Ấm sắc thuốc kêu ục ục, cả căn bếp ngập tràn mùi thuốc đắng, nhưng Nhan Miểu lại chẳng để ý.
Nàng như mất đi một phần ký ức rất quan trọng, trong đó có Nhan gia, Thôi gia và thậm chí có cả kẻ thù độc ác khiến nàng mất tích. Nhưng thời gian đã trôi qua quá lâu, ký ức rời rạc thành từng mảnh vụn, khó mà nhớ lại.
"Tiểu thư!" Một cô bé tinh nghịch xuất hiện ở cổng viện, phấn khích vẫy tay về phía nàng. Cô bé mặc đồ màu cam, trông chừng chỉ mới mười ba, mười bốn tuổi. Khi cô bé định lao tới, Niệm Hạ liền ngăn lại.
Xuân Quất chớp mắt ngơ ngác: "Tỷ tỷ ơi, sao ngươi lại ngăn ta vậy?" Cô bé vẫn cố sức nhìn về phía Nhan Miểu.
"Đừng làm tiểu thư của ta sợ." Niệm Hạ đẩy tay cô bé ra, tránh để Nhan Miểu bị va phải.
Đã lâu Nhan Miểu không gặp cô bé nào hoạt bát như vậy, tâm trạng nàng nhẹ nhõm hơn chút. Nàng vẫy tay gọi cô bé lại, mỉm cười hỏi: "Muội tìm ta có chuyện gì?"
Xuân Quất cười rạng rỡ: "A ma bảo rằng người đã về, nên muội đến chăm sóc người."
"A ma là...?"
Xuân Quất nhanh nhảu: "A ma là bà nội của muội, cũng là bà đã chăm sóc người lúc nhỏ." Cô bé nhìn Nhan Miểu đầy mong đợi, chờ nàng nhớ ra.
Nhan Miểu cố gắng nhớ lại. Theo lời cô bé, bà nội cô bé hẳn là người nàng quen thuộc từ thuở nhỏ, chắc bà ấy được Nhan phu nhân cử đến chăm sóc nàng.
"Ta không nhớ rõ chuyện lúc nhỏ."
Xuân Quất thất vọng, cô bé xị mặt nhưng rồi lại tươi cười: "Tiểu tỳ là Xuân Quất, họ Dương, a ma đã lớn tuổi, đi lại khó khăn, vài ngày nữa mới có thể gặp Đại tiểu thư."
"Nếu vậy, Niệm Hạ, ngươi đi chuẩn bị hai phòng cho Xuân Quất và a ma của cô bé."
Niệm Hạ vâng lệnh rời đi, Xuân Quất thấy nước thuốc sôi trào thì nhanh chóng lấy khăn nhấc nồi ra và rót thuốc vào chén.
Tay chân cô bé nhanh nhẹn, Nhan Miểu chưa kịp ngăn lại thì cô bé đã làm xong việc.
Xuân Quất hỏi: "Đây là thuốc cho Thôi Nhị công tử đúng không ạ?"
"Đúng vậy."
"Chả trách tiểu thư phải trông nom mãi. A ma có nói qua, hồi nhỏ Thôi Nhị công tử ăn nhầm đồ bẩn, suýt mất mạng. Khi đó ngài còn nhỏ nhưng nhất quyết ở bên Nhị công tử, ai đến cũng không kéo ngài đi được." Xuân Quất kể lại chuyện xưa, nhưng Nhan Miểu vẫn thấy rất lạ lẫm.
Xuân Quất mang thuốc tới cạnh nàng.
"Đây đều là a ma của muội kể sao?" Vị Dương ma ma này chắc chắn biết rõ chuyện của Nhan Miểu lúc nhỏ và những gì đã xảy ra ở Nhan thị nhiều năm qua.
Có bà ấy giúp đỡ, chắc chắn sẽ nhanh chóng làm sáng tỏ nhiều việc, thậm chí có thể tìm ra lý do nàng bị mất tích.
"Tất nhiên rồi, a ma của muội rất nhớ Đại tiểu thư. Năm ấy tiểu thư mất tích, a ma rất đau lòng, cứ tự trách mãi. Giờ Đại tiểu thư đã về, a ma cũng giải được khúc mắc trong lòng."
"Tội cho bà vẫn còn nhớ đến ta. Khi nào bà tới, ta sẽ đích thân đi gặp bà." Xuân Quất nghe nàng nói vậy thì vui mừng hẳn, a ma chắc cũng sẽ rất vui vẻ.
Sau khi Thôi Hạo Ngôn uống thuốc, sắc mặt y đã tốt lên nhiều, tóc cũng đã được chải lại và thay bộ y phục mới.
Từng nghe nữ tử vì người yêu mà chăm chút, không ngờ nam tử cũng vậy.
Nhan Miểu thấy buồn cười, trên thân còn đang mang thương tích, cũng không cần vất vả đến thế, dù sao thì trông vẫn y vẫn rất đẹp.
Thôi Hạo Ngôn dường như có chuyện muốn nói. Khi mọi người rời đi, Nhan Miểu ngồi xuống cạnh, nhẹ nhàng dùng khăn lau vết thuốc dính trên môi y.
"Miểu Miểu, huynh trưởng đã về nhà. Ta giờ trọng thương, không thể so với huynh trưởng còn khỏe mạnh, vẻ ngoài tiều tụy cũng không bì kịp hắn. Nhưng ta chỉ có một trái tim chân thành dành cho muội. Nếu muội đồng ý, sau này gặp nguy hiểm, hãy để ta gánh thay muội, như vậy cũng không hối tiếc." Y nắm tay nàng, đặt lên ngực, chân thành nói.
"Huynh nói gì vậy chứ, ta đã quyết dùng hết tất cả những thứ ta từng học để giải hết chất độc còn trong cơ thể huynh, không để huynh chịu thêm giày vò. Ta mong huynh sống khỏe mạnh, trăm tuổi thọ dài."
"Còn về hôn ước giữa ta và huynh—" Nhan Miểu chưa nói hết lời đã bị y siết chặt tay, có thể thấy được người nghe rất căng thẳng.
Nàng xoa tay y: "Hãy cứ theo lễ nghi mà làm. Chỉ là huynh còn thương tích, việc cưới hỏi phải đợi khi nào huynh bình phục."
Thôi Hạo Ngôn ôm nàng thật chặt, khẽ nói bên tai: "Có lời này muội, ta thấy khỏe hơn cả thuốc tiên."
Y ôm chặt nàng như thể sợ rằng đây chỉ là giấc mơ, chỉ cần thả lỏng là nàng sẽ biến mất.
Thôi Hạo Ngôn còn đang dưỡng thương, việc cần làm nhất lúc này là hủy hôn ước giữa Nhan Miểu với huynh trưởng của y. Phải thông báo với các trưởng bối trong tộc, lấy lại hôn thư. Y viết liền mười mấy bức thư, tất cả đều về hôn sự với Nhan Miểu.
Hơn thế nữa, mẫu thân y đã muốn thay y tự mình đến Nhan gia để bàn bạc cụ thể tam thư lục lễ.
Thôi phủ lại bắt đầu nhộn nhịp, chỉ có một viện vẫn lặng lẽ. Ngày hôm đó, Thôi Trạch Ngôn vừa về viện thì thấy nha hoàn của phu nhân đang đợi.
"Đại công tử, phu nhân bảo nha hoàn đến lấy tín vật và hôn thư từng trao với Nhan gia."
Những thứ ấy đã lâu đến mức nếu không ai nhắc, Thôi Trạch Ngôn cũng quên mất mình còn có một hôn ước.
"Đồ của ta đều do Trần ma ma giữ, ngươi tìm bà ấy, bà sẽ đưa cho ngươi."
Nha hoàn đáp lời, lại hỏi: "Phu nhân còn hỏi công tử có muốn cùng đi dự lễ nạp tài ở Nhan gia không ạ?"
Người mẹ kế này bề ngoài có vẻ hòa nhã, nhưng luôn tìm cách làm khó hắn. Hỏi có đi không rõ là để mỉa mai hắn, nhưng hắn lại không thể chỉ ra lỗi nào của bà ta.
"Ta không khỏe, sẽ không đi." Thôi Trạch Ngôn xoa trán, cho người lui. Chuyến này trở về e rằng khó rời đi, gia tộc sắp thay đổi, vị ở kinh kia cũng chẳng phải thiện lành gì. Nhưng muốn động đến Nhan gia và Thôi gia, cũng không dễ dàng.
Hôn sự giữa Thôi Hạo Ngôn và Nhan Miểu đã định, ngầm đem lại nhiều lợi thế cho Thôi gia, cũng kéo đến cho Nhan Miểu không ít phiền phức.
Hôm ấy, Lý gia tiểu thư mời nàng thưởng hoa, đặc biệt gọi Nhan Tử Khê cùng đến. Nhan Tử Khê tuy trong lòng không muốn nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra dịu dàng.
Khi nghe tin Thôi Hạo Ngôn và Nhan Miểu đính ước thành công, nàng ta tức giận lật cả bàn. Nàng ta cũng là con gái chính thất của dòng họ, tại sao lại bị Nhan Miểu lấn lướt? Đã mất tích lâu thế, sao không chết ở bên ngoài luôn, lại về giành lấy trái tim nam nhân nàng ta yêu.
Nén cơn giận trong lòng, Nhan Tử Khê nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thanh tú của nữ tử đang hướng ra ngoài cửa sổ xe ngựa. Chỉ cần Nhan Miểu chết trước ngày thành thân, người có khả năng gả cho Thôi Nhị công tử nhất chính là nàng ta. Nếu tính toán kỹ lưỡng, việc thay thế Nhan Miểu và giành lấy vị trí trong gia tộc cũng không phải là không thể.
Là ngươi không biết điều trước, đừng trách ta nhẫn tâm.
"Tử Khê muội muội, chẳng lẽ trên mặt ta có vết bẩn hay sao mà muội nhìn chằm chằm lâu thế?" Nhan Miểu lấy khăn lau mặt, nhưng không thấy vết bẩn nào.
Nhan Tử Khê mỉm cười, thân thiết kéo tay Nhan Miểu, đùa rằng: "Là do tỷ tỷ xinh đẹp quá, muội nhất thời nhìn đến ngẩn ngơ."
"Muội luôn thích chọc ghẹo ta."
Cả hai cười đùa vui vẻ đến Lâm phủ.
Nhan Tử Khê xuống xe trước, Nhan Miểu theo sau, Niệm Hạ đưa tay đỡ nàng.
Khi Nhan Tử Khê đi ngang qua con ngựa, nàng khẽ vung tay, nhẹ nhàng vén tay áo, bước vào cửa lớn Lâm phủ.
Nhưng đúng lúc đó, con ngựa đột nhiên hoảng sợ, chồm hai chân trước lên, kêu lên đầy đau đớn.
Chỉ trong tích tắc, mọi thứ trở nên hỗn loạn.
Xe ngựa lật nghiêng, Nhan Miểu bị kéo ngược lại, ngã mạnh vào trong xe khiến thắt lưng đau nhói.
"Tiểu thư! Người đâu, mau cứu tiểu thư nhà ta!" Niệm Hạ lo lắng cầu cứu, nhưng không ai dám tiến lại gần.
Móng ngựa chồm lên cao, ai dám lại gần rất dễ bị giẫm chết. Từ góc đường, một chiếc xe ngựa bình thường tiến đến, trên xe treo lệnh bài của Thôi gia.
Tên tiểu đồng lắm chuyện than thở: "Công tử, lão gia đã nói, lần này tiệc thưởng hoa ngài nhất định phải đi. Nhị công tử đã định hôn sự, ngài cũng nên sớm lấy một tiểu thư hợp ý, dù phu nhân tương lai không cùng ngài lên kinh thành, để nàng ở lại giúp ngài trông chừng đại phu nhân và con trai bà ấy cũng tốt."
"Phần lớn nữ nhân trong thiên hạ đều nương nhờ vào nhà chồng, ta cưới người ta rồi để nàng ở nhà thì còn gì là chính nhân quân tử." Thôi Trạch Ngôn nghe tiếng động, vén rèm lên, nói: "Ta không có ý định lấy vợ, đừng nói nữa."
"Phía trước sao lại ồn thế?"
Người hầu đứng trên trục xe nhìn, đáp: "Hình như là ngựa của Nhan gia bị hoảng sợ, trời ơi, nguy rồi! Vị Đại tiểu thư mới về đang ở trên xe đấy!"
Thôi Trạch Ngôn nhìn qua cửa xe, đúng lúc thấy Niệm Hạ đang khóc cầu cứu.
Niệm Hạ sao lại ở đây, chẳng lẽ người trong xe là Nhan Miểu?
"Ta hỏi ngươi, Đại tiểu thư vừa trở về tên gì?"
Người hầu không hiểu công tử hỏi vậy để làm gì, suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Hình như là một chữ, kêu là cái gì Miêu, công tử không phải không thích Đại tiểu thư này sao, chẳng phải vất vả lắm mới hủy hôn sao?"
Miêu, Miểu, Nhan Miểu.
Thôi Trạch Ngôn kinh ngạc, làm sao nàng lại là Đại tiểu thư Nhan gia?
Thân thể phản ứng nhanh hơn đầu óc, gần như trong chớp mắt, Thôi Trạch Ngôn nhảy khỏi xe, trong ánh mắt ngạc nhiên của gia nhân, hắn ta lao đến con ngựa đang hoảng loạn.
Đám người hầu theo công tử Thôi gia cũng không phải tay mơ, thấy chủ nhân cưỡi ngựa, họ nhanh chóng đuổi theo để giữ xe.
Ngựa hoảng sợ không dễ gì chế ngự được, Thôi Trạch Ngôn leo lên ngựa, cố sức ghìm chặt dây cương, khiến xe từ từ ổn định lại. Người hầu chọn thời điểm thích hợp, lấy dao sắc đâm vào cổ con ngựa. Con ngựa không kịp phản ứng chỉ kịp rống lên rồi gục ngã.
Niệm Hạ nhận ra người cứu, vừa ngạc nhiên vừa cảm kích: "Thôi đại nhân! Đa tạ đại nhân đã cứu tiểu thư nhà ta."
Nhan Tử Khê đứng ở nơi an toàn do gia nhân bảo vệ, nhìn thấy cảnh này không khỏi nghĩ ngợi. Nha hoàn của Nhan Miểu mới đến Bình Khê chưa được bao lâu, vậy từ khi nào mà Nhan Miểu quen biết Thôi Trạch Ngôn? Hay là Nhan Miểu đã quen Thôi Trạch Ngôn trước khi trở về Bình Khê?
Thật thú vị, đúng là thú vị.