A Thuận lần này không dám chần chừ nửa câu, không nói một lời mà thành thật nhanh chóng xoay người điều khiển xe ngựa, con ngựa chạy vui vẻ, nhưng cũng chỉ trong thoáng chốc mà thôi.
Quay lại chỗ cũ, A Thuận dừng xe một cách vững vàng, chưa cần đợi lệnh của Mộ Dung Hành, đã nhanh tay đặt sẵn ghế, nghiêng người giúp hắn nâng màn lên, nhẹ giọng nói: "Chủ nhân, xin mời."
Mộ Dung Hành muốn đá hắn một cái xuống khỏi càng xe, thật mất mặt!
Gió nhẹ thổi qua, lay động những cành dương liễu xanh biếc, nhành cây mảnh mai rung rinh trong gió. Bên cạnh, Nhan Miểu đang nói chuyện rất vui vẻ với Thôi Trạch Ngôn.
"Đa tạ Thôi công tử đã cứu giúp lần trước." Nàng cúi người hành lễ, cảm tạ một cách đúng mực.
"Phu nhân khách khí rồi, chính là cô nương bên cạnh phu nhân tình cờ gặp ta nên ta mới đến, hơn nữa, tiểu nha hoàn Niệm Hạ cũng đã thay phu nhân cảm tạ ta rồi." Hai người đồng thời nhìn về phía Niệm Hạ, nha đầu mỉm cười, bộc lộ vài phần lanh lợi.
"Phu nhân chớ để trong lòng, ân tình thế gian có đi có lại, lần này là ta tình cờ gặp được, nếu là người khác chắc hẳn cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, chỉ là Mộ Dung Thế tử… quả thực đã có chút quá đáng." Hắn không nhắc đến ân tình trước đó, coi chuyện này bình thường như không có gì.
"Việc nhà của bản Thế tử, không đến lượt người ngoài xen vào." Không biết từ khi nào Mộ Dung Hành đã đến, một tay kéo lấy tay Nhan Miểu không buông.
Thôi Trạch Ngôn bình thản chào hỏi: "Thế tử an khang."
An khang? Ngươi không có ở đây mới là an khang.
"Nói xong rồi chứ? Nếu xong rồi, chúng ta đi thôi." Quả thật nàng và Thôi Trạch Ngôn cũng chẳng còn lời nào để nói nên chỉ gật đầu nhẹ.
Thấy nàng gật đầu, Mộ Dung Hành liền kéo tay nàng đi về phía xe ngựa, bước đi nhanh gọn, chẳng màng đến việc nàng có theo kịp hay không.
Nhan Miểu cảm thấy hơi thất lễ, liền quay đầu mỉm cười với Thôi Trạch Ngôn, đối phương cũng nhẹ nhàng cúi đầu đáp lễ.
Cổ tay đột nhiên bị kéo mạnh, Nhan Miểu biết rằng Mộ Dung Hành đang tức giận.
Phía sau, Niệm Hạ vội vã cúi đầu hành lễ cáo biệt Thôi Trạch Ngôn, Thôi Trạch Ngôn nói với nàng ấy: "Lô dược liệu đó đã được gửi gấp, chắc không lâu nữa sẽ đến tay các ngươi."
Nghe hắn nói vậy, Niệm Hạ vui mừng khôn xiết, dược liệu về đến nơi, thân thể phu nhân sẽ được điều trị, nàng liền cúi đầu tạ ơn thêm lần nữa: "Niệm Hạ thay mặt phu nhân đa tạ công tử."
Thôi Trạch Ngôn cười vui vẻ: "Không cần cảm tạ, mau đi đi!"
Giúp nàng, không cần phải cảm ơn.
Lần này, khi Nhan Miểu lên xe ngựa, không có ai giúp đỡ, Mộ Dung Hành chỉ đứng lạnh lùng một bên, thân thể chắn ngang không cho A Thuận đang muốn đi lên hầu hạ không đến gần được.
Nàng cũng đang giữ trong lòng một nỗi buồn bực, không cần ai giúp, tự mình bước lên ghế, dựa vào vách xe một cách khó nhọc.
Mộ Dung Hành là người như vậy, vui thì ân cần vài phần, còn khi không vui thì lập tức phát tiết cơn giận.
Yêu sủng, tủi thân mà nàng nhận được đều phụ thuộc vào hắn.
Ban đầu, Nhan Miểu nghĩ rằng dần dần rồi sẽ quen, nghĩ rằng hắn là quan trong triều, công vụ bận rộn, nàng là thê tử của hắn phải nên cảm thông nhiều hơn, nhẫn nhịn và bao dung là chuyện đương nhiên.
Nhưng kể từ khi gặp Thôi Trạch Ngôn, nàng nhận ra rằng hắn ta cũng là quan trong triều, nhưng Thôi Trạch Ngôn lại đối xử với mọi người nhã nhặn, từ tốn, chưa bao giờ nổi giận vô cớ. Hơn nữa, hắn ta luôn giữ thái độ ôn hòa, lời nói dễ nghe như cơn gió xuân thoảng qua, dễ chịu và thoải mái. Nếu không có sự giúp đỡ của hắn ta, có lẽ đứa bé này của nàng cũng khó giữ được.
Nhan Miểu ngồi trong góc xa nhất của xe ngựa, Mộ Dung Hành bước vào, nàng giả vờ ngẩn ngơ, không thèm nhìn hắn.
Rõ ràng bên cạnh còn có bộ y phục mới mua hôm nay, rõ ràng khi ra ngoài vẫn còn rất vui vẻ, mà tại sao khi trở về lại cau có như vậy?
Xe ngựa khẽ rung lắc, lướt đi êm ái trên đường, Mộ Dung Hành tiếp tục đọc những lá thư được trình lên, nhưng hồi lâu vẫn chỉ dừng lại ở bức thư trong tay.
Một lát sau, hắn cũng nhận ra có điều không ổn, trực tiếp ném thư vào hộp đựng. Đúng lúc đó, cơn gió mạnh thổi qua, những tờ thư "phạch phạch" bay như những cánh bướm, tản ra khắp xe ngựa.
Giữa những mảnh giấy bay lượn, nàng bắt gặp ánh mắt của Mộ Dung Hành, hắn dường như không hề lo lắng về việc thư bị thất lạc.
Nhan Miểu lập tức tránh ánh mắt đó, vô thức giơ tay đóng cửa sổ, thu nhặt những tờ giấy, đặt chúng về lại vị trí cũ.
Nàng cẩn thận nhặt từng bức thư, sau đó sắp xếp gọn gàng, đặt vào trong hộp, còn hiểu chuyện đậy nắp lại. Khi mọi chuyện tưởng chừng đã xong xuôi, Nhan Miểu đột nhiên phát hiện dưới bàn trà còn một bức. Nàng vươn tay định lấy, nhưng lại bị một bàn tay nam nhân giữ chặt.
Thân hình nàng khẽ dịch chuyển, liền bị kéo vào một vòng ôm ấm áp. Bàn tay nóng ấm của Mộ Dung Hành nhẹ nhàng áp lên eo thon mềm mại của nàng.
Nàng khẽ giãy nhưng không thể thoát ra được.
Nhan Miểu nghe tiếng thở của Mộ Dung Hành bên tai: "Về sau cách xa Thôi Trạch Ngôn một chút, nàng phải nhớ, nàng là thê tử của Mộ Dung Hành ta." Giọng hắn vẫn không lộ chút cảm xúc, nhưng lại giống như một lời cảnh cáo.
Nàng và Thôi Trạch Ngôn chẳng qua chỉ là người qua đường gặp nhau vài lần, vốn dĩ số lần gặp cũng chẳng nhiều, nhưng hắn dường như rất không vừa lòng với việc họ gặp mặt.
Hắn đang để tâm.
Lời phản bác vừa định thoát ra khỏi miệng, nhưng khi nhìn vào đôi mắt thâm trầm như đầm nước lạnh của hắn, nàng liền dừng lại, chỉ khẽ đáp: "Ta biết rồi."
Dẫu rằng sau này, có lẽ cũng không còn cơ hội gặp lại Thôi Trạch Ngôn.
Nhìn nàng lại ngoan ngoãn như trước, Mộ Dung Hành ôm nàng thật chặt vào lòng, chẳng mấy chốc hơi thở của hắn đã trở nên đều đặn.
Thời gian qua hắn dường như rất mệt mỏi, hôm nay hiếm khi được nghỉ ngơi, còn dẫn Nhan Miểu ra ngoài du ngoạn.
Ngắm nhìn dung mạo thanh tú của hắn, Nhan Miểu không nỡ nói thêm điều gì, chỉ lặng lẽ ở bên cạnh hắn.
Cỗ xe ngựa dừng lại vững vàng trước cửa phủ. Sau khi đưa nàng về phủ, Mộ Dung Hành lại rời đi.
“Thế tử gần đây bận rộn quá." Niệm Hạ theo chân Nhan Miểu bước vào phủ.
“Ừ, không biết đêm nay có về không."
Niệm Hạ bỗng kéo Nhan Miểu đi về con đường nhỏ, giọng hạ thấp: "Phu nhân, nô tỳ có việc muốn bẩm báo."
Nhan Miểu nghĩ là chuyện riêng của Niệm Hạ nên không để tâm lắm, mỉm cười đáp: "Ngươi nói đi."
“Nô tỳ nghe được tin, các cô nương ở Dẫn Nguyệt Viện đều bị người của Thế tử đưa đi rồi, hình như bị dẫn vào doanh trại."
Các cô nương ở Dẫn Nguyệt Viện đều là những người được quan lại đưa tới. Trước đây, nàng còn buồn bã vì chuyện này, lo lắng không biết Mộ Dung Hành sẽ xử trí thế nào, nay lại nghe được kết quả.
“Ngươi nghe từ đâu vậy?"
“Là bà Trương quản lý Dẫn Nguyệt Viện nói. Bà ấy bảo rằng những cô nương đó tuy không nơi nương tựa, thân phận đáng thương, nhưng Thế tử cảm thấy mình không có lý do gì để nuôi kẻ vô dụng, liền chia hết cho các nam nhân trai tráng độc thân trong Thiết Dực quân."
Sự sắp xếp này đối với những cô nương như cánh bèo bị dòng đời xô đẩy đã là tốt lắm rồi.
Dù lòng nàng vui mừng vì họ đã được sắp xếp ổn thỏa, nhưng cũng không khỏi ngậm ngùi cho số phận của họ, cuộc đời thật vô thường, ý trời khó đoán, nàng chẳng thể nào can dự vào con đường của kẻ khác.
Huống hồ, con đường của chính nàng cũng chưa đi đến đâu.
Nàng chỉ mong sau khi hạ sinh đứa nhỏ, Mộ Dung Hành sẽ đối xử tốt với nàng hơn. Nhưng rồi nàng lại nghĩ tới Hoa Ninh, nữ nhân yếu đuối bệnh tật ấy lại mang trong mình mối đe dọa lớn lao.
Nàng không dám tưởng tượng cảnh Mộ Dung Hành cưới Hoa Ninh, điều đó với Nhan Miểu mà nói thực sự quá tàn nhẫn.
Thậm chí Nhan Miểu từng nghĩ, nếu hắn nhất quyết cưới Hoa Ninh, nàng sẽ lặng lẽ bồng con rời đi, sống nốt quãng đời còn lại cùng con.
Nhưng nàng chưa bao giờ đủ nhẫn tâm, vì nơi mềm yếu nhất trong lòng nàng đã bị hắn chiếm giữ.
Hắn quá xuất sắc, khiến nàng thường xuyên bỏ qua những khuyết điểm của hắn.
---
Trong ngục tối lạnh lẽo, một nam nhân tóc tai bù xù, thân đầy vết thương, ngực bị năm chiếc đinh sắt ghim chặt vào giá gỗ. Tay chân y bị trói chặt, cả ngực lẫn lưng đều xuyên qua bởi những thanh sắt ấy.
Nhưng trong mắt y vẫn còn một tia tỉnh táo, còn giữ lại một chút ý thức.
Vạt áo dài xanh quét nhẹ trên mặt đất, không động một chút bụi, tiếng xích được mở ra vang lên trong căn phòng trống trải. Nam nhân bị gọi là gián điệp yếu ớt ngẩng đầu lên, giọng khàn khàn đứt quãng: "Vì... sao? Vì... sao... không giết ta?"
Nỗi đau đớn khi bị tra tấn đã làm rối loạn tâm trí hắn.
Mộ Dung Hành ngồi trên chiếc ghế mà cai ngục vừa mang đến, nhàn nhã nhìn y.
Một kẻ gián điệp không thể nhả ra chút tin tức nào hữu dụng, quả thực chẳng có giá trị, đúng là đáng chết.
“Kẻ sắp chết, hỏi nhiều làm gì?" Giọng nói lười biếng của Mộ Dung Hành vang lên trong ngục.
Gián điệp bỗng cất tiếng cười, tiếng cười khàn khàn, quái dị như tiếng cười của quỷ dữ nơi địa ngục. Y cố ý nói những lời khó hiểu, giọng tuy yếu ớt nhưng đầy vẻ mỉa mai, như muốn khiêu khích người trước mặt: "Ta là kẻ sắp chết, còn ngươi... ngươi là thứ gì chứ? Trên đời này căn bản không có kẻ nào gọi là Mộ Dung Hành!"
Nam nhân vốn ngồi vững vàng bỗng nhiên cười khẽ, không rõ là hắn cười vì thấy lời nói ngạo mạn của y hay vì thấy chính y đáng cười.
Mộ Dung Hành đứng dậy, rút thanh kiếm từ thắt lưng của A Thuận. A Thuận đứng phía sau lạnh lùng nhìn mọi việc diễn ra, không nói lời nào.
Nhìn thanh kiếm càng lúc càng tiến gần mình, gián điệp bỗng trở nên hoảng sợ, hơi thở cũng gấp gáp hơn.
Thân hình cao lớn của nam nhân che khuất ánh đèn leo lét, bóng tối mà hắn tạo ra như một tấm lưới sắt, giam cầm gián điệp.
Mồ hôi lạnh túa ra sau lưng y, tình huống này không nên như thế, phản ứng của đối phương không đúng! Y đã tiết lộ bí mật của hắn, dù thế nào cũng phải khiến hắn e dè, đáng lẽ ra hắn mới là người phải sợ hãi. Dù sao y cũng không biết liệu bí mật này đã bị tiết lộ hay chưa.
Nhưng hành động của nam nhân trước mặt chẳng thể hiện chút gì về những suy nghĩ trong đầu y.
Chỉ thấy hắn nhấc thanh kiếm một cách chậm rãi, ánh mắt dừng lại trên lưỡi kiếm như thể đang thực sự thưởng thức vẻ đẹp của nó. Ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, một luồng hơi lạnh từ năm chiếc đinh trên ngực tên gián điệp dâng trào.
Kẻ làm gián điệp đều là những kẻ đã trải qua vô số tra tấn, rèn luyện khắc nghiệt, y tự cho mình là người có tâm chí kiên cường, nhưng mỗi khi Mộ Dung Hành xuất hiện, trong lòng hắn luôn tràn ngập nỗi sợ hãi vô tận.
Y muốn cầu xin tha mạng, giọng nói yếu ớt: "Ta biết bí mật của ngươi..." Y muốn dùng điều đó để uy h**p hắn.
Mộ Dung Hành lạnh lùng liếc y, dường như không bận tâm đến bí mật ấy có liên quan đến mình hay không. Cái liếc nhẹ như không ấy lại khiến tên gián điệp càng thêm kinh hãi, đôi chân run rẩy không ngừng.
Nam nhân chẳng màng đến những lời y nói, đôi mắt đen thẫm như màn đêm thoáng qua một tia lãnh khốc, thể hiện sự mất kiên nhẫn.
Lưỡi kiếm di chuyển trong nháy mắt, xé toạc bầu không khí ngưng trệ, ngay khoảnh khắc tiếp theo đã áp sát cổ gián điệp. Tên gián điệp run lên vì sợ, cổ y chạm phải lưỡi kiếm sắc bén, một đóa hoa máu lập tức nở rộ trên cổ y.
Giọng nói băng lãnh của nam nhân cất lên, ánh mắt sắc bén, thẩm vấn y: "Ta hỏi ngươi lần cuối, đồ vật đâu?"
---
Tác giả có lời muốn nói:
Có người nào đấy, rõ ràng ghen mà không tự biết.