Thế Tử Cố Chấp Điên Cuồng Theo Đuổi Vợ

Chương 11

Nho y quỳ gối, nói: "Thuộc hạ làm việc bất lực, kính mong Quận chúa trách phạt."

Nàng ta nghiêng đầu nhìn y, từ tốn nói: "Đào công có lòng nhân nghĩa, ta đã rất cảm kích."

Vị trung niên nhân được gọi là Đào công chần chừ một lát, sau đó thốt ra sự thật tàn khốc: "Người chúng ta phái đi đã mang tin về, rằng Lăng Nhiên độc y đã... qua đời rồi."

Nguyễn Vi Vi khép mắt lại, hỏi: "Không còn cách nào khác sao?"

Đào công gật đầu: "Nghe nói Lăng Nhiên độc y từng nhận một đồ đệ, truyền hết sở học cho y. Nếu chúng ta tìm được người ấy, ắt Quận chúa sẽ được giải độc."

Trời chưa tuyệt đường ta, Nguyễn Vi Vi lấy ra lệnh bài của mình, đưa cho y: "Nhanh lên, bằng mọi giá phải tìm cho ra người đó."

"Vâng."

Nguyễn Vi Vi không muốn chết, nàng ta không thể chết dễ dàng như vậy, còn bao nhiêu việc quan trọng chưa hoàn thành.

Các cửa sổ xung quanh đều được mở ra để thông gió, lư hương ở góc phòng, lò đồng ở giữa gian phòng đều đốt trầm hương.

Đàn hương sâu lắng, mùi thơm thanh thoát, nhanh chóng lấn át mùi máu tanh và hôi thối.

Trên màn hoa mẫu đơn treo một quả cầu bạc khảm trổ hoa văn tinh xảo, bên trong chứa hương liệu, mùi thơm thoảng nhẹ nhưng dễ làm lòng người say mê.

Đào công vừa ra ngoài, Vương phi liền lo lắng bước tới hỏi: "Đào đại phu, Vi Vi thế nào rồi, thương thế có nặng không?"

Nhan Miểu vốn định lên trước quan tâm, nhưng nghe thấy giọng điệu lo lắng của Vương phi, lại thấy phu quân canh giữ ở cửa, nàng bỗng dưng không thể bước tới.

Mộ Dung Hành như có cảm giác, ngoảnh lại nhìn nàng một cái, vừa vặn bắt gặp Nhan Miểu khẽ giấu động tác dưới tà váy.

Nhưng hắn chẳng nói gì.

"Quận chúa không nguy hiểm tính mạng, chỉ là bệnh cũ tái phát, cần tĩnh dưỡng."

Nghe vậy, Vương phi yên tâm, đặt tay lên ngực thở phào: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt."

Hoa Ninh đã ngủ, nha hoàn đang dùng khăn lau mặt cho nàng ta.

Nhan Miểu theo sau họ bước vào, vừa vào phòng đã ngửi thấy một mùi tanh hôi lẫn trong hương trầm nồng nặc, khiến nàng suýt nôn.

Mộ Dung Hành thoáng thấy nàng khó chịu, bèn lên tiếng: "Không khỏe thì cứ về trước đi."

Lần này nàng không cố chịu đựng, hành lễ rồi rời đi.

Nàng vừa đi chưa bao lâu, Vương phi đã xoa trán, trông thực sự rất mệt mỏi, gắng gượng nói: "Ta phải ở lại chăm sóc nàng."

Các bà mụ và nha hoàn bên cạnh Vương phi khuyên can, nhắc nhở bà phải chú ý sức khỏe. Không hiểu vì sao, đám người hầu kẻ hạ ở Lăng Tiêu Các đều truyền tai nhau rằng, Thế tử và Quận chúa tình cảm sâu đậm, thấy Quận chúa bị thương, Thế tử muốn đích thân ở lại chăm sóc.

Lời đồn truyền đến Kiêm Gia viện, khi đó ngón tay của Nhan Miểu bị kim đâm trúng, nàng khẽ rên một tiếng, máu đỏ tươi liền trào ra, nhanh chóng tụ lại thành giọt máu nơi đầu ngón tay.

Niệm Hạ vội lấy khăn tay lau, rồi chuẩn bị thuốc: "Phu nhân phải cẩn thận một chút, nên quý trọng sức khỏe của mình."

Nếu Mộ Dung Hành thật sự ở lại Lăng Tiêu Các suốt đêm thì ngày mai lời đồn có thể biến thành việc Mộ Dung Thế tử muốn cưới Hoa Ninh Quận chúa.

Khi nàng bị thương cũng chưa từng thấy hắn lo lắng như vậy, ngay cả đến thăm nàng cũng chỉ là nhân tiện.

Mối tình giữa hắn và Hoa Ninh từ thuở nhỏ, cuối cùng không phải thứ mà nàng có thể so bì.

Bữa tối vẫn chỉ có một mình nàng. Trong lòng Nhan Miểu có chút bức bối, nhìn bàn đầy thức ăn nhưng không hề có chút khẩu vị. Chỉ có vò rượu nhỏ mà Tu Tấn tặng hôm nay, nàng đã uống hết không ít.

Nhưng tửu lượng của nàng không tốt, say rồi lại khóc lóc, lời nói lẫn lộn, chỉ nghe loáng thoáng nàng muốn về nhà, còn bảo Niệm Hạ sắp xếp xe ngựa, nói xong liền chạy ra ngoài.

Các tiểu nha hoàn không kịp cản lại, để nàng chạy ra khỏi viện.

Nửa canh giờ sau, vẫn không tìm thấy người, Niệm Hạ sợ đến mức hồn vía lên mây, lập tức đi Lăng Tiêu Các tìm Thế tử.

Nghe tin, Mộ Dung Hành có chút ngạc nhiên, con thỏ ngoan hiền cũng có lúc say rượu chạy loạn, thật thú vị.

Hắn khẽ liếc mắt ra hiệu cho A Thuận bên cạnh, bảo hắn ở lại trông chừng Hoa Ninh.

Mộ Dung Hành bước ra khỏi Lăng Tiêu Các, quay đầu nhìn lại viện một lần, đám người hầu nghĩ rằng hắn đang lo lắng cho Quận chúa, nhưng chẳng hay rằng viện này đã được bố trí ám vệ canh giữ.

Ám vệ như bóng đêm xuất hiện, bẩm báo với Mộ Dung Hành: "Phu nhân đang ở bên hồ Ngọc Tuyền."

Hồ Ngọc Tuyền, nơi này nước rất sâu, Mộ Dung Hành từ nhỏ đã luyện khí tại đây, hơn nữa hồ này cách Kiêm Gia viện cũng không gần, nàng chỉ có đôi chân yếu ớt mà đi được xa như vậy.

Đúng là vết thương vừa lành đã quên đau.

Khi Mộ Dung Hành đến nơi, Nhan Miểu đang đứng trên một tảng đá lớn bên bờ hồ, lặng lẽ nhìn ra mặt hồ bao la, miệng khẽ lẩm bẩm điều gì đó.

Dưới ánh trăng, y phục trắng như ánh trăng mềm mại bay trong gió, tôn lên vóc dáng yểu điệu của nàng. Nàng thật sự là một mỹ nhân, Mộ Dung Hành từ lâu đã thừa nhận điều này.

Hắn yên lặng ngắm nàng một lúc rồi mới bước ra từ bụi cỏ, dừng lại cách nàng năm thước, cất tiếng gọi: "Nhan Miểu."

"A?" Nhan Miểu mơ màng quay đầu lại, nàng nhìn hắn có phần xa lạ, thử thăm dò hỏi: "Ngươi là người cha ta phái đến đón ta về nhà sao?"

Mộ Dung Hành bị nàng chọc cười, cố ý đáp: "Không phải."

"Ồ." Nàng thất vọng cúi đầu quay người đi.

Mộ Dung Hành không hiểu nổi nàng, chỉ thấy nàng giang rộng đôi tay, gió thổi tung y phục trắng muốt của nàng, trông như một tiên nữ lạc bước nơi trần thế đang sắp trở về thiên đình.

Nàng bỗng bật cười khẽ, mơ màng nhắm mắt lại: "Cha ơi, cuối cùng con đã tìm được nhà rồi."

"Nhan Miểu!"

---

Tác giả có lời muốn nói:

Nhan Miểu: Vẫn muốn về Vĩnh An.

Mộ Dung Hành: ... Nhà của nàng là ở trên mặt đất, không phải dưới nước.

Bình Luận (0)
Comment