Thế Tử Cố Chấp Điên Cuồng Theo Đuổi Vợ

Chương 18

"Chỉ là phỏng đoán của thuộc hạ mà thôi."

"Vậy chúng ta mau quay xe lại, báo cho muội ấy biết!" Dụ Nhã nghe xong không thể nào ngồi yên thêm một khắc.

Tu Tấn vẫn vững vàng điều khiển xe tiếp tục tiến về phía trước, bình tĩnh trấn an Dụ Nhã: "Tiểu thư, hiện tại chúng ta chưa có chứng cứ rõ ràng, nếu quay lại vội vàng, chỉ sợi đánh cỏ động rắn thôi."

"Được rồi." Nghe Tu Tấn phân tích, Dụ Nhã tạm thời không đòi quay lại tìm Nhan Miểu nữa, mà chọn ghé vào một hiệu thuốc gần đó.

Một khắc (mười lăm phút) sau, Tu Tấn mang bã thuốc vừa lấy ra khỏi tiệm.

Chiếc xe từ từ rời khỏi con phố nhộn nhịp, đi sâu vào một ngõ hẻm tĩnh mịch hơn.

"Sao rồi? Đại phu bảo thế nào?" Dụ Nhã vội hỏi.

Tu Tấn hạ giọng đáp: "Trong thuốc này có chứa độc dược mãn tính, kẻ bình thường rất khó mà nhận ra. Nếu phu nhân Thế tử tiếp tục dùng, ắt sẽ khiến cho thai nhi không ổn định, dẫn đến sảy thai."

"Quả là tâm địa độc ác! Ta phải báo ngay cho Miểu Miểu biết chuyện này!"

"Thuộc hạ có một kế sách hay hơn."

"Kế sách gì?"

Tu Tấn ghé sát tai Dụ Nhã, thì thầm vài câu. Mắt nàng từ từ sáng lên, gật đầu lia lịa: "Ngươi nghĩ ra kế hay đó, cứ thế mà làm."

---

Trong phủ Thượng thư, một bóng người như ma quỷ thoắt ẩn thoắt hiện giữa những mái nhà. Từng bước chân của kẻ đó tuy mạnh mẽ nhưng không phát ra tiếng động, đủ thấy công phu cao thâm đến nhường nào.

Tu Tấn trở về trong đêm, vài lần tung mình nhẹ nhàng đáp xuống một khu vườn tràn ngập hoa tươi, có cả cầu nhỏ, nước chảy róc rách.

Hắn thành thục nhanh chóng tránh né đám người hầu trong phủ, lặng lẽ tiến vào phòng của Dụ tiểu thư.

Dụ Nhã đang chăm chú khoanh tròn từng chữ trong quyển Thiên Tự Văn. Thấy hắn trở về, nàng lập tức đứng dậy, háo hức hỏi: "Thế nào? Mọi thứ đã chuẩn bị xong chưa?"

Tu Tấn vẫn như cũ, cung kính chắp tay hành lễ. Nhưng lần này lại bị đôi tay mềm mại của Dụ Nhã ngăn lại, lòng bàn tay mềm mại chạm vào mu bàn tay của hắn, một cảm giác tê dại lạ lùng lập tức lan khắp trái tim hắn. Đây là lần đầu tiên trong đời, hắn có cảm giác khác lạ như thế. Mà tiểu thư lại còn khoác lấy tay hắn, trong đôi mắt long lanh ánh lên niềm mong đợi: "Ngươi đừng làm mấy cái lễ nghi vô nghĩa này nữa, ta chỉ muốn nghe kết quả thôi."

Hắn kìm nén cảm giác khác thường trong lòng, ngập ngừng đáp lại: "Người... ta..."

"Ai nha!" Dụ Nhã khẽ lắc cánh tay hắn, hắn như nghe thấy tiếng tim mình đập nhanh hơn. Giọng nói trong trẻo của nàng vẫn tiếp tục vang lên bên tai: "Ngươi nói nhanh đi chứ!"

"Ta đã tìm được một vị thuốc tương tự loại độc mãn tính kia, một vị thuốc phát tác nhanh, triệu chứng cũng tương đối nghiêm trọng."

Dụ Nhã buông tay hắn ra, tự mình quay lại bàn, vui vẻ nói: "Đến lúc đó ta sẽ giả vờ trúng độc, ngươi thu xếp cho đại phu đến kiểm tra. Khi biết ta trúng độc, ắt bọn họ sẽ hoảng loạn, sẽ kiểm tra toàn bộ đồ dùng của Miểu Miểu."

Tu Tấn đứng đó, ngẩn ngơ nhìn cánh tay vừa bị nàng bỏ ra, tâm trí như bị trôi dạt.

Bỗng nàng quay lại nhìn hắn, với nụ cười đầy chắc chắn, hỏi: "A Tấn, ngươi nói có đúng hay không?"

Tu Tấn giấu vội cánh tay vừa bị nàng chạm vào ra sau lưng, sợ rằng nàng sẽ phát hiện ra ý nghĩ trong lòng hắn.

Nghe nàng hỏi, hắn ít khi lạc đề, nghiêm túc đáp lại: "Tiểu thư, người từng nói rồi, ở trong phủ không thể gọi ta như vậy."

"Ai nha, ở đây chẳng có ai ngoài chúng ta mà! Ngươi đừng lo." Tu Tấn sợ nhất là khi nàng nũng nịu, chỉ cần nàng nói vài câu, hắn đã cảm thấy mềm lòng, cái gì cũng dám đồng ý.

Dụ Nhã thấy hắn vẫn giữ gương mặt lạnh lùng, vội dỗ dành: "Được rồi, được rồi, đừng giận mà, lần sau ta sẽ chú ý."

Tu Tấn nhanh chóng phá vỡ ảo tưởng của nàng: "Thế tử không dễ bị lừa đâu. Nếu ngài ấy phát hiện ra tiểu thư làm việc này, e rằng sẽ không để tiểu thư gặp lại Thế tử phu nhân nữa."

"Hả?" Dụ Nhã chỉ lo giúp Nhan Miểu mà quên mất rằng Mộ Dung Hành là người chuyên điều tra án, có lẽ nàng sẽ không sao, nhưng nàng lo sợ sẽ làm liên lụy đến Nhan Miểu.

Thấy nàng còn đang do dự, Tu Tấn tự động ngồi xuống bên bàn, cầm quyển Thiên Tự Văn nàng vừa khoanh tròn và bắt đầu chép lại.

Hắn từ nhỏ đã được đào tạo làm ám vệ, may mắn vào được phủ Thượng thư, nhờ phúc lớn mới được ở cạnh tiểu thư. Hắn giúp nàng luyện tập thân thể, bảo vệ an nguy của nàng, chỉ những điều đó thôi đã khiến hắn cảm thấy thỏa mãn.

Nhưng sau khi biết hắn không biết chữ, tiểu thư đã kiên quyết đòi dạy hắn.

Chuyện bắt đầu vào một ngày, tiểu thư cầm theo tờ thơ văn, có chút ngại ngùng đưa cho hắn xem. Nhưng hắn lại chẳng hiểu một chữ nào, ngây ngô hỏi: "Có phải tiểu thư muốn gửi thư cho Thượng thư đại nhân không?"

Khi đó, Dụ Nhã cảm thấy như bị một viên tuyết lớn đập vào giữa ao suối ấm áp, khiến tất cả nguội lạnh, nàng không biết phải nói gì tiếp theo.

Tấm lòng đầy ắp tình ý của nàng, còn chưa kịp bắt đầu đã sắp bị dập tắt.

Lòng tự trọng của nàng không cho phép điều này, nên nàng chủ động đề nghị dạy hắn thơ văn, vừa hay thỏa mãn mong muốn làm "phu tử" của nàng.

Ban đầu, Tu Tấn đến đây vì có một đoạn thời gian Dụ Nhã hay ốm đau, có lần nặng đến mức không thể ra khỏi phòng. Thượng thư đại nhân muốn nàng nâng cao sức khỏe nên tìm người khỏe mạnh nhất trong đội hộ vệ, giỏi võ công nhất đến dạy nàng một số chiêu thức cơ bản. Đầu tiên là giúp nàng cường thân kiện thể, thứ hai là giúp nàng có khả năng tự vệ, thứ ba là có thể bảo vệ tiểu thư, thật là một công đôi ba việc.

Tu Tấn luôn tuân thủ bổn phận, nhưng không hiểu sao vị tiểu thư này luôn khiến hắn nhiều lần phải phá vỡ giới hạn của mình.

Giờ đây hắn đã có thể nhận biết một số chữ, và hắn cũng hiểu được câu thơ ngày đó: Vị kiến quân tử, ưu tâm xung xung, diệc ký kiến chỉ, dịch ký cấu chỉ, ngã tâm tắc hàng. (*)

(*): Câu thơ này trích từ "Thảo Trùng" trong phần Quốc Phong-Thiệu Nam, trong Thi Kinh, thời Chu. Đây là một bài thơ thể hiện tâm trạng mong chờ được gặp quân tử và cảm giác an tâm khi gặp được người ấy.

Nhưng hắn vốn sinh ra nơi thấp kém, không quyền không thế, làm sao có thể tiếp nhận thứ tình cảm thuần khiết như vậy?

Tu Tấn tự nhủ, phải biết thân phận.

Hắn nghĩ, đợi đến đêm trước ngày tiểu thư thành thân, hắn sẽ dùng số bạc dành dụm để chuộc thân, từ nay cách biệt núi cao sông dài, không còn vấn vương gì nữa.

"Tu Tấn, người viết nét này sai rồi, phải viết thế này mới đúng." Dụ Nhã cầm lấy một chiếc bút lông khác, nhẹ nhàng vẽ trên tờ giấy trắng. Gương mặt nghiêng nghiêng của nàng dịu dàng và thanh thoát, là dung mạo xinh đẹp nhất thế gian này.

Hắn thầm cầu nguyện ông trời, mong cho hắn được ở bên nàng thêm chút nữa.

---

Từ khi Nhan Miểu phát hiện có người hạ độc vào thuốc, nàng luôn thận trọng mỗi ngày. Thế nhưng, ngay cả trong thức ăn và các loại hương liệu được Vương phi gửi đến, nàng cũng phát hiện những thành phần tương tự.

Nhan Miểu không chút biểu cảm, bảo Niệm Hạ đem tất cả vứt bỏ. Niệm Hạ giận đến tái mặt, la hét muốn đi gặp Mộ Dung Hành nhưng bị Nhan Miểu cản lại.

"Chúng ta không nên gây chuyện". Hắn vốn đã thiên vị Hoa Ninh, dạo này cũng ít về phủ. Dù có về, hắn cũng chỉ ghé thăm Lăng Tiêu các. Nghe nói hắn còn đặc biệt điều một đội thân vệ để bảo vệ Hoa Ninh.

"Phu nhân, trong bụng người đang mang cốt nhục của Thế tử, vậy mà Thế tử lại chẳng hay biết người chịu khổ thế nào. Nô tì thật không thể nhẫn nhịn thêm được nữa." Niệm Hạ treo một túi hương thơm chứa thảo dược thanh khiết lên người Nhan Miểu, đó là phương thuốc nàng tự điều chế, giúp an thần và thanh tịnh.

"Ta chẳng muốn làm gì cả, chỉ muốn bình an sinh hạ đứa trẻ này." Nàng nhẹ nhàng đặt tay lên bụng, đó là niềm hy vọng hiếm hoi của nàng.

"Phu nhân, Dụ tiểu thư đến rồi." Nha hoàn ngoài cửa bẩm báo.

Khóe miệng Nhan Miểu khẽ nhếch lên, mấy ngày nay Dụ Nhã đến thường xuyên, nói là sợ nàng buồn chán, nhất định muốn đến bầu bạn với nàng.

Dụ Nhã mang theo bánh gạo nếp vị sen của Phúc Cẩm Lâu, bánh vừa mới ra lò, khi mở ra còn tỏa hơi nóng ấm áp.

Trong lúc Nhan Miểu thưởng thức bánh, Dụ Nhã liền nói rõ lý do hôm nay đến thăm nàng.

Bình Luận (0)
Comment