Thế Tử Cố Chấp Điên Cuồng Theo Đuổi Vợ

Chương 13

Trong mấy ngày này, khắp phủ đều truyền tai nhau rằng Thế tử rất yêu quý Quận chúa, mấy đêm liền đều ở Lăng Tiêu Các chăm sóc nàng, chu đáo cẩn thận đến mức Vương phi cũng cảm động.

Nhan Miểu phát hiện chuyện đêm ấy c*̉a nàng cùng Mộ Dung Hành, ngoài Niệm Hạ ra thì không ai biết. Chỉ có vài người hầu nói rằng Thế tử phi như nàng đang cố tình gây rối, uống rượu chạy ra ngoài để thu hút sự chú ý của Thế tử.

Nàng không biết phải phủ nhận thế nào, chỉ đành mặc kệ họ.

Dù sao Vương phi cũng chỉ bị bệnh nhẹ, còn Hoa Ninh lại mắc bệnh nặng, phu thê hai người mỗi người một nơi, không ai gặp được ai, qua hơn nửa tháng nàng ta mới khỏi hẳn.

Trong những ngày này, sự chăm sóc của Nhan Miểu đã khiến Vương phi có cái nhìn khác về nàng. Nàng dịu dàng chu đáo, luôn đoán được ý muốn của Vương phi. Tổ yến, a giao* và các loại thuốc bổ cứ như dòng nước liên tục được đưa đến, hàng ngày tận tâm hầu hạ bà ăn uống, giúp bà hồi phục còn tốt hơn trước.

[*] Theo Y học cổ truyền, A giao (hay còn gọi là keo da lừa) có vị ngọt, bổ vào phế can thận. Có tác dụng bổ máu, làm mát, cầm máu, an thai, bổ phổi, chữa mệt nhọc sinh ho, buồn bực, mất ngủ,...

Vương phi không khỏi thở dài trong lòng, dù nàng tốt đến đâu cũng không tránh khỏi xuất thân thấp hèn. Mộ Dung Hành sau này còn có đại nghiệp phải làm, mà nàng ngồi ở vị trí chính thất, khó lòng mang lại lợi ích gì cho hắn.

Làm phụ nữ xưa nay vốn đã bi ai, nhất là khi sống trong gia đình thế gia. Không có giá trị thì họ chẳng là gì cả.

Vương phi hiểu rõ tham vọng của con trai mình. Mộ Dung Hành hiếu thuận với bà suốt những năm qua, nhưng ngay cả bà cũng không thể ở bên hắn lâu dài, huống hồ là một nữ tử không có gia thế dựa dẫm như Nhan Miểu.

Việc Nhan Miểu trở thành vợ của Mộ Dung Hành, vốn dĩ chỉ là một sự tình cờ.

"Thôi được rồi, mấy ngày này ngươi không cần hầu hạ nữa. Trở về viện của mình đi, Hành Nhi cũng vất vả không ít, ngươi phải quan tâm hắn nhiều hơn."

Nhan Miểu cúi đầu hành lễ: "Vâng, con dâu đã biết."

Thế nhưng, khi nàng trở về Kiêm Gia viện vẫn không thấy Mộ Dung Hành đâu.

Hoa Ninh đã có thể xuống giường đi lại, sắc mặt nàng ta cũng tốt lên nhiều. Nhan Miểu từng nhìn thấy nàng ta từ xa.

Nhưng ánh mắt mà Hoa Ninh nhìn Nhan Miểu luôn khiến người ta cảm thấy khó chịu. Nàng biết, Hoa Ninh muốn giành phu quân với nàng.

Tuy nhiên, Nhan Miểu luôn có cảm giác rằng Hoa Ninh không thực sự thích Mộ Dung Hành như vẻ bề ngoài, ngược lại, nàng ta dường như chỉ đang diễn kịch cho nàng, cho Vương phi và Mộ Dung Hành xem.

Nhan Miểu không hiểu, nàng chưa từng nghĩ lòng đố kị của nữ nhân lại kỳ lạ đến vậy. Điều đó khiến nàng bối rối.

Nàng chỉ muốn sống yên bình bên phu quân trọn đời.

---

Kinh thành đồn rằng, ở Đại Chu xuất hiện một đạo sĩ có khả năng thông thiên. Nhờ sự thẳng thắn và không chịu khuất phục của mình, vị đạo sĩ đã thuyết phục được Khánh Đức Đế gia cố con đập ở Tứ Loan, Khúc Châu. Ngay sau khi đập được gia cố xong, mưa lớn trút xuống, mực nước dâng cao đột ngột, suýt chút nữa đã vỡ đập. Phía dưới đập là hàng vạn mẫu đồng bằng, nguồn cung cấp lương thực quan trọng của Đại Chu.

Sau sự việc này, đạo sĩ được Khánh Đức Đế phong làm Quốc sư. Mỗi khi gặp chuyện trọng đại, Hoàng đế đều phải hỏi ý kiến ông ta.

Nhóm quan viên mới do Thôi Trạch Ngôn đứng đầu đã nhiều lần dâng tấu, yêu cầu Hoàng đế thu hồi sắc lệnh phong đạo sĩ làm Quốc sư, nhưng Khánh Đức Đế chẳng nghe lọt tai một lời nào, vẫn kiên quyết giữ nguyên ý định.

Những văn quan khác trong triều cũng không nói gì nhiều, dù sao vị Quốc sư thần bí này chưa mang lại tai họa gì, mà còn thực sự làm được một việc tốt cho Đại Chu. Mặc dù sự xuất hiện của ông ta có thể gián tiếp làm suy yếu lòng tin của Hoàng đế đối với các quan văn, nhưng họ vẫn chưa tìm được lý do hợp lý để trục xuất ông ta.

Khánh Đức Đế từng trải qua những trận mưa máu gió tanh trước khi lên ngôi, điều này khiến hắn luôn đầy nghi kỵ, không dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai.

---

Mộ Dung Hành nhận chiếu chỉ vào cung. Trên đường đến hoàng cung, hắn chạm mặt vị Quốc sư mới được Hoàng đế trọng dụng. Quốc sư khoác áo rộng, đầu đội mũ cao màu đen, phong thái trang nghiêm khiến người ta sinh lòng kính sợ.

Thế nhưng Mộ Dung Hành lại làm như không nhìn thấy, hai người lướt qua nhau mà chẳng ai nhận ra ai.

Đại Lý Tự Thiếu Khanh bị phát hiện có hành vi vì tình riêng mà vi phạm pháp luật, chuyện này bị Quốc sư phát giác, Hoàng đế nổi giận, lập tức ra lệnh điều tra triệt để. Nhưng vị trí này ở Đại Lý Tự vô cùng bận rộn, không thể thiếu người dù chỉ một ngày, mà Khánh Đức Đế lại không muốn chọn người từ những gia tộc quyền quý, phần lớn quan viên xuất thân từ tầng lớp hàn môn thì lại quá yếu ớt. Nghĩ đi nghĩ lại, chức vụ này rơi vào tay Mộ Dung Hành.

Ban đầu, hắn chỉ đảm nhiệm một chức quan nhàn nhã trong cung, hàng ngày chỉ cần có mặt là đủ, không có nhiều quyền hành. Nhưng Đại Lý Tự nắm giữ quyền hành xét xử và quản lý hình ngục, Hoàng đế hiện nay lại trọng dụng hình pháp, rất coi trọng người đảm đương hình luật này.

Mộ Dung Hành liên tục nhiều ngày không về nhà, bận rộn điều tra vụ án. Trong thời gian đó, Nhan Miểu từng sai người mang đồ đến cho hắn, tuy hắn nhận nhưng cũng nhắn lại rằng sau này không cần phải đưa nữa.

Ý tứ vô cùng rõ ràng, hắn không thích.

Trong mắt Mộ Dung Hành, hành động của Nhan Miểu chỉ có tác dụng gây thêm phiền phức cho hắn.

Cuối cùng, vào cuối tháng, vụ án được khép lại, nhân chứng và vật chứng đầy đủ, chứng cứ rõ ràng, Hoàng đế nổi trận lôi đình, khiến triều đình rơi vào tình trạng người người bất an.

Sau buổi triều, Thôi Trạch Ngôn đi không xa phía sau Mộ Dung Hành, trong giọng nói không rõ là đang khen hay mỉa mai: "Mộ Dung Thế tử thật có uy quyền, khiến Thôi mỗ được mở mang tầm mắt."

Mộ Dung Hành cũng không chịu thua, công khai thách thức: "Nghe nói Thôi đại nhân từ thuở nhỏ đã định hôn ước, thế mà giữa ban ngày lại đi tán tỉnh thê tử người khác, thật khiến người ta ngưỡng mộ."

"Ngươi! Ta chỉ là --"

Mộ Dung Hành không cho hắn ta cơ hội giải thích, ánh mắt đầy u ám, lạnh lùng nói: "Thôi đại nhân không cần vội vàng biện giải, chỉ cần nhớ rõ, Nhan Miểu là thê tử của bản Thế tử." Nói xong, hắn không bận tâm phản ứng của người phía sau, phủi áo bỏ đi.

Thôi Trạch Ngôn tức đến đỏ cả khóe mắt. Đây là lần đầu tiên trong đời hắn ta phải chịu sự khinh bỉ trong ngôn từ, hơn nữa người khiến hắn ta bẽ mặt lại là Mộ Dung Hành.

Hắn ta quả thực đã có hôn ước từ nhỏ, nhưng hôn ước đó có chút trục trặc, chưa biết có thành hay không. Huống hồ, đối với Nhan Miểu...

Nghĩ đến đây, hắn ta tự giễu cười một tiếng, nghĩ rằng bản thân vốn tự nhận thanh cao phong lưu, chưa từng trái với lòng mình, vậy mà lần này lại vô thức muốn che giấu cảm xúc.

Con người, rốt cuộc đều sẽ thay đổi.

---

Trong vườn hoa của phủ An Hòa Vương, Hoa Ninh nay đã lành vết thương, đang ngồi trong đình thưởng hoa Lăng Tiêu.

Những bông hoa Lăng Tiêu dựa vào sự chống đỡ của các loại cây khác, gắng sức leo lên cao. Những cành mềm mại uốn lượn, vươn lên vị trí cao nhất để đón ánh nắng đầu tiên.

Một nha hoàn từ lối nhỏ đi đến, dừng lại bên cạnh Hoa Ninh, cúi xuống thì thầm vào tai nàng ta mấy câu.

Khuôn mặt nữ tử không có biểu hiện gì khác lạ, chỉ chớp nhẹ đôi mi, tay đặt xuống tách trà rồi hỏi: "Chuyện đó có thật không?"

Nha hoàn kia gật đầu.

---

Tác giả có lời muốn nói:

Mộ Dung Hành: Ta ghét nhất là kẻ nào dòm ngó phu nhân của ta.

Bình Luận (0)
Comment