Thế Tử Cố Chấp Điên Cuồng Theo Đuổi Vợ

Chương 28

"Thế tử vẫn vô tình vô nghĩa như ba năm trước." Việc bỏ rơi thê tử khiến Thôi Trạch Ngôn không hề coi trọng Mộ Dung Hành, cho rằng hắn chẳng có chút khí khái nam nhi, không đủ tư cách gánh vác trách nhiệm. Từ sau khi Nhan Miểu rời đi, hắn ta đã phái nhiều người tìm kiếm, nhưng cuối cùng vẫn tay không trở về.

Mộ Dung Hành cười lạnh một tiếng. Ý định của Thôi Trạch Ngôn đã quá rõ ràng, Bình Khê là nơi hắn ta quen thuộc, muốn làm điều gì ở đó thì dễ như trở bàn tay.

"Nếu ta không nhầm, Thôi đại nhân cũng đã hai mươi tư tuổi rồi. Lần này về cố hương nên tranh thủ hoàn thành chuyện hôn sự đã định sẵn của mình đi, cũng để đại nhân bớt phải ngày ngày lo chuyện nhà người khác." Hắn châm chọc vì Thôi Trạch Ngôn quá lo chuyện bao đồng.

Mỗi lần hai người giao đấu, không tránh khỏi lại vì một người.

Sắc mặt Thôi Trạch Ngôn khẽ thay đổi, đáp lời ngay: "Chuyện gia sự của ta, không cần Thế tử bận tâm."

"Vậy ư? Bản Thế tử rất muốn uống rượu mừng của đại nhân, đến lúc đó nhất định sẽ có đại lễ dâng tặng!"

Trong khi trò chuyện, hai người đã đi đến cổng cung. Mộ Dung Hành nhận roi ngựa từ tay thị vệ, nhanh nhẹn leo lên ngựa. Trên lưng ngựa, thân hình oai hùng, tuấn tú của hắn bừng bừng khí thế nhìn thiên hạ.

Thôi Trạch Ngôn cũng không hề kém cạnh: "Đó là điều hiển nhiên."

Vừa khi Mộ Dung Hành rời đi, một tiểu tư hối hả chạy đến, là người từ phủ Thôi Trạch Ngôn.

Chỉ nghe thấy tiểu tư thở hổn hển nói: "Công tử, ở bản gia (*) có gửi tin khẩn, muốn ngài lập tức về ngay!"

(*) Bản gia: nhà gốc của dòng họ.

Nhanh chóng quay về, điều này chỉ xảy ra khi trưởng bối trong nhà lâm bệnh hoặc có biến cố lớn. Thôi Trạch Ngôn lập tức ra lệnh cho thuộc hạ thu xếp hành trang, sau khi trình tấu lên bệ hạ, quyết định đi tới Bình Khê trước Mộ Dung Hành.

Từ kinh thành đến Bình Khê, dù nhanh nhất cũng phải mất gần một tháng.

Nhưng Mộ Dung Hành lại chẳng vội vã, sắp xếp mọi việc cho thuộc hạ rồi mãi đến nửa tháng sau mới khởi hành.

Ngày hắn rời đi, Hoa Ninh muốn theo cùng nhưng bị hắn lạnh lùng từ chối.

"Ngươi thân thể yếu đuối, đường đi lần này xa xôi lại trắc trở, chi bằng ở lại chăm sóc mẫu phi."

"Nhưng mà..." Nhưng nàng ta lo sợ sẽ có nữ nhân khác.

Ba năm trước họ vốn nên thành thân, thế nhưng lại có tin từ biên cương truyền đến rằng An Hòa Vương qua đời. Là con trưởng của An Hòa Vương, Mộ Dung Hành tự mình dẫn đoàn đưa linh cữu về, vì quá thương đau mà nhiều lần ngất đi.

Theo lễ nghi tông pháp, Mộ Dung Hành phải giữ tang ba năm. Vì vậy, hôn sự đã bị trì hoãn mãi cho đến nay vẫn chưa thành.

Tuy vậy, bệ hạ vẫn trọng dụng hắn, để hắn tiếp tục đảm nhiệm chức vụ trong triều.

Tính toán thời gian, Mộ Dung Hành cũng đã hết tang kỳ nên Hoa Ninh muốn nhanh chóng thành thân.

Hoa Ninh thích hắn, nhưng hắn luôn đối xử với nàng ta rất nhạt nhẽo, có lễ mà không hề quá phận.

Nếu không phải vì Vương phi yêu cầu, hắn sẽ không bao giờ đến thăm nàng ta. Nhưng đôi khi hắn lại bất chợt quan tâm khiến người ta sinh ra ảo giác rằng hắn thực sự yêu nàng ta.

Những người hầu trong Lăng Tiêu Các đều nói Thế tử đối xử với nàng ta rất tốt, nhưng nàng ta luôn cảm thấy có điều gì đó rất lạ lùng.

Sự tốt đẹp của hắn, giống như được che giấu dưới một âm mưu quỷ kế.

Từ sau khi lo liệu xong tang sự của An Hòa Vương, sức khỏe của Vương phi ngày càng yếu dần, nhiều việc trong phủ đều do Mộ Dung Hành tiếp quản.

Chuyến đi Bình Khê lần này, hắn dự định đi nhanh về nhanh, bởi trong kinh thành vẫn còn nhiều việc quan trọng đang chờ hắn giải quyết.

Đêm trước khi rời đi, hắn đã tìm gặp Quốc sư, hai người nói chuyện đến quá nửa đêm, mãi đến khi trăng treo cao giữa bầu trời hắn mới rời đi.

--

Đây đã là năm thứ ba Nhan Miểu sống ở Lam Trạch.

Nàng mở một cửa hàng phấn son nho nhỏ ở đây, lợi nhuận mỗi tháng đủ để trang trải cuộc sống hàng ngày cho nàng và Niệm Hạ.

Vì thiếu nhân lực, nàng đã thuê thêm một cô nương lanh lợi làm việc cùng một người hộ vệ cao lớn, đôn hậu và thật thà.

Việc thuê hộ vệ thực chất là để đảm bảo an toàn. Khi Nhan Miểu và Niệm Hạ mới đến đây, thường có những kẻ lêu lổng ngó nghiêng, may có đại thẩm hàng xóm nhắc nhở nên nàng mới thuê Hoàng Hưng, người có võ nghệ tài giỏi nhất vùng làm hộ vệ.

Nhan Miểu không thiếu tiền, dù không buôn bán gì thì số tiền nàng đang có cũng đủ cho nàng tiêu xài cả đời.

Nhưng để trôi qua đoạn thời gian này nên nàng muốn tìm việc gì đó để làm.

Ai ngờ hôm đó cửa hàng lại nhận được một phong thư. Đó là thư của quản gia Vĩnh An, nói rằng cha bệnh nặng, thuốc men không thể cứu chữa, muốn nàng mau chóng trở về.

Cha là người thân duy nhất của nàng trên thế gian này, cũng chính vì lẽ đó nên nàng vẫn chưa dám trở lại Vĩnh An.

Nhưng lần này, nàng không thể không trở về.

Từ Lam Trạch đến Vĩnh An phải mất gần mười ngày đi xe ngựa. Để có thể về nhà sớm hơn, Nhan Miểu quyết định đi đường thủy.

Xưa kia khi nàng đi cùng với cha, người luôn cố chấp không để nàng đi thuyền, hỏi lý do thì người cũng không đáp.

Đi đường thủy xuôi gió, chỉ cần ba ngày là có thể tới Vĩnh An.

Trong ba đêm trên khoang thuyền, Nhan Miểu mỗi đêm đều mơ thấy những giấc mộng quái lạ, khi thì nàng bị người ta nhấn xuống nước, một người đàn bà cay nghiệt độc ác bảo nàng phải chết đi, lúc lại là nàng bị chìm trong dòng nước biển lạnh lẽo, miệng mũi ngập đầy nước biển tanh mặn, đầu óc mê man không thể thở.

“Cha!"

Nhan Miểu trong mơ cất tiếng gọi, bỗng nhiên hoảng hốt bật dậy. Trên giường trong khoang thuyền, sắc mặt nàng tái nhợt, trán đẫm mồ hôi to như hạt đậu, lăn dài xuống má rồi thấm vào chăn đệm.

Niệm Hạ mang cơm nước đến, thấy nàng như vậy liền rót một chén nước ấm đưa qua, đau lòng nói: "Tiểu thư lại gặp ác mộng rồi."

Mới chỉ ở trên thuyền có ba ngày mà người nàng đã gầy đi một vòng, đôi mắt vốn đen nhánh sáng ngời giờ đây càng to hơn, khuôn mặt hốc hác không còn chút thịt.

Nhan Miểu chậm rãi uống cạn chén nước, nhận lấy khăn nóng từ tay Niệm Hạ, lau đi giọt mồ hôi trên má: "Ta cũng không biết tại sao, mỗi đêm đều gặp ác mộng, những giấc mộng ấy chân thực đến đáng sợ, như thể... như thể ta đã từng trải qua."

“Tiểu thư quá lo lắng cho lão gia nên mới như vậy, cũng không được nói những lời không may kia." Niệm Hạ vẫn như ba năm trước, một lòng nghĩ cho tiểu thư của mình.

Hôm nay sẽ đến Vĩnh An, đã nhiều năm xa cách, không biết cố hương có thay đổi gì không.

Thuyền cập bến vững vàng, Nhan Miểu cùng Niệm Hạ từ biệt Hoàng Hưng đã hộ tống các nàng rồi quay người bước xuống thuyền, liền thấy Lý quản gia trong phủ.

Năm năm không gặp, ông đã béo lên không ít, nhưng nụ cười thật lòng trên khuôn mặt ấy chưa bao giờ thay đổi.

Chỉ là bên cạnh ông còn có một nam nhân trung niên độ tầm bốn mươi, trông giống một vị tiên sinh dạy học.

“Tiểu thư, cuối cùng người cũng đã về rồi." Lý quản gia lau nước mắt, vội vàng bước tới đón.

“Ta đã về rồi, Lý thúc." Nàng cười nhạt, dáng vẻ thanh thản và điềm tĩnh đã thay thế sự tinh nghịch của thuở ấu thơ.

Vị tiên sinh đứng cạnh liền bước lên hành lễ với nàng, lễ nghi vừa cổ xưa vừa trang trọng, không giống như kiểu hành lễ hình thức của thường dân mà giống lễ nghi của các gia tộc lớn.

“Tầm ra mắt Đại tiểu thư, thỉnh an Đại tiểu thư." Nam nhân trung niên tên Tầm khẽ động, phía sau vang lên tiếng “sàn sạt", hàng chục người cùng quỳ xuống hành lễ, đồng thanh chào hỏi.

Nàng mới nhận ra rằng, những người khác trên bến tàu đã bị mời đi, chỉ còn lại mình nàng và những người đến đón.

Nhan Miểu chưa từng thấy cảnh tượng này bao giờ, nhà nàng cũng đâu có nhiều gia nhân thế này.

“Các người mau đứng lên." Lần bố trí này của cha khiến nàng không hiểu được.

Tầm vẫn quỳ không nhúc nhích, đám người phía sau cũng không động đậy, nàng chỉ còn cách nhìn về phía Lý thúc cầu cứu.

Lý quản gia bất đắc dĩ thở dài trong lòng, nói: " Nhan quản gia, tiểu thư không thích thế này, mau đứng dậy."

“Vâng." Nam nhân trung niên tên Nhan Tầm lúc này mới đứng lên.

Nhan Miểu linh cảm có điều gì đó không đúng, so với việc coi trọng lễ nghi, cha nàng chú trọng sự chân thành hơn, ông sẽ không phái nhiều người đến đón nàng thế này.

Hơn nữa, họ cho nàng cảm giác không phải là người được dạy dỗ trong gia đình bình thường.

“Lý thúc." Nàng có rất nhiều điều muốn hỏi.

Nhưng Nhan Tầm chặn lời nàng: "Đại tiểu thư đi đường vất vả, Tầm đã chuẩn bị xe ngựa, mong tiểu thư lên xe nghỉ ngơi, gia chủ và đại phu nhân đã chờ đợi từ lâu."

Nhan Miểu lên xe ngựa trong ánh mắt bất đắc dĩ và lảng tránh của Lý thúc.

Toàn thân cỗ xe này làm bằng gỗ trầm hương thượng hạng, bên ngoài trang trí bằng những viên ngọc sáng trong, trên xe còn khảm một tấm thẻ ngọc, khắc một chữ Nhan cứng cáp mạnh mẽ.

Bên trong xe trải một tấm đệm lông hồ tuyết quý giá khó tìm, đến cả Niệm Hạ cũng nhìn đến ngẩn ngơ.

Chiếc xe rất rộng rãi, trên bàn nhỏ bày đầy những hoa quả quý hiếm, nhiều loại là trái cây ở nơi xa, chỉ để vận chuyển đến đây đã tốn không ít bạc.

Nhìn quanh chiếc xe ngựa được trang trí lộng lẫy, Nhan Miểu cảm thấy chuyện này không phải do cha làm.

Gia đình tuy giàu có, nhưng cha chưa bao giờ quá theo đuổi sự hưởng thụ.

Vị gia chủ mà Nhan Tầm nhắc đến, chắc hẳn là người khác.

Xe ngựa nhẹ nhàng lăn bánh, mí mắt Nhan Miểu dần trở nên nặng trĩu, chẳng mấy chốc nàng lại chìm vào giấc mộng, vẫn là hình ảnh nàng lênh đênh giữa biển khơi, trong lúc mơ màng, nàng nghe thấy tiếng khóc thảm thiết của một người phụ nữ.

“Miểu Miểu —"

Giật mình tỉnh giấc, đôi mắt Nhan Miểu rơi những giọt lệ không tự chủ, lăn xuống tay nàng khiến nàng dần tỉnh táo lại.

Giọng của người phụ nữ kia dường như đã đau đớn đến tột cùng, tiếng gọi đó như sợi dây vô hình đâm thẳng vào tâm trí nàng, khiến nàng bàng hoàng mãi không nguôi.

“Tiểu thư, chúng ta sắp đến rồi!" Niệm Hạ phát hiện nàng tỉnh dậy, vui mừng buông rèm xe, quay đầu nói.

Thấy nước mắt của Nhan Miểu, Niệm Hạ vội vàng lấy khăn lau đi cho nàng.

“Tiểu thư lại gặp ác mộng rồi."

Cặp lông mày thanh tú của Nhan Miểu khẽ nhíu lại, trong đầu nàng vẫn vang vọng giọng nói của người phụ nữ kia, như thể mọi chuyện vừa mới xảy ra.

“Ta không sao." Nàng lấy khăn lau những giọt mồ hôi trên trán, qua tấm rèm xe, nàng thấy lại những con phố quen thuộc, những cửa tiệm thân quen, cuối cùng cũng có cảm giác đã trở về nhà.

Trong lòng vẫn còn lo lắng về bệnh tình của cha, xe vừa dừng lại, Nhan Miểu liền vội vàng bước xuống.

Rèm xe vén lên, bên cạnh bậc thang đang đứng một nam nhân dáng người ngọc thụ lâm phong, thấy nàng bước xuống, khóe miệng y khẽ nhếch lên, nụ cười ấm áp như gió xuân tháng ba.

Quả là một thanh niên phong độ.

Nam nhân này chừng hai mươi tuổi, mặc trường bào màu lam đậm, bên hông đeo ngọc bội, khi bước đi phát ra tiếng leng keng rất dễ nghe.

Y khẽ cúi đầu, hành lễ nói: "Hạo Ngôn bái kiến Đại tiểu thư."

Tiếp theo, hắn đưa tay lên, rõ ràng là muốn đỡ nàng xuống xe.

Nhan Miểu có chút ngẩn ngơ, nhưng vẫn đặt tay lên tay hắn và bước xuống.

Nàng cùng hắn đi bên nhau, phía sau có quản gia Nhan Tầm và Lý thúc cùng đi theo.

Xem ra, thân phận của nam nhân này không hề thấp hơn Nhan Tầm.

Vừa đi được vài bước, nam tử bên cạnh liền nói: "Nhan gia chủ và đại phu nhân đã chờ đợi từ lâu, họ rất nhớ Đại tiểu thư."

Nhan Miểu cuối cùng vẫn không thể kìm được, quay đầu hỏi: "Họ... là ai?"

Bình Luận (0)
Comment