Rất nhanh sau đó, nàng ta bị người ta ấn xuống thùng nước lạnh đầy băng. Trong ngục vốn dĩ đã âm u, lạnh lẽo, lại thêm khí ẩm nặng nề. Nguyệt Nhi bị dìm trong nước băng, ra sức giãy giụa trong vô vọng, cho đến khi chạm đến ranh giới của cái chết, nàng ta mới bị người ta kéo lên một cách thô bạo, cứ thế lặp đi lặp lại, mãi đến khi nửa thân trên của nàng như con rối, không còn cảm giác.
Nhưng nàng ta vẫn không chịu từ bỏ, cố gắng vớt vát chút sức lực còn lại mà van xin: “Thế tử, nô... nô tỳ nguyện nói ra sự thật, chỉ xin, khụ khụ, xin Thế tử tha mạng cho nô tỳ.” Nước trên đầu và mặt khiến nàng ta vừa tỉnh táo vừa tê dại.
Nhưng Mộ Dung Hành không hề quan tâm đến sự thật từ miệng nàng ta. Hắn chỉ đang vô cùng tức giận, muốn giết người.
Nguyệt Nhi đợi mãi không nghe thấy hắn nói gì, còn A Thuận đứng bên cạnh chỉ lạnh lùng nhìn nàng ta. Thân thể run rẩy như lá rụng, nàng ta quỳ trên mặt đất, cầu xin: “Là Quận chúa Hoa Ninh sai khiến nô tỳ, nàng dùng muội muội của nô tỳ để uy h**p, nô tỳ không dám không tuân theo!”
Hồi lâu không ai lên tiếng, Nguyệt Nhi cẩn thận ngước lên nhưng vị chủ nhân kia hoàn toàn không để mắt tới nàng. A Thuận liền ném một bình dược xuống bên cạnh Nguyệt Nhi, nói: “Quận chúa bảo ngươi làm thế nào, ngươi làm thế ấy với nàng. Ngươi hại phu nhân, tội chết khó tránh, nhưng muội muội ngươi có thể sống sót.”
Nghe thấy những lời đó, Nguyệt Nhi đau đớn bật khóc, muội muội của nàng ta còn quá nhỏ.
Nàng ta cúi đầu quỳ rạp trên mặt đất, nức nở: “Nô tỳ sẽ làm, chỉ xin ngài chăm sóc cho muội muội của nô tỳ.”
Đêm đó, Nguyệt Nhi vốn dĩ phải bị giam giữ trong phòng củi đợi bị bán đi, đã lén lút bỏ trốn, bí mật bỏ thuốc vào bát cháo của Hoa Ninh. Loại thuốc này không độc, nhưng sẽ khiến da thịt ngứa ngáy, nổi mụn mủ. Mặc dù có thể chữa trị, nhưng quá trình kéo dài và ngứa đến không chịu nổi.
Gần như ngay khi Hoa Ninh vừa phát bệnh, Nguyệt Nhi đã bị bắt lại, nghe nói nàng ta đã bị treo lên và đánh chết. Bà bếp cũng bị đuổi khỏi phủ, đầu bếp mới nhanh chóng được thay thế, Như Sương lại trở về bên cạnh Mộ Dung Hành hầu hạ, nhưng thời gian này nàng ta khá kín đáo.
Vương phi vừa phải chăm sóc Hoa Ninh, vừa phải quản lý công việc trong phủ, bận rộn không ngớt. Tuy vậy, hàng ngày bà cũng sai các ma ma đến hỏi han an ủi, khiến đám người hầu trong phủ càng thêm kính cẩn với bà.
Thân thể của Hoa Ninh thật sự yếu nhược, hết bệnh này đến bệnh khác.
Nhan Miểu lại càng không muốn ra khỏi viện, nhưng ở mãi trong viện cũng buồn chán vô cùng. Nàng mong chờ Mộ Dung Hành dẫn nàng ra ngoài, nàng rất muốn cùng hắn đi dạo phố.
Hiện tại, nàng đã mang thai được hơn hai tháng, khẩu vị lúc tốt lúc xấu, tâm trạng thay đổi thất thường, đôi khi vô cớ mà lại nổi giận.
Niệm Hạ sợ nàng cảm thấy phiền muộn, mỗi ngày đều dìu nàng đi dạo trong sân viện, đi đến khi ra mồ hôi chút mới dừng lại.
Khi Mộ Dung Hành trở về, Nhan Miểu vừa vặn đang thay y phục. Như Sương tiến lên muốn giúp hắn thay đồ, nhưng bị hắn phẩy tay bảo lui. Hôm nay hắn về là để đưa Nhan Miểu ra ngoài hóng gió.
Nguyên do là hắn nghe được các quan viên trong triều bàn tán. Một viên quan kể rằng sau khi thê tử của mình có thai, tính khí trở nên nóng nảy, mỗi ngày đều phải phát tiết cơn giận mới yên ổn. Một quan viên có kinh nghiệm khác cũng tán thành, bảo rằng đó là do đứa trẻ trong bụng, khuyên hắn nên nhẫn nhịn nhiều hơn. Còn nói nữ nhân mang thai vốn dĩ là một lần bước qua Quỷ Môn Quan, cần phải tỉ mỉ quan tâm, dù sao đó cũng là con của hắn.
Ngay sau đó, hai người họ bàn luận về những cách làm vui lòng thê tử như tặng trang sức, mua y phục đẹp, đưa nàng ra bờ hồ dạo chơi hay đến Vọng Nguyệt Lâu ngắm cảnh. Tất nhiên, điều quan trọng không phải làm gì, mà là tấm lòng và sự đồng hành.
Mộ Dung Hành khi nghe chỉ lạnh nhạt cười nhạo, cho dù hắn thấy những điều đó rất vô vị, nhưng khi về đến phủ lại chẳng nghĩ ra chốn nào hay ho cả.
Trong lòng hắn còn đang nghĩ đến sự dịu dàng ngoan ngoãn của Nhan Miểu, những vấn đề mà họ nói, nàng chưa từng để lộ ra chút nào trước mặt hắn.
Nàng quá ngoan, như con thỏ nhỏ với bộ lông mềm mại, đáng yêu và thuần khiết. Dù không cần chăm sóc, nàng cũng an phận ở yên đó, nhưng lại khiến người ta luôn luôn nhớ đến, muốn giữ mãi trong tay.
Chợt nghe tiếng Niệm Hạ từ sau tấm bình phong: “Phu nhân, bộ y phục này dường như hơi chật rồi.”
“A, là ta mập lên sao?” Nàng không nghĩ là trong thời gian mang thai, khẩu vị của mình lại không tăng, bụng cũng không lớn lắm, không đến mức mặc không vừa y phục.
Nàng không biết rằng ngoài bụng, cơ thể của nữ nhân mang thai còn có những thay đổi khác.
Niệm Hạ chỉ vào phần trên của áo, ý nhị nói: “Chỗ này của người đã lớn hơn rồi.”
Mặt Nhan Miểu lập tức đỏ như lửa cháy, nàng vội tìm bộ y phục rộng rãi hơn để thay, trách nhẹ: “Đừng nói bừa.” Rồi hấp tấp bước ra khỏi tấm bình phong.
Sau lưng, Niệm Hạ cầm bộ y phục không vừa nữa mà lẩm bẩm: “Nô tỳ đâu có nói bừa.”
Nhan Miểu bất ngờ chạm phải ánh mắt của Mộ Dung Hành. Hình như hắn đã đến được một lúc, ánh mắt lạnh lùng, phảng phất chút đùa cợt.
Vừa rồi, những lời Nhan Miểu và Niệm Hạ nói với nhau sau tấm bình phong, hắn đều nghe thấy.
Nỗi thẹn thùng làm cơn nóng lan ra khắp mặt nàng, tựa như vừa được phủ lên lớp phấn hồng đẹp nhất.
Nàng muốn quay đầu bỏ chạy nhưng lại không dám, chỉ còn cách gắng gượng tỏ vẻ bình tĩnh, hành lễ: “Phu quân đã về.”
“Ừm.” Hắn lạnh nhạt đáp lại.
Nhan Miểu len lén ngước mắt nhìn hắn, thấy sắc mặt hắn không chút biến đổi, có lẽ nàng đã nghĩ quá nhiều, hắn không nghe thấy gì.
“Hôm nay được nghỉ, ta đến để thực hiện lời hứa.”
“Lời hứa?” Nhan Miểu ngơ ngác, nàng không nhớ hắn từng hứa điều gì.
Thấy vẻ mặt nàng mờ mịt, Mộ Dung Hành nhắc nhở: “Ngày đó ta đã nói sẽ dẫn nàng ra ngoài dạo phố, hôm nay sẽ đi.”
Lời vừa dứt, trong lòng Nhan Miểu như pháo hoa rực rỡ bùng nổ.
“Vậy chúng ta sẽ đi đâu?” Nàng vui vẻ hỏi.
Mộ Dung Hành nhìn thoáng qua bộ y phục trong tay Niệm Hạ, ánh mắt quay lại nhìn Nhan Miểu, nhàn nhạt nói: “Đưa nàng đi làm vài bộ y phục mới.”
Cơn nóng vừa dịu đi lại bỗng chốc bùng lên.
Mộ Dung Hành sâu sắc nhìn nàng một lần nữa, rồi bảo Niệm Hạ: “Giúp chủ nhân của ngươi chải chuốt.”
“Dạ.” Niệm Hạ hớn hở đáp, phu nhân được cùng Thế tử ra ngoài dạo chơi, nàng cũng vui lây.
Ba ngàn sợi tóc được chải thành kiểu vấn Triều Vân Cận Hương*, điểm xuyết vài chiếc trâm ngọc, tức thì một mỹ nhân thanh tao hiện ra trước mắt.
(*) Kiểu tóc Triều Vân Cận Hương
"Niệm Hạ." Nhan Miểu nhìn vào gương, có chút không quen, "Như thế này có quá nổi bật không?"
"Không đâu, phu nhân các gia đình quý tộc đều trang điểm như thế này. Chỉ là phu nhân xưa nay luôn giản dị, nên mới chưa quen mà thôi."
Nhan Miểu tự biết thân phận mình, luôn tuân theo quy tắc trong mọi việc, ngay cả việc ăn mặc cũng không dám vượt quá hay kém phần, chỉ cần không sai là đủ. Nàng đã quên rằng thuở còn trong khuê phòng, nàng cũng từng là một cô gái thích trang điểm.
Hai năm qua, nàng cẩn thận thu lại tất cả cá tính của mình, chỉ để có thể xứng đáng với Mộ Dung Hành.
Hắn quá xuất sắc, đến mức có quá nhiều nữ nhân sau lưng nói nàng không xứng với hắn. Nhưng ngay từ lần đầu tiên gặp nàng đã yêu Mộ Dung Hành, muốn gả cho hắn, muốn được ở bên hắn.
Vì thế, nàng luôn cố gắng để làm mọi thứ tốt hơn.
Hôm nay cuối cùng nàng có cơ hội được là phu nhân của Mộ Dung Hành, được cùng hắn vai kề vai đi trên đường.
Khi Mộ Dung Hành thấy nàng đã thay y phục xong, ánh mắt hắn thoáng qua một tia ngạc nhiên. Hắn luôn biết nàng rất đẹp, ngay cả khi trang điểm đơn giản vẫn rất ưa nhìn, nhưng khi nàng trang điểm kỹ lưỡng, vẻ đẹp của nàng càng toát lên sự dịu dàng và duyên dáng.
Bộ váy hồng nhạt làm tôn lên vẻ đẹp của nàng như một thiếu nữ thẹn thùng e ấp, khiến người khác không tự chủ mà muốn tiến lại gần.
Mặc dù đang mang thai, nhưng vòng eo của nàng vẫn mảnh mai, vì tháng thai còn nhỏ nên không thể nhận ra.
Những lời khen ngợi rõ ràng đã ở đầu môi nhưng hắn vẫn không thể nói ra, chỉ thốt lên một câu lạnh lùng: "Đi thôi."
Nhan Miểu vội vàng bước theo sau, giữ khoảng cách nửa bước với hắn.
Đi trên đường, nàng không khỏi suy nghĩ, không biết hắn có thích dáng vẻ của nàng hôm nay không. Nếu hắn thích, nàng sẵn sàng trang điểm thế này mỗi ngày; nếu hắn không thích, nàng sẽ quay lại trang phục bình thường.
Nhưng phản ứng của hắn khiến nàng khó đoán.
Khi đến trước cửa phủ, xe ngựa đã chờ sẵn. Ngoài xe này ra, nàng không thấy con ngựa đen mà Mộ Dung Hành thường cưỡi. Chiếc ghế nhỏ đã được đặt ngay ngắn để nàng bước lên xe, nhưng Mộ Dung Hành vẫn đứng yên tại chỗ.
Dường như hắn đang chờ nàng.
Nhan Miểu không chần chừ nữa, bước tới định lên xe. Nhưng khi ngẩng đầu, nàng thấy bàn tay thon dài của hắn đưa ra, vững vàng chờ đợi nàng nắm lấy.
Hắn cũng có một mặt dịu dàng như vậy sao?
Nhan Miểu trong lòng ngập tràn niềm vui, run rẩy nắm lấy tay hắn lên xe. Khi ngồi xuống, lòng bàn tay nàng vẫn còn lưu lại hơi ấm của hắn.
Trên đường đi, Mộ Dung Hành xem một vài bức thư, hắn không né tránh nàng, cứ thế đọc trước mặt nàng, sau đó gọn gàng cất chúng vào một chiếc hộp nhỏ.
Điều này khiến Nhan Miểu nhớ đến căn phòng của hắn, trong đó cũng chứa đầy thư từ, nhưng những thứ ấy đều liên quan đến Quận chúa Hoa Ninh, không phải công vụ và cũng không dính dáng đến nàng chút nào cả.
A Thuận điều khiển xe dừng lại trước Cẩm Tú Các, đây là cửa hàng chế tác y phục nổi tiếng nhất kinh thành. Nhiều tiểu thư và phu nhân quý tộc rất thích đến đây đặt may trang phục. Y phục ở đây tuy đắt đỏ nhưng nổi tiếng về độ tinh xảo và tay nghề khéo léo, đến mức có lúc còn không thể mua nổi.
Nhan Miểu nắm tay Mộ Dung Hành xuống xe.
Mộ Dung Hành khí chất phi phàm, hôm nay lại mặc áo dài màu xanh đậm, bên hông đeo một khối ngọc quý. Dáng vẻ tuấn tú của hắn chỉ cần đứng đó không cần nói lời nào cũng khiến người khác cảm nhận được sự uy nghiêm.
Bất kỳ ai nhìn vào cũng biết, đây là người thuộc tầng lớp quý tộc.
Chủ tiệm vừa nhìn thấy họ, lập tức cúi đầu, lễ phép đón họ lên lầu hai.
Nhan Miểu dung mạo xinh đẹp, hôm nay nàng lại mặc bộ y phục này, càng tôn lên vẻ thanh thoát, yêu kiều của nàng. Quả là một mỹ nhân trời sinh.
Chủ tiệm rất tinh mắt, nhìn thấy chất liệu trang phục mà Nhan Miểu đang mặc liền biết đây là khách hàng không thiếu tiền, lập tức mời ra bảo bối được giấu kỹ trên tầng cao nhất – gấm Phi vân lưu quang.
Thước vải này vô cùng quý hiếm, được vận chuyển từ một thị trấn nhỏ biên giới phía Nam qua muôn trùng núi non, chất liệu độc đáo, cần đến hơn ba mươi thợ dệt mới hoàn thành.
Từ xa nhìn như sương mờ, gần lại như mây bay, trên bề mặt còn lấp lánh ánh sáng rực rỡ.
Thước vải thực sự rất đẹp.
Chỉ có thể làm được một bộ y phục.
Khi chủ tiệm đem bộ váy tới, Nhan Miểu bị mê hoặc bởi vẻ đẹp lấp lánh tựa sao băng của nó.
Không có nữ nhân nào lại không yêu thích y phục đẹp.
Nàng đứng đó ngắm nhìn rất lâu, đến nỗi ngay cả Niệm Hạ cũng tán dương: "Phu nhân, người thử đi!" Tiểu nha hoàn đầy mong đợi thúc giục.
Nhan Miểu ngượng ngùng nhìn Mộ Dung Hành một cái, ánh mắt chứa đựng sự mong chờ.
Khoảnh khắc thế này thật hiếm hoi, hắn chưa từng thấy nàng thích thứ gì như vậy. Ánh mắt hắn thoáng dịu đi, nói với nàng: "Đi thử xem."
Nàng cười nhẹ, dịu dàng đáp: "Vâng."
Niệm Hạ giúp nàng thay y phục. Bộ váy như mây như khói, mặc vào người nhẹ nhàng đến nỗi không hề cảm thấy chút sức nặng nào. Vòng eo được ôm trọn nhưng không gây cảm giác khó chịu.
Sau khi mặc xong, Nhan Miểu không thể chờ đợi thêm, vội bước ra để Mộ Dung Hành nhìn thấy.
Mộ Dung Hành đặt chén trà xuống, chủ tiệm ân cần rót thêm nước. Khi ánh mắt hắn nhìn lên, một vị thần nữ như từ trong tranh bước tới trước mặt hắn.