Nam nhân thoáng ngẩn ra, tựa như nghĩ đến điều gì rồi lại mỉm cười mà giải thích: "Nhan thị chủ cùng phu nhân, đương nhiên chính là song thân của Miểu Miểu."
Có lẽ do hai chữ “song thân” quá đỗi chấn động, khiến nàng trong chốc lát quên đi cách xưng hô của nam nhân này đã thay đổi.
Nàng cúi đầu bước đi, bên ngoài không nói gì, trong lòng lại trỗi lên vô số nghi vấn.
Cha nàng trước giờ luôn nói rằng mẫu thân đã qua đời vì bệnh trọng khi nàng còn nhỏ, bởi cha không thể buông bỏ nên mới để nàng mang họ Nhan của mẹ. Nàng luôn nghĩ mình sinh ra trong một gia đình hạnh phúc, chỉ tiếc rằng ông trời không công bằng.
Nhưng giờ đây bỗng dưng xuất hiện một đám người nói nàng là đại tiểu thư, nói về cha nương ruột của nàng.
Trong phút chốc, nàng không thể chấp nhận.
Nam nhân tiếp tục nói: "Khi còn nhỏ, chúng ta thường chơi đùa cùng nhau, nàng còn nhớ chăng?"
Y nói rất chân thành, dường như thật sự hy vọng nàng còn nhớ.
Nhưng trong đầu nàng hoàn toàn trống rỗng, ký ức về tuổi thơ chỉ là những bát thuốc đắng ngắt và hình ảnh cha không ngừng ngày đêm chăm sóc, không có chút ký ức nào khác.
Nàng lắc đầu, nam nhân cũng chỉ khẽ cười, "Không sao, sau này vẫn còn cơ hội."
Y dịu dàng giúp nàng gạt những cành hoa sang bên, vừa đi vừa nói: "Năm nàng năm tuổi, chẳng may bị lạc mất, Nhan thị chủ và phu nhân đã tìm nàng suốt nhiều năm. Mỗi lần nhận được tin tức về nàng đều dốc toàn lực đi tìm, nhưng lần nào cũng vô vọng. May thay, trời cao không phụ lòng người, cuối cùng hôm nay cũng tìm được nàng."
Nhìn vẻ mặt và nghe giọng nói của hắn, nàng có chút xúc động trong lòng, nhưng điều khiến nàng lo lắng hơn cả là người cha đã nuôi dưỡng nàng.
"Cha ta bệnh tình thế nào, bây giờ ra sao?"
Nam nhân cũng biết chút ít, bèn kể hết cho nàng, "Tạ lão gia chẳng may bị thương ở tay, đã mời thầy thuốc giỏi nhất đến khám, chỉ ít ngày nữa sẽ khỏi."
Nghe nói cha bị thương ở tay, lòng Nhan Miểu chợt bồn chồn, nàng vô thức bước nhanh hơn, vượt qua cả người nam nhân trước mặt.
Nam nhân tự xưng là Hạo Ngôn lắc đầu cười nhẹ, rồi cũng bước theo sau.
Khi vừa bước vào đại sảnh, nàng thấy trên chủ vị là một nam nhân trung niên đầy uy nghiêm, y phục chỉnh tề như bậc quý tộc. Bên cạnh là một phụ nhân xinh đẹp đang lo lắng nhìn về phía nàng, còn nam nhân trung niên kia thì nhẹ nhàng an ủi bà.
Ánh mắt Nhan Miểu giao nhau với quý phu nhân xinh đẹp kia, khuôn mặt bà tràn ngập niềm vui sướng lẫn trong nước mắt vì tìm lại được điều đã mất.
Bà chống tay vào bàn gỗ, gấp gáp đứng dậy, ánh mắt tràn đầy kích động nhìn nàng. Dù nghẹn ngào không nói nên lời nhưng ánh mắt của bà vẫn chăm chú vào Nhan Miểu, như thể sợ nàng sẽ biến mất trước mắt mình.
Một cảm xúc lạ lùng dâng lên trong lòng Nhan Miểu, rất kỳ diệu, cũng rất... chua xót.
Nàng không biết phải nói gì, chỉ nghe thấy giọng của nam nhân bên cạnh: "Nhan thị chủ, phu nhân, Nhan Miểu đã trở về."
Phu nhân xinh đẹp kia lập tức bước nhanh về phía nàng, bà đi vội vã đến mức suýt ngã, miệng chỉ kịp thốt lên: "Miểu Miểu."
Giọng gọi "Miểu Miểu" ấy giống hệt tiếng kêu ai oán xé lòng trong giấc mộng của nàng.
Gần như ngay lập tức, nàng biết chắc đây chính là nữ tử trong mộng.
Phu nhân nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, giọng nức nở nói: "Miểu Miểu, ta là nương của con, thuở nhỏ con thích nương nhất mà."
Thì ra... nàng vẫn có mẫu thân.
"Là lỗi của ta, chính ta đã để lạc mất con." Nhan phu nhân vừa khóc vừa nói, "Ta không dám cầu con tha thứ, chỉ cần được gặp con một lần, ta đã mãn nguyện rồi."
Lúc này, Nhan thị chủ cũng bước tới, nhìn thấy thê tử đang khóc nghẹn và con gái vừa tìm lại được, ánh mắt ông đầy cảm xúc: "Miểu Miểu, ta là cha của con."
Ban đầu khi quý phu nhân xinh đẹp tự xưng là mẫu thân, Nhan Miểu chỉ ngỡ ngàng và bối rối, nhưng khi Nhan thị chủ nói rằng ông là cha, điều này khiến nàng bừng tỉnh.
"Ta có cha." Nàng nói rất kiên định, không để bất kỳ ai có thể chất vấn.
Nhan thị chủ sửng sốt, sự uy nghiêm của một gia chủ quyền thế sắp bộc lộ thì Thôi Hạo Ngôn đã kịp thời lên tiếng: "Miểu Miểu vừa trở về, có lẽ vẫn còn rất mệt mỏi, chi bằng để nàng nghỉ ngơi trước, việc hồi hương hãy để sau."
Sắc mặt của Nhan thị chủ dịu lại nhiều, dù trong lòng ông rất vui mừng khi gặp lại con gái sau nhiều năm xa cách, nhưng nhiều năm cầm quyền khiến ông vô thức toát ra sự uy nghiêm.
Hồi hương? Họ muốn đưa nàng đi.
Vậy cha của nàng thì sao, ông vẫn còn bệnh.
Nhan Miểu rút tay, lùi lại một bước, giọng nói trong trẻo nhưng kiên quyết, mang theo ý từ chối: "Thưa phu nhân, e rằng bà đã nhầm người, ta đã có cha nương, ta vẫn nhớ họ."
Tay của Nhan phu nhân khựng lại giữa không trung, lòng bà như tan nát.
Hai hàng nước mắt lăn dài trên đôi má xinh đẹp của bà, bà vừa khóc vừa nói: "Làm sao ta có thể nhầm được, cha nuôi của con đã kể hết rồi, con là đứa trẻ ông ấy nhặt được, không phải con ruột."
"Người nói bậy!" Nàng hiếm khi tức giận đến vậy, từ nhỏ đến lớn, cha nàng đã nuôi dưỡng nàng như trân bảo, từ ăn mặc đến ngủ nghỉ, mọi thứ cha đều dành cho nàng những điều tốt nhất, thậm chí ông còn mời cả lão sư giỏi nhất để dạy cầm kỳ thi họa. Tình yêu của cha nàng luôn chân thật, ngay cả chuyện hôn nhân cũng được cha sắp đặt chu toàn.
Nhan phu nhân nắm lấy tay nàng, dò hỏi: "Bên hông con có một nốt chu sa, đó là bẩm sinh, nương nói có đúng không?"
Tay Nhan Miểu đang muốn rút lại bỗng chững lại, đúng là bên hông nàng có một vết bớt như vậy.
"Ngày con đi lạc, trên người con mang theo một miếng ngọc bội có khắc hình hoa mai và một túi hương thêu tên con, con còn nhớ không?" Phu nhân dè dặt hỏi, trong đầu Nha Miểu cũng dần dần mường tượng lại.
Hình như nàng cũng từng có một túi hương thêu tên mình, nhưng vì đã cũ nên nàng không dùng nữa mà đem đi cất kỹ.
Nhưng cha nàng từng nói, mẹ nàng mang họ Nhan cơ mà.
"Miểu Miểu, chúng ta đã xa nhau mười lăm năm rồi!" Nhan phu nhân bất ngờ ôm chặt lấy nàng, Nhan Miểu thoáng ngửi thấy mùi hương Nguyệt Lân trên người bà. Mùi hương này nàng đã ngửi thấy trong giấc mơ nhiều lần nhưng nàng luôn nghĩ đó là hương thơm của người mẹ đã khuất.
—
Niệm Hạ đi phía sau Nhan Miểu, chủ tớ cùng nhau tiến vào sân viện của Tạ lão gia.
Giờ phút này, lòng Nhan Miểu trăm mối tơ vò, lời nói của mấy người kia vẫn vang vọng trong đầu, nghe thì câu nào cũng là thật, nhưng mỗi câu lại như từng nhát dao ngăn cách quan hệ của nàng và cha.
Cửa sân rộng mở như đã đoán trước được nàng sẽ quay về, bước vào trong còn có thể nghe thấy âm thanh trấn an của Lý quản gia từ xa vọng lại. Tiếp theo đó là một tiếng thở dài của một nam nhân trung niên.
Tiếng thở dài ấy mang theo quá nhiều cảm xúc phức tạp, có bất lực, có phiền muộn, có đau lòng, nhưng tuyệt nhiên không có chút hối hận nào.
Nhan Miểu vừa bước vào đã thấy Tạ Thừa mặt mày tái nhợt, ông ngồi dựa vào ghế nằm, cánh tay quấn băng kín mít, bên cạnh Lý quản gia đang rót trà cho ông.
Tạ Thừa năm nay đã hơn bốn mươi, khuôn mặt đầy nếp nhăn, tóc cũng bạc đi nhiều. Cách đây không lâu, trong một lần đi buôn bán, trên đường gặp phải bọn cướp cầm đao, chẳng may bị chém một nhát vào tay. Bọn cướp ấy vừa độc vừa hiểm, còn bôi thuốc độc lên vũ khí. Cũng may Tạ Thừa mạng lớn, gặp được đoàn xe của Nhan thị ở Bình Khê nên mới giữ được mạng sống.
Tạ lão gia quay đầu thấy Nhan Miểu, liền muốn dùng cánh tay bị thương chống mình ngồi dậy, động tác này làm Lý quản gia giật mình hốt hoảng.
Nhìn thấy con gái đã lâu không gặp, Tạ Thừa vừa giận vừa bất lực, chỉ đau lòng thốt lên: "Con còn biết đường về à?"
Chuyện nàng hòa ly, người làm cha như ông lại biết sau cùng.
Đoàn xe Nhan thị mỗi năm đều đi buôn bán đến kinh thành, thường nghe nhiều chuyện lạ trong kinh, chuyện An Hòa Vương Thế tử và nguyên phối phu nhân hòa ly cũng không ngoại lệ.
Nếu không nhờ đoàn xe của Nhan thị Bình Khê, Tạ Thừa không biết còn bị nàng giấu giếm bao lâu nữa!
Tạ Thừa là người nóng tính, nhưng cơn giận đến nhanh cũng tan đi nhanh, ông cũng chưa bao giờ nổi giận vô cớ, nhất là đối với con gái mà mình yêu thương nhất.
Nhan Miểu quỳ thẳng trên mặt đất, mũi cay xè khó kìm nén, nước mắt như những hạt châu đứt chỉ, tuôn rơi không ngừng. "Cha ơi, Miểu Miểu bất hiếu, giờ mới trở về thăm người."
Tạ Thừa vội vã bước lên hai bước, bàn tay giơ lên hồi lâu cũng không đánh xuống, cuối cùng lại đập thẳng vào chân mình.
"Con thật là... con muốn làm cha con tức chết mà!"
Ở nhà chồng sống không tốt, cũng không báo với gia đình một tiếng, ngày qua ngày đều đặn gửi thư hỏi thăm, lời thật pha lẫn lời dối, gạt ông qua ngày.
Cũng là người làm cha như ông bất tài, chỉ nghĩ rằng gả con gái vào nhà quyền quý để không bị khinh thường mà quên rằng những người như họ vốn chẳng xem trọng kẻ xuất thân thương gia như nàng.
Lúc trước, lẽ ra ông nên giữ nàng lại ở Vĩnh An, kén rể vào nhà, dù gì cũng tốt hơn bị người ta tổn thương.
Tạ Thừa nghĩ đến đây, bỗng cười tự giễu, ngồi phịch xuống ghế, buồn bã nói: "Cũng phải thôi, ta không phải cha ruột của con, tức chết thì cũng đáng."
"Cha! Người mãi mãi là cha của Nhan Miểu." Đến nước này, nàng cũng không thể không tin tưởng ít nhiều. Dù những người trong tiền thính có mối liên hệ nào đó với nàng, nhưng điều đó không thể cắt đứt tình cha con giữa nàng và Tạ Thừa suốt mười mấy năm qua.
Trong lòng nàng vẫn luôn thiên vị Tạ lão gia.
Tạ Thừa nhìn nàng, thở dài nói: "Cũng không uổng công ta nuôi dưỡng con. Thôi, đứng lên đi."
Hai cha con ngồi trước bàn, Nhan Miểu tự tay rót trà.
Lý quản gia nghe theo lệnh Tạ Thừa, lấy từ trong hộp báu ra một miếng ngọc bội. Miếng ngọc này nhỏ hơn ngọc bội đeo thường ngày, họa tiết trên đó là hoa mai, trông như làm cho trẻ con chơi.
Miếng ngọc bội ấy tinh xảo trong suốt, phẩm chất thuộc loại thượng đẳng, Tạ Thừa đưa ngọc cho nàng.
"Đây là vật của con, nay trả lại cho chủ cũ."
Miếng ngọc này vốn không phải do Tạ Thừa lấy đi, mà là khi còn nhỏ Nhan Miểu không thích nó, thường xuyên lén ném đi, cuối cùng lại tình cờ rơi vào tay ông.
"Con không nhớ miếng ngọc này."
"Hồi đó con còn nhỏ, lại mắc bệnh, không nhớ cũng phải."
Tạ Thừa kể hết mọi chuyện từ khi ông nhặt được nàng.
Mười lăm năm trước, thê tử của Tạ Thừa qua đời, ông đau buồn tột độ, muốn đi theo bà. Nhưng còn vài mối làm ăn trong nhà chưa hoàn tất, vì chữ tín mà ông quyết định làm xong những việc còn lại rồi mới ra đi.
Thê tử ông được an táng dưới chân núi Vũ Vụ, nơi có khí hậu ấm áp, người dân thưa thớt, ai không có gia tộc sau khi qua đời đều chôn ở đó. Tạ Thừa và thê tử gặp nhau khi cả hai còn nghèo khó, tình cảm hai người rất sâu đậm, đã cùng nhau vượt qua bao gian khổ. Nhưng thê tử ông mệnh bạc, lúc sắp hưởng phúc lại ra đi.
Tạ Thừa không thể chấp nhận được sự thật này, nhiều lần muốn kết liễu đời mình.
Sau tang lễ, họ lên thuyền trở về.
Sóng nước lăn tăn không thể lay động đôi mắt đã chết lặng.
Cho đến khi Tạ Thừa đang xuất thần, ông thấy một bóng dáng nhỏ bé cách thuyền không xa, đang ôm chặt một cành cây mục trên sông, cố gắng vùng vẫy. Ông không chút do dự, liền nhảy xuống cứu.
Dòng nước xiết, nhưng ý định tìm cái chết của ông trong khoảnh khắc ấy lại hóa thành sức mạnh lao về phía cô bé.
Cô bé được cứu lên thuyền năm đó chính là Nhan Miểu.