Một tiếng hô vang vọng khắp mặt hồ, Mộ Dung Hành không ngờ rằng nàng thật sự nhảy xuống, cứ tưởng rằng nàng chỉ đang say rượu làm loạn.
Trong khoảnh khắc nàng nhảy xuống khỏi tảng đã đó, lòng hắn như bị một bàn tay bóp nghẹt, đây là lần đầu tiên hắn có cảm giác như vậy.
Tựa như khi không phòng bị mà bị người đâm một kiếm vào tim, xuyên thấu cả thân thể, đau đớn vô cùng, nhưng không tìm ra lý do.
Hắn dồn hết sức lực lao về phía nàng, muốn mạnh tay đánh nàng một trận, để nàng không dám nghịch ngợm nữa.
May thay hắn chạy đủ nhanh, ngay khi nàng sắp chạm mặt nước, hắn đã kịp túm lấy cánh tay nàng rồi dùng sức kéo mạnh, nhưng lại vô tình bị nước hồ dính đầy tay áo, văng cả lên đầu và mặt hắn.
Mộ Dung Hành: "..."
Đáng ra hắn không nên cản nàng, nên để nàng rơi xuống hồ mà tỉnh táo lại.
Dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng hắn vẫn lôi nàng lên bờ, kéo nàng lùi vài bước để nàng không rơi xuống hồ.
Nhan Miểu say rượu mơ màng, hoàn toàn không biết mình đang làm gì.
Lúc này nàng ngoan ngoãn tựa vào lòng Mộ Dung Hành, má dựa vào ngực hắn, hít thở mùi hương nhẹ nhàng từ hắn. Nàng thật sự rất ngoan, khiến hắn buông bỏ ý định trừng phạt nàng.
Nhưng chỉ trong chốc lát, Nhan Miểu cảm thấy mùi hương không đúng, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, chiếc cằm nhỏ chạm vào ngực hắn, đôi mắt long lanh đầy vẻ tội nghiệp và thăm dò.
Hắn hỏi: "Sao vậy?"
Nhan Miểu ngơ ngác nhìn hắn, hai má đỏ ửng vì men say, sắc đỏ đó là vẻ đẹp mà hắn chưa từng thấy, khiến người ta phát cuồng muốn nhân cơ hội chiếm lấy nàng.
Bàn tay hắn không kìm lòng mà vuốt nhẹ má nàng, môi từ từ tiến đến muốn hôn nàng.
Nhan Miểu thân mật cọ nhẹ trong lòng bàn tay hắn, nở nụ cười ngọt ngào.
Mộ Dung Hành ngẩn ngơ nhìn, cứ ngỡ rằng người uống rượu là hắn.
Nhưng ngay khi hắn sắp hôn nàng, Nhan Miểu ngây thơ hô lên: "Cha ơi!"
Tiếng hô của nàng lớn và rõ, lập tức kéo Mộ Dung Hành ra khỏi cảm xúc mê mẩn đó.
Khuôn mặt của Mộ Dung Hành lúc này có thể so với đêm tối đen như mực, thậm chí không khác chút nào.
Thật là phá hỏng khung cảnh!
Hắn kéo nàng lại gần, bốn mắt nhìn nhau, hơi rượu của Nhan Miểu bị dọa lui vài phần, nàng giãy giụa muốn chạy trốn.
Mộ Dung Hành không cho nàng cơ hội, hắn mạnh tay giữ nàng lại, giọng nói lạnh lùng như tu la từ địa ngục: "Nhìn kỹ xem, ta rốt cuộc là ai?"
Ngón tay lạnh lẽo lướt qua cổ trắng nõn của nàng, sau đó lần vào sâu trong vạt áo, cảm giác nóng ấm bất ngờ bị dán bởi băng lạnh, cơ thể theo phản xạ run rẩy.
Nàng sợ, nhưng vẫn muốn gọi cha.
Nàng dè dặt nhìn hắn, ánh mắt mơ hồ, hắn không giống phụ thân.
Khoảnh khắc tiếp theo, đôi môi ấm áp của hắn chạm vào bên cổ nàng, răng khẽ cắn nhẹ lên da thịt như đánh thức ký ức trong cơ thể nàng. Nàng hốt hoảng thốt lên: "Phu quân!"
Đôi mắt tràn đầy d*c v*ng c*̉a hắn mở ra, nhưng đã muộn.
Sau đó, hắn cúi xuống làm loạn nơi cổ nàng.
Từ bụi cỏ phía đông hồ Ngọc Tuyền, thi thoảng vang lên tiếng r*n r* yếu ớt của nữ tử, hòa cùng tiếng th* d*c của nam nhân, khiến người ta không khỏi mơ màng suy nghĩ.
Khi Nhan Miểu đã mơ hồ, lại lần nữa định gọi "cha", Mộ Dung Hành không cho nàng cơ hội, hắn lập tức hôn lên môi nàng, cướp đi toàn bộ tiếng nói và sức lực của nàng.
Trong lúc này, nàng chỉ có thể gọi "phu quân"!
Ngày hôm sau, Nhan Miểu tỉnh dậy trong cơn ác mộng.
Nàng dùng tay trái ôm lấy cổ bên phải, bất giác ngồi bật dậy trên giường, khuôn mặt đầy sợ hãi và hoang mang.
"Niệm Hạ, Niệm Hạ!" Nàng nôn nóng gọi ra ngoài.
Niệm Hạ vội vàng dừng công việc trong tay, đẩy cửa bước vào.
Nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của phu nhân, Niệm Hạ cứ ngỡ trong phòng có kẻ xấu đột nhập, liền vội vàng chạy đến bên giường: "Phu nhân, có chuyện gì vậy? Niệm Hạ ở đây."
Nhan Miểu muốn nắm lấy tay nàng, nhưng vừa mới cử động, eo nàng đã đau đến không chịu nổi.
Nàng cắn răng chịu đau, hàng mi mày khẽ nhíu lại: "Ta mơ thấy có sói cắn ta, nó thật sự cắn ta, ở ngay chỗ này, luôn đè nặng lên ta không buông, ta sợ đến chết mất." Nàng thực sự rất sợ hãi, nước mắt không ngừng tuôn rơi khi nói.
Niệm Hạ sững người trong giây lát, khi nhìn thấy mấy vết hôn trên cổ phải của phu nhân, nàng ấy lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Niệm Hạ cúi đầu xuống, ngại ngùng vặn vẹo chiếc khăn trong tay, nói khẽ: "Phu nhân, có lẽ... con sói mà người nói... chính là Thế tử."
Nhan Miểu ngẩn người, những mảnh ký ức vụn vỡ chợt lướt qua, đầu nàng đau như búa bổ. Những hơi thở nóng bỏng, những cử chỉ thân mật đều nhắc nhở nàng về chuyện xảy ra đêm qua.
Nhưng nàng không nhớ rõ chi tiết, chỉ có những mảnh vụn mờ ảo.
Niệm Hạ thấy nàng đã hiểu ra, liền nói: "Để nô tỳ đi sắc thuốc cho phu nhân." Nói xong, nàng vội chạy đi.
Nhan Miểu vỗ vỗ mặt mình, Mộ Dung Hành sao lại có thể dẫn nàng đến nơi đó để làm chuyện ấy, thật là không biết liêm sỉ.
Trong lòng mắng hắn, nhưng mặt nàng lại đỏ bừng như tôm luộc.
Nàng vùi mặt vào chăn gối, cảm thấy thật mất mặt.
---
Tác giả có lời muốn nói:
Nhan Miểu (say rượu): Phụ thân!
Mộ Dung Hành: ... Bổn Thế tử không chấp nhặt kẻ say rượu.