Thế Tử Cố Chấp Điên Cuồng Theo Đuổi Vợ

Chương 33

Nhan Miểu trở về phòng lấy một ít dược liệu, trong đó có nhiều thứ là bảo bối mà Lăng Nhiên đã để lại cho nàng.

Thân phận của Mộ Dung Hành hiện tại là ân nhân của Nhan gia, để báo ân, tự nhiên phải sắp xếp cho hắn ở tầng hai với điều kiện tốt nhất.

Khi Nhan Miểu đến, Niệm Hạ có chút không cam lòng, dù sao bọn họ trước đây cũng từng là phu thê.

Nhan Miểu tự cảm thấy mình mắc nợ hắn một ân tình, giúp hắn giải độc cũng coi như trả lại phần nào.

Còn một điều quan trọng nhất, nàng không muốn để cha nương biết thân phận thật sự của hắn. Nếu họ biết, chắc chắn sẽ không hòa nhã thả hắn đi.

Nàng không hiểu triều đình thế sự, nhưng điều đó không có nghĩa là nàng muốn dính líu vào. Nếu có thể, nàng hy vọng Nhan thị ở Bình Khê mãi mãi là Nhan thị ở Bình Khê.

Mộ Dung Hành phải rời đi càng sớm càng tốt.

Từ khi lên thuyền, Thôi Hạo Ngôn luôn bên cạnh nàng, ngay cả khi nàng đi giải độc cho Mộ Dung Hành, y cũng muốn đi cùng Nhan Miểu.

Nhưng khi Nhan Miểu vào trong, Thôi Hạo Ngôn lại bị ngăn lại ngoài cửa. Kẻ kia dứt khoát nói: "Công tử, chủ nhân của ta khi nghỉ ngơi thích yên tĩnh, mong công tử thông cảm."

"Hạo Ngôn ca ca, huynh về trước đi." Tính tình người kia quả nhiên không hề thay đổi.

Thôi Hạo Ngôn không cam tâm, bèn nói: "Ta sẽ đợi ngoài này, nếu có việc, chỉ cần gọi ta một tiếng."

"Được." Nữ tử gật đầu, dưới sự hộ tống của A Thuận bước vào phòng, cánh cửa sau lưng vừa khép lại, trong lòng Thôi Hạo Ngôn bỗng dâng lên một cảm giác hoảng sợ khó hiểu.

Mộ Dung Hành ngồi bên mép giường, chiếc áo khoác đen thêu hoa văn mây trúc đã được cởi ra, dây áo lỏng lẻo lộ ra bờ ngực rắn chắc, trên ngực có một vài vết thương. Rõ ràng nhất là ở bên trái ngực, tuy vết thương đã không còn chảy máu nhưng máu lại có màu đỏ đen, cho thấy rõ ràng độc tố chưa được loại bỏ.

Mấy năm nay, ngoài việc dưỡng thân, chuyện Nhan Miểu làm nhiều nhất chính là nghiên cứu độc dược. Bên cạnh nàng còn mang theo không ít sách viết tay mà Lăng Nhiên để lại, đều là tâm huyết của người.

A Thuận nhìn vết thương đáng sợ đó, muốn nói cho Nhan Miểu biết tên loại độc này, để nàng dễ bề giải độc.

Nghĩ thế nào nói thế ấy, A Thuận mở miệng nói ngay: "Phu nhân..."

Mộ Dung Hành hơi giãn lông mày, không đính chính.

Nhan Miểu dùng que tre gắp lấy bông thấm rượu mạnh, nhạt nhẽo nói: "Tiểu huynh đệ chắc là nhận nhầm người rồi, ở đây chỉ có Đại tiểu thư của Nhan thị Bình Khê, chẳng có phu nhân nào cả."

A Thuận vội tự đánh vào miệng mình, liếc trộm chủ tử, thấy hắn không phản ứng, bèn áy náy nói: "Tiểu nhân lỡ lời, xin tiểu thư đừng trách."

"Không sao, ngươi nói tiếp đi."

Bông thấm rượu mạnh cứ thế trực tiếp ấn vào vết thương, cơn đau nhức buốt lạnh bùng phát ngay lập tức, Mộ Dung Hành đau đến mức nổi gân xanh trên trán nhưng vẫn cố nén không phát ra tiếng.

Hắn thầm nghĩ trong lòng, chắc chắn nàng đã thêm thứ gì đó vào rượu để hành hạ hắn.

A Thuận thấy cảnh tượng này, sợ đến mức quên luôn cả việc định nói, ngày trước Nhan Miểu chăm sóc chủ tử luôn dịu dàng cẩn thận, đây có lẽ là lần đầu thô bạo như thế.

Nữ tử liếc nhìn nam nhân đang cố nén đau, tâm trạng tốt hơn vài phần. Sau đó, nàng thay miếng bông thấm đầy máu độc bằng bông sạch, tiếp tục làm sạch vết thương mà không có chút thương tiếc nào.

Đến khi toàn bộ máu độc được làm sạch, trên trán Mộ Dung Hành cũng đã toát ra mồ hôi vì đau đớn.

Nhan Miểu hài lòng ngắm nhìn thành quả của mình, nghĩ đến việc hắn bị thương vì cứu mình, bèn thôi không tiếp tục trêu chọc hắn nữa.

A Thuận bên cạnh hoàn toàn kinh ngạc đến mức không hiểu vì sao chủ tử chẳng hề tức giận chút nào.

"Phu... Tiểu thư, loại độc này là loại phổ biến nhất ở phương Nam, nếu không nhờ viên giải độc của phu nhân, e rằng chủ tử đã bỏ mạng ngay tại chỗ."

Phương Nam nhiều bộ tộc, giỏi dùng độc và côn trùng, bọn thủy tặc này quả không đơn giản.

May mà Lăng Nhiên đã để lại cho nàng nhiều bảo bối, nếu không thì e là một lúc cũng khó mà cứu được hắn.

"Hắn không chết được đâu."

Lạ thật, dường như Mộ Dung Hành chưa bao giờ để tâm đến chuyện sống chết của mình.

Vết thương lại rỉ máu độc, nhưng bông đã dùng hết, Nhan Miểu chỉ còn cách dùng khăn tay của mình thấm rượu mạnh để giúp hắn cầm máu, sau đó nàng từ trong đống bình lọ lục ra bốn, năm viên dược hoàn có mùi hương kỳ lạ đưa cho hắn.

"A Thuận, mang ấm trà nóng lại đây." Mộ Dung Hành nhìn chăm chăm vào những thứ kỳ quái trước mặt mà nói.

"Dạ." A Thuận xoa xoa đầu, vừa nãy không phải đã mang đến một ấm rồi sao, còn chưa dùng mà giờ lại phải lấy thêm.

A Thuận rời đi, căn phòng rộng lớn chỉ còn lại hai người họ.

Bên ngoài truyền đến âm thanh thị vệ ngăn cản, hình như Thôi Hạo Ngôn muốn vào nhưng bị cản lại.

Nàng định rời khỏi, thấy hắn không cầm lấy dược hoàn, nàng tiện tay đặt thuốc lên bàn nhỏ, một viên không giữ được liền lăn xuống đất, hắn ăn hay không thì tùy, dù gì cũng chẳng phải là mạng của nàng.

Nhan Miểu phủi tay định quay người rời đi.

Cổ tay nàng bị bàn tay ấm áp của hắn giữ chặt, cả người nàng bị kéo ngược lại, trọng tâm không vững liền ngã vào giường. Nếu từ ngoài cửa nhìn vào, trông nàng như thể được nam nhân nửa ôm trong lòng.

"Ngươi làm gì vậy? Buông ra!" Trong lúc giãy giụa, tay chân nàng vô tình làm đổ chiếc đĩa chứa đầy bông thấm máu độc, mọi thứ vương vãi khắp nơi.

"Miểu Miểu." Hắn gọi, giọng điệu dịu dàng không giống hắn ngày thường chút nào. Nhan Miểu thoáng ngẩn người trước ánh mắt tràn đầy nhu tình của hắn. "Tên nam nhân ngoài kia cũng gọi nàng như vậy."

Hắn đang cố bắt chước Thôi Hạo Ngôn.

"Đúng thế." Nàng cố tình làm điệu, nói với vẻ kiêu ngạo: "Ta rất thích cách huynh ấy gọi ta như thế, mỗi lần nghe thấy cứ như ta được đặt ở vị trí quan trọng nhất trong lòng huynh ấy."

Bàn tay của nam nhân siết chặt hơn, giọng nói lạnh lùng: "Chia xa nhiều năm, xem ra nàng sống rất tốt."

"Đương nhiên rồi, ta hiện tại là Đại tiểu thư của Nhan thị ở Bình Khê, thân phận không còn như trước nữa. Thậm chí nếu ta muốn làm hoàng hậu, cũng có thể." Nàng không hiểu sao lại nói ra những lời này trước mặt hắn, có lẽ chỉ để che giấu cảm giác hụt hẫng vì thân phận thấp kém trong quá khứ.

Nhưng Mộ Dung Hành không suy nghĩ nhiều, hắn chỉ hỏi: "Nàng muốn làm hoàng hậu?"

Trải qua bao nhiêu suy nghĩ, Nhan Miểu sững lại. Nàng vốn không phải kẻ ham quyền lực, nhưng giọng điệu quá đỗi nghiêm túc của Mộ Dung Hành khiến nàng bối rối.

Nàng lùi lại một chút, hô hấp nhẹ nhàng dần trở nên dồn dập. Hiện tại nàng đã có thân phận mới, không còn là người mà hắn có thể tùy ý sỉ nhục. Cố ép bản thân phớt lờ nhịp tim đang đập mạnh, nàng đáp lời với vẻ ngoài bất cần: "Nử tử tôn quý nhất thế gian không ai khác ngoài hoàng hậu của một quốc gia. Ai lại không muốn vị trí đó chứ?"

Mộ Dung Hành thu lại ánh nhìn lạnh nhạt trong đôi mắt, hắn cười khẩy, nhìn về phía cánh cửa đóng kín, rồi trầm giọng nói: "Y không làm được."

Hắn đang nói về Thôi Hạo Ngôn.

Nhan Miểu không thích giọng điệu ấy của hắn, đôi mày liễu hơi nhíu lại, nàng cất giọng bảo vệ y: "Y có thể hay không, liên quan gì đến ngươi?"

Mộ Dung Hành ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn nàng, sau nhiều năm không gặp, tính tình của nàng thay đổi rất nhiều.

Vết thương bất ngờ đau nhói, Mộ Dung Hành cảm thấy hơi lạnh. Vết thương trên người hắn vẫn chưa được xử lý xong.

Hắn chỉ vào vết thương trên ngực mình và nói: "Nàng đối xử với ân nhân cứu mạng mình như thế này sao?"

Nhan Miểu mím môi, tìm trong rương thuốc một ít băng sạch và thuốc bột, vội vàng rắc lên vết thương của hắn một cách lộn xộn, có không ít thuốc bột rơi xuống cơ bụng rắn chắc của hắn. Ánh nến chập chờn chiếu lên gương mặt nghiêng của nàng, trông như một bức tranh mỹ nữ bí ẩn.

Mùi hương nhàn nhạt từ thân thể nàng thoang thoảng quanh mũi, Mộ Dung Hành chợt nghĩ, nếu ngày đó hắn giữ nàng lại bên cạnh mình, có lẽ mọi thứ sẽ khác.

Nhưng ngay sau đó, tấm băng trên ngực hắn bị giật mạnh, vết thương bị băng bó chặt lại, cơn đau do ngoại lực gây ra cũng ập tới ngay lập tức, Mộ Dung Hành không nhịn được mà khẽ rít lên.

Hắn nghi ngờ rằng nàng cố tình làm vậy, rõ ràng là dùng hết sức lực để băng bó vết thương.

"Tên nam nhân ngoài kia không xứng với nàng." Hắn nói khẽ.

Trong lòng nàng tràn ngập thắc mắc lẫn bực bội. Nếu đầu hắn không bị thương, chắc hắn phải nhớ rằng ba năm trước bọn họ đã hòa ly, giờ hắn còn tư cách gì để can thiệp vào cuộc sống của nàng?

"Xứng hay không xứng, không phải ngươi nói là được. Ta thích thì xứng, ta không thích, thì không xứng!"

Nam nhân chật vật khoác lại áo ngoài. Khi Nhan Miểu nhìn hắn, nàng thực sự không còn cảm giác vui vẻ hay mong đợi như trước. Người đời nói nam nhân bạc tình, nhưng hắn cảm thấy nữ tử cũng chẳng thua kém gì.

Không hiểu sao, trong lòng hắn bỗng dưng trống trải, như thể bị ai đó lấy mất một phần.

Nhan Miểu tìm bút giấy, nhanh chóng viết ra một phương thuốc. Nếu là người hiểu biết, chắc chắn sẽ nói phương thuốc này kỳ lạ, bởi những thứ vốn dĩ kỵ nhau trong phương thuốc này lại có công dụng trung hòa độc tố kỳ diệu.

Đặt phương thuốc trước mặt hắn, Nhan Miểu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi. Trước khi đi, nàng nói: "Ta không biết ngươi đến đây có mục đích gì, nhưng ta rất không hoan nghênh sự xuất hiện của ngươi. Khi nào lành thương thì hãy nhanh chóng rời đi, đừng lảng vảng trước mặt Nhan thị Bình Khê nữa."

Nhìn bóng lưng nàng quay đi, Mộ Dung Hành đột nhiên hỏi: "Nàng vẫn còn trách ta sao? Trách ta lúc ấy đã không bảo vệ nàng..."

Vết thương âm ỉ trong lòng bị kéo toạc ra không hề báo trước, đau đớn như thể máu thịt bị xé rách.

Ngón tay cầm rương thuốc của nàng siết chặt lại, che giấu nỗi hận đã bao năm vẫn chưa phai.

Nàng không chỉ trách hắn, mà hận hắn đến mức muốn g**t ch*t hắn.

Nàng im lặng không nói, câu trả lời đã rõ rành rành.

Mộ Dung Hành chống người đứng dậy khỏi giường, dáng vẻ kiên nhẫn hơn bất kỳ lúc nào trước đây, nói: "Ta đã từng nghĩ đến việc báo thù cho con của chúng ta, cũng đã đi tìm nàng..."

"Ngươi đến đây chỉ để nói những lời vô nghĩa này sao?"

Thực tế là gì?

Là hắn hân hoan cưới Hoa Ninh, còn nàng thì phải trốn tránh bên ngoài, dành ba năm để chữa lành những tổn thương về tinh thần và thể xác.

Nghe tiếng chất vấn của nàng, Mộ Dung Hành trầm mặc. Thực sự hắn không đến vì nàng.

So với nàng, những thủy tặc bị giết hôm nay mới là lý do hắn xuất hiện ở đây.

Nhan Miểu cười khẩy: "Ngươi và Hoa Ninh đêm nào cũng cùng nhau ngủ dưới vong linh của con ta, trong mộng có bao giờ ngươi cảm thấy hối hận không?"

Nam nhân ngước lên nhìn nàng, không thể tin được rằng những lời này lại phát ra từ miệng nàng. Trong ký ức của hắn, Nhan Miểu luôn dịu dàng nhẫn nại, mềm mại và ngoan ngoãn. Dù có chịu uất ức, nàng cũng chỉ nén giận mà tự xoa dịu bản thân, chưa bao giờ nàng lại nói năng gay gắt như thế này.

Hắn khẽ quát: "Nhan Miểu! Đứa bé ấy cũng là con của ta."

Thôi Hạo Ngôn đứng ngoài nghe thấy động tĩnh bên trong, y muốn vào xem thử, nhưng lại bị thị vệ ngoài cửa nâng thanh kiếm chưa rút khỏi vỏ, ngăn lại.

"Thật sao?" Trong mắt nàng hiện lên vẻ bi thương: "Vậy tại sao ngươi không giết Hoa Ninh, tại sao không trừng phạt nàng ta?"

"Ta—"

"Vì ngươi yêu nàng ta, đúng không?"

Mộ Dung Hành bị hàng loạt câu hỏi liên tiếp của nàng dồn đến mức phải liên tục lùi bước: "Không phải."

Nhan Miểu sững lại, bên tai rõ ràng nghe thấy hắn nói: "Ta không yêu nàng ta, cũng chưa từng cưới nàng ta."

Làm sao có thể?

Vương phi vừa ý, hoàng thượng tứ hôn, hắn chưa từng tỏ ra từ chối.

Sự thiên vị của hắn, những bức thư dày đặc, đều là bằng chứng.

"Mục công tử, ngươi và ta giờ đã trở thành người dưng nước lã, cần gì phải lừa dối như vậy. Ta đã thấy những bức mật thư mà ngươi giấu trong thư phòng, đủ để chứng minh tình cảm của ngươi dành cho Hoa Ninh." Nàng thực sự không thể chịu đựng nổi những lời nói dối của hắn.

Thì ra nàng đã từng đọc được những bức thư ấy.

Bình Luận (0)
Comment