Nhan Miểu nghe y chậm rãi nói: “Chiếc ngọc bội đen này là vật thân cận của ta, cũng là biểu tượng của tộc trưởng nhà họ Thôi. Nhưng ta càng muốn đem nó tặng cho muội.”
Chiếc ngọc bội này là tín vật của tộc trưởng Thôi thị, một vật quý giá như thế, nàng không thể nhận.
Lời từ chối chưa kịp thốt ra thì tay của nàng đã bị bàn tay ấm áp của nam nhân bao trọn, “Miểu Miểu, dẫu chiếc ngọc này chẳng sánh bằng tâm ý của ta, nhưng nó vẫn đại diện cho một tấm lòng. Khi muội trở về Bình Khê, những người đó sẽ kiêng nể muội đôi chút vì chiếc ngọc bội này, muội nhất định phải nhận.”
Nàng mang thân phận Đại tiểu thư của nhà họ Nhan trở về Bình Khê ắt sẽ gây chấn động, trong tối ngoài sáng không biết bao nhiêu kẻ ganh tị với quyền lực trong tay nàng. Ngọc bội của Thôi Hạo Ngôn chính là thứ để trấn áp.
Nếu ai dám làm hại nàng, dù có chạy đến chân trời góc bể cũng sẽ bị người nhà họ Thôi tìm ra.
Như thế, những kẻ kia khi muốn động thủ cũng phải cân nhắc vài phần.
Nhan Miểu cũng nhận ra tác dụng của chiếc ngọc bội nên không từ chối nữa, để mặc Thôi Hạo Ngôn đeo nó vào thắt lưng nàng.
Nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của nam nhân, Nhan Miểu đột nhiên tò mò về thời thơ ấu của họ, “Hạo Ngôn ca ca, khi còn nhỏ chúng ta đối xử với nhau như thế nào?”
Thôi Hạo Ngôn nhìn vào đôi mắt trong sáng của nàng, im lặng hồi tưởng.
“Khi nhỏ, muội rất thích chơi trốn tìm, ta và huynh trưởng, cùng mấy tỷ tỷ của muội đều chơi cùng muội, lần nào muội cũng trèo lên cây lựu.”
Nhan Miểu không ngờ khi bé mình lại hoạt bát đến thế.
“Muội rất thông minh, lần nào cũng là người cuối cùng bị tìm ra.”
Đó là vì mấy vị ca ca cưng chiều nàng, cố ý nhường nhịn.
“Ở Bình Khê có một con suối tự nhiên, chúng ta thường xuyên đến đó chơi, bắt cá, nướng tôm, kết vòng hoa, đó đều là những việc muội thích làm khi nhỏ.”
Nhan Miểu nghe lời y nói, trong đầu tưởng tượng ra hình ảnh một tiểu nha đầu đi chơi cùng mấy đứa bé lớn hơn.
“Khi còn nhỏ muội rất nghịch ngợm, hoàn toàn khác với bây giờ.”
Nam nhân qua gương mặt nàng dường như thấy được hình ảnh nàng trong quá khứ.
Nhan Miểu bị ánh mắt lộ liễu ấy làm cho không tự nhiên, nàng nghiêng người về sau, bàn tay chạm vào chiếc chăn mềm mại, chủ động kéo khoảng cách với y. Nàng chui vào chăn, gò má đã đỏ bừng: “Ta đột nhiên cảm thấy rất buồn ngủ, muốn chợp mắt một lát, huynh cũng mau về nghỉ đi.”
Nhìn vẻ e thẹn của nàng, Thôi Hạo Ngôn dịu dàng đắp kín chăn cho nàng, trước khi đi còn đốt hương an thần.
“Muội nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai ta sẽ lại đến thăm.” Giọng nói thanh mát như nước vang lên trong phòng, tiếp theo là tiếng cười nhẹ bị che khuất bởi tiếng cửa đóng.
Từ lúc được cha cứu về nuôi lớn cho đến khi lấy chồng, nàng chỉ từng tiếp xúc gần gũi với mỗi Mộ Dung Hành. Đối với những người khác, nàng luôn giữ khoảng cách, chưa từng thân mật như vậy.
Nhưng Thôi Hạo Ngôn đối xử với nàng quá mức đặc biệt, khi nàng bị lạc chỉ mới năm sáu tuổi, còn y cũng chỉ khoảng mười tuổi, làm sao đã có tình cảm nam nữ?
Huống chi, từ nhỏ người đính hôn với nàng là ca ca của y...
Hương an thần thoang thoảng khiến lòng nàng tĩnh lặng, chẳng mấy chốc nàng đã chìm vào giấc ngủ say.
Đêm nay trong mơ không còn những tiếng chửi rủa the thé, nhưng Nhan Miểu vẫn ngủ không yên, như thể có ai đó thì thầm bên tai suốt đêm. Người ấy dường như có bao nhiêu tơ tình cũng không nói hết, cho đến khi ánh sáng vàng óng của bình minh lấp lánh trên mặt biển, tiếng thì thầm ấy mới dần biến mất.
Trong phòng còn vương lại một chút mùi bách nhè nhẹ, không chút che giấu, đầy tính xâm lược.
Thuyền của Mộ Dung Hành theo sát ngay sau thuyền của nhà họ Nhan, sáng sớm nay hắn nhận được bức thư do bồ câu đưa tới, là Thôi Trạch Ngôn bảo hắn nhanh chóng đến Bình Khê. Hai người tuy không hòa thuận nhưng đều nên có mặt tại Bình Khê để đồng tâm hiệp lực làm việc cho hoàng đế.
Vết thương của hắn đã ngừng chảy máu, nhưng để hoàn toàn bình phục không phải chuyện một sớm một chiều, thế nhưng hắn vẫn phải nhanh chóng hội ngộ với Thôi Trạch Ngôn.
Hắn định nhân lúc mọi người còn đang say ngủ mà lặng lẽ rời đi.
Thời gian vẫn còn sớm, ngoài mấy tên thị vệ trực đêm đang gật gù ngủ gật, hầu như không thấy bóng người bên ngoài. Mộ Dung Hành dứt khoát leo từ boong tàu xuống, vốn nghĩ hắn sẽ rơi xuống nước, ai ngờ mũi chân của hắn chạm nhẹ nhàng mặt nước, thân hình phi nhanh rồi đáp xuống chiếc thuyền phía sau một cách vững vàng, màn sương mỏng bao phủ che giấu chiếc thuyền rời khỏi dòng nước.
Tất cả những điều này đều lọt vào mắt nam nhân đứng chắp tay trên boong tàu, Thôi Hạo Ngôn mặt vẫn bình tĩnh như nước, không thể nhìn ra cảm xúc.
Năm, sáu ngày sau, đoàn người đã đến bến Bình Khê. Trên bến tàu đã có một đám người đứng đông đúc, dẫn đầu là Nhị lão gia của Nhan gia trang, Nhan Chiêu, bên cạnh là một người phụ nữ trang sức lộng lẫy, nhan sắc kiêu sa, từ xa trông còn lộng lẫy hơn cả Hoàng hậu trong cung.
Phía sau là hai thiếu nữ tuổi xuân, người mặc y phục tím rực rỡ, xinh đẹp kiều diễm là con gái của Nhan Chiêu, Nhan Tử Âm, còn người kia mặc áo xanh lam nhạt, khí chất dịu dàng, là con gái của Tam lão gia Nhan Thịnh, Nhan Tử Khê, cả hai đều là con dòng chính.
Những chị em dòng chính khác không có mặt, kẻ thì đã lấy chồng, người thì đang trên đường trở về.
Tam lão gia Nhan Thịnh và phu nhân hiện đang đi xa, chưa thể về ngay.
Các gia tộc lớn nhỏ khác cũng phái người đến, muốn nhân cơ hội này kết thân với Nhan gia. Như người xưa đã nói, "đưa tay ra không đánh người cười", cơ hội tốt như vậy, không ai muốn bỏ lỡ.
Thôi gia cũng phái bậc trưởng bối có uy tín đến đón. Dù Nhan Miểu giờ ra sao, trải qua những gì, chỉ cần nàng vẫn là Đại tiểu thư của Nhan gia thì cuộc hôn nhân giữa hai nhà Nhan - Thôi vẫn phải tiếp tục.
Niệm Hạ đỡ Nhan Miểu đứng trên boong tàu, ngạc nhiên thốt lên: “Trời ơi, bao nhiêu người đến đón tiểu thư về nhà, e rằng chỉ có Hoàng Đế tổ chức lễ hội mới có cảnh tượng thế này.”
Bình Khê cách xa kinh thành, đất rộng của cải nhiều, thương mại và chính trị phần lớn do Nhan gia dẫn dắt, từ lâu đã là mối lo ngại không ai dám nói tới của triều đình. Sợ rằng nơi này sẽ trở thành "quốc trong quốc". Cũng may, con cháu hai nhà họ Nhan, Thôi nhập triều làm quan, thêm vào đó, thuế thương mại hàng năm Bình Khê đóng góp cho Đại Chu là nhiều nhất, mới có thể gạt bỏ ý định chèn ép của triều đình.
Thuyền dừng lại vững vàng, trên bờ những người có địa vị đứng chào, còn những kẻ hầu thân phận thấp hèn đều quỳ lạy.
Nhan Miểu chưa từng thấy cảnh tượng như vậy bao giờ, vẻ mặt nàng ngơ ngẩn, Thôi Hạo Ngôn nhìn nàng, mỉm cười nói: “Miểu Miểu, còn không mau xuống thuyền? Tất cả bọn họ đều đến đón nàng đấy.”
Là Đại tiểu thư chính thống của Nhan gia tại Bình Khê, nàng đương nhiên xứng đáng được đối xử như vậy.
Gió lớn, người đông, thêm vào việc Nhan Miểu trên thuyền đã bị hoảng sợ, Nhan phu nhân lo nàng lạ lẫm với tình cảnh này nên tìm một chiếc mũ trùm cho nàng, vì thế những người trên bờ chưa ai nhìn rõ dung mạo nàng.
Không xa bến tàu, ở một góc khuất, một cỗ xe ngựa có khắc dấu ấn của Thôi gia từ từ dừng lại.
“Đại công tử, Đại tiểu thư của Nhan gia đã mất tích nhiều năm trở về rồi, ngài không đi gặp một lần sao?” Lão phu xe hỏi.
Thôi Trạch Ngôn xoa trán đang đau nhức, phất tay nói: “Ta với nàng ấy có gì để gặp chứ? Dù có gặp cũng chỉ là để bàn chuyện từ hôn, hà tất phải tự chuốc lấy phiền phức.”
Lão phu xe đã hầu hạ hắn từ nhỏ, luôn hết lòng cẩn thận. Nguyên bản trong số những đệ tử của Thôi gia, người có khả năng thừa kế vị trí tộc trưởng nhất chính là Thôi Trạch Ngôn, nhưng hắn lại cứng đầu, cố ý chạy lên kinh thành, vị trí thừa kế mới rơi vào tay Thôi Hạo Ngôn.
Nếu hắn có thể chiếm được cảm tình của Đại tiểu thư Nhan gia và duy trì hôn ước, hắn có khả năng giành lại quyền lực, như thế những người ủng hộ phía sau hắn cũng dễ chịu hơn nhiều.
Sao có thể không sốt ruột được chứ!
Phải biết rằng, hai công tử dòng chính của Thôi gia không cùng mẹ sinh ra, gia tộc bên ngoại cũng khác nhau, đều hy vọng rằng người con gần huyết thống của mình sẽ trở thành tộc trưởng.
Nhưng Thôi Trạch Ngôn luôn có kế hoạch riêng, e rằng hắn sẽ không dễ dàng tranh đoạt vị trí tộc trưởng.
Trên bến tàu, Nhan Miểu đi theo Nhan phu nhân, ai cũng đoán được nàng chính là Đại tiểu thư nhà họ Nhan đã mất tích nhiều năm.
Một người đàn ông trung niên mặc áo dài xanh thẫm, hoa văn chìm, gương mặt hòa nhã, là người đầu tiên bước lên chào đón.
“Huynh trưởng, chuyến đi lần này mọi sự đều ổn chứ?” Nhan Thuấn còn chưa kịp nói hết câu thì Nhan Chiêu đã quay đầu nhìn về phía Nhan Miểu, người đang đội khăn che mặt, đôi mắt sáng ngời tỏ rõ niềm vui thật lòng, giọng nói đầy kích động: “Có phải là Miểu Miểu đã trở về rồi không?”
Dù đã trải qua cuộc đoàn tụ đầy xúc động với cha mẹ ruột, nhưng Nhan Miểu vẫn chưa quen với sự thân thiết bất ngờ từ những người thân khác.
Nhan gia chủ nhìn ái nữ nhà mình, đôi mắt lộ rõ sự kiêu ngạo như muốn khoe khoang báu vật của mình, quay sang nói với đệ đệ: “Đúng là nàng.”
Khi Nhan Chiêu chưa lấy vợ, ngoài cha mẹ của Nhan Miểu, ông chính là người thân thiết nhất với nàng, lúc nhỏ không ít lần chăm sóc nàng.
Nhan phu nhân kéo tay Nhan Miểu, nói: “Miểu Miểu, đây là nhị thúc của con, lúc nhỏ con rất thích ông ấy.”
Qua lớp lụa mỏng, nàng nhìn thấy hình dáng mờ ảo của ông, liền cúi người hành lễ: “Miểu Miểu kính chào nhị thúc.”
“Con trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.” Ông đáp lời dứt khoát. Từ khi Nhan Miểu mất tích, nàng đã trở thành nỗi bận tâm lớn nhất của Nhan Chiêu. Giờ thấy nàng đã trưởng thành, xinh đẹp đĩnh đạc, trong lòng ông cảm thấy xúc động không kém gì cha mẹ ruột của nàng.
Nhan Tử Âm đứng phía sau chờ quá lâu nên chán nản, quay sang thì thầm với tỳ nữ của mình, giọng điệu đầy vẻ không vui: “Chỉ là tìm lại được thôi mà, cần gì phải làm to chuyện đến thế, khiến ta không thể đi Thịnh Ân Tự!”
Nhan Tử Khê đứng bên cạnh liếc nhìn nàng một cái, vị đường tỷ này nhưng vẫn như xưa, cái gì cũng bộc lộ trên mặt, chẳng bao giờ phân biệt được chuyện nặng nhẹ. Dù Nhan Miểu và bọn họ đều là tiểu thư Nhan gia, nhưng nàng xuất thân từ dòng chính, lại có người mẹ có thân phận vô cùng cao quý, đương nhiên không thể so bì.
“Thôi nào, tỷ nói ít lại một chút.” Nhan Tử Khê không muốn để nàng ta làm hỏng ngày tốt đẹp hôm nay.
Nhan Tử Âm hừ lạnh một tiếng, lườm nàng, không hề che giấu sự khinh miệt trong lòng: “Sao? Muội tưởng ta không biết muội đến đây vì ai à? Đừng có mơ, nhị công tử Thôi gia còn chẳng buồn nhìn muội đâu.”
Bị đâm một cú thật ngọt, hai tay Nhan Tử Khê đang đặt trước bụng bỗng siết chặt chiếc khăn lụa như muốn xé nát nó. Đôi mắt đẹp của nàng ta căng thẳng nhìn chăm chú về phía nam nhân ôn nhu cách đó không xa. Nhiều năm qua, vì danh phận và thể diện, nàng ta chỉ có thể âm thầm ám chỉ, nhưng lần nào y cũng tỏ ra như không hiểu, khiến nàng ta vẫn giữ chút hy vọng.
Giờ Nhan Miểu đã trở về, y ở bên cạnh nàng săn sóc chu đáo như một người hoàn toàn khác. Nhan Tử Khê không tin rằng y có tình cảm thật sự, bởi khi quen biết Nhan Miểu thì cả hai vẫn còn nhỏ, làm gì có chuyện tình ái gì, tất cả chỉ là chiêu trò của y mà thôi.
Nhan Tử Khê tự thuyết phục mình như vậy, nhưng nỗi chua xót ngấm ngầm kia, chỉ có nàng ta mới thấu.