Thế Tử Cố Chấp Điên Cuồng Theo Đuổi Vợ

Chương 2

Khi Nhan Miểu ra đến cổng phủ, nàng vừa vặn nhìn thấy Mộ Dung Hành xoay người xuống ngựa để đỡ người trong xe.

Phu quân của nàng có dáng người cao ráo như một cây tùng, mạnh mẽ đứng thẳng tắp. Hôm nay hắn đội ngọc quan, trên người mặc một bộ trường bào màu xanh khiến nàng bất giác nhớ đến câu nói trong sách: "Tích thạch như ngọc, liệt tùng như thúy. Lang diễm độc tuyệt, thế vô kỳ nhị." (*)

(*) trích từ bài thơ Bạch Thạch Lang Khúc của Quách Mậu Thiến, câu thơ có nghĩa là: Những hòn đá trắng xếp chồng lên nhau như ngọc, cây thông xanh biếc mọc thành hàng. Dung mạo của lang quân tuấn tú vô song, trong thiên hạ không có người thứ hai giống như chàng.

Chỉ xét về ngoại hình, chưa nói đến những phương diện khác thì Mộ Dung Hành đã vượt qua vô số thiếu gia công tử trong kinh thành.

Rèm xe được vén lên, bên trong có một mỹ nhân mặc váy dài màu bích ngọc bước ra. Nàng ta trang điểm nhẹ nhàng, nhưng khuôn mặt vẫn mang một vẻ u buồn nhàn nhạt của người bệnh, chẳng khác nào một vị Tây Thi ốm yếu.

Chỉ cần nhìn thoáng qua cũng thấy hai người họ vô cùng xứng đôi.

Vị Quận chúa Hoa Ninh này trang điểm và ăn mặc theo phong cách của hoàng cung, tóc búi cao, quanh đầu đính đầy châu ngọc, tỏa ra khí chất quý phái.

Nhan Miểu chỉ thấy Nguyễn Vi Vi nhẹ nhàng mỉm cười, tay khẽ đặt lên cánh tay của Mộ Dung Hành. Vị phu quân của nàng chăm chú đỡ nàng ta, như sợ nàng ta gặp bất trắc.

Vương phi vừa thấy người đã vội vàng tiến lên, xúc động đến mức rơi nước mắt tại chỗ.

Mắt Nguyễn Vi Vi lập tức đỏ hoe, hành lễ chào hỏi: "Vi Vi bất hiếu, bao năm qua không thể ở bên cạnh cô mẫu."

Nhan Miểu đứng bên cạnh Vương phi, trong từng cử chỉ, nàng đã nhìn rõ dung nhan của Hoa Ninh.

Khoảnh khắc ấy, dường như trong đầu nàng có thứ gì đó sụp đổ.

Giữa nàng và Hoa Ninh, quả thật có vài nét giống nhau.

Nhìn vào đôi mắt của nàng ta, Nhan Miểu giống như đang nhìn thấy một phiên bản khác của chính mình trong gương.

Hóa ra, những khoảnh khắc ân ái và yêu thương vào ban đêm đều chỉ vì nàng là thế thân của Hoa Ninh.

Nhan Miểu lại nhìn phu quân của mình, tuy trên mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng không muốn ai đến gần, nhưng ánh mắt của hắn chưa từng rời khỏi Nguyễn Vi Vi.

Nàng không còn nghe được cuộc trò chuyện của mọi người xung quanh, cho đến khi Niệm Hạ khẽ đẩy nàng thì nàng mới nhận ra, tất cả mọi người đều đang nhìn mình.

Chỉ thấy Nguyễn Vi Vi mỉm cười ngọt ngào, để lộ hai lúm đồng tiền nhỏ trên má, giọng nàng ta nhẹ nhàng nhưng rất rõ ràng: "Ta đoán ngươi chính là phu nhân của Hành ca ca phải không?"

Trong câu nói đó, Nhan Miểu không cảm nhận được bất kỳ sự thù địch nào, dường như nàng ta không mấy bận tâm việc phu nhân của Mộ Dung Hành không phải là nàng ta.

"Quận chúa thông minh, đoán rất đúng." Nàng khẽ đáp lại, giọng có phần chậm chạp.

Mộ Dung Hành hơi nhíu mày, tỏ ra không kiên nhẫn.

Nguyễn Vi Vi lặng lẽ liếc nhìn nàng một cái, không nói thêm lời nào.

"Hoa Ninh đi đường vất vả, nên sớm về phòng nghỉ ngơi đi, những người không quan trọng, ngày mai gặp cũng không muộn." Mộ Dung Hành đột ngột lên tiếng, từng câu từng chữ một cái tát vào mặt Nhan Miểu.

Người không quan trọng, hắn đang nói đến mình sao?

Vương phi cũng nói: "Đúng vậy, Vi Vi thân thể yếu, không thể để gió thổi quá lâu, chúng ta vào phủ thôi."

Nguyễn Vi Vi gật đầu, cùng Vương phi dìu nhau vào trong phủ, Mộ Dung Hành đi cạnh bên, cả đám người theo sau. Lúc này, Nhan Miểu bỗng cảm thấy mình thật thừa thãi.

Nàng không đi đến Lăng Tiêu Các mà lấy cớ cơ thể không khỏe để rời đi trước.

Nàng thực sự không biết phải đối mặt với họ thế nào. Trong khoảnh khắc đôi thanh mai trúc mã tái ngộ, nàng đứng giữa khiến ai cũng cảm thấy không thoải mái.

Nửa canh giờ sau, Mộ Dung Hành quay về thay y phục, phía sau là một nha hoàn xinh đẹp tên Như Sương. Vốn dĩ nàng được Vương phi cử đến để dạy Thế tử về chuyện phòng the, nhưng Mộ Dung Hành không dùng, chỉ để nàng bên cạnh hầu hạ.

Ban đầu, Nhan Miểu cũng từng nghĩ rằng hắn sẽ đưa Như Sương lên làm thiếp, vì vậy đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.

Nhưng một năm rồi hai năm trôi qua, hắn không hề nhắc đến nửa lời, chứng tỏ hắn không phải là người tham sắc đẹp.

Nhưng Nguyễn Vi Vi chính là người mà hắn luôn nhớ nhung.

Hắn rất quan tâm đến Hoa Ninh. Trong hai năm nàng gả vào vương phủ, Nhan Miểu không ít lần thấy Mộ Dung Hành tìm hiểu tin tức về Hoa Ninh, biết nàng ta bị bệnh, ho, ngất hay té ngã. Những chuyện liên quan đến nàng ta, không ai biết rõ hơn hắn.

Nàng biết điều này là vì một lần vô tình chạm vào chiếc hộp bí mật trong thư phòng của hắn. Bên trong có một chiếc hộp nhỏ, trong đó ghi chép chi tiết mọi thứ xảy ra với Nguyễn Vi Vi trong thời gian dưỡng bệnh ở Bình Dương, gần như không thiếu điều gì.

Đó là lần đầu tiên nàng nhận ra, yêu một người có thể điên cuồng đến mức nào.

Nhưng nàng chưa bao giờ đề cập với hắn, sợ rằng nếu tầng giấy mỏng manh đó bị xé toạc thì họ sẽ không thể ở bên nhau nữa.

Sau khi Mộ Dung Hành bước vào, hắn nhìn nàng một cái, ánh mắt lướt qua chân nàng.

Nhan Miểu đứng dậy, dáng đi có chút gượng gạo. Ở bên ngoài còn có Niệm Hạ đỡ nên có thể che giấu phần nào, nhưng trong phòng không thể nhờ người đỡ để đi. Nàng dịu dàng ngoan ngoãn nói: "Phu quân đã về rồi."

Như Sương nhanh nhẹn lấy ra một chiếc áo dài màu xanh từ tủ quần áo, định bước lên hầu hạ nhưng lại không dám.

Việc này vốn dĩ luôn là Nhan Miểu làm, nhưng hôm nay sự chậm chạp của nàng đã khiến hắn không vui nên nàng ta cũng không biết liệu có nên giúp hắn thay áo hay không.

Đợi một lúc lâu không thấy ai tiến lên, Như Sương liều lĩnh đến cởi nút áo của hắn. Mộ Dung Hành lạnh mặt, chỉ thốt ra một chữ: "Cút!"

Hắn không cho Như Sương lại gần nên nàng ta chỉ đành hậm hực lùi bước.

"Còn ngẩn ra đó làm gì?" Câu này hắn nói với Nhan Miểu.

"A? À." Nàng chậm rãi bước đến trước mặt hắn.

Vóc người Mộ Dung Hành rất cao, nàng phải ngẩng đầu mới có thể cởi nút áo cho hắn. Thắt lưng mở ra, áo ngoài rơi xuống, lúc nàng nhặt lên áo ngoài đã cởi, vô tình phát hiện hắn đang nhìn nàng.

Da mặt Nhan Miểu mỏng, dễ ngượng ngùng, chỉ trong chớp mắt khi xoay người lấy áo, tai nàng đã đỏ ửng.

Nàng muốn tìm chuyện để chuyển hướng sự chú ý của hắn, bèn nhắc đến y phục mà nàng đã làm cho hắn dạo gần đây: "Ta đã may cho phu quân một chiếc áo mỏng màu trắng ngọc, trên đó thêu hoa văn cây trúc bằng chỉ bạc, đợi trời nóng thêm chút nữa, chàng có thể mặc."

Mộ Dung Hành không mấy quan tâm, nghe nàng nhắc đến áo, hắn chỉ thuận miệng nói: "Hoa Ninh rời kinh đã lâu, nhiều bộ áo của muội ấy đều là kiểu cũ, nàng hãy phái người mời thợ thêu nổi tiếng đến may thêm vài bộ cho muội ấy."

Đôi tay đang bận rộn của Nhan Miểu khẽ dừng lại, nàng giả vờ thản nhiên đáp: "Vâng."

Nhan Miểu đưa tay vòng qua eo hắn, giúp hắn buộc dây lưng. Eo hắn không to nhưng rất rắn chắc và mạnh mẽ, thường xuyên khiến nàng không thể chống đỡ vào ban đêm. Nhưng so với đôi vai rộng vững chãi của hắn, phần eo lại có vẻ hơi nhỏ.

Từ góc này, Mộ Dung Hành có thể nhìn rõ hàng mi cong và nét mặt không tự nhiên của Nhan Miểu. Hắn rất thích đôi mắt của nàng, sâu thẳm và sáng ngời, như chứa cả dải ngân hà bên trong. Nhưng nàng luôn mang dáng vẻ buồn bã, đôi mắt cũng vì thế mà phủ lên một lớp bụi nhạt. Chỉ khi đêm về, lúc nàng đ*ng t*nh, đôi mắt ấy mới tỏa sáng rực rỡ, câu hồn nhiếp phách. Mỗi lần như vậy, hắn không thể kìm lòng được cúi xuống hôn nàng.

Dải lưng đã buộc xong, khoảng cách giữa hai người cũng dãn ra một chút. Khi Mộ Dung Hành sắp rời đi, hắn đột nhiên dừng lại, nhìn nàng và nói: "Nếu nàng cần, cũng làm vài bộ y phục mới cho mình đi."

Nhan Miểu không hiểu rõ ý hắn, liệu có phải hắn... đang quan tâm nàng?

Đè nén lại niềm vui trong lòng, nàng đáp: "Vâng."

Mộ Dung Hành đột ngột xin nghỉ, vừa về đã bị Hoàng thượng triệu vào cung. Đến lúc trời nhá nhem tối hắn mới quay về.

Trong khoảng thời gian đó, Nhan Miểu nghe bà Vương đun nước kể rằng, Nguyễn Vi Vi thân thể yếu nhược vì đã rơi xuống hồ băng vào mùa đông.

Khi đó, nàng ta vừa mới đến Vương phủ chưa lâu, trong phủ chỉ có Mộ Dung Hành là người đồng trang lứa. Nhưng Mộ Dung Hành chẳng hề quan tâm đến nàng ta, vì thế nàng ta mới đuổi theo hắn, muốn cùng hắn chơi đùa.

Lúc đó là mùa đông, mặt đất đóng băng rất trơn, Mộ Dung Hành khi đó mới mười bốn tuổi không may rơi xuống hồ băng, may mà Nguyễn Vi Vi kịp thời tới cứu hắn.

Biết được chuyện này, Nhan Miểu nhận ra rằng, có lẽ cả đời nàng cũng không thể vượt qua được vị trí của Hoa Ninh trong lòng Mộ Dung Hành.

Nàng cô đơn bước đi trên đường, cảm thấy không muốn ngồi cùng họ dùng bữa, nhưng Vương phi đã sai người gọi, nàng không thể từ chối.

Niệm Hạ thấy vậy, cẩn thận nói: "Phu nhân, đừng nghe những lời bọn người hầu bàn tán, có khi đều là bịa đặt."

Nhan Miểu mỉm cười, khóe môi lộ ra một chút chua xót: "Ta không sao, chúng ta đi nhanh thôi."

Khi họ đến nơi, Mộ Dung Hành cũng vừa mới về. Nhan Miểu nhanh chóng tiến tới đón hắn, vui vẻ nói: "Phu quân đã về rồi."

Nhưng đáp lại nàng chỉ là một cơn gió thoảng qua, Mộ Dung Hành thậm chí không dừng bước.

Người ngoài nhìn vào đều nghĩ rằng họ không thân thiết, mà đúng là như vậy, ngoài chuyện trên giường, họ thật sự không không gần gũi với nhau như những đôi vợ chồng khác.

Nàng ngượng ngùng dừng bước, cảm giác như sự quan tâm của hắn lúc thay y phục chỉ là ảo tưởng của nàng.

Khi nàng bước vào, Vương phi đã ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ tọa, bên trái là Mộ Dung Hành vừa ngồi xuống, bên phải Nguyễn Vi Vi đang cười nhìn hắn, che miệng nói chuyện nhỏ với Vương phi khiến bà cười thành tiếng.

Nhìn như thế nào cũng thấy ba người họ mới là một gia đình hòa hợp, còn Nhan Miểu chỉ là một người lạ đột ngột bước vào, phá vỡ khung cảnh đẹp đẽ ấy.

Vương phi thấy nàng đến muộn, vẻ mặt có chút không vui, bà thu lại nụ cười, nói: "Sao ngươi đến muộn thế này, ngay cả tiệc gia đình đã thế, sau này làm sao đưa ngươi đi dự các buổi tiệc của hoàng gia quý tộc?" Lời này chẳng khác nào chê nàng không hiểu quy củ, không đủ phẩm giá của một Thế tử phi.

Nhưng nàng và Mộ Dung Hành đến cách nhau chỉ vài bước chân.

Nếu phu quân chịu đợi nàng một chút, cùng nàng bước vào thì có lẽ nàng đã không bị Vương phi trách mắng. Nàng chỉ có thể cúi đầu nói: "Con dâu biết sai rồi."

Nàng định ngồi xuống bên cạnh Mộ Dung Hành, như thường lệ là đúng theo quy củ.

Nhưng khi nàng vừa bước tới, liền nghe Nguyễn Vi Vi ôm lấy tay Vương phi, nũng nịu nói: "Cô mẫu, đã lâu rồi con không gặp Hành ca ca, Vi Vi có rất nhiều chuyện muốn nói với huynh ấy, con có thể ngồi bên cạnh huynh ấy không?"

Nhan Miểu lúng túng đứng tại chỗ, ngồi không được mà cứ đứng như thế này cũng không ổn.

Vương phi cười, vỗ nhẹ lên trán nàng ta, cưng chiều nói: "Con đó, vẫn như hồi bé thích quấn lấy Hành nhi." Trên mặt Nguyễn Vi Vi thoáng hiện chút đỏ ửng, đó là vẻ ngượng ngùng của một thiếu nữ, nàng ta cúi đầu e thẹn, lắc lắc tay Vương phi: "Được không cô mẫu?"

"Thật không biết phải làm sao với con." Vương phi ra vẻ bất đắc dĩ đồng ý, thản nhiên nhìn Nguyễn Vi Vi bước tới ngồi bên cạnh con trai mình.

Nhan Miểu siết chặt tay dưới lớp tay áo, mắt trân trân nhìn chỗ ngồi của mình bị nàng ta chiếm mất.

Có lẽ vì sự thiên vị quá rõ ràng, Vương phi nhìn thấy Nhan Miểu đứng lẻ loi bên cạnh, giọng điệu cũng mềm mại hơn: "Miểu Miểu, ngươi đến ngồi cạnh ta đi, gia đình mình ăn cơm thì đừng để ý quy củ quá."

Ngón tay dưới ống tay áo dần thả lỏng, Nhan Miểu ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Vương phi.

Nguyễn Vi Vi nhìn nàng ngồi xuống, ngọt ngào nói: "Cảm ơn tẩu tẩu."

Nhan Miểu chỉ có thể gượng cười đáp lại.

Nàng đến muộn thì bị trách không có quy củ, nhưng vì Hoa Ninh muốn đổi chỗ nên lại không cần để ý quy củ.

Hóa ra, quy tắc cũng có thể thay đổi tùy người.

Vương phi nhìn cháu gái và con trai, ký ức xưa cũ chợt trào dâng trong lòng. Hoa Ninh mệnh khổ, từ nhỏ đã mất cha mẹ, may mà có người cô mẫu là bà chăm sóc. Nhưng Tây Bắc chiến sự liên miên, An Hòa Vương thường xuyên vắng nhà, phủ đệ càng thêm lạnh lẽo.

May thay, Hoa Ninh đã trở về, như thể con gái mệnh khổ vẫn còn bên cạnh bà.

Người hầu lần lượt dọn lên những món ăn tinh tế. Có lẽ vì nghĩ đến thân thể yếu đuối của Nguyễn Vi Vi, các món đều là những món bổ dưỡng ấm nóng, tổng cộng có hai mươi mốt món, trong đó chỉ có hai món là đồ lạnh, không biết vô tình hay cố ý mà chúng lại được đặt ngay trước mặt Nhan Miểu.

Một món là đậu phụ trộn hạnh nhân, làm từ đậu phụ tươi ướp lạnh trong nước giếng, thêm chút hạnh nhân nghiền. Ăn vào mùa hè thì không gì tuyệt hơn.

Món còn lại là sashimi làm từ cá thanh tươi, những lát cá mỏng như cánh ve xếp gọn gàng trên đĩa, ăn kèm với nước chấm đặc biệt.

Nhan Miểu vốn đã không quen ăn sashimi khi còn ở Vĩnh An, mỗi lần thử đều không nhịn được mà buồn nôn, sau này đến kinh thành cũng vẫn vậy.

Vương phi động đũa trước, sau đó con cháu mới được ăn.

Không hiểu sao, người hầu trước kia bưng món cho nàng là Niệm Hạ đã bị thay thế bởi một nha hoàn xa lạ, nàng ta chẳng quan tâm đến sở thích của chủ nhân, cứ liên tục gắp sashimi cho nàng. Nghĩ rằng nàng ta không biết, Nhan Miểu đành cố gắng nuốt xuống, nhưng ngay lập tức cảm thấy cơn buồn nôn dâng lên.

Nhưng vì đang trên bàn ăn nên nàng không thể thất lễ, chỉ có thể cố nhịn cảm giác khó chịu.

Nàng đặt đũa xuống, uống vài ngụm trà để làm dịu cảm giác nghẹn ở cổ họng. Nữ tỳ thấy nàng không còn động đũa, liếc mắt nhìn về phía đối diện, người đối diện ra hiệu trấn an, sau đó để nàng ta lặng lẽ rút lui.

Niệm Hạ đã bị ngăn lại phía sau, nàng tự trách mình không theo sát phu nhân, để người khác thay thế vị trí của mình.

Đối phương đã tính trước rằng phu nhân sẽ không gây chuyện, cố ý bắt nạt nàng.

"Hành ca ca, món thịt anh đào này trước đây huynh thích ăn nhất mà." Nguyễn Vi Vi tự tay gắp một miếng cho Mộ Dung Hành.

Cách họ đối xử với nhau khiến Nhan Miểu cảm thấy không thoải mái.

Bình Luận (0)
Comment