Thế Tử Cố Chấp Điên Cuồng Theo Đuổi Vợ

Chương 15

Thôi Trạch Ngôn bất chấp mọi thứ, lập tức bảo Niệm Hạ dẫn đường.

Niệm Hạ kể lại mọi việc xảy ra ngày hôm qua, sau đó lo lắng thưa rằng: "Nô tỳ hôm nay đến thăm phu nhân, nhưng dù kêu gọi thế nào, phu nhân cũng không đáp lại. Huống chi Quận chúa sáng nay đã tỉnh, trong phủ ai ai cũng biết. Nhưng bà tử gác cổng lại nói phải có lệnh của Vương phi mới được thả người. Nô tỳ thật sự không còn cách nào khác, cầu xin đại nhân hãy cứu lấy phu nhân!"

"Ta sẽ cứu nàng!"

Nghe lời của Niệm Hạ, Thôi Trạch Ngôn không khỏi phải nhìn nhận lại Mộ Dung Hành. Dùng hình phạt khắc nghiệt giam cầm chính thê của mình, quả thật là kẻ vô tình lạnh lùng.

Trong cơn mê man, Nhan Miểu mơ hồ nghe thấy tiếng tranh cãi và tiếng cửa bị đẩy mạnh, thật giả khó phân.

Nhưng nàng thực sự cảm nhận được một tia sáng chiếu lên bàn tay trắng bệch của mình, đó chính là ánh mặt trời mà nàng đã khao khát từ lâu.

Ý thức như đứt đoạn, nàng không thể gắng gượng được nữa mà ngất đi.

Khi Thôi Trạch Ngôn đẩy cửa vào, thứ đầu tiên đập vào mắt hắn ta là hình ảnh Nhan Miểu đang co ro nằm trên đất, tóc tai rối bời.

Hắn ta lập tức đỡ nàng dậy, vuốt nhẹ mái tóc lòa xòa trên gương mặt nàng, lúc này mới nhìn rõ khuôn mặt không chút huyết sắc, thân thể lạnh như băng, vẫn còn khẽ run.

Hắn ta đảo mắt nhìn quanh, phát hiện nơi đây tối tăm ẩm thấp, không thấy ánh sáng, cửa sổ trên tường bị bịt kín, chẳng có ánh sáng hay không khí lọt vào.

Một nữ tử yếu ớt như nàng lại bị giam giữ trong nơi này suốt một ngày một đêm.

Mộ Dung Hành, làm sao hắn dám!

"Phu nhân! Phu nhân!" Niệm Hạ đứng một bên lo lắng gọi nàng, nhưng dẫu gọi cách nào, vẫn không có hồi đáp.

Thôi Trạch Ngôn bế Nhan Miểu lên, quay sang Niệm Hạ bảo: "Nàng ấy thân thể lạnh buốt, phải nhanh chóng sưởi ấm, mời đại phu đến khám bệnh."

"Dạ!" Niệm Hạ lau nước mắt, đáp lời.

Niệm Hạ định chạy về gian phòng trong viện sắp xếp mọi thứ, nhưng vừa chạy tới con đường nhỏ cạnh rừng trúc, mặt nàng ấy liền biến sắc, lập tức quỳ xuống.

Ở cuối con đường, một nam nhân dáng vẻ tuyệt mỹ, vận trường bào màu lam đậm, đang đứng đó. Phía sau hắn không xa, A Thuận cung kính đứng chờ.

Thôi Trạch Ngôn cũng nhìn thấy hắn nhưng người nằm trong tay đang thoi thóp, hơi thở yếu ớt, trên thân nàng còn được phủ thêm áo ngoài của hắn ta.

Hai nam nhân cao lớn, mỗi người chiếm một góc, tựa như võ sĩ trên chiến trường chuẩn bị đối đầu.

Thôi Trạch Ngôn bế Nhan Miểu từng bước tiến tới, khi chỉ còn cách Mộ Dung Hành năm bước liền dừng lại, bởi đối phương hoàn toàn không có ý định nhường bước.

Mộ Dung Hành liếc nhìn nữ tử trong lòng hắn ta, lạnh lùng châm biếm: "Hóa ra hôm nay Thôi đại nhân đến cửa là vì mục đích khác."

Tay Thôi Trạch Ngôn khẽ siết chặt lấy Nhan Miểu, mặt không biến sắc nói: "Mộ Dung Hành, ngươi có còn trái tim hay không, nàng sắp chết rồi!"

Ánh mắt Mộ Dung Hành thoáng hiện lên vẻ kinh hoảng, nữ tử trong tay hắn ta quả thực không còn phản ứng.

Nhưng dù sống hay chết, nàng cũng là thê tử của hắn.

Mộ Dung Hành từng bước tiến tới, thô bạo giành lấy người từ tay Thôi Trạch Ngôn, lạnh lùng nói: "Nữ nhân của ta, không cần Thôi đại nhân bận tâm."

"A Thuận, tiễn khách!"

Thôi Trạch Ngôn nhìn Nhan Miểu mê man bất tỉnh, lòng đau xót vô cùng, nhưng nàng chung quy vẫn là thê tử của Mộ Dung Hành.

Hắn ta không thể, cũng không có lập trường để đưa nàng đi.

A Thuận liền đến mời Thôi Trạch Ngôn: "Đại nhân xin mời."

Niệm Hạ hoảng loạn khi thấy Thôi Trạch Ngôn rời đi, nhưng không biết phải làm thế nào. Đến khi nghe tin Thế tử sai người đi mời đại phu, nàng mới dần yên tâm.

Mộ Dung Hành ôm nàng trong tay, tựa như đang ôm một khối băng. Chỉ bị giam một đêm, thế mà bệnh đã nặng đến thế, thật vô dụng.

Niệm Hạ làm việc chu toàn, chuẩn bị đầy đủ chăn mềm, lò sưởi đặt sát người, than hồng cháy rực. Dù mồ hôi túa ra đầy đầu, nàng vẫn kiên quyết ở bên hầu hạ.

Đại phu vội vã đến, vừa bắt mạch đã cau mày, hàng lông mày chắp lại như hình chữ "Xuyên" (川).

Tay chân lạnh lẽo, mạch đập yếu ớt, đây là chứng hàn, thường chỉ phát tác vào mùa đông. Nếu chăm sóc tốt thì có thể giảm bớt đau đớn. Thế nhưng nay đang giữa mùa hè nóng bức, sao bệnh lại phát?

Khi đại phu nghe được lý do, chỉ biết lắc đầu bất đắc dĩ, lấy bộ kim châm mang theo bên người để châm cứu, giúp nàng sớm tỉnh lại.

Sau khi kê đơn thuốc, đại phu thở dài một tiếng: "Nàng đang trong giai đoạn then chốt, không nên ở nơi ẩm lạnh quá lâu."

"Vâng, đa tạ đại phu." Thấy đại phu mồ hôi đầm đìa, Niệm Hạ lập tức lấy ra một túi lụa lớn bằng bàn tay, bên trong chứa đầy kim đậu, trọng lượng nặng đáng kể. "Phu nhân nhà ta bệnh phát bất ngờ, cảm tạ đại phu đã chữa trị, đây là tiền khám, còn lại xin ngài uống chén trà mát để giải nhiệt."

Đại phu ướt đẫm cả lưng, từ lâu đã không chịu nổi cái oi bức trong phòng, nhưng nhờ lòng nhân từ của người thầy thuốc, ông mới kiên trì khám cho hết. Sau khi nhận lễ, ông liền căn dặn thêm: "Ta đã kê đơn thuốc không gây hại cho cơ thể, cũng không có gì tương khắc. Cứ đều đặn sắc uống mỗi ngày, phu nhân mạch tượng không ổn định, cần chăm sóc kỹ lưỡng."

Niệm Hạ chỉ nghĩ rằng đại phu quan tâm đến sức khỏe của phu nhân nên không suy nghĩ nhiều, liền đáp: "Đa tạ đại phu."

Mộ Dung Hành đứng dưới tán cây trong sân chờ đợi, vừa thấy đại phu ra ngoài liền gọi ông lại hỏi.

"Thế tử, phu nhân của ngài đã qua cơn nguy kịch, chỉ là chứng hàn không thể chữa khỏi hoàn toàn, chỉ có thể giảm nhẹ. Sau này không được để nàng đến những nơi lạnh lẽo, thai nhi trong bụng cũng không yên ổn, nếu tổn thương đến thân thể người mẹ thì thật không hay." Đại phu khuyên nhủ bằng giọng điệu ân cần.

Mộ Dung Hành còn đang nghĩ về chứng hàn của nàng thì chợt nghe đại phu nói thêm điều gì đó làm hắn sững người.

Giọng nói của hắn dồn dập: "Ngươi vừa nói cái gì?"

Đại phu bị khí thế ngút trời của hắn làm cho sợ hãi, lắp bắp trả lời: "Không... không được... đến nơi lạnh lẽo --"

"Không phải câu đó, câu sau!"

Mồ hôi trên trán đại phu nhỏ giọt xuống, vội vã nhớ lại rồi đáp: "Thai nhi... thai trong bụng... không ổn định..."

Đúng rồi, chính là câu đó!

Nàng đã mang thai.

"Hiện giờ nàng ra sao?"

"Thân thể phu nhân suy yếu nghiêm trọng, cần phải nằm nghỉ dưỡng tĩnh, nếu không đứa nhỏ này khó mà giữ được." Đại phu thẳng thắn trả lời.

"Được bao lâu rồi?"

"Gần một tháng, mạch tượng rất bất ổn."

Mộ Dung Hành nghĩ đến đêm hoang đường bên hồ Ngọc Tuyền, hóa ra là từ lần ấy.

"Ngươi kê cho nàng những loại thuốc tốt nhất, bằng mọi giá phải dưỡng cho cơ thể nàng khỏe lại, để đứa trẻ được bình an sinh ra."

Tin tức Nhan Miểu mang thai làm Vương phi vừa kinh ngạc vừa vui mừng, cũng cảm thấy hối hận vì đã trừng phạt nàng quá nặng. Nhưng ai mà ngờ được nàng lại mắc chứng hàn, không chịu được lạnh.

Sớm biết vậy đã để nàng quỳ trong sân viện của Hoa Ninh, ít ra còn có người để ý.

Những loại bổ phẩm như dòng nước chảy liên tục được đưa vào Kiêm Gia viện. Niệm Hạ nhìn đống đồ đó, rồi lại nhìn về phía nữ tử đang nằm trên giường.

Nữ tử với làn da trắng nhợt nhạt đến mức gần như trong suốt, trán không ngừng túa mồ hôi lạnh. Niệm Hạ dùng nước ấm giúp nàng lau đi, lòng không khỏi se thắt, nghĩ thầm: Người trong phủ trước nay chưa từng quan tâm đến phu nhân. Từ khi tin tức nàng mang thai truyền ra, ngoại trừ Dụ tiểu thư, các gia tộc khác muốn kết giao với vương phủ đều lấy cớ thăm phu nhân để tặng lễ.

Có gia tộc thậm chí còn đưa đến cả nữ nhân.

Đây nào phải đến thăm phu nhân, rõ ràng là đến gây khó chịu.

Thân thể lạnh giá của Nhan Miểu nhờ vào sự chăm sóc tận tâm của Niệm Hạ cuối cùng cũng không còn lạnh như trước.

Nhan Miểu mơ một giấc mộng dài và trống trải, trong mơ chỉ toàn là bóng tối vô tận, khiến nàng không thể tìm thấy lối ra, luôn có những con quái vật vô hình gầm rú bên tai nàng, chỉ có mình nàng đơn độc. Nàng sợ hãi co mình lại.

"Vẫn chưa tỉnh sao?" Hôm nay, Mộ Dung Hành đặc biệt trở về sớm, chỉ để xem nàng thế nào.

Niệm Hạ cúi đầu hành lễ, rồi nói: "Thế tử, hôm nay không biết vì sao, nô tỳ cố gắng đút thuốc cho phu nhân, nhưng thế nào cũng không uống được, mà phu nhân cũng mãi chưa tỉnh." Vừa dứt lời, mắt Niệm Hạ đã rưng rưng.

Mộ Dung Hành bước đến bên giường, hắn ngồi xuống, nhẹ nhàng dùng tay chạm lên má nàng, làn da ấm nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt.

Không uống thuốc, sao có thể khá lên được?

"Đem thuốc lại đây, ta sẽ tự mình cho nàng uống."

Bát thuốc vừa sắc còn nóng hổi, bốc hơi nghi ngút, Mộ Dung Hành chưa từng chăm sóc ai, liền múc một thìa thuốc đen đặc định đổ vào miệng Nhan Miểu.

"Thế tử!" Niệm Hạ đang đỡ Nhan Miểu vội vàng ngăn cản.

Mộ Dung Hành quay đầu, lạnh lùng liếc nàng ấy một cái, ánh mắt lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn: "Có chuyện gì?"

Ánh nhìn ấy khiến Niệm Hạ khiếp sợ, nhưng phu nhân mới là chủ nhân thật sự của nàng, vì thế nàng liều mình đáp: "Thuốc rất nóng, ngài phải thổi cho nguội, không thì sẽ làm phu nhân bỏng họng mất."

Mộ Dung Hành nhìn vào thìa thuốc vẫn còn bốc hơi nóng, quả thật là quá nóng, là do hắn sơ ý.

Hắn ghé sát vào thổi, đến khi thuốc không còn bốc hơi nữa mới đặt thìa thuốc bên môi Nhan Miểu.

Dùng lực cổ tay khẽ nghiêng, dường như đã đổ thuốc vào miệng nàng, nhưng thực chất, thuốc chảy xuống khóe môi, phần lớn thấm vào khăn tay, chỉ có đôi môi nhợt nhạt của nàng dính một chút.

Liên tục vài lần, lần nào cũng như vậy.

Nhưng Mộ Dung Hành vẫn cố chấp tiếp tục đút thuốc, như thể lần sau nàng sẽ uống được.

Niệm Hạ rụt rè đề nghị: "Thế tử, có lẽ để nô tỳ làm thì hơn."

Lần đầu tiên trong đời, Mộ Dung Hành gặp khó khăn trong một chuyện nhỏ nhặt như vậy. Nhìn Nhan Miểu vẫn hôn mê bất tỉnh, hắn nói: "Ngươi ra ngoài trước đi, ta muốn ở lại với nàng một lúc."

Giọng điệu nam nhân kiên quyết, không cho phép từ chối, Niệm Hạ đành ngoan ngoãn lui ra.

Nhìn nữ tử vô tri vô giác trong vòng tay, Mộ Dung Hành uống một ngụm thuốc, sau đó cúi xuống chậm rãi truyền cho nàng.

Vị đắng chát lan tỏa trong khoang miệng, Mộ Dung Hành dùng đầu lưỡi đẩy hàm răng khép chặt của nàng ra, buộc nàng phải nuốt xuống.

Liên tục vài lần, cuối cùng bát thuốc cũng cạn, nhưng đầu lưỡi của hắn đã tê dại vì vị đắng.

Thuốc này quả thật quá đắng!

Nhìn bát thuốc trống không, Niệm Hạ vui mừng khôn xiết, Thế tử có cách rồi, phu nhân nhất định sẽ được cứu.

Vừa lúc đó, người từ Lăng Tiêu các đến báo, Vương phi có việc khẩn muốn bàn bạc với Thế tử.

Còn có chuyện gì nữa, chẳng phải cũng chỉ là bệnh tình của Hoa Ninh sao.

Hôm đó ngã xuống nước, chẳng qua chỉ là trò hề của Hoa Ninh, mà Đào y sư lại là người của nàng ta, dĩ nhiên muốn nói sao thì nói vậy. Đêm đó nàng ta đã tỉnh, nhưng cố ý kéo dài đến sáng hôm sau mới báo tin, chỉ để Nhan Miểu phải nhận một bài học đau đớn.

Không ngờ, Nhan Miểu lại mang thai.

Một nữ tử con nhà thương nhân dám tranh đoạt vị trí chính thê với Quận chúa như nàng ta, đúng là vọng tưởng!

Một đứa trẻ chưa ra đời, dễ dàng loại bỏ mà thôi.

Nhưng lúc này còn có chuyện quan trọng hơn cần làm.

Hoa Ninh sắc mặt trắng bệch dựa vào giường, thứ gì đó đựng bên trong quả cầu bạc đã được thay thành một loại thuốc, hiện giờ đang treo bên hông nàng.

"Đã có tin tức gì về đồ đệ của Lăng Nhiên chưa?"

Đào y sư cúi đầu đáp: "Người của chúng ta đã tìm được manh mối, nói rằng Lăng Nhiên từng ẩn danh ở Vĩnh An suốt năm năm, ba năm cuối cùng lại đến Bình Khê. Nếu không có gì thay đổi, đồ đệ của hắn chắc chắn ở hai nơi này."

Bình Khê và Vĩnh An đều cách kinh thành cả nghìn dặm, Nguyễn Vi Vi cau mày nói: "Hãy phái thêm người, nhất định phải tìm được hắn nhanh chóng."

"Quận chúa! Bọn chúng đều ẩn mình trong bóng tối, nếu phái quá nhiều người, e rằng sẽ bị nghi ngờ, dẫn đến..."

Câu nói sau không cần nói hết cũng hiểu.

Hoa Ninh cười lạnh: "Thế thì sao? Tất cả bọn chúng cộng lại cũng không quý bằng mạng của ta, chết vì ta, đó là phúc phận của chúng."

Đào y sư cúi đầu càng thấp, không dám nói thêm lời nào.

Lúc này, nha hoàn vào báo: "Thế tử đến rồi."

Bình Luận (0)
Comment