Núi Vũ Vụ là một ngọn núi bị cô lập, bốn bề đều bị dòng sông bao quanh. Con đường thủy này rất ít người qua lại, hầu như chỉ có những người đến núi Vũ Vụ để bái tế.
Lúc ấy, theo bên cạnh Tạ Thừa đều là những gia nhân trung thành đã theo ông nhiều năm. Họ tản ra tìm kiếm khắp nơi nhưng không phát hiện bất kỳ con thuyền nào khác.
Tiểu nữ hài như thể đã xuất hiện từ hư không.
Một đứa bé trắng trẻo, mũm mĩm, vừa được cứu lên thuyền liền lên cơn sốt cao. Tạ Thừa hiểu rất rõ cảm giác này, đó chính là biểu hiện đau đớn nhất khi thê tử của ông trút hơi thở cuối cùng.
Ông không muốn trải qua điều đó thêm lần nữa, bèn bỏ ra một số tiền lớn mời vị đại phu giỏi nhất để chữa trị cho cô bé.
Cũng vào thời gian ấy, ông gặp được Lăng Nhiên, người được gọi là "Độc Y."
Tạ Thừa phát hiện trên người Nhan Miểu có một ngọc bội và túi hương được thêu tên nàng, tựa như ông trời đã ban phước, cô bé ấy lại có cùng họ Nhan với thê tử của ông.
Khó mà nói đây không phải là mối duyên tiền định.
Tạ Thừa chăm sóc không rời Nhan Miểu suốt mấy tháng trời vì nàng còn quá nhỏ, thường xuyên gặp ác mộng, không thể rời người khác một khắc nào.
Ngày Nhan Miểu tỉnh lại, đôi mắt nàng cong cong, lảnh lót gọi ông một tiếng: "Cha!"
Đó là lần đầu tiên Tạ Thừa sinh ra tham muốn cá nhân, đứa trẻ ngoan như vậy, chắc chắn là phúc lành trời ban cho ông.
Nhan Miểu khi ấy vừa ngoan ngoãn vừa dính người, ngoài nỗi sợ nước và người lạ lúc ban đầu, nàng không có điểm gì không tốt.
Tạ Thừa gọi người đã cử đi tìm cha nương ruột của Nhan Miểu trở về, quyết định nuôi dưỡng nàng như con gái ruột.
Ông dùng số tiền lớn để bịt miệng những người biết chuyện, để họ rời xa Vĩnh An, sau đó Lăng Nhiên xuất hiện, lấy danh nghĩa của ông mang Nhan Miểu trở về Tạ gia.
Nói đến Lăng Nhiên, hắn chính là huynh trưởng của thê tử Tạ Thừa. Hai huynh muội đều bẩm sinh yếu ớt, bạc mệnh.
Chỉ có điều, Lăng Nhiên chọn con đường khác thường, không muốn sống một cuộc đời tầm thường, đã học được những thuật độc kỳ lạ.
Suốt đời hắn chỉ có một điều tiếc nuối, đó là không có ai để truyền thụ lại độc thuật của mình.
Hắn đến Vĩnh An để bái tế em gái, khi đó hắn đã phát hiện ra Nhan Miểu. Lúc đó, nàng nghịch ngợm nên đã lén ăn phải độc dược do Lăng Nhiên chế, suýt chút nữa mất mạng. May thay, họ đã kịp tìm được giải dược cứu được mạng nhỏ của nàng.
Kể từ đó, Lăng Nhiên đã tuyên bố rằng nàng phải làm đồ đệ của hắn trước, sau đó mới được làm con gái của muội muội hắn.
Ban đầu Tạ Thừa không muốn, nhưng Lăng Nhiên nói rằng ông không thể bảo vệ nàng cả đời, nàng cần phải học những kỹ năng tự vệ.
Cuối cùng, Tạ Thừa đành chấp thuận.
Thế nhưng, ông làm cha chưa tròn bổn phận, không thể giúp nàng tìm được một người xứng đáng để gửi gắm.
"Giờ đây, cha nương ruột của con đã tìm đến, họ là Nhan thị ở Bình Khê, gia tộc giàu có nhất triều ta suốt trăm năm qua. Sau khi về đó, con sẽ trở thành Đại tiểu thư cao quý, không ai dám khinh thường con."
Tạ Thừa biết rõ thế lực của Nhan thị Bình Khê, cũng hy vọng con gái đã được ông nuôi dưỡng hơn mười năm có thể nhận được sự bảo vệ tốt hơn.
Ông còn nghe nói rằng, chủ nhân Nhan gia đã định sẵn hôn sự cho Nhan Miểu từ thuở nàng còn nhỏ. Người được Nhan gia xem trọng, chắc hẳn là một nam tử có phẩm hạnh ưu tú.
Nghe những lời của Tạ Thừa, Nhan Miểu hiểu được ý của ông. Ông muốn nàng trở về, muốn nàng rời khỏi gia đình mà nàng đã gắn bó suốt mười mấy năm qua.
"Con muốn mãi mãi ở bên cha, con không muốn quay về, nơi ấy toàn là người lạ."
"Đứa con ngốc nghếch này, Nhan thị Bình Khê đều là máu mủ ruột thịt của con, sao lại là người lạ được?"
Nhan Miểu nắm chặt vạt áo trước gối, lòng không cam nguyện.
Tạ Thừa xoa đầu nàng, nở nụ cười từ ái: "Nhan thị Bình Khê là gia tộc trăm năm, tiểu thư sinh ra ở đó chẳng kém gì công chúa trong cung, thậm chí còn tốt hơn."
Chủ nhân Nhan gia và phu nhân đích thân đến Vĩnh An, đủ để thấy họ xem trọng Nhan Miểu như thế nào. Đây không phải chuyện ông có thể quyết định giữ nàng lại, hơn nữa gia nghiệp và thế lực của Nhan gia đến cả hoàng tộc cũng phải kiêng dè vài phần.
Nếu không phải vì ông giữ nàng lại năm xưa, nàng đã không phải lấy chồng ở kinh thành, để rồi cha con xa cách nhiều năm, lại còn khiến nàng chịu không ít ấm ức.
"Nhưng cha ơi, người không thể đi cùng con sao?" Nhan Miểu tuy trên mặt tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong đôi mắt trong trẻo là niềm hy vọng cháy bỏng.
Dù Tạ Thừa chăm sóc nàng rất tốt, nhưng chung quy ông đã vô tình ngăn cách nàng với cha mẹ ruột suốt bao năm.
Nhan gia không trách tội ông đã là phúc lớn lắm rồi.
Tạ Thừa ho vài tiếng, lấy tay nắm chặt cánh tay bị thương, nhẹ nhàng nói: "Cha bị thương rồi, không tiện lắm, con cứ đi trước, đợi cha khỏi hẳn sẽ đến thăm con."
Nhan Miểu khẽ hé môi, muốn nói điều gì đó nhưng bên ngoài có nha hoàn đến mời, báo rằng Nhan gia chủ đang bàn chuyện ở tiền sảnh, mời nàng qua đó.
Vẻ mặt Nhan Miểu đầy lo lắng nhìn cha của mình, nhưng Tạ Thừa chỉ khẽ vẫy tay, cười nói: "Mau đi đi."
--
Bước qua hành lang phủ đầy hoa cỏ, Nhan Miểu đến tiền sảnh.
Cha nương ruột của nàng, cùng với Thôi Hạo Ngôn, đều đang đợi nàng.
Nhan phu nhân và Thôi Hạo Ngôn vừa thấy nàng, liền vội vàng đứng lên đón tiếp. Nhan Miểu không biết phải từ chối tình cảm mẫu tử muộn màng này thế nào, chỉ có thể để mẫu thân nắm tay dẫn đến ngồi cạnh bà.
"Miểu Miểu, viện tử nơi con ở hồi bé, phụ thân con hàng năm đều mời thợ giỏi nhất đến tu sửa, bên trong còn thêm nhiều đồ đạc mới. Nương cũng chuẩn bị cho con vài bộ trang sức, đều là những kiểu mới nhất ở Bình Khê, con nhất định sẽ thích. Còn có hai ca ca của con nữa, họ đều đang đợi con về nhà."
Nàng khẽ run rẩy hàng mi cong vút, thì ra nàng có đến hai người anh trai.
Nghe qua cũng thấy, nhà của nàng vốn dĩ vô cùng ấm áp và náo nhiệt, có cha nương yêu thương, có huynh trưởng bảo vệ.
"Nương.” Nàng thử gọi một tiếng.
Nhan phu nhân nghe xong không kìm được nước mắt, bà đã chờ đợi tiếng gọi này đã nhiều năm. Bà lấy tay áo thấm lệ, chỉ về phía Nhan gia chủ và nói: "Miểu Miểu, đây là phụ thân của con."
Nhìn ánh mắt đầy yêu thương của nam nhân tự nhận là cha ruột của nàng, Nhan Miểu không tự chủ mà nắm chặt ngọc bội hình hoa mai ở thắt lưng, sau đó dè dặt gọi: "Phụ thân."
Dù lời gọi có phần xa cách, nhưng ít ra nàng cũng đã thừa nhận ông là phụ thân.
Nhan gia chủ xúc động đáp lại, vẫy tay bảo người hầu mang ra một chiếc hộp gỗ đỏ, bên trong là đủ loại điền trang và khế ước nhà cửa.
"Đây đều là tài sản của Nhan gia tại Vĩnh An, có cửa hàng, tiền trang và cả trang viên. Đây xem như chút bù đắp của người làm phụ thân này cho con."
Người Vĩnh An nổi tiếng là giỏi buôn bán, đất đai ở đây không hề rẻ, một hộp đầy đủ giá trị như vậy, dù Nhan Miểu có tiêu cả đời cũng không hết.
Đó là sức mạnh tài chính của Nhan thị ở Bình Khê.
Những vật này chẳng qua chỉ là một góc của núi băng.
Thấy nàng sững sờ nên Nhan phu nhân nhỏ giọng nhắc: "Miểu Miểu, đây chỉ là chút lòng thành của phụ thân, con hãy nhận đi."
Tất cả những người có mặt, không ai thấy điều này là không ổn, ngay cả Thôi Hạo Ngôn cũng vậy.
Nhan gia chủ quả nhiên rất cưng chiều đứa con gái này.
Nhan phu nhân gọi Niệm Hạ đến thu dọn đồ đạc, sau đó bà chỉ về phía Thôi Hạo Ngôn và nói: "Đây là Hạo Ngôn ca ca của con, khi còn nhỏ con rất thích chơi cùng nó."
Thôi Hạo Ngôn thấy nàng nhìn qua, ánh mắt hai người giao nhau, nam nhân mỉm cười nhã nhặn, trong nụ cười đó, nàng bỗng liên tưởng đến Thôi Trạch Ngôn.
Nàng khẽ cúi đầu, ngoan ngoãn gọi: "Hạo Ngôn ca ca."
Thôi Hạo Ngôn với ánh mắt như biển sao, phong thái dịu dàng như gió xuân, lời nói cũng ôn hòa: "Miểu Miểu không cần đa lễ, chúng ta cứ đối đãi như trước đây là được."
Nhan phu nhân nhìn hai người trước mắt, không kìm được mà nói: "Miểu Miểu, Hạo Ngôn đã chờ con bao nhiêu năm, con không thể phụ lòng nó."
Nhan Miểu chưa hiểu, liền nhìn về phía Thôi Hạo Ngôn, nam nhân mím môi cười, trên mặt còn hiện vẻ ngại ngùng.
Trong lòng Nhan Miểu nghi hoặc, chẳng lẽ Thôi Trạch Ngôn lại là…
"Thôi, những việc này để về Bình Khê nói sau, bây giờ quan trọng nhất là chuyện của Miểu Miểu."
"Miểu Miểu, đã lâu rồi con không về nhà, nương và phụ thân con biết mình có lỗi với con rất nhiều nên muốn đón con về, để con làm đương gia Đại tiểu thư."
Nhan thị ở Bình Khê có rất nhiều người, dòng chính có ba chi lớn, đứng đầu là chi của Nhan gia chủ Nhan Thuấn, kế đến là hai đệ đệ của ông, Nhan Chiêu và Nhan Thịnh.
Nhan Miểu là con gái duy nhất của Nhan Thuấn, có đủ tư cách kế nhiệm chức tộc trưởng. Chỉ là nàng đột ngột quay về, khó có thể khiến mọi người tâm phục khẩu phục, vì vậy cha nương nàng muốn trao quyền quản lý cho nàng, giúp nàng nhanh chóng trưởng thành.
Nói thẳng ra, họ muốn cưng chiều nàng hết mức, cho nàng cả tiền bạc lẫn quyền lực.
Họ muốn cho thiên hạ biết rằng, Đại tiểu thư cao quý nhất của Nhan gia đã quay về.
Thôi Hạo Ngôn không nói gì, chỉ khẽ siết chặt chén trà trong tay, trên môi vẫn nở nụ cười nhạt.
"Nhưng con chưa từng làm việc này." Nhan Miểu bày tỏ nỗi lo lắng.
"Không sao, sẽ có người giúp con."
Và thế là, chuyện này được quyết định một cách vui vẻ. Do công việc ở Bình Khê bận rộn, Nhan gia chủ không thể ở lại quá lâu, chậm nhất là ngày mai phải trở về.
Khi họ định giờ khởi hành, Nhan Miểu bất ngờ lên tiếng: "Con muốn mang cha theo cùng."
Dù đến lúc này, nàng vẫn nhận Tạ Thừa làm cha.
Thấy Nhan gia chủ mặt mày có chút không tự nhiên, Thôi Hạo Ngôn lên tiếng hòa giải: "Tạ lão gia đang bị thương, đại phu đã dặn cần phải tĩnh dưỡng. Nếu Miểu Miểu muốn mời Tạ lão gia đến Bình Khê, chi bằng chờ ông ấy khỏi hẳn."
Lời giống hệt như những gì Tạ Thừa đã nói.
Dù hỏi lại bao nhiêu lần, câu trả lời vẫn là vậy.
"Được thôi."
Đây là lần Nhan Miểu ở lại Vĩnh An ngắn nhất. Trước khi rời đi, nàng đã đi thuyền đến núi Vũ Vụ, viếng thăm mẹ nuôi và sư phụ quá cố, cũng dặn dò Lý thúc nhiều lần chăm sóc kỹ cho cha.
Con thuyền xa hoa hai tầng mang theo họ rời khỏi Vĩnh An. Nhan Miểu nhìn về phía xa, hồi lâu vẫn không nỡ rời mắt.
Nàng đứng trên tàu, đối mặt với gió, làn gió biển thổi tà váy tung bay, tựa như một vị tiên nữ vừa giáng trần.
Đột nhiên vai nàng được phủ lên một thứ gì đó ấm áp, nàng quay đầu nhìn, là Thôi Hạo Ngôn.
Nàng có thể cảm nhận được sự quan tâm của y dành cho mình, nhưng trái tim đã từng bị tổn thương nay không muốn tiếp nhận thêm ai khác.
"Hạo Ngôn ca ca, muội có điều muốn nói với huynh."
"Được, muội cứ nói, ta nghe đây." Thôi Hạo Ngôn cẩn thận chỉnh lại áo choàng, buộc thành một chiếc nơ bướm đẹp trên người nàng.
Y vẫn dịu dàng như thế, là nam nhân mà bất cứ nữ tử nào trên đời đều yêu thích. Nhưng Nhan Miểu có thể nhận ra, đằng sau vẻ tử tế đó ẩn chứa một mục đích khác.
Bởi vì sự xuất hiện của nàng, Nhan gia có thêm một tiểu thư đủ tư cách kết thông gia, hơn nữa, vị tiểu thư này còn có thân phận cao quý, nhan sắc và phẩm hạnh đều thuộc hàng xuất sắc.
"Có lẽ huynh chưa rõ, muội đã từng gả cho người khác." Nàng thẳng thắn nói ra quá khứ của mình, muốn dùng điều này để từ chối sự theo đuổi của y.
Không ngờ Thôi Hạo Ngôn chỉ cúi đầu cười, dường như thấy đây chỉ là một việc nhỏ không đáng kể.
Nhan Miểu đợi y cười xong, liền hỏi: "Huynh không để tâm sao?"
Thôi Hạo Ngôn nhẹ nhàng phủi lọn tóc rối bên má Nhan Miểu, ánh mắt thâm tình nhìn nàng, chậm rãi nói: "Đương nhiên là ta để tâm."
Trái tim nàng khẽ giật thót, nhưng cũng không quá thất vọng, bởi đây là sự thật không thể thay đổi.
Thế nhưng ngay sau đó, nàng lập tức bị những lời của Thôi Hạo Ngôn làm cho kinh ngạc.