"Nàng hiểu lầm rồi, chuyện ấy không phải là --"
"Miểu Miểu, Nhan gia chủ phái người đến mời, chúng ta nên đi rồi." Giọng nam nhân bên ngoài cửa dịu dàng truyền đến, cắt ngang lời của Mộ Dung Hành.
Bất kể hắn muốn nói gì, những chuyện xưa ấy cũng sẽ không thay đổi. Thực ra, Nhan Miểu chỉ muốn một mình chịu đựng quá khứ.
Nhưng bây giờ khác rồi, thân phận nàng đã thay đổi, nàng cũng có người sai phái. Nàng không có lý do để không báo thù cho con mình.
Còn về Mộ Dung Hành, nàng sẽ không mềm lòng với hắn nữa.
Khi nữ tử vừa xuất hiện trước mắt, Thôi Hạo Ngôn lập tức vươn tay đỡ lấy hộp thuốc của nàng, động tác thành thạo và ân cần như thể đã làm rất nhiều lần.
Y thấy sắc mặt nàng không được tốt, mắt liếc qua cánh cửa đang khép lại, bất ngờ chạm phải ánh mắt của nam nhân bên trong. Một đôi mắt như tẩm băng giá, khiến người nhìn cũng phải rùng mình, trong khi ánh mắt khác lại như dòng suối mùa hạ, mát mẻ mà lạnh lùng.
"Sắc mặt muội không tốt lắm." Nam nhân nhẹ nhàng chạm vào gò má mềm mại của nữ tử, đầu ngón tay lạnh buốt nhanh chóng kéo Nhan Miểu ra khỏi cảm giác u sầu.
Nhan Miểu hơi né người, tránh đi sự chạm vào của nam nhân, ngón tay trắng nõn ngọc ngà che lên hai má mình, "Phải không? Có lẽ là vì hơi mệt."
"Hôm nay muội đã kinh hãi, lại không nghỉ ngơi đủ, lát nữa ta đưa muội về, muội cần ngủ thêm một chút."
"Được." Nàng cười nhẹ đáp lại, tiến vào phòng của Nhan gia chủ và phu nhân dưới ánh mắt dịu dàng của Thôi Hạo Ngôn.
Thôi Hạo Ngôn là người biết tiến thoái, vẫn đứng ngoài đợi.
Tầm quản gia nhìn thấy, liền mời y vào phòng bên cạnh, "Trời sắp tối, gió ngoài biển lớn, không bằng nhị công tử sang phòng bên uống tách trà nóng."
"Cảm ơn Tầm." Y luôn lễ độ, cách cư xử cũng rất khiêm nhường, trong mắt đa số mọi người, y còn sáng chói hơn cả Thôi Trạch Ngôn.
Phòng ốc nhã nhặn với hương trầm nhẹ nhàng, đi cùng còn có hộ vệ thân tín Khoáng của y.
Khi người ngoài đã đi hết, chỉ còn lại chủ tớ hai người, Thôi Hạo Ngôn vẫn giữ vẻ ôn hòa, thân mình thả lỏng ngã ra ghế mềm, nghe Khoáng bẩm báo.
"Công tử, đại công tử đã trên đường về, người của chúng ta dò hỏi qua, quả thật hắn về để từ hôn với Nhan gia."
Thôi Hạo Ngôn rõ ràng bị câu nói này làm cho vui vẻ, y phát ra tiếng cười trầm thấp, biểu cảm kỳ quái lại hưng phấn, thậm chí vì quá kích động mà hai mắt rơi lệ.
Khoáng đứng một bên bất động, dường như đã quen với dáng vẻ này của chủ tử.
Đầu ngón tay lạnh lẽo quét qua những giọt lệ rơi, y cúi đầu, giọng lạnh nhạt nói: "Tiếp tục theo dõi, nếu hắn đổi ý giữa chừng thì giết hắn đi."
Ngón út của Khoáng khẽ run lên, chủ nhân quả thật tàn nhẫn, đến cả huynh đệ ruột thịt cũng không buông tha, liền cúi người hành lễ nói: "Khoáng lĩnh mệnh."
Niềm vui của Thôi Hạo Ngôn nhanh chóng tan biến, vì chỉ cần Nhan Miểu chưa gả cho y, y vẫn không an lòng. Đợi chờ mười mấy năm, nữ tử mà y coi là trân quý nhất, không ai có thể cướp nàng đi, những kẻ đã làm tổn thương nàng cũng phải trả giá gấp mười, y sẽ không tha cho ai!
"Miểu Miểu từng chịu không ít uất ức ở kinh thành, ta muốn ngươi điều tra rõ ràng đầu đuôi mọi chuyện."
"Vâng."
"Ngoài ra…” Giọng nam nhân trở nên lạnh lẽo, “Người đàn ông trên thuyền ấy rất kỳ quái, điều tra kỹ, cả ba đời tổ tiên cũng không được bỏ sót."
"Vâng."
Một loạt mệnh lệnh được truyền xuống, Khoáng cảm thấy chủ nhân không chỉ muốn giết người, mà là loại lăng trì xử chém đau đớn nhất.
Thôi gia là thế gia từ triều trước, nay chỉ có Thôi Trạch Ngôn làm quan trong triều, ở kinh thành chỉ còn vài bàng chi trong tộc, phần lớn thế lực đều ở Bình Khê, là thế gia sống phụ thuộc vào Nhan gia.
Ngoài những việc kinh doanh bề ngoài, điều quan trọng nhất còn có mạng lưới tình báo của họ. Nhan gia và Thôi gia nhiều năm kết giao, cũng nhờ điều này mới có thể tìm được Nhan Miểu.
Chỉ có điều thời gian thật quá trùng hợp, khi tìm được tin tức, Nhan Miểu đã rời khỏi kinh thành, chỉ có thể thông qua Tạ lão gia để tìm nàng.
Khoáng mang nhiệm vụ rời đi, Thôi Hạo Ngôn lại trở về dáng vẻ ôn nhu như ngọc, đứng trước cửa chờ Nhan Miểu.
Phu thê Nhan gia gọi nàng đến là để trao cho nàng lệnh bài chủ quản của Nhan gia. Lệnh bài này quản lý tất cả thương hội ở Bình Khê, mọi cửa hiệu lớn nhỏ đều nằm dưới mệnh lệnh của lệnh bài này, nếu có ai gây sự, lệnh bài xuất ra, cam đoan dù chỉ một cái bánh bao thì hắn cũng không mua được ở Bình Khê.
Nhan thị gia đại nghiệp lớn, làm ăn tới tận nước láng giềng, lệnh bài như vậy có tổng cộng năm cái, bốn cái còn lại do các huynh trưởng và hai thúc thúc của Nhan Miểu nắm giữ.
"Nhị thúc của con nghe tin về con, đặc biệt từ Thành Châu trở về, con lúc nhỏ thích nhất là quấn lấy ông ấy, con còn nhớ không?" Nhan phu nhân nhẹ nhàng hỏi, muốn khơi dậy ký ức thơ ấu của con gái.
Nhưng Nhan Miểu chỉ khẽ lắc đầu, "Nương ơi, con không còn nhớ gì cả, chỉ nhớ rằng con bị người ta ép xuống nước, bị một nữ tử bóp cổ, muốn con chết."
"Gì cơ?" Nhan phu nhân kinh hoàng, bà lập tức đứng dậy, nhìn vào khuôn mặt trắng ngần của con gái, đôi mắt đen tuyền, tràn đầy xót xa.
Bà luôn nghĩ rằng Miểu Miểu vì ham chơi nên mới đi lạc và ngã xuống nước, không ngờ lại là bị mưu sát.
Nhan phu nhân nắm chặt tay Nhan Miểu, đầy thương yêu nói: "Con gái đáng thương của ta, nương nhất định sẽ báo thù cho con."
Mọi chuyện đã qua hơn mười năm, dù muốn điều tra cũng không biết bắt đầu từ đâu, huống chi Nhan Miểu cũng không chắc những ký ức đó có thật hay không.
Nàng chớp nhẹ hàng mi cong vút, thầm nghĩ, có nương bên cạnh thật là tốt.
"Được rồi, Hạo Ngôn vẫn còn đang chờ ngoài kia, để hai đứa về nghỉ ngơi đi thôi." Nhan gia chủ nhận ra Nhan Miểu đã mệt, bèn bảo nàng quay về nghỉ ngơi.
Ngọc bội trắng tinh treo lủng lẳng bên hông, giờ đây Nhan Miểu chính là Đại tiểu thư danh chính ngôn thuận của Nhan thị tại Bình Khê.
Vừa bước ra khỏi cửa, Thôi Hạo Ngôn lập tức tiến lên đón tiếp. Nhan phu nhân nhìn thấy sự quan tâm chăm sóc của y đối với con gái mình, trong lòng rất hài lòng.
"Hạo Ngôn luôn ở Bình Khê, nó rành rẽ mọi chuyện làm ăn của hai nhà, chi bằng để nó giúp con bắt đầu công việc. Ta cũng sẽ cử thêm quản sự đắc lực hỗ trợ con." Nhan gia chủ chỉ qua vài lời đã xua tan những lo lắng trong lòng Nhan Miểu, ông suy tính rằng nếu cả hai xuất hiện cùng nhau trước mặt mọi người ở Bình Khê, hôn sự của họ sẽ càng dễ dàng tiến triển.
Thôi Hạo Ngôn đợi đã quá lâu rồi, cả hai bậc cha mẹ đều hiểu rõ điều đó từ trước đến nay.
"Vâng, con hiểu rồi."
Đèn lồng gió thắp sáng con đường, Hạo Ngôn dịu dàng nhắc nàng chú ý dưới chân. Nhan Miểu nhìn nghiêng về phía y, dưới ánh trăng thanh mát, y như ngọc trắng tinh khôi. Nếu gả cho y, có lẽ nàng sẽ hạnh phúc cả đời.
Ý nghĩ vừa thoáng qua, Nhan Miểu bất cẩn vấp chân, may mắn thay Thôi Hạo Ngôn nhanh chóng đỡ lấy nàng.
Nhan Miểu cử động nhẹ cổ chân, cảm thấy không quá đau, vẫn có thể đi được. "Ta không sao, vẫn có thể đi."
Vừa nói nàng vừa bước thêm một bước, không ngờ người phía sau kéo nàng lại. Trước ánh mắt đầy thắc mắc của Nhan Miểu, y bế nàng lên một cách vững vàng.
Y định bế nàng về.
Hôm nay y đã từng bế nàng rồi, chỉ là lúc đó nàng bị bọn thủy tặc dọa sợ, chưa kịp phản ứng.
Mùi bách tử hương thanh nhã thoảng qua nơi mũi nàng, xen lẫn mùi an thần nhè nhẹ, khiến Nhan Miểu nhớ lại suốt ngày hôm nay y vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc nàng.
Có lẽ vì cảm thấy hơi ngại, nàng khẽ cựa quậy trong lòng y, giọng Hạo Ngôn vang lên trên đỉnh đầu nàng: "Đừng cựa quậy, cẩn thận ngã đấy."
Dọc đường đi, những người hầu gặp họ đều cúi đầu cung kính hành lễ, thậm chí vài người táo bạo còn mỉm cười vui vẻ khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Nhan Miểu ngượng ngùng, co mình trong lòng Hạo Ngôn giả vờ như đã ngất. Sóng biển ào ạt làm con thuyền lắc lư, nhưng vòng tay của y lại vững chắc vô cùng.
Tòng Y và Niệm Hạ đã đợi sẵn trước cửa để chờ Nhan Miểu quay lại, khi trông thấy cảnh tượng này, Niệm Hạ ngây người tại chỗ, mãi đến khi người đã vào trong phòng, Tòng Y gọi nàng, nàng mới bừng tỉnh.
Tiến triển nhanh quá! Nếu tính ra, tiểu thư và vị công tử này quen biết nhau chưa đến ba ngày.
Hạo Ngôn vừa đặt nàng xuống, lập tức bảo Tòng Y lấy thuốc trị bong gân đến, tự tay kiểm tra vết thương của nàng.
Nhan Miểu chưa từng được nam nhân nào chăm sóc chu đáo đến vậy, trong khoảnh khắc nàng như sững lại, mãi đến khi cảm nhận lớp thuốc mát lạnh bôi lên cổ chân bị bong gân, nàng mới hoàn hồn.
Vẻ mặt y tập trung, cẩn thận bôi thuốc lên vùng da đỏ ửng khiến Nhan Miểu cảm thấy hơi nhột, nàng muốn rút chân lại, hơn nữa ánh mắt của y quá mức dịu dàng, như thể nàng vừa chịu một vết thương to lớn nào đó.
"Không sao đâu, ta không đau lắm."
Những ngón tay nhẹ nhàng v**t v* làm nàng cảm giác như có luồng điện chạy dọc theo từ cổ chân lên tới cột sống, lan dần ra khắp cơ thể, cuối cùng đến tận đỉnh đầu.
Nhan Miểu ngồi trên giường, dáng vẻ yểu điệu, lưng hơi tựa về phía sau, để lộ cổ thiên nga thanh thoát. Chiếc váy thêu hoa văn trúc ngọc màu xanh dương nhạt ôm sát cơ thể, tôn lên từng đường cong tuyệt mỹ. Bàn chân nhỏ nhắn của nàng đang được y nâng niu trong lòng bàn tay rắn chắc mà dịu dàng, x** n*n từng chút một.
Điều này làm nàng nhớ lại lần cuối cùng mình bị trật chân, thái độ của người đó thật khác biệt, một trời một vực. Lúc đó nàng quá si tình, không hề nghĩ đến sự lạnh nhạt của người kia.
Tòng Y và Niệm Hạ ngoan ngoãn đứng bên cạnh, cúi đầu giả vờ như không nhìn thấy cảnh tượng này. Cho đến khi bôi thuốc xong, Tòng Y dọn dẹp lại thuốc, rồi nói: "Tiểu thư, lúc bọn thủy tặc tấn công, Thôi nhị công tử vì vội tìm tiểu thư mà bị va đập, hay là... tiểu thư cũng giúp công tử bôi thuốc nhé."
Cái này…
Thôi Hạo Ngôn mỉm cười, liếc nhìn nàng với vẻ đùa giỡn, như thể nói: "Ta không phản đối."
Nhan Miểu bị ánh mắt y nhìn đến đỏ mặt, nàng dù không phải thiếu nữ tuổi đôi tám, nhưng cũng không chịu nổi những lời trêu đùa như vậy.
Chưa kịp từ chối, Tòng Y đã lấy thuốc đặt lên bàn nhỏ, rồi liếc nhìn họ đầy ẩn ý trước khi kéo Niệm Hạ vẫn còn ngơ ngác rời khỏi phòng.
Gió biển ngoài khơi vi vu, bên trong căn phòng trở nên yên tĩnh lạ thường. Hạo Ngôn cầm lọ thuốc lên, rồi hỏi: "Thuốc này và lọ dầu muội đưa cho ta, cái nào hiệu quả hơn?"
Nhan Miểu thấy y không có ý muốn nàng bôi thuốc cho y nên tiến lại gần ngửi thử lọ thuốc trị vết thương, bên trong có mùi của vài loại dược liệu rất quý, bèn đáp: "Thuốc này tốt hơn."
Những thứ Nhan phu nhân đưa không có gì là tầm thường, ngay cả một sợi chỉ trên áo cũng được tẩm bằng vàng.
Nhưng Hạo Ngôn lại đưa tay lấy túi hương màu xanh lục đậm đeo bên hông, bên trong đựng lọ dầu thuốc mà Nhan Miểu đã đưa cho y.
"Ta chỉ dùng thứ muội cho thôi." Giọng điệu vừa chân thành vừa cố chấp.
Rõ ràng có loại tốt hơn...
Y muốn nói cho Nhan Miểu biết, dù sau này có bao nhiêu thứ tốt hơn, y vẫn chỉ trân trọng những gì nàng trao tặng.
Người cũng vậy.
Một viên ngọc đen ấm áp trượt vào lòng bàn tay Nhan Miểu, nhìn kỹ thì thấy quen quen, nhưng nàng vẫn chưa thể nhớ ra ngay.