Đêm ấy, một phong thư khẩn cấp được phóng ngựa đưa thẳng đến Bình Khê. Niệm Hạ nhanh chóng liên lạc được với người hái thuốc, chỉ là những dược liệu khó kiếm, có mấy loại là dược liệu quý hiếm của nhà họ Thôi cất giấu, chưa đến tình thế cấp bách thì không được phép sử dụng. Thế nhưng, vì có phong thư ấy nên họ dễ dàng mang về những loại thảo dược cần thiết.
Niệm Hạ vừa cầm bàn tính vừa tính toán vừa viết, hết thở dài lại gãi đầu. Nhan Miểu thấy dáng vẻ của nàng không khỏi bật cười: "Có chuyện gì vậy? Sao lại trông ngươi khổ sở đến thế?"
Niệm Hạ xoay người đáp: “Phu nhân, nô tỳ thật không ngờ, việc thu gom và vận chuyển dược liệu này lại tốn kém đến vậy. Bình Khê cách kinh thành mấy ngàn dặm, chỉ riêng việc vận chuyển đã tiêu tốn vô số bạc, những người hái thuốc phải liều mạng mưu sinh trên vách núi, tiền thù lao tự nhiên cũng không thể ít. Nô tỳ tính toán kỹ lưỡng, cuối cùng phát hiện đã tiêu tốn một nửa của hồi môn của người!"
Phụ thân của Nhan Miểu từ khi còn trẻ đã làm thương nhân, gia sản phong phú, của hồi môn dĩ nhiên không ít. Nếu so ra, có lẽ còn nhiều gấp đôi so với của hồi môn của những tiểu thư danh giá xuất giá trong kinh thành.
Niệm Hạ theo hầu Nhan Miểu từ nhỏ, dĩ nhiên không thiếu thốn ăn mặc, nhưng điều đó không có nghĩa là nàng có thể chấp nhận việc trong thời gian ngắn mà tiêu tốn một khoản tiền lớn như vậy.
“Được rồi, không cần tiếc số tiền ấy, tiền bạc tiêu rồi có thể kiếm lại."
Niệm Hạ đặt bút lông xuống, tiến đến bên cạnh Nhan Miểu, vẻ mong đợi: “Chỉ mong những dược liệu này thật sự có thể chữa khỏi hàn chứng của phu nhân, để mùa đông tới phu nhân có thể cùng nô tỳ đắp người tuyết."
“Được, nếu bệnh khỏi, khi mùa đông đến, ta sẽ đắp cho ngươi một người tuyết thật to."
Nói ra mới thấy, Nhan Miểu chưa từng được chơi tuyết một cách thoải mái. Mỗi khi đông đến, phụ thân nàng sẽ đưa nàng đến Lam Trạch, nơi ấy mùa đông không có tuyết, ánh dương lại rực rỡ hơn.
Phụ thân luôn tìm mọi cách để giảm bớt sự đau đớn cho nàng, nhưng hai năm nay, từ khi gả vào kinh thành, nàng chưa từng quay lại Lam Trạch vào mùa đông.
Tiểu nha hoàn bưng một bát thuốc an thai đen đặc đến. Niệm Hạ nhận lấy, dùng thìa khuấy lên rồi đặt xuống, lặp đi lặp lại để thuốc nguội dần, dễ uống hơn cho Nhan Miểu.
Ai ngờ mới khuấy được vài lần, Nhan Miểu đã nhận ra mùi thuốc không đúng.
Lúc này trong phòng chỉ có hai người, Nhan Miểu ngăn Niệm Hạ lại, múc một thìa thuốc đưa lên mũi ngửi kỹ, sau đó khẳng định: “Thuốc này đã bị động tay chân, không thể uống được."
Niệm Hạ lần đầu gặp chuyện này, may mắn là tiểu thư đã phát hiện ra. Nếu không, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Tiểu nha hoàn sợ đến mức tay run rẩy, trong lòng Nhan Miểu cũng chấn động.
Nàng thầm nghĩ ai có thể làm việc này. Vương phi thì không, bà ấy còn muốn đem đứa bé này cho Hoa Ninh nuôi dưỡng. Mộ Dung Hành dạo này bận rộn, nhưng vẫn cho người đến hỏi han, đại phu và thuốc bổ đều do hắn sai người chuẩn bị.
Chỉ còn lại Hoa Ninh là khả nghi nhất. Nàng ta là kẻ có thể làm việc này.
Sự ghen tuông của nữ nhân thật đáng sợ. Nàng ta không thể sinh con, nên muốn hại chết đứa bé của nàng.
“Từ hôm nay, mọi thức ăn, thuốc bổ và thuốc của ta, đều phải kiểm tra cẩn thận."
“Vâng, nhưng phu nhân không muốn tra xem ai đã làm việc này sao? Nếu không thì cũng có thể báo cho Thế tử, để Thế tử…"
“Đủ rồi, chuyện này cứ thế, không cần nhắc lại nữa."
Tra ra thì thế nào? Hoa Ninh chắc chắn sẽ đẩy một kẻ vô tội ra làm thế thân. Dù có điều tra ra được là do nàng ta làm thì với sự coi trọng của Vương phi và thái độ của Mộ Dung Hành, cùng lắm chỉ là trách mắng ngoài miệng hoặc trừng phạt tượng trưng mà thôi.
Hà tất phải tốn công vô ích.
Lúc ấy, nha hoàn trực ngoài cửa vào báo rằng Dụ Nhã đến thăm.
Chén thuốc nhanh chóng bị đổ tạm vào chậu cây trong góc phòng.
Tính ra cũng đã vài ngày rồi bọn họ chưa gặp nhau. Tuy rằng thường xuyên có đồ được gửi đến, nhưng dù sao cũng không bằng gặp mặt trực tiếp.
Hôm nay Dụ Nhã còn mang đến không ít trang sức mới ra của Dục Kim Các.
“Đang yên đang lành, tỷ tặng ta trang sức làm gì?"
Dụ Nhã lấy ra từ trong hộp một cây trâm, cười nói: “Chẳng phải ta sợ muội đang mang thai sẽ buồn chán sao? Muội ăn diện xinh đẹp lên, tâm trạng vui vẻ thì đứa bé trong bụng cũng sẽ khỏe mạnh hơn."
“Ta biết là tỷ muốn đến trò chuyện cùng ta, ta vẫn ổn lắm." Đôi tay thon thả của Nhan Miểu đặt lên tay nàng, ra hiệu không cần lo lắng.
Nghe Nhan Miểu nói vậy, Dụ Nhã mới yên lòng. Thời gian Nhan Miểu hôn mê bất tỉnh, nàng ấy đã đến thăm nhưng bị từ chối, người trong phủ nói rằng Nhan Miểu không tiện tiếp khách.
Dụ Nhã lo lắng nên đã bảo Tu Tấn đi dò hỏi, sau đó mới biết chuyện nàng bị giam lỏng. May mắn là bây giờ mọi chuyện đã ổn thỏa.
Nàng vẫn luôn muốn đến thăm nhưng lại không tìm được dịp thích hợp, vì dù sao cũng là chuyện nhà của Nhan Miểu, một người ngoài như nàng thật sự khó lòng can thiệp.
“Miểu Miểu, ta nghe mẫu thân nói, phụ nữ sinh con là như bước vào cửa tử, rất vất vả và đau đớn."
Nhan Miểu khẽ mỉm cười đáp: “Ta biết, nhưng ta thật sự rất muốn có một đứa con, để lúc phu quân không ở nhà, ta có con ở bên, sẽ không cảm thấy cô đơn."
Dụ Nhã cũng mỉm cười theo nàng, chậm rãi nói: “Giờ đây Thế tử vừa là cận thần của hoàng thượng, vừa giữ chức Thiếu khanh ở Đại Lý Tự, quyền cao chức trọng. E rằng không thiếu người nịnh bợ, lỡ có ai đưa mỹ nhân đến cho hắn, muội sẽ làm thế nào?"
Đó là một sự thật tàn nhẫn. Trong hậu viện quả thật đã có vài nữ tử xa lạ, đều là được đưa tới trong thời gian này, Mộ Dung Hành đều nhận cả.
Nàng có chút buồn bã, một lúc sau mới đáp: “Ta không biết."
Trong lòng nàng vẫn còn hy vọng vào Mộ Dung Hành.
“Ta nói thật, những cô gái đó xuất thân thấp kém, ngươi lại là chính thất phu nhân. Nếu chẳng may bị Thế tử để mắt đến, ngươi chỉ cần cho họ uống một bát thuốc tránh thai, để họ không thể sinh con." Phụ thân của Dụ Nhã ngoài chính thất còn nạp ba phòng thiếp, từ nhỏ nàng đã quen với cảnh tranh giành trong nhà nên những lời này không phải do bản thân nàng mà do môi trường xung quanh đã dạy nàng phải nghĩ như thế.
Nhan Miểu khẽ nhíu đôi lông mày thanh tú: "Nhưng họ cũng là nữ nhân, họ cũng mong muốn có đứa con của riêng mình."
Dụ Nhã thở dài: "Muội thật sự quá lương thiện, vì vậy mới bị người khác ức h**p. Nhưng sự lương thiện không phải là cái cớ để người ta bắt nạt muội. Muội còn nhớ chúng ta quen nhau như thế nào không?"
Hồi tưởng lại mùa đông năm ấy, trên khuôn mặt của Nhan Miểu thoáng hiện nét ấm áp.
“Ta nhớ, tỷ đã đưa cho ta chiếc lò sưởi tay của mình."
“Đúng vậy, còn muội thì đưa cái của mình cho một đứa ăn mày."
Nhưng đứa ăn mày ấy lại không biết ơn, mà đòi nàng cho bạc. Khi đó, Nhan Miểu đã cho bạc, vậy mà tên ăn mày thấy nàng dễ dãi, đeo bám đòi thêm, không chịu cho nàng rời đi. Cuối cùng cũng nhờ có Dụ Nhã tình cờ đi ngang qua, nhận ra kẻ vô lại ấy mà giúp nàng thoát nạn.
Cả hai nhìn nhau cười, dường như trở lại khoảnh khắc của ngày hôm ấy.
Sau khi Dụ Nhã rời đi, trên xe ngựa, nàng hỏi Tu Tấn đang đánh xe: “Ta cảm thấy Miểu Miểu hôm nay có gì đó không ổn, ngươi nghĩ sao?"
“Thuộc hạ không rõ, nhưng thuộc hạ phát hiện ra thứ này." Một vật được gói trong tờ giấy từ ngoài rèm xe được đưa vào.
Mở ra xem thì thấy là bã thuốc còn ướt. Nàng khó hiểu hỏi: “Ngươi lấy bã thuốc của người ta làm gì?"
“Thuộc hạ đang canh giữ ngoài cửa, phát hiện có kẻ lén lút lấy bã thuốc của Thế tử phu nhân đi. Thuộc hạ liền bám theo, thấy kẻ đó đem thứ này chôn ở một nơi rất xa."
Chỉ là bã thuốc thôi, có thể vứt gần đó là được, hà cớ gì phải chôn xa đến thế?
Nghĩ đến đây, trong đầu Dụ Nhã nảy ra một ý: “Ý ngươi là có kẻ muốn hại Miểu Miểu?"