Thế Tử Cố Chấp Điên Cuồng Theo Đuổi Vợ

Chương 32

Bàn tay trắng ngần của nữ tử bị phụ nhân xinh đẹp nắm chặt, bà lo lắng kiểm tra khắp người nàng, đến khi chắc chắn nàng không bị thương mới ôm lấy ngực, thở phào nhẹ nhõm.

"Thật là làm nương sợ muốn chết!"

Từ khi Nhan Miểu bị lạc, Nhan phu nhân đã mắc phải bệnh sợ đi thuyền. Lần này vì tìm nàng mà gắng sức lên thuyền, vốn tưởng khi gặp lại con gái bệnh này sẽ hết. Nào ngờ vừa lên thuyền không bao lâu, thân thể của bà đã chịu không nổi, suýt ngất đi.

Từ lúc lên thuyền đến giờ, bà vẫn ở trong phòng nghỉ ngơi.

Được mẫu thân yêu thương thực sự là một cảm giác tuyệt diệu, giống như một giấc mộng đẹp.

"Nương ơi, con không sao." Nhan Miểu khẽ vỗ tay Nhan phu nhân, ân cần hỏi: "Phụ thân con thế nào rồi?"

"Phụ thân con vẫn ổn, may là gặp được những người võ công cao cường." Nhan phu nhân nói đến bọn người Mộ Dung Hành.

"Nghe nói tùy tùng của vị công tử đứng đầu có kể, dạo gần đây bọn cướp hoành hành nên bọn họ chuyên hộ tống các thương đoàn."

Nhan Miểu trong lòng dâng lên nghi hoặc, người đang êm đẹp làm Thế tử lại chạy đến nơi xa xôi này để trừ gian diệt cướp, lẽ nào có ẩn tình gì.

Bỗng nhiên, Tầm vô cùng lo lắng từ bên ngoài chạy vào trong, hành lễ với mấy người trong phòng rồi nói: "Phu nhân, vị công tử ấy đã trúng độc, tình trạng rất nguy cấp, gia chủ muốn phu nhân mang thuốc giải tới."

Nhan phu nhân là chủ mẫu, quản lý mọi việc trong nhà, thuốc giải độc quý giá luôn được Nhan gia chuẩn bị sẵn và do bà cất giữ.

Trong lòng Nhan Miểu chợt lo lắng, Mộ Dung Hành trúng độc rồi?

Hắn là vì cứu mình mà bị thương.

Thôi Hạo Ngôn nhìn thấy sắc mặt Nhan Miểu không tốt, liền nói: "Đại phu nhân mau đi đi, chỗ này đã có ta chăm sóc Miểu Miểu."

Nhan phu nhân nhìn qua hai người, thấy họ hợp ý, bà gật đầu hài lòng, nói: "Hạo Ngôn, Miểu Miểu giao cho ngươi, ngươi phải chăm sóc nàng thật tốt."

Thôi Hạo Ngôn mỉm cười ôn hòa, đáp: "Hạo Ngôn tuân mệnh."

Nhan phu nhân rời đi, Nhan Miểu cố gắng chút lấy lại chút sức lực, muốn kéo tấm chăn lông cáo lên người, nhưng chưa kịp làm gì thì có một bàn tay khác đã đỡ trước.

Bàn tay ấy dài và mạnh mẽ, đầu ngón tay thon gọn, sạch sẽ. Nhan Miểu còn thấy rõ những mạch máu ẩn dưới lớp da trắng.

Thôi Hạo Ngôn nhẹ nhàng đắp chăn cho nàng, y thuận thế ngồi xuống bên cạnh, khoảng cách giữa hai người rất gần, dường như chỉ cần tiến thêm một chút, nàng có thể cảm nhận được hơi thở của y.

Mùi hương dịu dàng trên người y nhanh chóng bao trùm lấy nàng.

Nhan Miểu ngả người ra sau, muốn tách ra một chút, vì sợ hắn quá gần, bèn tìm một chủ đề để nói.

"Ta nghe nha hoàn nói huynh có huynh trưởng."

Lời vừa dứt, khí chất ôn hòa trên người hắn liền biến mất phân nửa, Thôi Hạo Ngôn nhẹ nhàng chỉnh lại mái tóc lòa xòa bên tai nàng, chậm rãi đáp: "Đúng vậy, nhưng muội không cần lo lắng, người có hôn ước với muội bây giờ là ta."

Hai chữ "là ta" được hắn nhấn mạnh, như muốn cố ý khẳng định điều ấy.

Nhưng Nhan Miểu không có ý muốn nói về chuyện này, nàng chớp mắt, nói ra suy đoán của mình: "Huynh trưởng của huynh có phải tên là Thôi Trạch Ngôn không?"

Nhìn ánh mắt nghi hoặc của nàng, Thôi Hạo Ngôn mỉm cười nhạt, tay vẫn nhẹ nhàng vuốt tóc nàng: "Phải."

"Ồ." Nàng đoán đúng, Thôi Trạch Ngôn, Thủ phụ được chúng quan kính ngưỡng tại kinh thành, chính là trưởng tử của Thôi thị ở Bình Khê.

Nghe nói họ đã từng lớn lên cùng nhau, hẳn cũng đã từng quen thuộc, nhưng Thôi Trạch Ngôn lại không nhận ra nàng, mà lại xem nàng như người khác.

Chẳng trách hắn ta lại muốn từ hôn, có thể thấy hắn ta là một người tốt, là một người có lý tưởng cao xa.

"Làm sao vậy, muội nhớ ra điều gì chăng?" Thôi Hạo Ngôn rất mong nàng sẽ nhớ lại những chuyện lúc nhỏ, đối với y, đó đều là những ký ức quý báu.

Nhưng nàng chỉ lắc đầu.

"Ta gặp huynh trưởng của huynh khi ở kinh thành, lúc đó không ngờ lại có ngày thế này..."

Chuyện đời khó lường, huống chi là những người xa cách hơn mười năm.

"Không sao cả." Thôi Hạo Ngôn nhẹ nhàng đỡ vai nàng, để nàng đối diện với y, trịnh trọng hứa: "Bất kể muội đã chịu bao nhiêu khổ đau trong quá khứ, ta nhất định sẽ không để điều đó xảy ra nữa."

Gần như theo bản năng, Nhan Miểu biết lời y nói là thật lòng.

"Hạo Ngôn công tử, huynh thật sự không quan tâm đến quá khứ của ta sao?" Nàng thay đổi cách xưng hô, nhắc nhở y rằng nàng đã từng gả cho người khác. Nhan Miểu vẫn không dám tin rằng ở nơi này lại có nam nhân nào yêu thương nàng sâu sắc đến vậy.

Thôi Hạo Ngôn cẩn trọng như nâng niu báu vật, tay nhẹ nhàng v**t v* má nàng, cười khổ: "Ta chỉ quan tâm đến con người muội mà thôi."

Một chữ tình, từ xưa đến nay khó lòng lý giải.

Nhan Miểu từng bị người khác phụ bạc nhưng nam nhân trước mắt nàng giờ đây cũng đâu khác nàng của ngày xưa.

Nàng không dám, cũng không muốn tin tưởng.

Thấy nàng rụt người vào trong chăn, Thôi Hạo Ngôn biết nàng không muốn nói thêm. Y chu đáo thắp hương an thần, mùi hương dễ chịu nhanh chóng lan tỏa khắp căn phòng, khiến nàng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Trong mộng, một bàn tay với móng đỏ máu siết chặt lấy cổ nàng, bắt nàng phải chết, nước biển mặn chát tràn vào mũi miệng. Trước khi ý thức tan biến, nàng thấy một chiếc vòng vàng khắc hoa văn như ý.

Nhan Miểu giật mình tỉnh dậy, mồ hôi lạnh túa ra đầy trán. Thôi Hạo Ngôn đang ngồi bên cạnh đọc sách, không ngờ nàng tỉnh dậy nhanh đến vậy.

Nàng chỉ mới ngủ chưa đầy nửa canh giờ.

Y nhẹ giọng gọi, nhưng nàng không đáp lại, tiến lại gần mới nhận ra nàng đang gặp ác mộng.

Thôi Hạo Ngôn lập tức sai nha hoàn mang nước nóng đến lau người cho nàng, nhưng nàng vẫn không có phản ứng. Người trong cơn ác mộng rất khó tỉnh, không thể để nàng chịu thêm k*ch th*ch. Khi y đến gần, nghe thấy nàng đang r*n r* nói lạnh.

Thôi Hạo Ngôn lệnh người mang áo choàng lớn đến, trong phòng cũng đã đốt lò sưởi than bạc, nhưng nàng vẫn thấy lạnh. Y đành ôm nàng vào lòng, hy vọng nàng sẽ dễ chịu hơn.

Giấc mộng đáng sợ dần tan biến, Nhan Miểu vô thức ôm lấy hơi ấm trước mặt. Nam nhân ban đầu căng thẳng, nhưng rồi cũng từ từ thả lỏng. Nhìn vào làn da trắng mịn như ngọc của nữ tử trong lòng, y bỗng nhiên cảm thấy mình thật may mắn.

Nhiều năm chờ đợi, cuối cùng y cũng có được cơ hội này.

Hơi ấm lan tỏa khắp cơ thể, Nhan Miểu từ cơn ác mộng cũng dần tỉnh dậy, nhận ra mình đang nằm trong lòng Thôi Hạo Ngôn. Nàng xấu hổ thoát khỏi vòng tay y.

Thôi Hạo Ngôn khẽ cười, nhìn bóng lưng nữ tử co mình lại, nói: "Miểu Miểu, gia chủ đã phái người đến, muốn chúng ta cùng đi dùng bữa tối."

"Được, ta biết rồi." Nàng giấu mặt trong chăn, giọng lúng túng vang lên.

"Vậy ta ra ngoài đợi muội."

Chờ khi Thôi Hạo Ngôn hoàn toàn rời đi, nàng mới dám xoay người. Trong phòng đầy đủ than ấm, mọi thứ được chuẩn bị chu đáo hơn cả những gì nha hoàn làm.

Nếu cưới y, chắc nàng sẽ hạnh phúc lắm.

Khi Nhan Miểu cùng Thôi Hạo Ngôn bước vào phòng ăn, Nhan gia chủ và mọi người đã đến. Ngoài ra, còn có một người không ngờ đến — nam nhân mặc áo đen ngồi bên trái.

Hắn chẳng phải đang bị thương sao, sao không ở dưỡng thương mà lại xuất hiện ở đây?

Nhan phu nhân vẫn ân cần hỏi han về sức khỏe của nàng, Thôi Hạo Ngôn thậm chí còn nhớ rõ mọi thứ hơn cả Nhan Miểu, trả lời một cách lưu loát.

Trong mắt người ngoài, cảnh tượng này giống như một đôi phu thê đã gắn bó nhiều năm, tình cảm sâu đậm.

A Thuận ẩn mình sau lưng Mộ Dung Hành, không ngờ rằng sau bao năm biến mất, Nhan Miểu lại bất ngờ xuất hiện. Trước đây, chủ tử của hắn đã tìm nàng khắp nơi.

Vì tìm nàng, ngay cả hôn sự mà hoàng thượng ban cho, hắn cũng dám hoãn lại.

Nhưng bây giờ, hắn lại nhìn thấy nàng lại đứng bên cạnh nam nhân khác.

Hàn khí trên người Mộ Dung Hành càng trở nên lạnh lẽo, vô thức phát ra luồng áp lực băng giá, quản gia Tầm còn tưởng rằng gió từ bên ngoài thổi vào, lập tức sai người đóng cửa sổ lại.

Ở phía bên kia, một gia đình vui vẻ cười nói. Nhan gia chủ gọi bọn họ ngồi xuống, hắng giọng giới thiệu: "Miểu Miểu, đây là Mục công tử, ân nhân đã cứu con hôm nay, con còn không mau cảm ơn Mục công tử."

Mục công tử, Mộ Dung Hành.

Hắn lần này chắc hẳn đã mai danh ẩn tích đến đây.

Ngày xưa khi rời đi, hắn đã dứt khoát đoạn tuyệt, cũng không hề nghĩ sẽ có ngày gặp lại. Nay hắn chọn không nhận nàng, thì nàng cũng chẳng cần phải nhận hắn.

Nàng điềm tĩnh cúi người chào: "Nhan Miểu đa tạ ân cứu mạng của Mục công tử."

Chỉ khi nàng lên tiếng, Mộ Dung Hành mới ngước mắt nhìn qua. Nàng đã gầy đi nhiều, những năm qua nàng sống thế nào, hắn cũng không biết. Kể từ ngày nàng rời đi, mỗi ngày hắn đều hối hận về những chuyện đã làm, nhưng không còn đường quay lại nữa.

"Tiểu thư, không cần đa lễ."

Món ăn được dọn ra vô cùng tinh tế, phần lớn là các món hải sản. Không biết là vô tình hay cố ý, người hầu định đặt một đĩa cá lát trong suốt trước mặt Nhan Miểu.

Lông mày nàng khẽ nhíu lại, gần như không nhận thấy.

Ánh mắt Mộ Dung Hành thoáng động, nàng không thích cá lát.

Nhưng nam nhân bên cạnh Nhan Miểu lại nhanh chóng lên tiếng: "Hạo Ngôn nhớ rằng Nhan gia chủ thích món cá lát, hãy đặt món này gần gia chủ hơn."

"Vâng." Người hầu lập tức làm theo, nhanh chóng đổi vị trí món ăn.

Nhan Thuấn cười lớn, nhìn Nhan phu nhân rồi nói: "Không ngờ Hạo Ngôn còn nhớ rõ sở thích của ta như vậy, có con bên cạnh Miểu Miểu, ta và nương nó cũng yên tâm."

Thôi Hạo Ngôn chỉ mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn Nhan Miểu.

Những thứ nàng không thích, y sẽ giúp nàng ngăn lại.

Những người nàng không thích, y cũng sẽ giúp nàng loại bỏ.

Chỉ cần nàng ở bên cạnh y là đủ.

Dưới bàn, bàn tay Mộ Dung Hành bất giác siết chặt nhưng gương mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh.

Đúng lúc đó, hắn khẽ ho hai tiếng, quả nhiên thu hút sự chú ý của mọi người.

"Mục công tử, có phải vết thương lại đau không?" Nhan gia chủ hỏi.

A Thuận thay Mộ Dung Hành trả lời: "Nhan lão gia, độc của thủy phỉ rất bá đạo, dù đã uống thuốc giải nhưng vẫn không thể hoàn toàn loại bỏ. Không biết tại bến tiếp theo có thể mời một đại phu giỏi về độc dược đến chữa trị cho công tử nhà ta được không?"

Nếu A Thuận không nhắc, họ vẫn tưởng độc trong người Mộ Dung Hành đã được giải.

Quản gia Tầm tính toán quãng đường rồi nói: "Gia chủ, nơi này cách điểm dừng tiếp theo ít nhất cũng phải mất gần một ngày đường." Hắn lo sợ lúc đó Mục công tử không cầm cự nổi.

"Không biết ta có thể thử không?" Trong không gian tĩnh lặng, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên. Thôi Hạo Ngôn kinh ngạc nhìn Nhan Miểu, không ngờ nàng lại biết giải độc.

Thấy mọi người đều hướng ánh mắt về mình, nàng bèn giải thích việc học giải độc trong quá khứ: "Ta từng học từ Lăng Nhiên độc y, học những thứ này chỉ để tự vệ, tuyệt đối không có ý hại người."

Lời này chỉ khiến Nhan gia chủ và phu nhân càng thêm đau lòng, một nữ tử thiếu sự bảo bọc của cha nương, lại phải học chế độc để tự bảo vệ bản thân.

Trong số những người ngạc nhiên, ngoài Thôi Hạo Ngôn, người còn lại không ai khác ngoài Mộ Dung Hành. Hắn đã từng ở bên nàng hai năm, nhưng không hề biết nàng biết dùng độc.

Hắn luôn nghĩ mình đã cân nhắc chu toàn, nhưng có lẽ vẫn bỏ sót nhiều điều.

Hắn khẽ gật đầu: "Vậy làm phiền tiểu thư."

Bình Luận (0)
Comment