Đêm khuya, Nhan Miểu vẫn không thể ngủ được, sự xuất hiện đột ngột của Hoa Ninh khiến nàng lo sợ rằng phu quân sẽ bị cướp mất.
Mộ Dung Hành nằm nghiêng, hắn quay mặt vào trong, trông có vẻ đã ngủ say. Nàng ngẩn ngơ nhìn hắn.
Khuôn mặt của người này khi ngủ không lạnh lùng như thường ngày, khiến nàng không kiềm được mà đưa tay ra chạm vào. Ban đầu, nàng chỉ chạm nhẹ vào cằm của hắn. Thấy hắn không phản ứng, nàng trở nên táo bạo hơn và tiếp tục di chuyển tay lên trên.
Ngay sau đó, ngón tay ấm áp của nàng lướt qua từng chút từng chút trên đôi môi dưới của hắn. Khoảng cách quá gần, hơi thở nóng ấm của nàng nhẹ nhàng phả lên cổ Mộ Dung Hành, vì quá tập trung nên nàng không nhận ra hơi thở của hắn đang dần trở nên nặng nề.
Tay nàng không yên vị một chỗ, trượt qua sống mũi cao của hắn, sau đó là lông mi, lông mày.
Phu quân của nàng thật tuấn tú, nhưng nàng chỉ có thể ngắm nhìn trộm vào lúc đêm khuya. Trong lòng bỗng bừng lên một ngọn lửa, để xua tan ngọn lửa vô danh này, lần đầu tiên trong đời, Nhan Miểu táo bạo hơn bao giờ hết. Nàng từ từ ghé sát lại và đặt một nụ hôn lên môi hắn. Có lẽ vẫn chưa thỏa mãn, như thể có một lực vô hình xui khiến, Nhan Miểu dùng răng cắn nhẹ một cái.
Chính cái cắn nhẹ nhàng này đã khiến người đàn ông đang giả vờ ngủ không thể chịu đựng thêm nữa.
Hắn đột ngột mở mắt, đôi mắt sâu thẳm lạnh lẽo như hồ băng chăm chú nhìn nàng. Ánh mắt ấy khiến Nhan Miểu hoảng sợ, lòng bỗng thắt lại, bắt đầu hối hận về hành động táo bạo của mình.
Nàng muốn giải thích nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu, chỉ có thể rụt rè gọi: "Phu quân—"
Âm cuối bị nuốt trọn khi đất trời bỗng chao đảo, Mộ Dung Hành đã đè nàng xuống dưới thân, yết hầu của hắn nhấp nhô, giọng nói khàn khàn đầy quyến rũ nhưng không rõ ràng: "Không ngủ được à?"
Nhan Miểu ngoan ngoãn gật đầu, đôi tay mảnh khảnh của nàng chống lên ngực hắn.
Ánh mắt nóng rực của Mộ Dung Hành trượt từ đôi môi căng mọng, đỏ thắm của nàng xuống phía dưới, cuối cùng dừng lại ở một chỗ nào đó.
Hơi thở ấm áp bao phủ lấy Nhan Miểu, nàng nghe thấy hắn nói: "Ta thấy nàng chẳng mệt gì cả."
Cánh tay của nàng lại bị ép lên trên đầu, trong một tư thế không thể chống cự, bá đạo nhưng không mất đi sự chừng mực.
Kết quả của một đêm ân ái là khi Nhan Miểu xuống giường vào sáng hôm sau, chân nàng có chút nhũn ra.
Khi Nhan Miểu tỉnh dậy, Mộ Dung Hành đã rời đi. Lúc hắn tháo xiềng xích cố ý đánh thức nàng, để nàng biết hôm nay mình sẽ không bị nhốt trên giường.
Mấy ngày gần đây, trong phủ có rất nhiều người đến thăm Quận chúa Hoa Ninh. Hoa Ninh thân phận tôn quý, lại là nữ nhi của Hổ Uy tướng quân nên không ít gia tộc muốn cầu hôn.
Nghe nói khi Hổ Uy tướng quân ra ngoài đánh trận, ông từng thao luyện một đội dân lưu lạc thành binh lính tư nhân, mọi người đang đồn đoán rốt cuộc đó là tin đồn hay sự thật.
Lúc này, người đang phê duyệt tấu chương trong ngự thư phòng cũng là một trong những người nghi ngờ tin đồn đó.
"Theo lời ngươi nói, binh lính tư nhân căn bản không tồn tại?" Vị quân vương trẻ tuổi đang dùng đôi mắt sắc bén như chim ưng chăm chú nhìn Mộ Dung Hành bên dưới.
"Thần đã dò xét khắp Bình Dương và các vùng lân cận, không có dấu vết của binh tư nhân, bệ hạ lo lắng quá rồi."
Hoàng đế không hài lòng, nhưng sau nửa ngày điều tra, cũng không tìm thấy bất kỳ sơ hở nào của Mộ Dung Hành, điều cần nói thì đã nói, những gì không được đề cập trong mật thư hắn cũng thành thật khai báo. Mộ Dung Hành tuy tuổi còn trẻ nhưng làm việc rất cẩn thận.
Có lẽ, hắn sẽ là người có thể đảm đương trọng trách.
Khánh Đức Đế xua tay cho thái giám lớn tuổi hầu bên cạnh lui ra, rồi đưa cho hắn một phong thư có niêm phong bằng sáp.
Mộ Dung Hành nhận lấy, mở ra xem, bên trong chỉ có vài chữ, trong mắt thoáng qua một chút kinh ngạc, nhưng khi ngẩng đầu lên thì giống như bị sóng lớn vỗ vào mạnh mẽ.
Hoàng đế rất hài lòng với phản ứng của hắn.
"Không cần ngạc nhiên, đây là sự thật." Khánh Đức Đế đứng dậy bước đến trước mặt hắn, dùng giọng chỉ hai người nghe được nói: "Chuyện này ngoài người đã lấy được thứ đó, chỉ có ngươi và trẫm biết. Dù kẻ đó chưa xuất hiện, nhưng thứ đó vẫn là mối nguy tiềm tàng trên thế gian này, trẫm lo lắng!"
Là thần tử, Mộ Dung Hành chỉ có thể nói: "Thần nguyện vì bệ hạ phân ưu."
"Tốt, có thần tử tận tâm như ngươi, trẫm giao Thiết Dực quân cho ngươi cũng an tâm..."
Thiết Dực quân là đội quân mạnh mẽ được hoàng đế thành lập để quản lý kinh thành với quân số khoảng mười vạn, hiện do Mộ Dung Hành chỉ huy.
Đôi mắt đen nhánh của Mộ Dung Hành thoáng qua điều gì đó khác lạ, hắn cúi đầu hành lễ: "Thần sẽ không phụ sự tin tưởng của bệ hạ."
Với Mộ Dung Hành, sinh ra trong hoàng tộc là may mắn lớn nhất nhưng cũng là bất hạnh lớn nhất.
An Hòa Vương tuy nói ra ngoài hành quân nhưng thực chất là làm nhiệm vụ giám sát, không có thực quyền, nhưng hắn luôn có tham vọng mãnh liệt với quyền lực. Chỉ có như vậy, tâm trí bất bình nóng nảy của hắn mới có thể yên tĩnh.
Liên tiếp mấy ngày, Vương phi đều miễn việc thỉnh an cho Nhan Miểu, nàng cũng vui vẻ tự do, cùng người bạn duy nhất ở kinh thành là Dụ Nhã, tiểu thư nhà thượng thư bộ hộ, hẹn nhau ra ngoài du ngoạn.
Hôm nay thời tiết đẹp, những đám mây xếp thành hàng trên bầu trời như vảy cá. Dụ Nhã khoác tay Nhan Miểu bước trên bãi cỏ xanh, đi phía sau không xa là các nha hoàn của hai người.
Cách đó hai mét, trên một cây anh đào không mấy nổi bật, có một người đang giấu mình một cách kín đáo, nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra. Đó là Tu Tấn, hộ vệ của Dụ Nhã. Vì là nam nhân nên y được yêu cầu phải bảo vệ từ xa.
Cây này là vị trí xa nhất mà Tu Tấn có thể tìm được, vừa đáp ứng yêu cầu của tiểu thư, vừa có thể chạy tới bên tiểu thư ngay lập tức khi cần.
"Miểu Miểu, mấy ngày qua ở trong phủ ngươi sống thế nào, Hoa Ninh có bắt nạt ngươi không?" Dụ Nhã biết tính nàng mềm mỏng, bị bắt nạt cũng không kêu ca, luôn tự mình nhẫn nhịn chịu đựng.
Nhan Miểu không muốn nói về chuyện đó, liền đáp: "Nhã tỷ tỷ, muội sống rất tốt, phu quân cũng đối xử với muội rất tốt."
Không biết từ lúc nào, nàng đã có thể nói dối mà mặt không biến sắc, chỉ là đôi tai sẽ lặng lẽ ửng hồng.
Dụ Nhã hiểu nàng, nghe là biết lời nói dối.
"Muội đừng nói đỡ thay hắn nữa, thật không hiểu hắn có gì tốt, khiến muội cứ một lòng một dạ đi theo, còn muốn sinh con cho hắn --"
Nhan Miểu vội giơ ngón trỏ lên chặn miệng nàng, hoảng hốt nhìn quanh xem có ai nghe thấy không. Nàng không muốn người khác biết chuyện này. Dụ Nhã lúc đó mới nhận ra mình lỡ lời, trong mắt đầy vẻ hối lỗi.
Từ nhỏ nàng đã không bị ràng buộc, tính cách cũng vì thế mà thẳng thắn, ăn nói làm việc đều không câu nệ, nhưng thực ra nàng không có ác ý.
"Miểu Miểu tốt của ta ơi, ngươi đừng giận, ta đã mời đại phu danh tiếng nhất là Trần đại phu tới, giờ chắc cũng sắp đến rồi, chúng ta mau đi thôi."
Hai cô nương trẻ trung nắm tay nhau bước đến tửu lâu không xa, chỉ để lại những nha hoàn canh giữ bên xe ngựa.
Tu Tấn quan sát họ đi vào tửu lâu rồi đứng canh bên ngoài.
Hai khắc sau, hai cô nương lên xe ngựa trở về.
"Thuốc của Trương đại phu rất hiệu nghiệm, đường tỷ của ta cũng được ông ấy điều trị, bây giờ đã có ba đứa con rồi."
Nhan Miểu cẩn thận cất kỹ đơn thuốc vào người, trong lòng vẫn chưa nguôi xúc động, chỉ nhớ câu nói của đại phu: "Chắc chắn sẽ có thai."
Chỉ cần nàng có con, Mộ Dung Hành sẽ không dễ dàng rời bỏ nàng, Hoa Ninh cũng khó có thể chen chân vào giữa họ.
Sự tồn tại của đứa trẻ, chắc chắn sẽ khác biệt.
Phu quân, chắc sẽ thích điều đó nhỉ?
Trên đường về, Dụ Nhã muốn ghé mua son phấn, Nhan Miểu nghĩ son của mình cũng đã cũ nên cùng nàng xuống xe ngựa.
Không ngờ, vừa đứng vững đã thấy một nam nhân ôn nhuận thanh tú bước tới từ phía đối diện. Nhan Miểu vô tình chạm ánh mắt với hắn ta, người đó lại như nhận ra nàng, mắt đầy ý cười, nhanh chóng bước tới.
"Chào tiểu thư, không biết tiểu thư còn nhớ tại hạ không?"
Nghe vậy, Nhan Miểu chăm chú nhìn kỹ hắn ta một lúc, đúng là có chút quen thuộc, nhưng nàng thực sự không có ấn tượng gì.
Dụ Nhã cũng thấy người này quen quen , chắc chắn đã gặp ở đâu đó.
Thấy Nhan Miểu lắc đầu, Thôi Trạch Ngôn mỉm cười, giọng điệu ấm áp nói ra một từ: "Quạt khổng tước."
"Thì ra là ngài!"
"Thủ phụ!"
Hai tiếng nói đồng thời vang lên.
Thôi Trạch Ngôn lúc này mới thấy bên cạnh còn một vị tiểu thư nữa, chắp tay chào: "Dụ tiểu thư."
Theo lễ nghi, Dụ Nhã đáng ra phải hành lễ với hắn ta, nhưng Thôi Trạch Ngôn hôm nay ăn mặc khiêm tốn, rõ ràng không muốn người khác nhận ra nên nàng chỉ khẽ cúi người, giọng cũng thấp đi nhiều: "Không ngờ lại gặp đại nhân ở đây."
"Thôi mỗ cũng không ngờ lại gặp Dụ tiểu thư."
Thì ra hắn ta họ Thôi.
Nhan Miểu có chút không hiểu thân phận của hắn ta, nhưng nhìn phản ứng của Dụ Nhã, có vẻ người này là quan viên triều đình.
Thấy Thôi Trạch Ngôn có điều muốn nói với Nhan Miểu, Dụ Nhã lấy cớ chọn son phấn, đi vào cửa hàng trước.
"Công tử tìm ta có việc gì?" Nữ tử đã kết hôn rất ít khi gặp nam nhân khác ngoài phu quân, nhất thời không biết phải làm sao.
"Ta đến để cảm ơn, chuyện lần trước phải cảm tạ tiểu thư đã nhắc nhở."
Đó là chuyện một tháng trước, Nhan Miểu ra ngoài xem xét cửa hàng của mình, tình cờ gặp đoàn người Thôi Trạch Ngôn. Hôm đó, hắn ta mang theo một chiếc quạt khổng tước quý hiếm định dâng lên Thái hậu làm quà mừng thọ. Nhưng hộp quà bị hỏng, phải dừng lại tìm thứ khác để thay thế.
Nhan Miểu chính vào lúc này đã phát hiện điều bất thường. Chiếc quạt làm từ lông chim khổng tước đã bị người ta hạ độc. Mùi độc rất nhạt, lại bị huân hương che lấp, người bình thường không thể phát hiện.
Khi Thôi Trạch Ngôn chuẩn bị chạm vào quạt, Nhan Miểu đã ngăn lại, nói cho hắn ta biết chiếc quạt có độc.
Ban đầu hắn ta không tin, cho đến khi mời đại phu đến kiểm tra mới biết lời nàng nói là thật.
Nếu lúc đó hắn ta chạm vào chiếc quạt, có thể đã mất mạng ngay tại chỗ. Nếu không thì chiếc quạt mang vào cung, người bị hại sẽ là Thái hậu. Dù thế nào, đối phương cũng muốn hắn ta phải chết.
Nhờ có lời nhắc nhở đầy thiện ý của Nhan Miểu, hắn ta mới thoát được một mạng.
"Chỉ là chuyện nhỏ thôi, công tử không cần để tâm." Nhan Miểu chỉ tình cờ gặp hắn, lời nhắc nhở cũng chỉ xuất phát từ thiện ý của nàng.
Nam nhân lấy từ thắt lưng ra một miếng lệnh bài, trên miếng lệnh bài làm từ huyền thiết có khắc chữ "Thôi". Hắn ta đưa lệnh bài cho nàng, "Tiểu thư có ân cứu mạng với ta, đáng ra..."
... Đáng ra nên lấy thân báo đáp, dùng mạng để trả ơn.
Nhan Miểu đại khái đoán được câu nói bị ngắt quãng của hắn ta, đôi tai trắng ngần không tự chủ mà ửng hồng.
Đối với nàng, đây chỉ là một câu nói đơn giản, thực sự không cần phải báo đáp gì cả.
Hắn ta mỉm cười nói: "Gia tộc của ta là Thôi thị ở Bình Khê, miếng lệnh bài này là của con cháu dòng chính gia tộc. Nó có thể bảo vệ tiểu thư trong lúc nguy nan."
Nhan Miểu nhìn miếng lệnh bài màu đen, nàng tuy không hiểu nhưng cũng cảm nhận được đây là vật quan trọng với hắn ta.
Nàng không thể nhận.
"Công tử hãy cất về đi, ta chỉ là phụ nhân trong khuê phòng, thực sự không cần đến thứ này."
Nàng đưa tay từ chối, nhưng Thôi Trạch Ngôn chỉ nghe thấy câu nàng nói "phụ nhân trong khuê phòng."
Sau khi nhận ra, hắn ta bất lực lắc đầu, cười nhạt.
Lần đầu hắn ta gặp nàng, không kìm được mà khen ngợi kiều kiều giai nhân, dung hoa như ngọc.
Lần thứ hai gặp, nàng lại nói mình là "phụ nhân trong khuê phòng."
Quả thật là ý trời trêu ngươi!
Thì ra, nàng đã lập gia đình.
Hắn ta đành phải thay đổi cách xưng hô: "Thôi mỗ nợ phu nhân một ân tình. Nếu phu nhân gặp khó khăn, cứ đến phố Đông, ngõ Lạc An tìm ta."
Phố Đông, ngõ Lạc An, nơi đó toàn là các quan viên xuất thân hàn môn, là tân quý (*) trong triều.
(*) tân quý: nhân tài mới nổi quý giá.
Dường như hắn ta rất không thích nợ ân tình, Nhan Miểu đành phải đồng ý: "Phố Đông, ngõ Lạc An, ta nhớ rồi."
Nói xong, Nhan Miểu chuẩn bị rời đi. Không ngờ khi xoay người, nàng lại bị trật chân, một cơn đau dữ dội từ mắt cá truyền đến, cảm giác mất lực lập tức trào dâng.
Tưởng rằng mình sắp ở bên ngoài xấu mặt, ai ngờ giây tiếp theo, một cánh tay vững chắc đã kịp thời đỡ lấy nàng. Nàng ngẩng lên nhìn, thì ra là Thôi Trạch Ngôn vẫn chưa rời đi.
Nàng vừa định đứng vững thì nghe thấy một giọng nói giận dữ vang lên từ xa: "Các người đang làm gì vậy?!"
Nữ tử dựa vào cánh tay nam tử để đứng dậy, ánh mắt nàng vượt qua vai Thôi Trạch Ngôn, nhìn rõ mặt người vừa đến.
Đó là phu quân của nàng, Mộ Dung Hành.