Tựa như trước mắt, lại tựa như trên tầng mây.
Phảng phất hề nhược khinh vân chi tế nguyệt, phiêu diêu hề nhược lưu phong chi hồi tuyết. (*)
(*) trích từ bài Lạc Thần Phú. Ý là: Tựa như mây nhẹ che trăng sáng, phiêu diêu như gió cuốn tuyết về.
Mộ Dung Hành đột nhiên nhếch môi, bỗng nhiên cảm thấy từ "hồng nhan họa thủy" thật nực cười. Nhan sắc mỹ nhân, tâm mỹ nhân, đều là do ánh mắt nam nhân mà thành. Nếu các bậc đế vương không nhìn thấy, không phân biệt được đẹp xấu, thì làm sao có thể đổ hết tai họa của giang sơn xã tắc lên đầu những nữ nhân mềm yếu vô lực, rõ ràng là lỗi của chính mình, vậy mà lại đổ hết tội lỗi lên đầu nữ giới.
Ban đầu, Nhan Miểu rất muốn biết phản ứng của Mộ Dung Hành, nhưng khi nhìn thấy nụ cười chứa đựng ý châm biếm trên môi hắn, nàng bỗng nhiên không dám hỏi nữa.
Nhìn nàng lại trở về dáng vẻ nhẫn nhịn không nói, Mộ Dung Hành có chút không vui, cố ý hỏi: "Không thích sao?"
Không phải, nàng rất thích.
Chưởng quỹ vừa nghe những lời này, lập tức hùa theo: "Phu nhân, tấm lụa này ngàn vàng khó cầu, hiện giờ cả kinh thành chỉ có một bộ thành phẩm này. Nếu làm tiếp, cũng phải đợi gần hai năm nữa. Người mặc vào tựa như cửu thiên thần nữ, tiên khí quanh thân, thật không thể hợp hơn nữa!"
Đôi tay nàng nắm chặt trước bụng, lòng bàn tay hơi rịn chút mồ hôi. Nàng nghĩ, nếu hắn không thích, nàng sẽ lén mua về, chỉ mặc khi hắn không thấy.
Từ đầu đến cuối, nàng không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ che giấu nét buồn trên gương mặt, nói: "Ta đi thay ra."
Chưởng quỹ trong lòng khóc thầm!
Một món hời lớn như vậy mà lại vuột mất.
Ai ngờ khi Nhan Miểu vừa đi được vài bước, Mộ Dung Hành đột nhiên nói: "Lấy bộ này."
Nhan Miểu lập tức quay đầu lại, thần sắc của hắn vẫn bình thản, nhưng trong mắt lại thoáng qua một tia trêu chọc.
Nàng hiểu ý hắn, khẽ đáp: "Đa tạ phu quân."
Mộ Dung Hành không trả lời nàng, chỉ quay sang nói với chưởng quỹ đang vui mừng khôn xiết: "Nàng có thai, hãy may cho nàng vài bộ y phục thích hợp, thêm vài bộ cho những tháng sau cũng phải chuẩn bị."
Mắt chưởng quỹ sáng rực, phụ nữ mang thai bụng mỗi ngày mỗi khác, huống hồ vị này là người không thiếu tiền, dù may theo mùa cũng cần một khoản bạc lớn.
Vậy là chưởng quỹ liền cung cấp dịch vụ chu đáo hơn. Trước tiên đo đạc để may gấp vài bộ y phục mặc ngay, sau đó mỗi nửa tháng sẽ cử thợ thêu đến phủ để may những bộ y phục vừa vặn nhất và thời thượng nhất.
Kế hoạch của chưởng quỹ rất hoàn hảo, Nhan Miểu cũng rất hài lòng với sự sắp xếp này.
Chưởng quỹ nhanh chóng gõ bàn tính, tính cả giá của bộ y phục hiện tại và tiền đặt cọc cho những bộ sau, môi trên đụng môi dưới một cái, phun ra một con số tính bằng đơn vị hoàng kim.
Niệm Hạ nhỏ giọng kinh ngạc một tiếng, chỉ khi ở Vĩnh An, lão gia mới chịu chi mạnh tay như vậy cho phu nhân.
A Thuận đứng sau lưng Mộ Dung Hành, trên mặt thoáng lộ vẻ không tự nhiên, nhưng vẫn lấy ra vài tấm ngân phiếu từ trong túi.
Không biết vì lý do gì, Mộ Dung Hành nhất quyết bắt nàng phải thay lại bộ y phục khi đến.
Không còn cách nào khác, Nhan Miểu đành phải đồng ý.
Mộ Dung Hành muốn đưa nàng đến hồ Tĩnh La để dạo thuyền. Nghe nói nước ở Vĩnh An dâng cao, mỗi khi ra ngoài thường phải dùng thuyền, nhưng hắn chưa từng hỏi Nhan Miểu có nguyện ý hay không.
Nhan Miểu vẫn còn nhớ mơ hồ rằng khi còn nhỏ nàng đã từng ngồi thuyền, nhưng ký ức không rõ ràng lắm, cha nàng cũng ít khi để nàng đi thuyền, mỗi khi có đường xa, nhất định là ngồi xe ngựa.
Vì vậy, khi hắn đề nghị đi thuyền dạo hồ, gương mặt Nhan Miểu rạng rỡ nụ cười, bởi vì điều đó với nàng rất mới mẻ.
A Thuận tự mình đảm nhận vai trò chèo thuyền, Niệm Hạ thì giúp mang đồ ăn và điểm tâm đã chuẩn bị sẵn. Chiếc thuyền không quá lớn cũng không quá nhỏ, trong khoang đủ cho bốn người, các món ăn đầy đủ sắc, hương, vị được bày gọn gàng trên bàn. Nhan Miểu vui sướng vô cùng.
Những món ăn này đều được mua từ tửu lâu, vẫn còn tỏa hơi nóng.
Tầm mắt nàng dừng lại trên đĩa cá sống, sắc mặt Nhan Miểu đột nhiên thay đổi.
Nhưng Mộ Dung Hành không nhận ra điều đó, hắn nhớ lại điều gì đó, liền đưa đĩa cá đến trước mặt nàng, nói: "Nàng hình như rất thích món này, A Thuận đã cố tình mua phần cá tươi nhất."
"Ta không thích." Giọng nàng lạnh nhạt, mang theo sự chán ghét rõ rệt. Đây là một trong số ít lần nàng trực tiếp bày tỏ sự yêu ghét của mình, ngay cả Mộ Dung Hành cũng ngẩn người trong giây lát.
Một lát sau, hắn khẽ nhếch môi, làm ra vẻ nghi hoặc, nói: "Ồ, vậy ta nhớ nhầm rồi, là A Thuận thích."
Nói đoạn, hắn gọi lớn ra ngoài: "A Thuận, đem món cá của ngươi đi đi."
A Thuận mơ hồ bước vào, lại mơ hồ bước ra, chỉ là trên tay có thêm một đĩa cá sống tinh xảo.
"Giờ đây nàng không phải chỉ có một mình, cần phải chăm sóc sức khoẻ nhiều hơn." Hôm nay, hiếm khi hắn quan tâm như vậy.
"Ta biết rồi." Nhan Miểu cắn một miếng măng non, giòn ngọt thanh tao, nàng rất thích.
Mặt nước trên hồ Tĩnh La lấp lánh, lâu lâu lại có cá nhảy lên khỏi mặt nước, vẽ nên một đường cong uyển chuyển giữa không trung, rồi "bùm" một tiếng, rơi trở lại vào hồ, trông bọn chúng vui vẻ lắm.
Nhìn cảnh sắc đó, tay Nhan Miểu vô thức chạm lên bụng. Năm sau bảo bảo chào đời, bảo bảo của nàng sẽ mang tuổi Thìn.
Chẳng rõ sẽ là một đứa bé nghịch ngợm hay ngoan ngoãn không gây chuyện.
Nàng dường như nghĩ đến điều gì đó, ngón tay mảnh mai nắm chặt đũa, đầu hơi cúi, chẳng dám nhìn thẳng vào hẵn, chỉ khẽ khàng hỏi: "Phu quân, chàng thích con trai hay con gái?"
Người đời coi trọng con cái, nhà quyền quý càng không ngoại lệ, tuy rằng lão đại phu có ý nói rằng nàng mang thai con trai nhưng nàng vẫn chẳng dám chắc.
Nàng cũng sợ cả phủ quá kỳ vọng, cuối cùng lại chẳng đạt ý muốn.
Nhưng Mộ Dung Hành vốn chưa từng nghĩ đến việc này. Hắn thấy Nhan Miểu dường như rất để tâm, bèn suy nghĩ một lúc rồi đáp:
"Con cái là duyên phận cả đời, chẳng quan hệ gì đến nam nữ, có thể có con, là ta đã thấy mãn nguyện."
Nhan Miểu từ từ ngẩng đầu nhìn hắn, không ngờ hắn lại nói ra lời thấu suốt như vậy.
Quả thật hắn chẳng mấy bận tâm đến con cái, có hay không đều là tuỳ duyên.
Hắn không cưỡng cầu, cũng chẳng xem trọng.
Nhan Miểu bất giác suy nghĩ, hắn là bậc thiên chi kiêu tử, rốt cuộc điều gì mới là thứ khiến hắn bận lòng?
Có lẽ ngoài quyền thế ra, chẳng còn điều gì khiến hắn phân tâm nữa.
Thuyền dần dần cập bến, Nhan Miểu cùng đoàn người lên bờ, chiếc xe ngựa đã đậu không xa.
Thật trùng hợp, Thôi Trạch Ngôn cũng đang ở gần đó.
Nhan Miểu cẩn thận nâng váy bước đi, sợ bị đá dưới đất làm vấp ngã, ánh mắt chẳng hề nhìn về phía ấy.
Chỉ nghe Mộ Dung Hành ra lệnh cho A Thuận dẫn xe ngựa đến.
"Thân thể phu nhân nặng nề, ngươi đem xe lại đây, chúng ta không đi tới đó."
Đúng lúc trên đường có đám người đi qua, phần lớn là trẻ con, Nhan Miểu nhìn thấy đứa bé nhỏ nhất được cha dắt tay, trong tay cầm một con tò he, vừa đi vừa ăn.
Nếu xe ngựa qua, ắt sẽ làm kinh động đến bọn trẻ. Nàng không muốn.
Bèn nói: "Không sao, không cần phải đánh xe tới, ta đi bộ cũng được."
Nhưng Mộ Dung Hành lại rất cương quyết, hắn không đồng ý, nhất định sai A Thuận lái xe ngựa đến.
Lúc đầu Nhan Miểu còn tưởng hắn quá lo lắng cho mình, sau đó mới thấy Thôi Trạch Ngôn đứng bên kia đường.
Có vẻ như hắn ta đang tiễn bằng hữu, đối phương đang gánh hành lý, còn mang theo gia nhân, phía sau có một cỗ xe ngựa đang chờ, trông như sắp đi xa.
Nhớ đến lần trước Thôi Trạch Ngôn đã cứu nàng từ nơi tối tăm lạnh lẽo, giúp nàng thoát khỏi khổ ải, thoát khỏi vực sâu hàn băng, dù thế nào cũng cần phải tạ ơn.
Mộ Dung Hành dường như đoán được ý định của nàng, hắn đã làm một điều khiến nàng bất ngờ.
Hắn nắm lấy tay Nhan Miểu, bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng được bao bọc trong lòng bàn tay ấm áp của hắn, lập tức kéo nàng trở về với hiện thực.
Nhưng nàng không thể quên ơn nghĩa.
Đám người dần thưa thớt, A Thuận nhanh chóng chạy đến xe ngựa, nhưng nhìn dáng vẻ phu nhân có vẻ muốn đi về phía ấy, bỗng nhiên việc có nên lái xe tới hay không lại trở thành một vấn đề khó khăn.
Bằng hữu của Thôi Trạch Ngôn đã lên xe, chuẩn bị rời đi, hắn ta bẻ một nhánh liễu non, ném lên càng xe.
Tri kỷ lâu năm, cũng có ngày phải chia xa.
Nhan Miểu cố gắng giằng tay ra, nhưng sức lực của Mộ Dung Hành quá lớn, nắm tay nàng đến đỏ lên cũng chẳng chịu buông.
Khuôn mặt hắn trầm xuống, cứ như thời gian vui vẻ chèo thuyền du ngoạn chỉ là một giấc mộng không tồn tại.
Nàng gắng sức giãy dụa, không chịu nghe lời hắn, Niệm Hạ đứng sau nhìn mà lòng run sợ, phu nhân từ khi nào lại gan dạ đến vậy, dám cãi lại thế tử?
"Không được đi!" Giọng nói trầm thấp nén giận cất lên.
Nhưng lần này, Nhan Miểu cũng chẳng chịu thua, "Dựa vào cái gì?"
Nhìn gương mặt xinh đẹp của nàng vì tức giận mà đỏ lên, lòng Mộ Dung Hành lại càng bốc hoả.
Hắn siết chặt cổ tay nàng, cương quyết nói: "Chẳng cần dựa vào gì cả, không cho nàng đi tức là không cho đi!"
Nhan Miểu không thể thoát ra, bèn nói lên nỗi lòng: "Chàng nhốt ta trong mật thất, khiến ta đau đớn đến sắp chết, chính Thôi công tử đã cứu ta, cũng như đã cứu con của chúng ta, ta đi cảm tạ ân nhân là điều nên làm."
Sự lạnh lùng của Mộ Dung Hành nàng đã quen từ lâu, nhưng ân nghĩa của Thôi Trạch Ngôn không thể không đáp lại. Nàng khó hiểu nói: "Rốt cuộc phu quân hờn dỗi điều gì, là do trong lòng thấy hổ thẹn sao?"
Giọng nàng mềm mại mà như một dòng sức mạnh mạnh mẽ khiến hắn bỗng chốc như mất hết sức lực, bàn tay hắn vô thức nới lỏng ra.
Thấy phản ứng của hắn, Nhan Miểu cười khổ, tự nhủ: "Chàng làm sao có thể áy náy được…"
Nói rồi nàng thoát khỏi tay hắn, bước về phía Thôi Trạch Ngôn, vội đến mức quên cả nâng váy.
Mộ Dung Hành đứng đó, mặt vô cảm nhìn tay mình trống rỗng, trong lòng dâng lên cơn tức giận không tên.
Niệm Hạ vội vã hành lễ với Mộ Dung Hành rồi theo sau chủ nhân của mình.
Trên bờ, sắc mặt Mộ Dung Hành lúc này đã tái xanh, hắn không tự chủ nắm chặt tay, phát ra tiếng lách cách của xương cốt.
Thôi Trạch Ngôn, Thôi Trạch Ngôn, đúng là âm hồn không tan!
A Thuận nhân lúc đường vắng, nhanh chóng lái xe ngựa đến, nhưng ba người trên bờ khi nãy, giờ chỉ còn lại mỗi hắn đứng lẻ loi, trông như có vẻ không ổn lắm.
Với chức trách của một phu xe, A Thuận hỏi: "Chủ nhân, chúng ta đợi phu nhân ở đây, hay đợi bên kia đường?"
Người trong xe lạnh lùng thốt ra hai chữ: "Không đợi!"
Nếu nàng đã muốn gặp hắn ta, vậy thì tự mà quay về!
"Hả?" A Thuận thoáng ngỡ ngàng.
Cho đến khi hắn lại ra lệnh: "Lái xe!"
Chẳng lẽ phải bỏ phu nhân lại sao? A Thuận ngập ngừng, chẳng biết nên khuyên thế nào, đành điều khiển xe ngựa đi, chỉ là con ngựa này như chưa ăn cơm, đi còn chậm hơn cả người.
Không biết Mộ Dung Hành trong xe có nhận ra không, có lẽ là không, bởi hắn chẳng hề trách móc gì.
Xe ngựa đi được năm mươi bước, Mộ Dung Hành lại càng tức giận hơn. Tại sao hai người họ có thể gặp mặt, còn hắn lại không thể có mặt tại đó, hắn mới là phu quân của Nhan Miểu, là người có tư cách và nên đứng cùng nàng nhất.
Nghĩ thông suốt, hắn lập tức ra lệnh: "Quay lại."