Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang Càng Ngày Càng Đẹp

Chương 64

[Chuyện gì xảy ra vậy?] 
 
Khán giả nhìn thấy Khanh Hoan lấy hộp nhạc đầu lâu từ vali của Nghiêm Quyết ra thì cảm thấy mọi chuyện không hề đơn giản. 
 
Tuy Nghiêm Quyết ít dùng trang phục riêng để xuất hiện trước công chúng. 
 
Nhưng dáng người của anh quá chuẩn, chỉ mặc trang phục đơn giản không có họa tiết gì thì cũng trở thành tư liệu sống cho người ngoài giới, được các trang web lớn liên tục chia sẻ về. 
Vậy nên, mọi người có một hiểu biết nhất định về sở thích của Nghiêm Quyết, kiểu đầu lâu này chắc chắn anh sẽ không đụng vào, cũng sẽ không nhìn đến.
 
Việc Nghiêm Quyết mang theo đầu lâu đến chương trình giải trí đã kỳ quái,nhưng khi nghĩ kỹ lại thì càng thấy không hợp lý, bởi vì ngay cả khán giả mới theo dõi “Đào Hoa Nguyên” hai ngày nay cũng biết đầu lâu là thứ Khanh Hoan thích nhất.
 
Hơn nữa, nghe ý của Khanh Hoan thì đầu lâu này là của cô?
 
Ầu, thú vị ghê!
 
Khán giả nhanh chóng sà vào hóng hớt.
 
Khanh Hoan siết chặt đầu lâu trong tay, trong đầu hiện ra đủ thứ hình ảnh, đều là hình ảnh đại ma vương tra tấn Yến Hoài ốm yếu, lòng cô càng nôn nóng hơn, đuôi mắt phiếm hồng, giọng nói run rẩy: “Anh cầm đồ của Yến…”
 
Lời nói còn chưa kịp dứt, cô đã bị Nghiêm Quyết bịt kín miệng.
 
“Tôi có việc cần nói riêng với Khanh Hoan.” Nghiêm Quyết vô cảm “bắt cóc” Khanh Hoan đi ngang qua đạo diễn vẫn đang duy trì tư thế há hốc mồm, đuôi mắt lạnh lùng lướt sang anh quay phim muốn đuổi theo: “Đề tài riêng tư, không tiện quay chụp.”
 
[Đề tài riêng tư?] Khán giả cồn cào ruột gan, họ càng muốn đi theo nghe và nhìn.
 
Đạo diễn cũng muốn chứ sao không, nhưng mới thử nhướn chân ra đã bị cái liếc mắt của Nghiêm Quyết làm cho đông cứng.
 
Khanh Hoan xoay tới xoay lui trong lòng Nghiêm Quyết, muốn nhấc anh lên, ném hai vòng ra ngoài, chất vấn anh tại sao lại làm vậy với Yến Hoài, Nghiêm Quyết cũng nhận ra Khanh Hoan không ngoan ngoãn, bèn cúi đầu nói nhỏ bên tai cô: “Nếu không muốn…”
 

Cái tên Yến Hoài không thể bị phơi bày, Nghiêm Quyết đành mím môi, cắn răng dùng đại từ tiếng lóng mà Khanh Hoan từng dùng để thay thế: “Cún con yêu quý của em xảy ra chuyện, thì ngoan ngoãn một chút.”
 
Khanh Hoan trừng mắt nhìn Nghiêm Quyết, cảm giác anh ngày càng biến thái, cô chỉ từng nhắc cún con yêu quý trong chương trình giải trí một lần, hơn nữa chỉ có Tống Hi biết đó là Yến Hoài, vậy mà anh ta biết hết, điều này chứng tỏ cái gì?
 
Nó chứng tỏ anh ta đã theo dõi Yến Hoài rất lâu rồi. 
 
Yến Hoài, xin lỗi anh, em hại anh rồi…
 
Khanh Hoan chảy hai dòng nước mắt dài như suối.
 
Nghiêm Quyết cảm thấy tay ướt đẫm, vừa cúi đầu thì phát hiện Khanh Hoan đang khóc, anh không biết nói gì, chỉ mím chặt môi, sự co thắt đau đớn xuất hiện trong tim như một phản xạ có điều kiện khi nhìn thấy Khanh Hoan buồn khiến anh thêm bực bội, anh kéo cửa nhà vệ sinh không có máy quay ra, đẩy Khanh Hoan vào. 
 
Thế giới bên ngoài bị ngăn cách bởi cánh cửa nhà vệ sinh, bên trong yên ắng, không một tiếng động. 
 
Mọi người đều nhìn chằm chặp vào cửa nhà vệ sinh, cửa nhà vệ sinh làm bằng kính mờ nên khán giả vẫn thấy rõ bóng của Khanh Hoan và Nghiêm Quyết.
 
Nghiêm Quyết đưa Khanh Hoan vào nhà vệ sinh rồi khóa cửa, sau đó buông lỏng cô ra, dựa vào một bên, nới rộng khoảng cách với Khanh Hoan. 
 
[Úi, Nghiêm Quyết cố tình chọn phòng vệ sinh này hả? Để chúng ta nhìn thấy anh ấy và Khanh Hoan không làm chuyện không nên làm.]
 
[Anh suy nghĩ quá rồi. Bọn em không bao giờ hiểu lầm anh làm chuyện không nên làm với Khanh Hoan đâu. Hai người ở bên nhau như cặp hòa thượng điển trai và ni cô xinh gái ấy mà, dù nhìn rất xứng đôi nhưng hai người sẽ không yêu nhau, bọn em hiểu hết.]
 
Nghiêm Quyết vẫn chưa biết khán giả đã xác định CP hòa thượng điển trai đến nỗi trời ghen người ghét x ni cô nhà bên xinh đẹp như hoa cho anh và Khanh Hoan, anh cúi đầu nhìn Khanh Hoan liên tục lau nước mắt như mèo con thì cảm thấy đau đầu, nhắm mắt bảo: “Đầu lâu này là người khác cho anh, còn cún con yêu dấu của em…” Anh khẽ nghiến răng, đổi đại từ lại: “Yến Hoài không sao cả.”
 
Khanh Hoan lắc đầu, giọt lệ lăn dài từ hàng mi thanh mảnh: “Anh không cần nói nữa.”
 
Nghiêm Quyết không ngờ rằng cô chấp nhận cách nói này nhanh đến vậy, trong lòng khẽ thở phào nhưng sau đó lại nghe cô nói bằng giọng điệu bi thương: “Cứ nói thẳng đi, anh muốn tôi làm cái gì mới chịu buông tha cho Yến Hoài?”
 
Nghiêm Quyết nhìn Khanh Hoan, làn da của cô vừa mỏng vừa trắng, khóc lên một cái là chóp mũi đỏ ửng, rất đáng thương mà cũng… rất quyến rũ. 

 
Anh nhìn cô một lúc mới dời mắt, thử giải thích lần thứ hai: “Anh có người bạn làm việc ở nhà họ Yến, cái này là do cậu ấy…”
 
Khanh Hoan vốn đã ngừng khóc rồi, bình tĩnh, kiên cường đối mặt với sự đe dọa của đại ma vương, nhưng khi nghe anh không đi thẳng vào chủ đề mà cố ý quanh co trêu cô thì nước mắt lại lã chã rơi xuống, khóc thút thít, cất giọng non nớt: “Được rồi, anh muốn gì tôi cũng đồng ý, được chưa? Chỉ cần anh không làm tổn thương Yến Hoài, tôi…” Cô nhắm mắt, quay mặt đi, dáng vẻ mặc người ta xâu xé, giống như tráng sĩ sắp chịu chết, gằn từng chữ: “Đều - Làm - Được!”
 
Nghiêm Quyết lại nhìn cô, im lặng một lát rồi lại cố gắng giải thích lần ba: “Em không cần làm gì cả, đầu lâu thì anh có thể trả cho em…”
 
Khanh Hoan hé một con mắt nhìn Nghiêm Quyết, tuy chỉ mở một mắt nhưng hàm ý “Anh nghĩ tôi tin anh sao” trong mắt rất rõ ràng, cô suy sụp cất cao giọng: “Chọc tôi có vui không? Tôi đã bảo anh muốn làm gì tôi cũng được rồi, anh còn muốn gì nữa?”
 
Nghiêm Quyết muốn làm người tốt lại bị mắng: …
 
Trong quá trình tiếp nhận mạch suy nghĩ của Khanh Hoan, Nghiêm Quyết im lặng nhìn cô khóc lóc đáng thương, vậy mà trong lòng lại trỗi dậy nỗi bất mãn với Yến Hoài một cách kỳ lạ.
 
Cô thích Yến Hoài như vậy, còn sẵn sàng nhận mọi uy hiếp của anh vì “anh ta”?
 
Trái lại, cô ghét anh đến thế, cho dù anh giải thích thế nào thì cũng cảm thấy anh là tên khốn muốn làm tổn thương người cô thích?
 
Nghiêm Quyết nhìn vào trong gương, khuôn mặt điển trai không có lấy một vết thương nào, chậm rãi nhướng một bên mày, không nhanh không nhận nói từng chữ giống như ác ma thì thầm: “Thật sự là em có thể làm mọi thứ vì Yến Hoài sao?”
 
Khanh Hoan ngước nhìn Nghiêm Quyết với đôi mắt ậng nước, hoảng hốt như nhìn thấy anh ở kiếp trước, là đại ma vương chậm rãi mở đôi cánh đen hạ xuống trước mặt cô. 
 
Nghiêm Quyết vịn tủ ngồi dậy, cúi người về phía Khanh Hoan, ngón tay thon dài nâng cằm cô, nhìn thẳng vào mắt ra lệnh: “Nói…”
 
“Yến Hoài rất xấu.”
 
Khanh Hoan trợn tròn mắt, nhìn Nghiêm Quyết đầy khó tin.
 
Nghiêm Quyết không hề dao động, anh nhìn Khanh Hoan đang ngơ ngác từ trên cao, gằn từng chữ: “Nói, Yến Hoài là gã xấu xí nhất quả đất.”

 
Những lời này như sét đánh giữa trời quang, đánh thẳng vào đầu Khanh Hoan, cô che miệng, chầm chậm lắc đầu, sao trên đời này lại có, lại có một yêu cầu tàn nhẫn như vậy chứ? Cô, cô không làm được!
 
Bên ngoài nhà vệ sinh, đạo diễn và nhóm khán giả xem phát sóng trực tiếp nhìn thấy bóng Nghiêm Quyết cúi người, nâng cằm Khanh Hoan lên, họ gào hét, gầm rú như vượn người ở Thái Sơn.
 
Tuy khán giả biết rằng hòa thượng điển trai và ni cô xinh gái không có tý cơ hội nào nhưng bóng hình của họ quá gợi tình, bọn họ không nhịn được mà chảy nước miếng kích động. 
 
Thịnh Minh Huyên siết chặt tay, trong lòng như có sóng xô biển gầm, anh ta cố gắng kiểm soát, không cho cảm xúc hiện lên mặt, anh ta không quan tâm Khanh Hoan ở cùng ai, cô gái ác độc như vậy thì liên quan gì đến anh ta chứ?! Anh ta có Noãn Noãn là…
 
Trong đầu anh ta tự động hiện ra hình ảnh Chu Noãn Noãn chà người anh ta.
 
Đủ rồi!
 
Thịnh Minh Huyên nghiến răng, cắt đứt sóng não, cho dù liếc mắt nhìn bóng dáng của Nghiêm Quyết và Khanh Hoan một lần nữa thì anh ta cũng không chịu đựng nổi, vậy nên anh ta đi thẳng lên lầu, bóng lưng rất kiên định, lại ngập tràn hoài niệm, chỉ tiếc là không ai để ý đến anh ta.
 
Sự chú ý của mọi người đều đặt vào hai người trong nhà vệ sinh.
 
Việt Thụ nhíu mày, hơi lo cho Khanh Hoan. Mặc dù lý trí cho cậu biết Nghiêm Quyết và Khanh Hoan là người của hai thế giới, tuyệt đối không có khả năng ở bên nhau, nhưng khi thì bóng của hai người họ, cậu ấy đột nhiên cảm thấy có một nguy ngơ không thể nói bằng lời.
 
Cậu ấy bước về phía trước, gõ gõ vào cửa kính: “Tiền bối ạ, có chuyện gì thì lát nữa nói sau, sắp đến giờ cơm tối rồi.”
 
Giọng nói của cậu ấy vừa dứt, hai bóng hình sau tấm kính không những không tách ra, mà còn dán sát vào nhau trong tư thế có cảm giác áp bức hơn.
 
“Không muốn nói à?” Nghiêm Quyết cong môi, vô cảm cười khì: “Được tôi, vậy anh sẽ tra tấn Yến Hoài.” Sau đó hơi nheo mắt, làm như đang suy tư gì đó: “Chẳng phải em thích mặt của cậu ta nhất sao? Thế thì anh đây sẽ hủy hoại khuôn mặt ấy.”
 
Khanh Hoan sợ run người: “Hủy hoại ra hình dạng giống anh sao?” 
 
Tàn nhẫn! Tàn nhẫn đến mức khiến người ta sối máu! Không hổ là đại ma vương!
 
Nghiêm Quyết liếm khóe môi, cố gắng lắm mới đè nén sự kích động muốn gõ đầu Khanh Hoan, giúp cô chỉnh đốn lại thẩm mỹ của mình.
 
Khanh Hoan nghĩ đến vẻ đẹp khó tìm của Yến Hoài sẽ biến thành dáng vẻ quỷ quái này của đại ma vương thì cảm thấy sợ hãi, thế nên, nói mấy câu nói Yến Hoài xấu xí này nọ thì không đáng là gì cả.
 

“Được, tôi nói.” Khanh Hoan run rẩy: “Yến Hoài… rất… rất…” Ánh mắt cô chuyển lên mặt Nghiêm Quyết, cái từ khó lòng nào thốt ra cũng có lý do để thốt ra: “Xấu xí!”
 
Nghiêm Quyết đạt được ý nguyện nhưng lại không hề cảm thấy vui vẻ: …
 
“Tiền bối?” Việt Thụ lại gõ cửa.
 
Cảm thấy cách mắng Yến Hoài không có tác dụng, Nghiêm Quyết mặc kệ Việt Thụ thúc giục bên ngoài, xoay người Khanh Hoan lại, để cô đối diện với cái gương đằng sau, chỉ vào trán cô: “Nói với anh.”
 
“Vầng trán của Khanh Hoan rất đẹp.” Giọng của anh êm dịu, ánh mắt nhìn Khanh Hoan lại dửng dưng như nhìn cục đá, nhưng sự dịu dàng nơi đáy mắt lại không thể che dấu được. 
 
Khanh Hoan ngẩn người, cảm thấy đầu ngón tay lành lạnh của Nghiêm Quyết trượt xuống, dừng trên đôi mắt của cô, cô nhắm tịt mắt lại theo bản năng, bên tai lại có tiếng của anh: “Đôi mắt của Khanh Hoan thật là xinh xắn.”
 
Trong lúc hoảng hốt, Khanh Hoan lại nhớ về kiếp trước, đại ma vương cũng từng vây lấy cô thế này, cứ cho cô soi gương rồi khen cô đẹp miết.
 
Cũng giống y như lúc này, không chỉ mỗi mình anh ta khen mà còn ép cô làm trái lương tâm, tự mình khen mình nữa cơ!
 
Đạo trời cũng không chịu nổi hai người cùng nói lời giả dối bèn giáng sấm sét ầm ầm xuống, cảnh cáo bọn họ không được nói nữa.
 
Anh ta cũng không sợ, còn cười ngạo nghễ, giơ tay ngăn sấm sét lại, sau đó vừa đe dọa vừa dụ dỗ cô khiêu khích đạo trời với anh ta.
 
Suýt chút nữa làm cô sợ chết khiếp.
 
Đầu ngón tay Nghiêm Quyết chuyển xuống má cô, bóp gương mặt đang nhắm chặt mắt, không biết đang suy nghĩ lung tung gì: “Nói đi, nói rồi anh sẽ tạm thời tha cho Yến Hoài.”
 
Khanh Hoan mở mắt, nhìn Nghiêm Quyết, hình ảnh của kiếp trước và kiếp này khớp lại với nhau một cách bất ngờ khiến đầu óc cô hơi hoảng loạn, cô không kịp nghĩ nhiều, cẩn thận nói theo Nghiêm Quyết một lần, phát hiện không có sấm sét, lúc nói đến câu thứ hai thì cô đã to gan hơn nhiều.
 
Thậm chí có thể nhìn mình trong gương, dõng dạc nói mình đẹp. 
 
***
Lời tác giả: 
 
Yến Hoài: Chào mọi người, tôi là công cụ theo đuổi vợ của chính mình. 
 

Bình Luận (0)
Comment