hoan khá hứng thú với kèn xô-na, ở thế giớ tu tiên không có loại pháp khí này. Cô cầm kèn xô-na, ngó qua ngó lại, dáng vẻ người ngoài nghề khiến ông cụ nở nụ cười đắc ý, ông ta cầm cây kèn xô-na tổ truyền đã mài nửa ngày lên: “Nhìn đây, tôi làm mẫu cho cô cậu một lần!”

 

Ông ta đưa cây kèn lên miệng, thổi bài “Hai con hổ” dễ nhất, sau đó buông kèn xuống, nhìn Khanh Hoan và Nghiêm Quyết với ánh mắt khinh thường, thổi kèn xô-na không dễ, cho dù là bài đơn giản nhất thì hai đứa nhóc này cũng phải học một lúc lâu.

 

Ông cụ đã chuẩn bị tinh thần nghe Khanh Hoan và Nghiêm Quyết thổi ra tiếng kỳ quái, song không ngờ rằng, một âm thanh kèn xô-na vang lên suýt nữa thổi bay sự phô trương của ông ta.

 

Khanh Hoan bị mê hoặc bởi giai điệu mượt mà do mình tạo ra, cô không muốn bỏ kèn xuống, coi như là thử âm thanh, cô thổi ra câu hỏi “Ông bị sao vậy” để thể hiện sự quan tâm của mình với ông cụ.

 

Ông cụ trợn mắt há mồm nhìn Khanh Hoan, một hồi lâu sau mới tìm lại được khả năng nói: “Cháu từng học rồi sao?”

 

“Dạ không.” Khanh Hoan tiếp tục dùng kèn xô-na trả lời.

 

Ông cụ lại bị kinh ngạc đến ngây người.

 

Nghiêm Quyết nhíu mày, không chịu nổi Khanh Hoan ngốc nghếch nói chuyện bằng kèn xô-na, anh thấp giọng: “Bỏ kèn xô-na ra, nói chuyện đàng hoàng.”
 

Khanh Hoan liếc anh một cái, sau đó hướng kèn xô-na lên, kiêu ngạo thổi hai tiếng: “KHÔNG! NHÉ!”

 

Nghiêm Quyết chau mày, Khanh Hoan lập tức giơ kèn xô-na ra, chân đạp đất, đẩy cái ghế đẩu đang ngồi ra xa, vừa đẩy vừa thổi: “Đánh người! Cứu mạng!”

 

Khán giả cũng khi ngạc khi thấy Khanh Hoan dùng kèn xô-na nói chuyện như ông cụ, nhưng mà nghĩ lại, cô là Khanh Hoan mà, chuyện này có là gì đâu, thế nên họ không quá ngạc nhiên nữa. Sau đó lại bị chọc cười bởi dáng vẻ phản nghịch của Khanh Hoan đối với Nghiêm Quyết.

 

Đương nhiên, kèn xô-na không thể phát âm như tiếng người được, nhưng Khanh Hoan lại thổi ra âm điệu y chang, khiến người ta vừa nghe đã biết cô muốn nói gì.

 

Đó chính là kèn xô-na, được mệnh danh là nhạc cụ lưu manh, dùng nhạc cụ lưu manh để kêu cứu, khán giả đều có thể tưởng tượng ra giờ phút này, Nghiêm Quyết muốn tử hình Khanh Hoan ngay tại chỗ như thế nào.

 

Cuối cùng ông cụ cũng phản ứng lại, nhìn Khanh Hoan như nhìn thấy ngôi sao mới trong làng thổi xô-na!

 

Có hy vọng rồi!
 

Ngay lần đầu tiên chơi mà đã thổi ra tinh túy của kèn xô-na, lại còn có thể nói chuyện bằng kèn xô-na, đứa nhỏ này đúng là sinh ra vì kèn xô-na mà!

 

Ông cụ không thèm nhìn Nghiêm Quyết nữa, thay đổi vẻ nghiêm túc bằng khuôn mặt tươi cười, tung tăng đến bên cạnh Khanh Hoan: “Cô bé, cháu có muốn học kèn xô-na với ông không?”

 

“Dạ không, cháu còn phải quay chương trình nữa.” Khanh Hoan lắc đầu, dùng kèn xô-na để trả lời.

 

“Ông sẽ trả cháu gấp đôi số tiền cháu nhận được khi quay chương trình!” Ông cụ vừa giàu vừa hào sảng. 

 

Bởi vì là địa điểm cuối cùng nên nhóm đạo diễn đều chờ ở bên ngoài, cảm giác mọi chuyện ngày càng đi lệch hướng, đạo diễn cố tình thức tỉnh ông cụ đang tràn trề ý định thu nhận đệ tử trong tai nghe, nhưng cũng không được, ông cụ chỉ muốn thu nhận Khanh Hoan làm đồ đệ nên nói hết kịch bản của đạo diễn ra: “Thật ra người dân mất tích đó đến chỗ của ông học thổi kèn xô-na để tham gia cuộc thi văn nghệ nông thôn ngày mai. Bởi vì trước đây, gia tộc của ông rất nổi tiếng về thổi kèn xô-na nên thôn này tên là thôn Xô-na. Mấy năm nay, các thôn khác đều thua đội kèn xô-na của thôn bọn ông nên tức giận, gọi kèn xô-na là lưu manh, còn lén sai người đổi tên thôn thành thôn Lưu Manh, tên này nghe cũng êm tai, nên mọi người đổi thành thôn Liễu Mang*.

 

(*) Lưu Manh và Liễu Mang là hai từ đồng âm trong tiếng Trung.

 

Ông cụ vỗ ngực.

 

“Ông đây không thổi thôi chứ ông mà thổi là đỉnh của đỉnh, người trong thôn đều muốn học hỏi, để biểu hiện thành ý, buổi tối họ đều không ngủ mà đi lên núi luyện tập. Nhưng mà họ thổi dở lắm, nghe y như tiếng ma quỷ kêu gào, khiến người ta sợ hãi, làm mấy thôn khác cứ tưởng ở thôn này có ma quỷ. Nhưng cháu thì khác, cháu có thiên phú, cốt cách thanh cao, vừa nhìn đã biết là kỳ tài có một không hai trong làng thổi kèn xô-na. Về phần dân làng, cháu muốn đưa đi bao nhiêu thì đưa, đưa đi càng nhiều càng tốt, chỉ cần cháu chịu bái ông làm thầy, ông sẽ dạy cháu tất cả tuyệt kỹ của kèn xô-na…”

 

Ông cụ nhìn Khanh Hoan với ánh mắt như đang ngắm viên ngọc quý.

 

Chưa kịp tiếp tục khen ngợi thì cửa phòng mở ra, đạo diễn đứng trước cửa, thở hổn hển như sắp sụp đổ.

 

Tại sao?

 

Tại sao bao nhiêu kịch bản của ông đều tan nát khi gặp Khanh Hoan thế này?

 

Khán giả cười đau cả bụng:

 

[Ha ha ha, Đại bàng nhỏ của chúng ta là thiên tài thổi kèn xô-na đó!]

 

[Cái cô Lậu Lậu lúc nãy bảo sẽ livestream chồng cây chuối gõ một triệu từ đâu rồi? Livestream đi chứ! Nếu không lông sẽ ngày càng dày đó!]

 

[Đây là tình tiết xàm xí gì vậy? Người dân mất tích không phải là bị hại, mà là luyện tập kèn xô-na không ngủ nghỉ trên núi. Tiếng quỷ gào cũng không phải là tiếng quỷ, mà tiếng tiếng kèn xô-na mà người dân thổi ra… Đù! Vậy mà tui bị một đám người thổi kèn xô-na dọa sợ thế này!]

 

[Khanh Hoan có được tình là Dương Quá trong giới kèn xô-na không nhỉ? Sự thông minh trời phú, chỉ một lần là hiểu, lại còn nuôi đại bàng nữa.]

 

Ông cụ và đạo diễn vẫn đang giằng cô giành Khanh Hoan, một người cho rằng Khanh Hoan không học kèn xô-na thì phí phạm, một người lại cho rằng Khanh Hoan là đỉnh lưu của showbiz trong tương lai. Hai người tranh cãi sôi nổi, trong lúc đang tranh luận thì có một đứa trẻ chạy lại, hình như cậu bé nghe thấy ông nội mình nói Khanh Hoan có thiên phú trong kèn xô-na nên đã cầm bản nhạc mà mình còn chưa tìm hiểu rõ đến PK với Khanh Hoan. Ông nội cũng từng nói cậu bé có thiên phú, mà cậu bé còn tiếp xúc với kèn một thời gian dài như vậy, chắc chắn sẽ giỏi hơn Khanh Hoan.

 

Cậu bé thổi một bài nhạc ngoại quốc, ông nội cậu bé vẫn luôn muốn đưa kèn xô-na ra thế giới.

 

Anh quay phim lập tức quay ống kính về phía đứa trẻ, cậu bé nhỏ nhắn, cầm cây kèn xô-na trông rất đáng yêu.

 

Nhưng khi cậu thổi kèn thì khán giả lập tức không cảm thấy đáng yêu nữa.

 

Bài nhạc kết thúc, cậu bé ngẩng đầu, đắc ý giới thiệu với Khanh Hoan: “Em thổi bài Canon, là bài nhạc nổi tiếng thế giới, chị từng nghe lần nào chưa?”

 

Một bình luận chạy ra ngay lúc cậu bé nói bài này là Canon: 

 

[Bài này tên là “Tiu Chải” hả? Cứ ngắt ngừng đứt quãng, xì xì miết.]

 

Khán giả cười bò:

 

[Canon và Tiu Chải ha ha ha, nhất định đừng để cậu bé thấy bình luận này, cậu bé sẽ khóc vì buồn mất.]

 

Cuối cùng, đạo diễn cũng thuyết phục được ông cụ từ bỏ ý định muốn thu nhận Khanh Hoan làm đồ đệ, để tổ chương trình dẫn hai nhóm khác lên, công bố Khanh Hoan và Nghiêm Quyết là nhóm giành hạng nhất, phần quà bí mật là --- một suất trong cuộc thi văn nghệ nông thôn. 

 

Sau khi nghe đạo diễn nói xong thì khán giả lại cười như được mùa:

 

[Để Nghiêm Quyết tham gia cuộc thi văn nghệ nông thôn, ha ha ha, trong đầu tôi vừa hiện lên hình ảnh nè! Cười đau bụng!]

 

Nghiêm Quyết lạnh lùng nhìn đạo diễn, đạo diễn chỉ nhún vai, làm ra vẻ mặt vô tội đáng yêu, không trách tôi được, tôi cũng đâu biết cậu sẽ giành được giải nhất đâu.

 

Khanh Hoan rất hài lòng với sự sắp xếp này, cô đã nghĩ xong mình sẽ biểu diễn tiết mục gì rồi.

 

Cô vỗ vỗ cây kèn xô-na ông cụ đưa cho mình.

 

Chính là nó.

 

Thịnh Minh Huyên vốn cảm thấy khó chịu vì thua Nghiêm Quyết, nhưng khi nhìn thấy phần thưởng là thứ mất mặt như thế thì không nhịn được mà nhếch môi.

 

Nhóm người trở về nơi nghỉ chân, còn chưa vào đến nhà thì đã thấy cửa nhà mở toang, đạo diễn giật mình, chẳng lẽ là trộm sao? Cũng to gan ghê, bọn họ quay chương trình mà cũng dám vào trộm đồ.

 

Ông vội nói khách mời vào nhà xem có mất thứ gì quý giá không.

 

Kết quả vừa bước vào đã thấy phòng khách như được sửa chữa lại, mọi thứ rối tung, hơn nữa thủ phạm còn hống hách không rời khỏi hiện trường, nó nằm trên balo con gà bị nó xé rách rưới trong vali, ngủ khò khò.

 

Mọi người nhìn hung thủ, lại quay sang nhìn chủ nhân của nó.

 

Khanh Hoan ù ù cạc cạc, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, cô siết chặt tay, gằn giọng: “Điêu! Điêu!”

 

Husky nằm trên vali mở to đôi mắt xanh biếc đại diện cho trí tuệ, sau nghi đối mặt với Khanh Hoan một giây thì nó bật dậy, chuyển động bốn chân, nhưng vì vali quá trơn mà nó lại chạy vội nên nó nhanh chóng bị Khanh Hoan đè lại.

 

Khán giả buồn cười đến nỗi khắp màn hình toàn là hình xe cứu thương, bọn họ cười đau cả bụng.

 

Khanh Hoan cùng những người khác dọn dẹp đống lộn xộn, kiểm kê tổn thất, husky bị đuổi ra góc tường phạt đứng hai chân, tuy nhiên đôi mắt xanh của nó vẫn luôn trộm nhìn Khanh Hoan, chỉ cần Khanh Hoan không nhìn thấy nó thì nó sẽ lập tức đặt chân chó lên tường, dùng tư thế kabedon của tổng tài bá đạo để hóa giải sự xấu hổ khi bị phạt. 

 

May mắn là tuy husky làm lộn xộn một căn phòng lớn, nhưng tổn thất chỉ là mấy cái đệm trong phòng khách, bông bị đào ra nên không thể dùng lại, còn lại là vali của Nghiêm Quyết ở dưới lầu, chiếc vali hàng hiệu trị giá hàng chục nghìn tệ bị cắn xé thành miếng nhựa, đồ đạc bên trong cũng bị husky giẫm đầy dấu chân lên.

 

Khán giả lo lắng thay Khanh Hoan:

 

[Dùng ngón chân nghĩ thôi cũng biết đồ của Nghiêm Quyết rất quý, không nói đến cái gì khác, chỉ nói đến cái áo sơmi bị xé thành tua rua này thôi, là của hãng E đó, một lần giặt giũ lên đến bốn con số vì loại vải này cần phải vận chuyển bằng đường hàng không đến tổng bộ để dùng máy móc chế tạo riêng để giặt giũ, còn giá bán thì cao ngất ngưởng…]

 

[Khanh Hoan và Nghiêm Quyết vốn đã không hợp rồi, chắc chắn Nghiêm Quyết sẽ không bỏ qua chuyện này đâu. Bồi thường tiền thì không sao, nhà Khanh Hoan có tiền mà, nhưng nếu bồi thường cái khác, hầy, ai đó mau ngăn cản ngòi bút viết truyện người lớn trong đầu tôi với.]

 

[Ôi, nếu Khanh Hoan không phải là thiên kim nhà giàu nhất thì tốt rồi, vậy thì có thể bán mình trả nợ rồi (đùa đấy).] 

 

Khanh Hoan không muốn để nhà họ Chu bồi thường, cô nhìn cả vali đồ thảm không nỡ nhìn của Nghiêm Quyết, tuy không biết mấy thứ đó tốn bao nhiêu tiền nhưng cô vẫn có dự cảm chẳng lành, cảm giác như cô sắp có một đoạn thời gian không thể thoải mái lướt Taobao nữa.

 

Nghiêm Quyết thấy Khanh Hoan vẫn luôn gục đầu, thì hơi cúi người, giống như nói chuyện với đứa nhỏ hay làm sai: “Định bồi thường cho anh thế nào đây?”
 

“Anh muốn bồi thường thế nào thì tôi sẽ bồi thường thế ấy.” Khanh Hoan biết, đại ma vương muốn vịn chuyện này để lợi dụng cô, ở thế giới tu tiên cũng vậy, mỗi lần bắt được cô làm hư đồ của anh ta là anh ta mượn chuyện đó để đề ra vô số yêu cầu quá đáng.

 

Nhưng mà bây giờ có nhiều người như vậy, cô không tin là anh ta sẽ vô liêm sỉ như thế.

 

“Ngẩng đầu lên trước đã.” Nghiêm Quyết không nhìn thấy vẻ mặt giận mà không dám nói của cô thì hơi tiếc nuối, vậy nên yêu cầu đầu tiên là bảo cô nhìn anh.

 

Hình ảnh rất bình thường lại khiến máu sói của khán giả sôi trào:

 

[A a a! Cốt truyện chủ nợ và bé nhà nghèo mà em hay thấy trên Văn học Hải Đường nè! Hôm nay có thể nhìn thấy bản người thật rồi!]

 

Là chủ của con chó gây chuyện, dù trong lòng không muốn nhưng cô vẫn ngoan ngoãn nghe lời, ngẩng đầu, nhìn người bị hại họ Nghiêm nào đó: “Xin lỗi anh nhiều, tôi không quản lý chó của mình chặt chẽ.”
 

Đối mặt với Nghiêm Quyết một giây, cô lập tức dời mắt nhìn nơi khác, cô không thể đối diện với người xấu như vậy được, vừa muốn điều chỉnh tâm trạng thì đột nhiên cô nhìn thấy gì đó.

 

Hẳn là do người khác nhặt lên rồi bỏ vào vali của Nghiêm Quyết, nhét ở góc vali, mà lúc nãy cô không nhìn kỹ nên không thấy.

 

“Đợi một chút.” Khanh Hoan không rảnh lo việc khác, cô ngồi xổm bên chiếc vali, cầm lấy hộp nhạc đầu lâu trông vô cùng quen mắt kia, ngón tay khẽ run rẩy, lật nó lên, nhìn thấy trên hình ảnh người que cô tự tay khắc để miêu tả vẻ đẹp của Yến Hoài.

 

Cô từ từ ngẩng đầu lên, khó tin nhìn Nghiêm Quyết: “Cái này, sao lại ở chỗ anh?”

 

***

Lời tác giả:

 

Trong cuộc thi văn nghệ đồng quê, Khanh Hoan thổi kèn xô-na, Yến Hoài đọc bản kiểm điểm, nội dung là: Anh sai rồi, anh không nên trộm hộp nhạc mà vợ của anh tặng cho chồng của cô ấy đến tham gia chương trình...

Bình Luận (0)
Comment