Thế Tử Cố Chấp Điên Cuồng Theo Đuổi Vợ

Chương 37

"Thôi Hạo Ngôn!"

Nhan Miểu gọi tên người trước mặt mình, nhưng y chỉ cố gắng nhếch miệng cười, khuôn mặt tuấn tú bỗng trở nên tái nhợt, đôi môi vốn đỏ hồng giờ không còn chút huyết sắc nào. Chỉ có hàng chân mày nhíu chặt mới bộc lộ được nỗi đau đớn của y lúc này.

Rõ ràng đã bị thương nặng như vậy, nhưng y vẫn cố an ủi nàng: "Ta không sao."

Giọng nói yếu ớt, có chút run rẩy.

Thôi Hạo Ngôn gục xuống trong lòng Nhan Miểu, tựa lên đôi vai gầy yếu của nàng.

Nhan Miểu muốn kiểm tra vết thương của y nhưng bị y đưa tay ngăn lại, y nắm chặt tay nàng, như thể đây là cơ hội cuối cùng để nắm lấy.

Nàng hoảng sợ đến mức bật khóc, cuống cuồng gọi tên y.

Cuộc hỗn loạn nhanh chóng được dẹp yên, kẻ bắn tên trốn thoát một cách nhanh chóng và kỳ lạ, còn những sát thủ bị bắt đều uống độc tự vẫn, không ai còn sống sót.

Mãi đến khi đại phu đến, Nhan Miểu mới nhận ra rằng mình đã theo bước các tỳ nữ vào trong phòng.

Vết thương của Thôi Hạo Ngôn nằm ở lưng khiên y không thể nằm dựa, chỉ có thể dùng sức để giữ cơ thể ổn định và rút tên ra.

Sau khi kiểm tra vết thương, đại phu mở lời: "Xin tiểu thư hãy rời bước, để lão phu chữa trị cho Nhị công tử."

Nhan Miểu lập tức muốn đứng lên, nhưng nàng vừa động đậy, người bên cạnh liền rên lên một tiếng, dường như đã động đến vết thương. Nhìn kỹ lại, nam nhân đang bất tỉnh không biết từ lúc nào lại nắm chặt tay áo của nàng, không cho nàng rời đi.

Chuyện này...

Đại phu cũng cau mày, cố gắng kéo tay y nhưng không thể tách hai người ra được. Tuy nhiên, việc chữa trị là quan trọng, mà muốn làm người bệnh không tỉnh táo buông tay không hề dễ dàng.

"Xin tiểu thư hãy nhắm mắt lại, đừng nhìn." Nói xong, đại phu ra lệnh cho các thị vệ xung quanh nâng người Thôi Hạo Ngôn lên. Chiếc áo khoác màu xanh tre đã sớm bị máu thấm đẫm, không còn nhìn ra màu gốc.

Vừa cởi áo, mùi máu tươi trong không khí càng trở nên nồng nặc. Lông mi Nhan Miểu khẽ run, nàng biết là không nên, nhưng vẫn không nhịn được, lén mở mắt ra nhìn.

Thân thể của nam nhân rất trắng, nhưng kiểu trắng này trông rất không bình thường. Tuy thân hình rắn chắc, cơ bắp trên cánh tay nổi rõ, nhưng lưng y lại đầy máu, loang lổ những vết sẹo cũ từ roi đánh.

Cuộc sống của y không hề tốt đẹp như vẻ bề ngoài.

Quả nhiên, hào quang của các đại gia tộc chỉ là cái vỏ, bên trong đều là sự tối tăm và xấu xa.

Đại phu nhanh chóng rút mũi tên ra và bôi thuốc, toàn bộ quá trình được thực hiện gọn gàng, dứt khoát. Người bị trúng tên không hề rên lên một tiếng, chỉ có mồ hôi lạnh trên trán và đôi mày nhíu lại là dấu hiệu cho thấy nỗi đau đớn tột cùng mà y đang chịu đựng.

Chỉ liếc qua một cái, Nhan Miểu đã cảm thấy đau đớn thay cho y, lại nghĩ rằng mũi tên này vốn định nhắm vào nàng, nhưng Thôi Hạo Ngôn đã giúp nàng tránh khỏi tai họa.

Nàng nhất định phải điều tra rõ chuyện này, không thể để y chịu oan uổng.

Từng lớp băng trắng được quấn quanh vết thương, từ dưới xương sườn đi vòng qua eo rồi cố định lại.

Một lúc lâu sau, trong phòng ngập tràn mùi đắng của thuốc, một chén thuốc được rót vào miệng Thôi Hạo Ngôn, khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy của y dần dần hồng hào trở lại.

Nhìn thấy đại phu thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng căng thẳng của Nhan Miểu cũng dịu lại.

"Nhị công tử bị thương rất nặng, tuy không trúng chỗ hiểm nhưng mũi tên cắm rất sâu. Nếu tiểu thư có lòng, hãy chăm sóc y nhiều hơn. Nếu y có sốt, hãy cho y uống chén thuốc này." Đại phu căn dặn xong, chỉ để lại đơn thuốc rồi mang theo hộp thuốc của mình rời đi, bên ngoài còn rất nhiều người của Nhan gia đang bị thương chờ ông chữa trị.

Ở lại trên núi không phải cách lâu dài, ban đêm nơi đây sương gió nặng nề, không thích hợp để dưỡng thương. May mắn thay, Nhan Huyền Cảnh nhanh chóng sắp xếp kiệu và những võ sĩ khỏe mạnh đến đón bọn họ về. Những người bị thương của Nhan gia đều được sắp xếp ở một viện yên tĩnh trong trang viên để dưỡng thương, những người bị hoảng sợ cũng được an ủi.

Trong chính sảnh, Nhan gia chủ đang rất tức giận, ông hạ nhiều mệnh lệnh liên tiếp, yêu cầu tăng cường bảo vệ và truy tìm kẻ ám sát.

Nhan Miểu thức đến gần nửa đêm, nàng đợi cho tới khi Thôi Hạo Ngôn ngủ say mới rời đi.

Vừa cởi bỏ bộ trang phục phức tạp thì gia nhân tới báo rằng Thôi gia Đại công tử đến thăm. Huynh trưởng hỏi nàng có muốn ra gặp mặt không.

Trong lòng Nhan Miểu chỉ nghĩ đến Thôi Hạo Ngôn đang bị thương, chẳng còn tâm trí để gặp người khác.

"Cứ để ta ở lại, giúp ta gửi lời hỏi thăm đến huynh trưởng."

Trong đình, Nhan Huyền Cảnh đang pha trà, tay áo phất phơ, trà màu nâu nhạt từ từ rơi vào chén xanh biếc, hoàn toàn là dáng vẻ ung dung tự tại.

"Ngươi đã lâu không trở về, nay lại bất ngờ quay lại, e rằng tộc nhân Thôi thị không để ngươi dễ dàng rời đi đâu." Nhan Huyền Cảnh đưa một chén trà cho khách.

Đối phương nhận lấy, nhấp một ngụm, khen: "Trà thượng hạng." Như thể không hề để ý đến lời đối phương vừa nói.

Nhan Huyền Cảnh bật cười: "Trạch Ngôn huynh, huynh vẫn điềm tĩnh như vậy, còn muội muội đã thất lạc nhiều năm của ta thì tính tình yên tĩnh, nếu thật sự gả cho huynh, e rằng sẽ buồn chán chết mất."

Hôm nay Thôi Trạch Ngôn đến đây theo lệnh tộc trưởng để thăm đệ đệ danh nghĩa của mình, nhưng vì không muốn gặp người mà mình ghét nên hắn tiện đường ghé chỗ Nhan công tử xin một chén trà.

"Nói thật, muội muội ta tính tình tốt, dung mạo lại đẹp, dù có hơi mềm yếu nhưng trong mắt ta, nàng rất xứng với huynh. Huynh thực sự không muốn cưới nàng sao?"

"Huyền Cảnh, ta đã có người trong lòng, xin đừng làm khó ta nữa."

Nhan Huyền Cảnh rót thêm trà cho hắn, cười nói: "Việc hôn nhân giữa hai nhà Nhan Thôi đã là chuyện chắc chắn, dù không phải muội muội ta, giữa huynh và Thôi Nhị phải có một người cưới con gái Nhan gia. Cũng may Thôi Nhị rất quan tâm đến nàng, xem ra cũng khá tương xứng."

"Đã là lương duyên thì ta chúc họ bách niên giai lão." Thôi Trạch Ngôn uống cạn chén trà rồi chắp tay: "Ta còn việc, xin cáo từ trước."

Nhan Huyền Cảnh nhìn bóng dáng hắn khuất xa, cười lắc đầu: "Huynh thật là…"

Đi qua hành lang dài ngoằn ngoèo là một dãy núi giả, Thôi Trạch Ngôn từ phía đông đi hướng xuống núi, tình cờ lướt qua Nhan Miểu đang đến từ phía tây, ngay cả mặt cũng không thấy được.

Thôi Hạo Ngôn vẫn chưa tỉnh, y yên lặng nằm đó, mặt mày trắng bệch, trán lấm tấm mồ hôi hột, Nhan Miểu đang vắt khăn lau cho y.

"Sao lâu vậy mà huynh ấy vẫn chưa tỉnh?"

Người hầu thân cận của Thôi Hạo Ngôn đáp: "Đại tiểu thư, thể trạng công tử nhà ta đặc biệt, khi bệnh thì khó hồi phục hơn người thường."

Nhan Miểu đặt tay lên mạch của y: "Sao lại thế này?"

Người hầu lộ vẻ khó xử: "Tiểu nhân không rõ, đó là chuyện riêng của công tử."

Người hầu này đã phục vụ Thôi Hạo Ngôn nhiều năm, hiểu rõ tính tình chủ nhân, nhưng ngay cả tình trạng sức khỏe của y cũng không biết, thật là kỳ lạ.

Ngón tay nàng đặt lên mạch, Nhan Miểu cảm nhận được nhịp đập nhanh hơn người bình thường.

Mạch đập sao lại nhanh như vậy?

Quả thật kỳ lạ.

Bộ dạng này của y không thể chỉ do vết thương từ mũi tên gây ra.

Còn những vết sẹo trên người y, rốt cuộc là từ đâu mà có?

Những sợi tóc lòa xòa trước trán y ướt đẫm mồ hôi, Nhan Miểu định đưa tay lau thì bị những ngón tay mát lạnh giữ lại, khi nàng quay ra nhìn mới thấy người trên giường đã tỉnh dậy.

"Huynh tỉnh rồi."

Thôi Hạo Ngôn khẽ cười, vì đang bệnh nên làn da của y cực kỳ trắng, như miếng ngọc vừa lạnh lẽo vừa dễ vỡ, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta xót xa.

Lúc này đôi mắt y phủ sương mờ nhưng vẫn rất trong trẻo, khóe mắt ửng đỏ, trông giống hệt một mỹ nhân yếu đuối.

"Thật là tệ quá." Y nói.

Nhan Miểu không hiểu, khẽ hỏi: "Sao thế, có phải chỗ nào trên người không thoải mái không?" Nàng vừa nói vừa định kiểm tra vết thương của y, nhưng bị y yếu ớt ngăn lại.

Chỉ nghe giọng Thôi Hạo Ngôn khẽ khàng: "Người trong lòng ở bên, mà ta lại tóc tai rối bời, dung nhan tiều tụy, chỉ sợ Miểu Miểu lại càng không thích ta hơn."

Nhan Miểu không ngờ y lại nói những lời như vậy, khẽ cười: "Sao có thể, người ta đều nói Thôi gia Nhị công tử đẹp tựa thần tiên, ban đầu ta còn không tin, giờ thì đúng thật rồi."

"Miểu Miểu cũng biết đùa ta rồi." Thôi Hạo Ngôn khẽ nắm lấy tay nàng, nhất thời nàng quên rút lại.

"Lúc nãy ta bắt mạch cho huynh, cảm thấy rất lạ, huynh có biết tình trạng cơ thể của mình không?"

Thôi Hạo Ngôn nghiêng đầu nhìn nàng, nở một nụ cười khổ: "Đó là báo ứng thôi, nếu muội muốn biết, ta sẽ nói cho muội."

Con trưởng và con thứ nhà họ Thôi không cùng một mẹ nhưng đều là con chính thất, mẹ của Thôi Hạo Ngôn là kế thất.

"Khi huynh trưởng còn nhỏ đã từng bị hạ nhân mê hoặc, cho rằng mẹ con ta chiếm đoạt chỗ của mẫu thân huynh ấy, lời lẽ rất khó chịu." Có thể tưởng tượng một đứa trẻ chưa đầy năm tuổi bỗng nhiên mất mẹ, sau đó lại phải nhìn cảnh phụ thân tái giá.

"Chúng ta cùng nhau lớn lên, huynh trưởng rất xuất sắc, tinh thông mọi kỹ nghệ, ta rất ngưỡng mộ huynh ấy, thầm xem huynh ấy là hình mẫu, mẫu thân ta cũng mong chúng ta thân thiết hơn. Khi ấy tộc trưởng biết chúng ta có khoảng cách, đã gọi huynh trưởng đến nói chuyện."

Thôi Hạo Ngôn khẽ ngồi dậy, vẻ mặt kích động: "Chính hôm đó, huynh ấy đã tự tay mang thuốc bổ đến cho mẫu thân ta."

"Hắn đã bỏ rất nhiều thuốc vào thuốc bổ, định đầu độc mẫu thân ta."

Nhan Miểu tuy mới về nhà không lâu, nhưng cũng biết phu nhân nhà họ Thôi hiện vẫn còn sống tốt.

Nhan Miểu đoán: "Hắn không thành công, đúng không?"

"Hôm đó ta đi chơi về, vì quá khát nên không đợi trà mà uống thuốc bổ." Thôi Hạo Ngôn như kiệt sức, chỉ có thể nói nhỏ: "Ta không ngờ người huynh trưởng luôn chính trực lại làm chuyện hèn hạ như vậy. Cũng may là ta uống thuốc độc, nên mẫu thân mới giữ được mạng."

Nhan Miểu nghĩ mãi cũng không thể kết nối chuyện hạ độc với vị đại nhân luôn chính trực họ Thôi, có lẽ nào là hiểu lầm chăng.

"Muội có biết ta hận huynh ấy đến mức nào không, khi còn nhỏ sống chung với huynh ấy, dù huynh ấy ngoài mặt không thích ta nhưng đôi lúc vẫn quan tâm. Trong lòng ta luôn xem huynh ấy là người huynh trưởng mà ta kính trọng nhất, vậy mà huynh ấy lại muốn hại mẫu thân ta."

"Xin lỗi, đã làm muội buồn."

Nhan Miểu không ngờ giữa hai huynh đệ họ lại có mâu thuẫn sâu sắc như vậy.

"Miểu Miểu, huynh trưởng không có ý với muội, ngay từ khi muội mất tích, huynh ấy đã quyết chí một mình lên kinh thành, trong thời gian đó nhiều lần muốn hủy hôn ước. Thay vì chọn huynh ấy, muội hãy chọn ta."

Từ khi về nhà đến giờ, Nhan Miểu luôn cảm thấy tình cảm của Thôi Hạo Ngôn dành cho nàng rất đột ngột, như thể một người đàn ông xa lạ mà nàng chưa từng quen biết bỗng xuất hiện trước mặt, nói rằng y thích nàng và muốn ở bên nàng.

"Chắc nhiều chuyện khi nhỏ muội đã quên hết rồi, nhưng ta vẫn nhớ rất rõ, không dám quên."

"Muội còn nhớ chuyện muội đã cứu ta hồi nhỏ không?"

Nhan Miểu cố gắng nhớ lại, nhưng vẫn lắc đầu.

Thôi Hạo Ngôn cũng không ép, nói: "Không sao."

Dù nói là không sao, nhưng y vẫn không giấu được vẻ thất vọng, Nhan Miểu không nỡ nhìn y thêm nữa, lấy cớ đi xem thuốc rồi rời khỏi.

Đến cửa, nàng bị y gọi lại: "Miểu Miểu, vụ ám sát rõ ràng là có kế hoạch từ trước, mục tiêu của chúng là muội, mà ta chỉ muốn bảo vệ muội."

Bình Luận (0)
Comment