"Không tệ." Hắn nếm thử xong liền khen một câu.
"Vi Vi ba năm không về, vậy mà vẫn nhớ được món ăn mà Hành nhi thích, thật là có lòng."
Nguyễn Vi Vi che miệng cười khẽ: "Cô mẫu không cần ghen tị, Vi Vi biết cô mẫu thích bánh mã thầy và bánh phù dung bát trân nên đã bảo nhà bếp làm rồi."
Vương phi làm bộ muốn đánh nàng: "Con bé này, giờ đã dám trêu ta rồi."
Nguyễn Vi Vi liền trốn sau lưng Mộ Dung Hành, cười cầu xin tha thứ: "Cô mẫu tha mạng, Vi Vi không dám nữa."
Mấy người trò chuyện rôm rả, cũng coi như náo nhiệt.
Nhan Miểu nghe cuộc trò chuyện của bọn họ, trong lòng cảm thấy không thoải mái, nhưng họ đã lâu không gặp nhau, tình cảm từ thuở nhỏ không thể so sánh với người mới như nàng được. Vương phi ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng phụ họa vài câu, ngoài trừ bản thân nàng, tất cả mọi thứ đều rất ổn.
Bữa ăn khiến Nhan Miểu cảm thấy dạ dày không dễ chịu, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây để về uống một bát canh nóng.
Nàng lén lút quan sát Mộ Dung Hành, chờ hắn đứng dậy để có thể đi cùng.
Hắn cũng đã mệt cả ngày, giữa đôi mày lộ rõ sự mệt mỏi. Nhan Miểu nhìn hắn với ánh mắt đầy thương cảm, nghĩ rằng sẽ về giúp hắn xoa bóp giảm bớt căng thẳng. Mộ Dung Hành uống khá nhiều rượu, lúc này đã có chút say, hắn đặt chén trà xuống, xoa xoa huyệt thái dương, lông mày nhíu lại, dường như muốn rời đi.
Nhan Miểu ra hiệu bằng ánh mắt cho Niệm Hạ đứng sau, chủ tớ hai người cũng chuẩn bị rời khỏi.
Ai ngờ Nguyễn Vi Vi thấy vậy, cất giọng trong trẻo: "Hành ca ca không khỏe sao? Chỗ muội có thuốc mỡ giảm đau đầu, còn có cả những bức tranh chữ muội sưu tầm cho huynh, không bằng Hành ca ca đến chỗ muội ngồi một lát."
Bên ngoài trời đã đầy sao, một cô nương chưa xuất giá lại đề nghị phu quân của người khác đến chỗ mình, điều này thật không hợp lễ nghi.
Nhưng trừ nàng ra, dường như không ai thấy có gì không đúng, cứ như đó là chuyện rất bình thường.
Nàng sợ Mộ Dung Hành sẽ đồng ý, ngay lúc đó, nàng nghe chính giọng mình vang lên. Nàng cố gắng kiềm chế sự căng thẳng bên trong và tỏ ra bình tĩnh: "Phu quân bận cả ngày bên ngoài, có lẽ mệt rồi, hay là, về sớm nghỉ ngơi đi." Vậy mà nàng lại chủ động tranh giành.
Hai năm gả vào phủ, Nhan Miểu từng thấy nhiều người tặng phụ nữ cho Mộ Dung Hành, nhưng hắn chưa từng nhận ai. Khi đó nàng còn có thể giữ bình tĩnh, nhưng giờ đây, nàng cũng bắt đầu tranh giành, chỉ vì người kia chính là ánh trăng sáng trong lòng hắn.
Nàng lo sợ Mộ Dung Hành sẽ bỏ rơi mình.
Nguyễn Vi Vi có chút bất ngờ khi Nhan Miểu dám tranh giành với mình, nàng ta nhìn nàng, nụ cười mỉa mai nơi khóe miệng như đang chế giễu nàng không tự lượng sức.
Những mâu thuẫn giữa thế hệ trẻ, Vương phi xưa nay không xen vào, tất cả đều tùy Mộ Dung Hành quyết định.
Hắn sinh ra với đôi lông mày kiếm, mắt sáng như sao, lúc này đôi mắt phượng bị hàng mi nửa khép che phủ, không thể thấy rõ được cảm xúc của hắn.
Rõ ràng chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng Nhan Miểu lại cảm thấy như cả một nén nhang dài. Rồi nàng nghe hắn nói: "Nàng về trước đi, ta còn có chuyện cần bàn với Hoa Ninh."
Hắn đã từ chối nàng.
Trong khoảnh khắc ấy, Nhan Miểu chỉ cảm thấy cổ họng mình vừa khô khốc vừa nghẹn lại, vô cùng khó chịu.
Nàng không còn nhớ mình rời đi như thế nào, chỉ biết rằng bóng lưng của hai người họ, dù hòa vào màn đêm những vẫn đủ làm chói mắt nàng.
Trận đối đầu đầu tiên giữa chính thất và ánh trăng sáng sau khi Hoa Ninh trở về kết thúc với việc Nhan Miểu rời đi trong nhục nhã.
Không bao lâu sau, đám người hầu mới vào phủ đều đã biết phải lấy lòng ai và không nên lấy lòng ai.
Trở về Kiêm Gia viện, Nhan Miểu cảm thấy dạ dày cồn cào, cá sống lạnh lẽo khiến nàng khó chịu vô cùng, cuối cùng không thể nhịn được mà "ọe" một tiếng, nôn ra dưới gốc cây du.
Niệm Hạ đứng sau vỗ nhẹ lưng nàng, đau lòng nhìn phu nhân nhà mình, miệng vẫn lẩm bẩm: "Những nha hoàn cản nô tỳ nhìn rất lạ mặt, mười phần thì chắc tám, chín phần là người của Quận chúa Hoa Ninh. Chúng ta đâu có trêu chọc gì nàng ta, sao nàng lại muốn làm khó phu nhân như vậy?"
Còn có thể vì lý do gì nữa, câu trả lời tối nay đã quá rõ ràng.
Lần đầu gặp mặt, nàng quá ngây thơ, nghĩ rằng chỉ cần vẻ ngoài hòa nhã là không có địch ý. Nàng quên mất rằng những nữ nhân trong gia tộc quyền quý là những người giỏi đóng kịch nhất.
Những gì xảy ra tối nay rõ ràng là nhằm vào nàng. Nàng không có địa vị trong phủ, kính sợ mẹ chồng lại giữ quy củ. Dù nàng có vạch trần trước mặt mọi người cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến Nguyễn Vi Vi, có lẽ còn khiến Vương phi cho rằng nàng chuyện bé xé ra to, suy đoán ác ý.
Nôn xong, dạ dày nàng vẫn rỗng tuếch, cảm giác khó chịu không hề vơi đi.
Về phòng thay quần áo, Niệm Hạ gọi vài nha hoàn đi chuẩn bị nước nóng để tắm. Bên ngoài chỉ có Như Sương canh gác. Dù nàng là người Vương phi ban cho Mộ Dung Hành, nhưng cũng là người hầu ở Kiêm Gia viện.
Nhan Miểu lúc dùng bữa tối vốn đã ăn không nhiều, bây giờ lại càng không thoải mái, chỉ muốn uống một bát canh nóng cho ấm người.
Niệm Hạ không có ở đây, nàng đành phải gọi Như Sương vào.
Mấy ngày gần đây, người hầu theo Thế tử ra ngoài là A Thuận, vốn không liên quan gì đến nha hoàn này. Bây giờ Quận chúa đã trở về, Như Sương đang nóng lòng tìm cơ hội lấy lòng Thế tử.
Bởi khi Vương phi đưa nàng đến bên Mộ Dung Hành, bà đã hứa sẽ nâng nàng lên làm thiếp. Từ đó, nàng luôn nghĩ rằng mình có số mệnh được bay lên làm phượng hoàng.
Như Sương không vui vẻ gì khi bước vào, nàng ta hành lễ qua loa với Nhan Miểu, giọng điệu khó chịu: "Phu nhân gọi nô tỳ có việc gì?"
"Ta muốn uống một bát canh nóng, ngươi đến nhà bếp lấy giúp ta một bát."
Trong phủ vương, trừ viện của Vương phi có nhà bếp riêng, các bữa ăn của những người khác đều do nhà bếp chính chuẩn bị và đưa tới. Đi lấy canh từ nhà bếp, đi đi về về mất chừng một khắc.
Nhan Miểu vốn không hay làm phiền người hầu trong phủ, nhưng hôm nay nàng thật sự rất muốn uống một bát canh nóng.
Như Sương cúi đầu bĩu môi, tỏ ra vô cùng miễn cưỡng: "Không phải nô tỳ không muốn, chỉ là nô tỳ là người hầu hạ Thế tử. Một lát nữa Thế tử sẽ trở về, nếu không thấy nô tỳ, chắc chắn sẽ trách phạt. Phu nhân nên nhờ người khác đi!" Nói xong, nàng ta cũng không để ý đến phản ứng của Nhan Miểu, đứng dậy đi thẳng ra ngoài.
Việc người hầu trong phủ không nghe lời nàng không phải chỉ xảy ra một lần hai lần. Dù nàng có thưởng hậu hĩnh cho những người hầu biết làm việc, nhưng vẫn không được coi trọng, ngược lại họ còn bảo rằng nàng ngốc nghếch, chỉ biết tiêu tiền như nước.
Bất chợt, nàng nhận ra cha nàng đã sai. Gả vào gia tộc danh giá thì sao, cũng chẳng thể thay đổi được xuất thân, ngược lại còn khiến nó bị nhắc đi nhắc lại không biết bao lần, rồi lại bị khinh bỉ vô số lần.
Khi Niệm Hạ trở về, nàng thấy Nhan Miểu đang buồn bã. Biết được nguyên do, Niệm Hạ định xông ra mắng cho nha hoàn kia một trận, nhưng nàng ta đã biến mất không thấy tăm hơi. May thay, cuối cùng có một nha hoàn nhỏ được phái đi lấy giúp nàng một bát canh. Nha hoàn này mới vào phủ không lâu, không biết gì nhiều, chỉ biết Thế tử phi rất hào phóng. Chỉ cần lấy một bát canh ngân nhĩ hạt sen mà đã được thưởng đầy một túi bạc, đủ cho nàng ấy tiêu xài cả năm.
Bát canh ngân nhĩ hạt sen nóng hổi trôi xuống dạ dày, Nhan Miểu cảm thấy bụng dạ dễ chịu hơn nhiều.
Nước nóng pha tinh dầu hoa hồng nhẹ nhàng lay động, dịu dàng bao bọc lấy cơ thể trẻ trung tuyệt mỹ của nàng. Nàng luôn không thích có người hầu hạ khi tắm.
Những cánh hoa hồng nổi trên mặt nước, không khí tràn ngập lớp sương mờ ảo, khiến nàng như đang bước vào một giấc mơ hư ảo.
Mặc xong bộ đồ ngủ, lau khô mái tóc dài buông xuống tận eo, Nhan Miểu nhìn vào gương, chợt nhớ tới lời khen ngợi của người đàn ông lạ mặt dành cho nàng khi nàng mới đến kinh thành: “Kiều kiều giai nhân, dung hoa như ngọc.”
Nàng nghĩ, có lẽ mình thật sự rất xinh đẹp. Ở Vĩnh An, có rất nhiều người đến cầu hôn nàng nhưng tất cả đều bị phụ thân từ chối, ông nói những người đó không thể bảo vệ được nàng.
Thế nhưng Mộ Dung Hành dường như chỉ quan tâm đến phản ứng của nàng khi ở trên giường.
Niệm Hạ đang sắp xếp y phục bên cạnh, nàng ấy mở tủ ra, nhìn thấy bộ y phục mà phu nhân đã cặm cụi may cho Thế tử không lâu trước đó, không nhịn được mà nói: "Phu nhân đã bỏ ra bao nhiêu thời gian may y phục cho Thế tử, còn bị thương ở tay, thế nhưng Thế tử lại chẳng thèm nhìn lấy một lần."
Nhan Miểu nhìn chiếc áo choàng trong tay nàng ấy, trong lòng thở dài. Hắn đã không thích, cũng chẳng cần để nó chỗ dễ nhìn làm gì thêm phiền lòng. "Cất nó vào hòm đồ ít dùng đi." nàng nói.
Niệm Hạ có chút không cam lòng: "Phu nhân, đây là thứ mà người vất vả làm ra, lúc ở Vĩnh An người thậm chí còn chưa từng thêu một chiếc khăn tay."
Phụ thân yêu thương Nhan Miểu nên nàng không cần làm gì cả. Nhưng khi đã gả làm vợ người, việc giúp chồng dạy con dường như là điều mọi nữ nhân đều phải làm.
Đột nhiên nàng rất muốn có một đứa con, một đứa con của nàng và Mộ Dung Hành. Có con rồi, nàng sẽ không còn cô đơn, có lẽ Mộ Dung Hành cũng sẽ vì con mà ghé thăm nàng nhiều hơn.
"Thế tử thật sự quá đáng, sao hắn không thể—"
"Không được nói bậy!" Nhan Miểu nghiêm giọng ngắt lời nàng. "Ta và ngươi địa vị thấp bé, ở nơi kinh thành rộng lớn này, điều duy nhất ta có thể dựa vào là phủ An Hòa Vương. Được gả cho phu quân, ta đã rất mãn nguyện rồi."
Niệm Hạ biết phu nhân trong lòng rất khổ tâm, nhưng nàng chỉ là người hầu, ngoài việc đồng hành cùng phu nhân thì chẳng thể làm được gì. Nàng chỉ mong Thế tử sớm nhận ra phu nhân tốt thế nào, đừng để bị mê hoặc bởi những nữ nhân khác.
Sau khi Niệm Hạ dọn dẹp xong quần áo, Mộ Dung Hành cuối cùng cũng trở về.
Viện của Thế tử phi vốn yên tĩnh, nay vì sự trở về của nam chủ nhân mà nhanh chóng trở nên náo nhiệt.
Nước nóng để tắm được liên tục mang vào, bữa khuya và trà nước cũng được người ta chuẩn bị sẵn.
A Thuận đứng sau Mộ Dung Hành, trên tay cầm một chiếc hộp dài, chắc hẳn là bức họa thư pháp mà Hoa Ninh tặng. Thật kỳ lạ, Nhan Miểu đã vào phủ hai năm nhưng chưa bao giờ thấy hắn thưởng thức thư họa, hắn chỉ chăm chăm vào công vụ, hết lòng hoàn thành những việc hoàng thượng giao phó.
Tất cả quyền lực của hắn đều trực tiếp đến từ hoàng thượng.
Như Sương ân cần mang đến một bát cháo vi cá yến sào, khép nép nói: "Thế tử đã uống rượu tối nay, nô tỳ đã đặc biệt đi nhà bếp chuẩn bị bát cháo này cho Thế tử, mong người dùng một chút."
Nhan Miểu đứng trước mặt Mộ Dung Hành, định giúp hắn thay y phục. Thế nhưng khi Như Sương bước vào, tay nàng liền khựng lại.
Có lẽ hắn sẽ uống chút cháo, nàng nghĩ thầm trong lòng.
Mộ Dung Hành không hiểu nàng, có lẽ vì uống rượu nên giọng điệu có phần uể oải, lời nói cũng pha chút lười nhác: "Đang làm gì vậy?"
Nhan Miểu chưa kịp phản ứng thì Như Sương đã nhanh nhẹn thưa: "Nô tỳ đã dày công chuẩn bị bát cháo này, mong Thế tử dùng một chút để ấm bụng."
Như Sương háo hức chờ đợi phản ứng của Mộ Dung Hành.
Nhưng hàng lông mày của hắn nhíu lại, biểu thị rõ sự không hài lòng.
"Chủ tử nói chuyện, không đến lượt ngươi xen vào." Hắn lạnh giọng nói khiến Như Sương hoảng sợ quỳ sụp xuống, những người khác trong phòng cũng không dám hé răng, lặng lẽ đứng trong góc. Hắn có vẻ rất bực bội: "Tiếp tục đi.", câu này là nói với Nhan Miểu.
Nàng ngây người trong chốc lát rồi nhanh chóng bừng tỉnh trước khi Mộ Dung Hành nổi giận. Nhìn sang Như Sương đang quỳ trên đất không dám động đậy, tay vẫn cầm bát cháo nóng bỏng, nàng bỗng thấy thương hại.
Đôi tay mảnh mai của nàng đưa đến bên hông hắn, nhẹ nhàng tháo nút thắt, chiếc thắt lưng trượt xuống, ngoại y từ từ tuột ra, từng lớp từng lớp, cho đến khi chỉ còn lại lớp cuối cùng. Mộ Dung Hành không yêu cầu nàng làm tiếp, mà xoay người bước vào phòng tắm sau tấm bình phong.
Hắn cũng không thích có người hầu hạ khi tắm, ngoại trừ đôi khi bắt Nhan Miểu phải đứng bên cạnh, không được quay lưng mà phải ngẩng đầu nhìn hắn.
Dường như hắn đặc biệt thích ngắm nàng trong vẻ mặt bối rối, ngượng ngùng, khuôn mặt xinh đẹp mềm mại dần dần ửng hồng vì xấu hổ, đó là sự quyến rũ tột cùng nhưng người kia lại không hề hay biết.
Như Sương quỳ một lúc lâu, cánh tay đã không còn chịu nổi, bắt đầu run rẩy. Nhan Miểu thấy không đành lòng, liền bảo: "Các ngươi lui xuống đi."
Người hầu rời đi, gian phòng lại yên tĩnh, chỉ còn tiếng nước thỉnh thoảng vang lên từ bên cạnh.
Mộ Dung Hành tắm xong rất nhanh, hắn mặc một bộ trung y màu trắng đơn giản, cả người phảng phất một làn hơi nước mờ ảo.
Nhan Miểu có thể dự đoán được hắn muốn làm gì, đó cũng là nghĩa vụ của nàng với tư cách là thê tử.
Nến tắt, màn giường buông xuống, Nhan Miểu ngoan ngoãn nằm dưới thân hắn, mặc hắn tùy ý điều khiển. Những sợi xích vàng lạnh lẽo một lần nữa quấn quanh mắt cá chân nàng. Mỗi lần đ*ng t*nh dâng trào, nàng không kìm được mà phát ra những tiếng r*n r*. Lúc ấy, Mộ Dung Hành sẽ trở nên vô cùng dịu dàng.
Những lần trước, nàng luôn xem đó là biểu hiện của sự yêu thương, nhưng lần này lại giống như một sự sỉ nhục, vì nàng chỉ là một kẻ thay thế, một công cụ để hắn trút bỏ cảm xúc.
Giờ đây, nàng bỗng cảm thấy căm ghét sự xuất hiện của Nguyễn Vi Vi, chỉ muốn nàng ta rời xa khỏi nơi này.
Nhưng Mộ Dung Hành không cho nàng nhiều thời gian để phân tâm, lại tiếp tục dẫn dắt nàng chìm sâu vào vực thẳm.
Âm thanh va chạm của xích vàng vang lên đều đặn suốt đêm dài, từng nhịp nối tiếp không ngừng.