Cảnh đêm mờ ảo, sao trời lấp lánh.
Người trong phòng vừa mới thiếp đi không bao lâu, đang chuẩn bị chìm vào giấc mộng thì bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
Bên tai đột nhiên vang lên tiếng nói đầy khẩn trương của người hầu : “Thế tử, nô tì có việc muốn bẩm báo.”
Lúc này đêm đã khuya, cả kinh thành đều tĩnh lặng, chỉ có tiền viện của phủ An Hòa Vương lóe lên chút ánh đèn, người vừa tới đang lo lắng chờ đợi chủ nhân ra lệnh.
Nhan Miểu không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng với tư cách là thê tử của Mộ Dung Hành, trong lòng nàng không muốn trượng phu đột ngột rời đi như thế này, nhất là vào ban đêm, nàng không muốn đợi hắn một mình trong phòng.
Thế nhưng tiền viện liên tục thúc giục, liên tục sai người tới cầu khẩn, Mộ Dung Hành rất nhanh liền rời đi, không để lại lời nhắn nào cho nàng.
Nhan Miểu ngồi một mình trong căn phòng trống rỗng, bàn tay áp vào chiếc chăn còn lưu lại chút hơi ấm, một giọt nước mắt lặng lẽ trượt khỏi khóe mắt.
...
Sáng hôm sau, nha hoàn Niệm Hạ dẫn theo một tiểu nha hoàn tới hầu hạ Nhan Miểu rửa mặt chải đầu. Nàng gắng sức mở đôi mi nặng trĩu của mình, dường như mới ngủ được một canh giờ mà trời đã sáng rồi.
Nhan Miểu khó khăn ngồi dậy từ trên giường, chăn gấm trượt xuống khỏi vai, chỗ bên cạnh nàng lạnh lẽo, không biết là hắn chưa từng trở về hay trở về rồi lại đi. Đầu óc nàng mơ màng, cũng chẳng để ý chuyện khác, vươn tay nhặt chiếc áo ngoài rơi trên mặt đất.
Trong một khoảnh khắc vô tình, đột nhiên Nhan Miểu chạm vào một v*t c*ng lạnh lẽo, ánh mắt nàng lập tức trở nên tỉnh táo, không kịp để ý điều gì khác đã vội kéo chăn ra để xem chiếc xích vàng.
Nhìn thấy nó vẫn nằm ở phía bên trong giường, nàng thở phào nhẹ nhõm, may mà đã được tháo ra.
Là Thế tử phi, nàng tuyệt đối không thể để người hầu nhìn thấy bộ dạng bị xiềng xích của mình, dù rằng ở phủ vương này nàng vốn chẳng có địa vị gì.
Nàng cẩn thận thu dọn mọi thứ, nhưng đầu kia của sợi xích cố định vào cuối giường nên nàng không thể tháo ra, cuối cùng chỉ có thể tạm lấp nó vào nơi khuất nhất trong giường, nếu không chú ý thì sẽ không phát hiện.
Bình thường Mộ Dung Hành sẽ luôn ở lại qua đêm, chiếc xích vàng cũng sẽ được tháo ra khi nàng tỉnh táo.
Trực giác mách bảo Nhan Miểu rằng đêm qua đã xảy ra chuyện gì đó.
Niệm Hạ giúp nàng chải tóc, miệng nàng ấy líu rít nói không ngừng, lúc thì nhắc đến hoa hải đường ở trong vườn phía Tây phủ, lúc lại đề cập đến những nha hoàn mới được mua về.
Hôm nay Niệm Hạ có vẻ rất khác thường, Nhan Miểu ngắt lời nàng, nhẹ giọng hỏi: "Thế tử đã đi đâu, sao đến giờ vẫn chưa về?"
Tay Niệm Hạ đang cắm trâm tóc chợt khựng lại, miệng ấp úng không thể nói thành lời.
Nhan Miểu chau mày, một nét u sầu hiện lên trong mắt, giọng nói nhẹ nhàng: "Người trong phủ đều nói xuất thân của ta thấp kém, khinh thường ta là Thế tử phi, không ngờ ngay cả ngươi cũng như vậy."
Niệm Hạ là nha hoàn hồi môn của nàng, từ nhỏ đã theo hầu hạ nàng, tình chủ tớ giữa hai người tất nhiên không thể bàn cãi. Nghe Nhan Miểu nói vậy, Niệm Hạ vội giải thích: "Không phải vậy đâu, thưa phu nhân, nô tì tuyệt đối không dám."
"Vậy thì nói ta nghe, Thế tử hiện giờ ở đâu?"
Khuôn mặt Niệm Hạ đầy do dự, nếu không nói thì sợ phu nhân trách phạt, mà nói ra lại sợ phu nhân sẽ buồn. Cuối cùng, nàng ấy không thể nhịn được nữa: "Tối qua trong phủ nhận được tin tức, nói rằng quán trọ nơi Quận chúa Hoa Ninh ở gặp phải bọn thổ phỉ."
Trong lòng Nhan Miểu chấn động, không ngờ lại nghe được cái tên Hoa Ninh.
Vài năm trước, khắp kinh thành đều đồn rằng Quận chúa Hoa Ninh và Thế tử phủ An Hòa Vương rất xứng đôi vừa lứa. Khi ấy, Nhan Miểu còn ở tận Vĩnh An xa xôi ngàn dặm, hoàn toàn không biết rằng sau này mình sẽ gả cho Mộ Dung Hành.
Mộ Dung Hành có tướng mạo tuấn tú, văn võ song toàn, dựa vào bản lĩnh của mình mà thăng quan tiến chức, nhận được sự coi trọng của đương kim Thánh Thượng. Gia tộc của hắn hiển hách, lại là cận thần của hoàng đế, từng là vị hôn phu ưng ý được vô số thiên kim quý nữ trong kinh thành bình chọn.
Quận chúa Hoa Ninh tên là Nguyễn Vi Vi, phụ thân của nàng ta là Hổ Uy Đại tướng quân dũng mãnh thiện chiến, nếu tính kỹ thì nàng ta và An Hòa Vương phi thuộc cùng một tộc. Đại tướng quân lập nhiều chiến công, được tiên đế trọng dụng, nhưng trong trận chiến ở biên cương mười năm trước, ông không bao giờ trở về được nữa. Mẫu thân của Quận chúa là đại tiểu thư nhà Trương Các lão vốn đã từ quan, bà có tình cảm sâu nặng với tướng quân, chẳng bao lâu sau khi nghe tin dữ thì bà cũng qua đời, chỉ để lại một cô nương nhỏ yếu ớt và hồ đồ là nàng ta.
Tiên đế dù thương tiếc nhưng cũng không biết phải bù đắp thế nào nên phong Nguyễn Vi Vi làm Quận chúa Hoa Ninh, coi như một sự bồi thường cho nỗi mất mát của nàng ta.
An Hòa Vương phi khi nhìn thấy Nguyễn Vi Vi liền nhớ đến con gái nhỏ yểu mệnh của mình, cô bé cũng yếu ớt bệnh tật và đáng thương như vậy. Tình cảnh xót xa của nàng ta đã khơi dậy tình mẫu tử trong lòng An Hòa Vương phi, bà đã tự mình quyết định đón nàng vào phủ nuôi dưỡng.
Theo vai vế, Hoa Ninh gọi bà là cô mẫu, nhưng giữa nàng và Mộ Dung Hành không có quan hệ huyết thống.
Mỗi dịp lễ Tết, trong phủ luôn có một phần lễ vật phong phú gửi đến Bình Dương vì ở đó có Nguyễn Vi Vi dưỡng bệnh trong ngự uyển hoàng gia.
Cô nương luôn được nhắc đến nhưng chưa từng gặp mặt này đột nhiên lại gặp phải bọn thổ phỉ.
"Vậy bây giờ nàng ấy ra sao rồi?" Mạng người là chuyện hệ trọng, Nhan Miểu thật lòng hy vọng Quận chúa không gặp phải chuyện gì bất trắc.
Niệm Hạ tiếp tục nói: "Bọn thổ phỉ đã bị xử lý, Quận chúa không sao, chỉ là bị hoảng sợ. Tin tức truyền đến phủ quá muộn nên người truyền tin đã tự ý báo với Thế tử."
Vậy sau đó thì sao?
Niệm Hạ không dám nói lớn, tự nhiên hạ giọng: "Tối qua khi Thế tử rời đi đã dẫn theo một đội hộ vệ để đón Quận chúa Hoa Ninh."
Từ Bình Dương về kinh thành ít nhất cũng phải vài trăm dặm, vậy mà hắn bất chấp ngày đêm rời kinh thành, thậm chí không kịp chuẩn bị xe ngựa, chỉ để đón người con gái vừa trải qua nỗi hoảng sợ ấy.
Nhan Miểu chưa từng thấy Mộ Dung Hành gấp gáp như vậy.
Một nỗi bi thương không ngừng trào dâng trong lòng nàng. Nhan Miểu biết Mộ Dung Hành không yêu mình, nhưng nàng lại yêu hắn, mong muốn được sống trọn đời bên hắn.
Nếu Hoa Ninh trở về, nàng sẽ phải đối mặt ra sao?
Nhan Miểu nhớ lại thái độ của phu quân những ngày gần đây, tự mình sắp xếp mọi thứ cho viện của Hoa Ninh, thậm chí còn đào một hồ nhỏ trong sân và trồng hoa sen, chỉ vì nàng ta thích loài hoa này.
Viện được sắp đặt cho Hoa Ninh tên là Lăng Tiêu Các, bố trí sang trọng không thua kém gì viện của Vương phi. Từ đó có thể thấy rõ vị trí của nàng ta trong lòng phu quân.
Nhan Miểu chỉ biết tự an ủi mình rằng Mộ Dung Hành coi Quận chúa như muội muội ruột thịt.
Nhan Miểu xuất thân từ gia đình thương nhân, dù giàu có nhưng không có địa vị xã hội đáng kể.
Sĩ nông công thương, thương nhân đứng hàng cuối cùng, dù có nhiều tiền đến mấy cũng không thay đổi được sự thật rằng họ vẫn thuộc tầng lớp thấp nhất.
Hôn sự của nàng và Mộ Dung Hành bắt nguồn từ việc phụ thân nàng từng cứu mạng lão Vương gia. Phụ thân yêu thương nàng, muốn dành cho nàng những điều tốt đẹp nhất. Nhưng xuất thân thấp kém là thứ dù có cố gắng đến mấy cũng khó mà thay đổi được, vì vậy phụ thân mong nàng có thể gả vào gia đình quyền quý, trở thành một quý phu nhân, để nàng bớt chịu cảnh cúi đầu.
Lão vương gia cũng là người thông suốt, rất nhanh đã định ra hôn ước cho họ.
Thế là hai con người vốn dĩ cả đời chẳng bao giờ có thể giao thoa lại nên duyên vợ chồng.
Nhan Miểu thực sự thích vị hôn phu của mình, dáng vẻ tuấn tú, học thức cao, chỉ là hắn đối xử với nàng lúc nào cũng lạnh lùng. Ngoại trừ những lúc trên giường hắn sẽ nhìn chăm chú vào đôi mắt của nàng, còn lại chẳng bao giờ hắn thể hiện cho nàng thấy chút tình cảm nào.
Thu dọn lại cảm xúc, Nhan Miểu dẫn Niệm Hạ đến chỗ Vương phi. Nàng vào phủ đã hai năm, ngày nào cũng phải vấn an sáng tối, nếu tính kỹ, thời gian nàng ở Di An viện còn nhiều hơn ở Kiêm Gia viện.
Đi qua hành lang dài quanh co phía sau vườn hoa, từ xa đã thấy một sân vườn khí phái. Khi họ vừa đi được vài bước, đã nghe thấy hai người hầu đang thì thầm trò chuyện.
Nàng vốn định coi như không nghe thấy gì, thản nhiên đi qua nhưng lại nghe thấy tên của Thế tử được nhắc đến khiến nàng phải dừng chân.
Niệm Hạ nghĩ rằng nàng không ưa mấy kẻ người hầu nhiều chuyện, định bước tới trách mắng, nhưng Nhan Miểu kéo lại, lắc đầu với nàng.
Nàng muốn nghe xem họ đang nói gì.
Một giọng nói the thé của nha hoàn vang lên, nói với người bên cạnh: "Ngươi nói xem, sau khi Quận chúa trở về, Vương phi có định gả nàng cho Thế tử không?"
Ngay lập tức, giọng nói khàn khàn của một người khác đáp lại: "Tám chín phần mười rồi."
Tim Nhan Miểu chợt nhói lên, ngay cả người hầu cũng bắt đầu nói những chuyện này, có lẽ phía Vương phi thực sựđã có ý định đó.
Người hầu tiếp tục: "Thân phận của Quận chúa và Thế tử thật xứng đôi, nếu không phải vì người đó..." Đến đây, giọng người phụ nữ hạ thấp xuống rõ rệt, dừng lại một chút, như thể Nhan Miểu là điều cấm kỵ không thể nhắc đến: "... thì Thế tử và Quận chúa đã ở bên nhau từ lâu rồi."
"Có lý lắm nhưng vị trí chính thê chỉ có một..."
Nhan Miểu nghe thấy một giọng khác nói: "Chuyện này có gì khó, chỉ cần Vương phi tìm đại một cái cớ, giáng nàng từ vợ xuống thiếp thì vị trí này tự nhiên sẽ để lại cho Quận chúa."
"Đúng vậy, Thế tử gia đâu có thích nàng, chỉ xem nàng như kẻ thế thân, vậy mà nàng ta lại ngỡ mình là Thế tử phi thật..."
Hai người càng nói càng nhỏ, chắc là đã đi xa.
Niệm Hạ nghe mà nghiến răng nghiến lợi, nhưng phu nhân lại giữ chặt nàng, không cho tiến lên tranh luận.
Không thích.
Thế thân.
Vài từ lẻ loi như một thanh kiếm sắc nhọn đâm thẳng vào tim Nhan Miểu.
Nàng biết Mộ Dung Hành không yêu nàng, nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ rằng hắn sẽ coi mình như một sự thay thế, vậy có phải đó là lý do hắn thường mê mẩn nhìn vào mắt nàng không?
Nhan Miểu cố gắng kìm nén nỗi chua xót trong lòng, nhắm mắt lại: "Được rồi, chúng ta cũng nên đi thôi."
Niệm Hạ tuy có chút bất bình, nhưng chủ tử đã lên tiếng, nàng cũng chỉ có thể nghe theo.
Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, Nhan Miểu không biết con đường phía trước sẽ ra sao, lúc này nàng chỉ muốn đi một bước tính một bước.
Khi họ đến nơi, Vương phi đang vui vẻ lựa chọn các loại hương liệu và trà hương trên bàn, dường như không hề biết chuyện Hoa Ninh bị dọa.
Trên bàn bát tiên trải vải thêu hình mẫu mẫu đơn, có khoảng mười mấy hộp lớn nhỏ, mỗi hộp đều được làm từ gỗ quý, trên đó đều có chạm khắc hoa văn và ngọc bích. Ngoài hương liệu ra thì trên bàn còn có một túi hương bằng bạc được làm thủ công, là loại rất hiếm thấy trên thị trường.
Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người trong phòng đều tụ tập xung quanh Vương phi, nói cười rôm rả. Trong cuộc trò chuyện, Nhan Miểu biết rằng đây là món quà dành cho Hoa Ninh.
Không ai chú ý đến hai người họ, nàng cũng không tức giận, cung kính hành lễ chào hỏi.
Vương phi lúc này mới thấy nàng, nhưng bà chỉ liếc nhìn một cái, đối với nàng dâu này, bà vô cùng không hài lòng, xuất thân từ thương nhân, mang theo mùi đồng thau thô kệch, làm ô uế danh tiếng thanh cao của An Hòa Vương phủ.
May mà nàng có vẻ ngoài khá đẹp, tính ra cũng thuộc hàng quốc sắc thiên hương, đứng cạnh Hành nhi cũng tạm coi là xứng đôi, nhưng trong lòng bà vẫn yêu thích với Hoa Ninh hơn, chỉ là đứa trẻ này sức khỏe kém, e rằng sẽ khó có con cái.
"Ngươi hôm nay đến muộn hơn thường ngày, có phải không hài lòng vì Hành nhi đi đón Hoa Ninh không?" Vương phi hỏi với giọng nghiêm khắc.
Nhan Miểu trong lòng chấn động, mặc dù nàng có vài ý nghĩ, nhưng không ngờ lại bị Vương phi chỉ trích công khai như vậy, nhất thời các nha hoàn trong phòng đều phải dừng lại tiếng cười trộm, sự hoảng loạn bỗng tràn ngập tâm trí nàng.
Vương phi thấy nàng không nói gì, bà lấy lại khí thế của một chủ mẫu, giọng điệu có ý răn đe: "Ngươi vào phủ hai năm mà chưa có con cái, sao có thể ghen tuông như vậy? Hôm nay hãy ra ngoài thỉnh an đi!"
Nhan Miểu bị hai ma ma khỏe mạnh kéo ra ngoài trời nắng bắt quỳ xuống, trước đây nàng cũng không ít lần bị chèn ép, nhưng Vương phi chưa bao giờ bắt nàng quỳ dưới ánh mặt trời như vậy, điều này đối với nàng mà nói là một sự sỉ nhục nghiêm trọng. Trong phủ, người hầu vốn đã xem thường nàng, sau này càng không coi người chủ tử như nàng ra gì.
Nhan Miểu không dám phản kháng, nàng im lặng quỳ dưới nắng gắt, sức nóng như đang thiêu đốt làn da nàng. Da nàng vốn đã mỏng manh, chỉ một lúc sau cổ đã đỏ ửng, những giọt mồ hôi trên trán lần lượt rơi xuống chiếc cằm xinh đẹp.
Không biết đã qua bao lâu, trước mắt Nhan Miểu xuất hiện một ánh sáng trắng, cơ thể nàng vừa lạnh vừa nóng, ý thức cũng trở nên mơ màng, nàng bỗng trộm nghĩ, nếu như phu quân không đi đón Hoa Ninh thì tốt biết bao.
Niệm Hạ quỳ sau lưng nàng, nhìn thấy thân hình nàng sắp đổ, không nhịn được lòng thương xót. Phu nhân vừa mới trải qua trận ốm nặng, cơ thể còn chưa khỏi hẳn, hôm nay nắng gắt như vậy, chắc chắn sẽ không chịu nổi.
Nhưng không ai thương cảm cho tình cảnh của nàng, tất cả mọi người trong kinh thành đều biết Nhan Miểu xuất thân thấp kém, hoàn toàn không xứng đáng để vào Vương phủ. Dù có vào, kết cục của nàng chỉ có thể bị chà đạp đến chết mà thôi!
Những người hầu trong phủ đều chờ xem trò cười của nàng, cuối cùng, Nhan Miểu không trụ nổi mà ngã xuống đất.
Khi người hầu đến báo, Vương phi đang nghịch bột hương trên bàn, nghe thấy Nhan Miểu ngất xỉu, bà cũng chỉ ghét bỏ phẩy tay, bảo người đem nàng đi.
Nhan Miểu bị say nắng, đầu óc quay cuồng, cả người nôn nao, cơ thể lúc lạnh lúc nóng, khiến nàng một lúc không thể phân biệt được đây là giấc mơ hay là hiện thực.
May mắn thay, ở chỗ nàng có chuẩn bị một ít thuốc quý, uống vào rồi lại nghỉ ngơi hai ngày mới tốt hơn chút.
Ngày hôm đó, Nhan Miểu vừa định dùng bữa sáng thì người hầu báo tin -- Quận chúa Hoa Ninh đã về.
Yêu cầu nàng đi tiếp đón.