Thế Tử Cố Chấp Điên Cuồng Theo Đuổi Vợ

Chương 14

Hoa Ninh thầm nghĩ, chẳng trách Nhan Miểu lại giữ được bình tĩnh đến vậy, hóa ra là vì chuyện này.

Nàng ta nhẹ nhàng ngẩng đầu, nhìn bông hoa Lăng Tiêu đang leo cao nhất, nở rộ nhất dưới ánh mặt trời, lạnh lùng nói: "Hôm nay hoa nở thật đẹp, chỉ tiếc không có ai cùng thưởng thức. Hãy mời Thế tử phu nhân đến, nói rằng ta mời nàng đến thưởng hoa." Nàng ta ngừng lại rồi nói tiếp: "Đúng rồi, Hành ca ca khi nào sẽ trở về?"

Nha hoàn tính toán thời gian, đáp: "Khoảng nửa canh giờ nữa."

"Ừ, khi Hành ca ca về, cũng mời chàng đến thưởng hoa, vì đây là cây hoa chàng đã tự tay trồng, cũng nên đến xem nó lớn lên như thế nào."

"Vâng." Nha hoàn nhận lệnh, đi đến Kiêm Gia viện mời Nhan Miểu.

Nhan Miểu có phần ngạc nhiên khi Hoa Ninh mời nàng đến thưởng hoa, trong lòng nàng có chút do dự.

Nha hoàn thấy nàng chưa đáp lời, liền nói: "Hoa Lăng Tiêu này là do Thế tử tự tay trồng, phu nhân thật sự không muốn đến xem sao?"

Nếu đúng là hoa do Mộ Dung Hành trồng, nàng đến xem cũng tốt, khi về còn có thể trò chuyện với hắn. Dạo này, mỗi khi hai người gặp mặt, ngoài việc chào hỏi và hỏi thăm sức khỏe thì họ chẳng còn chuyện gì để nói với nhau.

Chỉ là đến thưởng hoa, có lẽ sẽ không có vấn đề gì.

Nhan Miểu cùng Niệm Hạ bước đến hoa viên.

Từ xa Nhan Miểu đã thấy Hoa Ninh đang ngồi trong đình, cằm nàng ta khẽ nâng, mắt chăm chú nhìn bông hoa Lăng Tiêu leo trên tường.

Hoa quả thật nở rất đẹp, xanh tươi rậm rạp, sức sống mạnh mẽ, chỉ nhìn thôi cũng cảm nhận được.

Đây chính là hoa do phu quân trồng sao?

Quả thật rất đẹp

Hoa Ninh thấy nàng, khẽ chào hỏi: "Ngươi đến rồi."

"Quận chúa." Nàng tuân theo quy củ, hành lễ.

Hoa Ninh nhìn nàng với ánh mắt hài lòng, quả nhiên kẻ xuất thân bần hàn thì mềm yếu, mới nói vài lời đã lập tức làm theo.

Nàng ta chỉ vào cây Lăng Tiêu, nói: "Cây hoa này là ta nhìn Hành ca ca trồng, đã được mười năm rồi. Dù là dây leo mềm mại, nhưng vẫn sống qua từng năm một, ngươi hiểu chứ?"

Nàng muốn mượn hoa Lăng Tiêu để nói với Nhan Miểu rằng nàng và Mộ Dung Hành là thanh mai trúc mã, tình cảm sâu nặng, muốn Nhan Miểu nhận rõ thân phận mà sớm từ bỏ.

Nhan Miểu giả vờ không hiểu ý nàng, chỉ siết chặt chiếc khăn trong tay: "Hoa Lăng Tiêu có sức sống mãnh liệt, nếu được chăm sóc tốt, sống đến cả trăm năm cũng không thành vấn đề. Dù người đã rời đi, hoa vẫn tiếp tục nở."

Nàng muốn nói, đó chỉ là quá khứ, tương lai vẫn còn chưa rõ.

Rốt cuộc nàng vẫn không thể tiếp tục nhẫn nhịn.

Hoa Ninh đứng dậy, cười nhìn nàng, "Thì ra ngươi cũng có khía cạnh này, ta còn tưởng ngươi là kẻ không có cá tính, như một tượng bùn không có hồn vậy."

"Quận chúa nói đùa rồi, ta chỉ nói sự thật mà thôi."

Hoa Ninh được nha hoàn dìu đến gần, nói với nàng một câu đầy ẩn ý: "Nhan Miểu, ngươi rất tốt, nhưng tiếc thay ngươi lại gả cho Mộ Dung Hành." Trong giọng nói chứa đầy sự tiếc nuối, nghe ra có chút chân thành.

Trong lòng Nhan Miểu hoang mang.

Hoa Ninh bước qua nàng, không cho nàng thời gian suy nghĩ kỹ, nói: "Cây hải đường bên kia nở rất đẹp, chúng ta qua đó xem thử."

Nhan Miểu không muốn đi, ai ngờ Hoa Ninh dừng bước, quay lại nói: "Ngươi chắc chắn không đi sao? Ta còn muốn kể cho ngươi nghe về cảnh đẹp của hồ Ngọc Tuyền dưới ánh trăng, nếu ngươi không đến, ta sẽ kể với người khác."

Ánh trăng, hồ Ngọc Tuyền, làm sao nàng ta lại biết?

Gần đây, điều Nhan Miểu lo sợ nhất chính là chuyện này bị người khác biết. Quý tộc thế gia coi trọng thể diện, Vương phi trọng quy củ, nàng không thể để chuyện này bị đồn ra ngoài.

Nhưng Nhan Miểu đã hiểu lầm, nàng nghĩ đó là chuyện Mộ Dung Hành ép nàng trong bụi cỏ, nhưng thực ra Hoa Ninh chỉ biết việc Nhan Miểu say rượu mất kiểm soát ở hồ Ngọc Tuyền. Nàng ta vốn muốn dùng Vương phi để gây áp lực, ai ngờ chưa nói ra đã thấy nàng biến sắc.

Nguyễn Vi Vi biết chắc rằng Nhan Miểu sẽ đi theo.

Hai người đến xem cây Hải Đường, nhưng lạ thay, cây này lại nở bên cạnh hồ Ngọc Tuyền. Mặc dù đêm đó nàng đã say đến không biết gì, nhưng vẫn không dám nhìn về phía bụi cỏ bên bờ đông.

Hoa Ninh không chú ý đến sự bối rối của nàng, liền hỏi thẳng: "Ngươi nghĩ xem, trong lòng Hành ca ca, giữa ta và ngươi, ai quan trọng hơn?"

Nàng không biết, cũng không muốn biết. Nhan Miểu chỉ biết nàng yêu Mộ Dung Hành, chỉ cần được ở bên hắn, muốn nàng làm gì cũng được.

"Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?" Nàng hỏi.

Hoa Ninh bứt một bông hải đường mọc chỗ thấp, đáp nhẹ nhàng: "Ta cũng chẳng muốn làm gì, chỉ muốn ngươi nhường lại vị trí chính thất mà thôi."

Mắt Nhan Miểu khẽ run lên, quả nhiên là nàng ta có ý đó.

"Nhường rồi, ngươi hãy rời đi."

"Dựa vào cái gì?" Giọng Nhan Miểu khẽ run, sao nàng ta có thể nói những lời như thể đó là điều hiển nhiên.

Hoa Ninh liếc nàng một cái, cười khinh bỉ: "Câu này đáng ra ta phải hỏi ngươi, nếu không phải ngươi đột nhiên xuất hiện, người sẽ gả cho Hành ca ca chính là ta."

Quả thật cuộc hôn nhân giữa nàng và Mộ Dung Hành đến quá bất ngờ. Khi cha nàng bàn chuyện đính hôn, lúc đó nàng mới mười tuổi, mà Hoa Ninh khi ấy đã ở bên cạnh Mộ Dung Hành. Nếu không có ơn nghĩa, vị trí chính thất này vốn thuộc về nàng ta.

"Ta đã ở bên chàng hơn mười năm, không ai hiểu chàng hơn ta. Ta là Quận chúa được tiên đế đích thân phong, thân phận tương xứng với chàng. Hành ca ca có hoài bão lớn, ta hiểu và có thể giúp đỡ chàng. Còn ngươi, ngươi chẳng biết làm gì, lấy tư cách gì để ở lại bên chàng?"

Những lời nàng ta nói đều là sự thật.

Thấy Nhan Miểu im lặng, Hoa Ninh bước vài bước đến gần, nắm lấy tay trái của nàng, nhỏ giọng nói: "Ta cá rằng, trong lòng Hành ca ca, ngươi chẳng là gì cả." Khi Nhan Miểu còn chưa kịp phản ứng, Hoa Ninh đã kéo tay nàng, bước lùi mạnh về phía sau. Trong mắt người ngoài, hành động ấy chẳng khác nào Nhan Miểu cố ý đẩy nàng.

Cùng với tiếng thét kinh hãi của nha hoàn và âm thanh "ùm" nặng nề khi vật gì đó rơi xuống nước, Nhan Miểu đứng ngơ ngác bên bờ hồ, hoảng loạn trước biến cố bất ngờ, chỉ nghe thấy nha hoàn của Hoa Ninh liên tục gào lên: "Thế tử phu nhân đẩy Quận chúa xuống nước rồi, mau đến cứu người!"

Một bóng hình quen thuộc nhanh chóng nhảy xuống hồ cứu nàng ta.

Niệm Hạ hoảng sợ trước vẻ mặt ngây dại của Nhan Miểu, nghẹn ngào nói: "Phu nhân, đừng làm nô tỳ sợ, hãy nói gì với nô tỳ đi, được không?" Nhưng Nhan Miểu chẳng có chút phản ứng nào, ánh mắt trống rỗng nhìn vào bàn tay vừa bị Hoa Ninh nắm chặt lúc nãy.

Nàng chỉ thấy Mộ Dung Hành toàn thân ướt đẫm, ôm lấy Hoa Ninh cũng đã ngất xỉu, bước lên bờ. Nhan Miểu lúc ấy mới có chút phản ứng, khẽ cất tiếng gọi: “Phu quân…”

Mộ Dung Hành quay đầu nhìn nàng một cái, ánh mắt ấy phức tạp vô cùng, ẩn chứa thất vọng, bất mãn và chán ghét.

Nửa canh giờ sau, khi Đào y sư khám bệnh xong, quay về phía Vương phi đang lo lắng chờ đợi, khẽ lắc đầu, chậm rãi nói: “Quận chúa vốn thân thể yếu kém, dẫu hiện tại là mùa hè, nhưng nước hồ lạnh giá, hàn khí xâm nhập vào người, nay lại thêm cơn sốt cao không lui, e rằng khó qua khỏi đêm nay.”

Nhan Miểu bị Vương phi phạt quỳ trong sân đình Lăng Tiêu các, nàng đã dần tỉnh táo, trong lòng không thể tin rằng Hoa Ninh lại yếu đuối đến vậy.

Nghe thấy nàng ta có thể không qua khỏi đêm nay, Vương phi giận đến tột cùng, vừa nhìn thấy Nhan Miểu đang quỳ dưới đất liền xông tới, một cái tát nặng nề giáng xuống, trực tiếp khiến nàng ngã nhào xuống đất, nơi khoé miệng đã rỉ máu.

Khuôn mặt ngọc trắng của nàng nhanh chóng sưng tấy.

Nàng nghe Vương phi lớn tiếng mắng mỏ: “Ngươi quả thực là độc phụ! Vi Vi thân thể yếu nhược, ngươi còn đẩy nàng xuống hồ, ngươi đây là muốn lấy mạng nàng!”

Niệm Hạ quỳ phía sau, lòng đau như cắt, nhưng lúc ấy Quận chúa cố ý bảo các nàng cách xa, nàng căn bản không thấy rõ mọi chuyện, chỉ thấy Quận chúa ngã xuống nước. Nàng không tin phu nhân sẽ làm ra chuyện này, chắc chắn là âm mưu của Quận chúa muốn đổ tội cho phu nhân.

Nàng liền quỳ xuống đất dập đầu, van xin: “Vương phi, Thế tử, phu nhân chưa từng thừa nhận mình đã đẩy Quận chúa, xin người hãy để phu nhân nói ra sự thật.”

Mộ Dung Hành nhìn nữ tử đang quỳ trên đất, cảm thấy lời nha hoàn nói cũng có lý, bèn hỏi: “Ngươi rốt cuộc có đẩy Hoa Ninh xuống nước hay không?”

Nhan Miểu bất giác siết chặt ngón tay, sống lưng thẳng tắp.

Niệm Hạ vẫn cầu khẩn: “Phu nhân, xin người hãy nói ra điều người đã thấy, Thế tử sẽ đứng ra làm chủ cho người.”

Có chăng?

Nhưng nàng không dám tin nữa.

Bỗng nhiên nàng nhớ lại sự khiêu khích của Hoa Ninh, hỏi nàng có muốn biết trong lòng Mộ Dung Hành, ai mới là người nặng tình hơn.

Câu trả lời đã rõ ràng ngay trước mắt.

Không cần phân rõ trắng đen mà bắt nàng quỳ xuống, Vương phi nhục mạ nàng, còn Mộ Dung Hành thì không có bất kỳ phản ứng nào. Thế nhưng, hắn lại đích thân nhảy xuống hồ cứu Hoa Ninh.

Nhan Miểu nghe thấy, có tiếng nói phát ra từ chính miệng nàng: “Là ta đẩy.”

Phản ứng của mọi người nàng đã không còn nhìn thấy, chỉ biết mình bị đưa đến một nơi tối tăm, bảo nàng quỳ đó mà suy ngẫm, đợi đến khi Hoa Ninh tỉnh lại thì mới được đứng dậy.

So với sự nóng bức và ấm áp bên ngoài, nơi đây lạnh lẽo và ẩm ướt.

Nhan Miểu từ nhỏ đã sợ lạnh, thân mang chứng hàn. Mỗi khi đông đến chính là thời gian nàng thống khổ nhất, thân thể băng giá khiến nàng từng nghĩ mình không thể qua khỏi. May thay mỗi đông đều có đủ than lửa, chăn bông và dược liệu mà sư phụ để lại, nàng mới không cảm thấy mùa đông quá đỗi khắc nghiệt.

Thế nhưng chỉ quỳ được nửa canh giờ, bụng nàng đã đau quặn, co người trên đất, mồ hôi lạnh tuôn rơi.

Nàng muốn đưa tay thăm mạch cho mình, nhưng bụng đau như bị hàng ngàn móng vuốt sắc nhọn siết chặt, khiến nàng không sao bắt mạch được.

Nàng tự nhủ trong lòng: “Đừng sợ, cố gắng chịu đựng, rồi mọi chuyện sẽ qua thôi, rồi sẽ ổn cả thôi.”

Nước mắt tuôn rơi, thấm ướt mặt đất.

Nơi này quá tối, không thể nhìn rõ điều gì. Nhan Miểu từ từ bò về phía cửa, mong nhìn thấy chút ánh sáng, nhưng cửa khoá quá chặt, lại khít khao với mặt đất, không có lấy một tia sáng nào xuyên qua.

Lần đầu tiên trong đời nàng sợ bóng tối đến vậy.

Nàng tựa lưng vào cửa, toàn thân chìm đắm trong bóng đêm, đầu óc mơ màng, trước mắt bắt đầu hiện ra ảo ảnh, ánh sáng kỳ quái đan xen. Cuối cùng, nàng không chịu nổi mà ngất đi.

May thay trong giấc ngủ, cơn đau bụng đã không còn hành hạ nàng nữa.

---

Sáng hôm sau, Thôi Trạch Ngôn đến Vương phủ, nói có chuyện quan trọng cần bàn với Thế tử. Quản gia thấy hắn ta ôn hòa lễ độ, lại là quan viên triều đình nên cung kính mời vào phủ.

Trên đường đi, hai người gặp nhau, vị khách không mời của Vương phủ lập tức nói: “Là ngươi làm đúng không?”

Mộ Dung Hành nhướng mày, người đến dù sao cũng là khách, bèn mời hắn ta vào thư phòng.

Hương trà vừa dâng lên, Thôi Trạch Ngôn không còn tâm trí thưởng thức, hỏi thẳng: “Là ngươi đã xúi giục Quốc sư luyện chế đan dược đúng chăng?”

Hoàng đế bỗng nhiên mê đắm việc tu tiên, luyện đan, tìm kiếm phương pháp trường sinh bất lão, không chỉ tiêu tốn không ít ngân khố, mà còn trao quyền lớn cho vị Quốc sư không rõ lai lịch này.

Hiện tại trong cung không ít kẻ xu nịnh đua nhau lấy lòng hắn.

Thôi Trạch Ngôn ngẫm nghĩ kỹ càng, từ khi Quốc sư xuất hiện đến nay, chỉ có mỗi Mộ Dung Hành là nhận được lợi lộc, còn kẻ khác thì hoặc bị liên lụy, hoặc bị lưu đày.

Làm gì có chuyện trùng hợp đến thế.

“Thôi đại nhân, điều tra án cần phải có bằng chứng. Ngươi đến phủ ta, không có chứng cứ mà lại định vu oan cho ta, há chẳng phải quá vô lý hay sao?”

“Thế tử muốn bằng chứng, vậy việc hai tháng trước Thế tử đến Bình Dương có được xem là bằng chứng chăng? Vị Quốc sư này trước khi đến kinh thành cũng từng lưu lại Bình Dương một thời gian, trùng hợp với thời gian ngươi đến đó. Ngươi vừa đi, hắn c*̃ng rời khỏi, Thế tử giải thích thế nào?”

Mộ Dung Hành liếc hắn ta một cái, thần sắc không rõ, chỉ có ánh mắt thoáng qua một tia tàn nhẫn.

“Thôi đại nhân cũng đã nói là trùng hợp, vậy không thể xem là bằng chứng. Ta đến Bình Dương là để đón Hoa Ninh Quận chúa hồi phủ, ngươi tin hay không phái người điều tra sẽ rõ.”

Thôi Trạch Ngôn biết rõ chuyện này, nhưng hắn ta mơ hồ cảm nhận Mộ Dung Hành đang mượn cớ này để che đậy hành tung.

Hắn ta không thừa nhận, mà bản thân hắn ta cũng không có cách nào buộc tội.

Người này lòng dạ thâm hiểm, lại được Hoàng đế tín nhiệm. Với tư cách là Thủ phụ, thủ lĩnh của đám văn thần, hắn ta không thể nhìn Hoàng thượng bị tà ma ngoại đạo làm hại.

Trong tương lai nhất định phải bắt được sơ hở của Mộ Dung Hành.

Nghĩ thông suốt, hắn ta liền chắp tay nói: “Hôm nay ta đột ngột đến phủ là lỗi của Thôi mỗ, nếu có chỗ nào đắc tội, mong Thế tử lượng thứ.”

Mộ Dung Hành nhấp một ngụm trà, giọng điệu lãnh đạm nói: “Đi thong thả, không tiễn.”

Thôi Trạch Ngôn vừa ra khỏi phủ không lâu thì bị một nha hoàn vụng về đụng phải.

Nàng cuống quýt xin lỗi liên tục, hẳn không phải cố ý, hắn ta chỉ cười đáp: “Không sao, cô nương đứng lên đi.”

Niệm Hạ vội vàng tạ ơn, vừa nhìn thấy Thôi Trạch Ngôn liền ngạc nhiên thoáng chốc, nhưng rất nhanh liền biến thành sự may mắn. Nàng quỳ rạp xuống đất, cầu xin: “Xin công tử cứu lấy phu nhân của ta!”

Phu nhân trong miệng nha hoàn này, có lẽ là nữ tử kia.

Bình Luận (0)
Comment