Thế Tử Cố Chấp Điên Cuồng Theo Đuổi Vợ

Chương 53

"Ngươi có tư cách gì mà sánh với nàng?" Y đứng đó, ánh mắt lạnh lẽo.

Thôi Hạo Ngôn chưa bao giờ coi thường nữ nhân, nhưng y chán ghét những nữ nhân tự ý hành động, cứ ngỡ mình thông minh hơn người, ảo tưởng có thể đi trước người khác một bước, chẳng hay hành động nhỏ ấy sẽ gây nên biết bao nhiêu phiền phức.

"Ngươi nên lấy làm may mắn vì ngươi sinh ra ở Nhan thị, cùng một tộc với Nhan Miểu, nếu không, ta tuyệt đối chẳng dễ dàng tha thứ."

Thật nực cười, Nhan Tử Khê như nghe được trò cười lớn, bật cười khanh khách, cả thân mình run lên, mãi cho đến khi nước mắt căm hờn lăn xuống khóe mắt, nàng ta mới cất giọng chế nhạo: "Ngươi thương xót ta vì ta cùng huyết thống với Nhan Miểu ư?" Nàng ta dừng lại, ánh mắt thoáng vẻ thương hại: "Nhưng Thôi Hạo Ngôn, ngươi cũng chẳng hơn gì ta, vì Nhan Miểu căn bản không hề yêu ngươi!"

Lời thật lại một lần nữa đập thẳng vào Thôi Hạo Ngôn, như thể số mệnh đã định, khiến bao kẻ đến nói với y rằng, Nhan Miểu không yêu y, không để tâm đến y, thậm chí không muốn thành thân với y.

Thôi Hạo Ngôn rời đi, khoảnh khắc y bước lên xe ngựa, ánh mắt thoáng nét mông lung nhưng rồi lại nhanh chóng trở nên tỉnh táo.

Nhan Miểu không yêu y, cũng chẳng sao, y sẽ khiến nàng yêu mình, khiến nàng vĩnh viễn không thể rời xa mình.

Nhan Miểu tỉnh dậy, được nha hoàn giúp đỡ tắm gội thay y phục, nhưng mọi chuyện xảy ra lúc đó nàng chỉ mơ hồ nhớ lại chút ít, chỉ biết rằng người rất nóng, rất cần được giải tỏa.

Trong phòng đốt hương an thần, dần dần xua tan cảm giác bức bối của Nhan Miểu. Nàng muốn về nhà, nhưng mỗi lần nàng bước ra ngoài, các nha hoàn lại lập tức quỳ xuống, như thể nàng muốn rời đi là chuyện đáng sợ lắm.

Khi nàng lại lần nữa bước ra ngoài, ánh trăng chiếu xuống cửa sổ, in bóng một dáng hình cao lớn.

Dáng người ấy vươn thẳng như trúc, đi qua bình phong, vượt qua màn chắn núi nước, xuất hiện ngay trước mặt Nhan Miểu.

Thấy người trước mặt, trong lòng Nhan Miểu liền dâng lên một nỗi hổ thẹn, khẽ nói: "Ta…"

"Có phải nàng lại định bỏ ta mà đi?" Lúc này, ánh mắt Thôi Hạo Ngôn lạnh lẽo, giọng điệu cứng rắn, tựa như giận dữ chất vấn.

Nhan Miểu bị y dọa sợ, không giữ được thăng bằng mà lùi lại một bước.

Thôi Hạo Ngôn nhìn nàng, ngón tay lạnh lẽo nắm chặt cổ tay nàng, kéo mạnh về phía nội thất với thái độ không cho phép từ chối.

Quãng đường chỉ có mấy bước ngắn ngủi, Nhan Miểu lại cảm thấy đi mãi chẳng hết, trực giác mách bảo nàng rằng có điều chẳng lành đang chờ đợi.

Nàng cố rút tay ra nhưng vừa vùng vẫy, Thôi Hạo Ngôn càng siết chặt hơn, khiến nàng phải nén một tiếng rên khẽ.

Đau quá.

"Thôi Hạo Ngôn, huynh, huynh thả ta ra!" Nàng nhẹ giọng quát.

Y dẫn nàng đến cạnh giường, khi nàng vừa nói xong câu ấy, y lập tức buông tay, nhưng không còn chút dịu dàng nào cả, thậm chí còn có phần thô bạo.

Nhan Miểu bị kéo mạnh về phía trước, chân vướng vào bàn đạp, ngã nhào xuống giường.

Trên cổ tay trắng nõn của nàng hằn lên vài vệt đỏ, tựa như hoa anh đào rơi trên tuyết trắng, đẹp đẽ mong manh.

Ngón tay lạnh giá của y chậm rãi lướt từ cổ nàng lên gò má, rồi chạm vào cằm, ép nàng ngẩng mặt lên nhìn.

"Miểu Miểu, cả đời này của nàng chỉ có thể làm thê tử của một mình ta. Chúng ta sắp thành thân, trước khi điều đó xảy ra, ta không muốn có thêm bất kỳ sự cố nào nữa."

Nhan Miểu muốn thoát khỏi sự giam cầm của y, ngày thường chỉ cần nàng kêu đau, Thôi Hạo Ngôn chắc chắn sẽ là người đầu tiên đến dỗ dành nàng. Nhưng hôm nay, dù nàng khóc đến thế nào, y cũng chẳng mảy may động lòng, như thể đã hóa thành người khác, hoàn toàn chẳng biết thương hoa tiếc ngọc.

Ngược lại, y dường như rất thích thú với việc chinh phục nàng.

Không ngoan ư? Không sao, y sẽ luôn ở bên, ép nàng từng chút một, thấy nàng rơi lệ cũng chẳng bận tâm, cho đến khi nàng mệt mỏi, từ bỏ kháng cự, y mới mỉm cười, khen ngợi nàng đã ngoan ngoãn.

"Ta đã lấy danh nghĩa của nàng mà gửi thư cho Nhan gia chủ và Nhan phu nhân. Trong khoảng thời gian này, chúng ta sẽ cùng đi thuyền du ngoạn một thời gian, đợi khi về sẽ làm lễ thành thân." Y như chìm vào giấc mộng của chính mình, dường như cảnh tượng ấy đã trở thành hiện thực.

Nhan Miểu sững sờ một lúc mới nhận ra ý trong lời y, đôi mắt trong trẻo thoáng vẻ bàng hoàng, hỏi lại: "Huynh định giam lỏng ta sao?"

Khóe môi nam nhân khẽ cong lên, ngón cái đặt lên cánh môi Nhan Miểu, vô tình vân vê làm nàng đau đến mức nhíu mày, lúc ấy y mới chịu dừng lại.

Thôi Hạo Ngôn cúi xuống, đối diện với nàng, ánh mắt đen tuyền tựa hồ sâu thẳm, dịu dàng nhìn nàng, từ tốn nói: "Nhan Miểu, ta chỉ là lo lắng nàng lại gặp nguy hiểm, đây là bảo vệ nàng, chứ không phải giam lỏng."

Nhan Miểu chưa từng thấy y như thế này, trông y cực kỳ không bình thường, ánh mắt nguy hiểm như hồ ly trắng đang ẩn mình trong rừng tuyết mênh mông, một mặt trông cao quý nhưng bên trong lại xảo quyệt.

Nàng chợt nhận ra mình chưa từng hiểu rõ Thôi Hạo Ngôn rốt cuộc là loại người gì.

Ôn hòa, phẩm hạnh chính trực, biết lễ nghĩa, dường như tất cả đều phù hợp với bề ngoài của y. Nhưng khi lớp vỏ ấy rơi xuống, có ai thực sự biết con người thật của y?

"Ta và nàng tâm ý tương thông, trời đất đều biết." Y nắm chặt vai Nhan Miểu, buộc nàng nhìn thẳng vào mình, gằn từng chữ với nàng như muốn tẩy não: "Chúng ta sinh ra là để làm phu thê."

Nhan Miểu cảm thấy y điên rồi, nước mắt dâng đầy khóe mắt, khẽ khàng phản kháng: "Nếu ta không muốn gả cho huynh thì sao?"

Thôi Hạo Ngôn như không nghe thấy, mạnh mẽ ôm nàng vào lòng, ghì chặt đến mức nàng không thể giãy thoát.

"Nàng không nghe lời quá rồi." Y thì thầm bên tai nàng, ánh mắt u tối: "Nếu vậy, ta chỉ còn cách giam cầm nàng, đời đời kiếp kiếp ở bên ta, dù là lên trời hay xuống địa ngục, đều phải làm phu thê."

Nhan Miểu không kìm được mà run lẩy bẩy, đôi cánh tay ẩn sau lớp áo nổi lên lớp da gà vì sợ hãi.

Một lúc lâu sau, Thôi Hạo Ngôn buông nàng ra: "Ta dẫn nàng đi xem thứ này, chắc chắn nàng sẽ thích."

Ánh trăng như tấm lụa rải lên mặt hồ, gió nhẹ thoảng qua tạo nên những đợt sóng lăn tăn như những tia sáng li ti lóe lên trên mặt nước.

Bốn bề tĩnh lặng như tờ, yên ắng đến kỳ lạ, chẳng nghe thấy cả tiếng côn trùng kêu trên đường đi.

Đến khi Nhan Miểu bị Thôi Hạo Ngôn dẫn vào trong núi giả, nàng mới phát hiện ra nơi này có một mật đạo bí mật.

Mật đạo từ từ mở ra, một luồng khí lạnh ẩm ướt xộc tới, phảng phất thêm mùi tanh nồng của máu.

Hai bên là vách đá bị đào khoét, cứ một đoạn ngắn lại có một ngọn đuốc chiếu sáng con đường kéo dài hun hút vào sâu bên trong.

Càng đi vào sâu, mùi máu càng nồng nặc, Nhan Miểu không thoải mái, đành che mũi lại, không muốn tiếp tục tiến bước.

Thế nhưng Thôi Hạo Ngôn đã quyết bắt nàng phải đi theo, tay y siết chặt cổ tay nàng, không cho phép nàng thoát ra.

Cuối cùng, ở một góc quanh, vài gian lao ngục sắt hiện ra, gian gần nàng nhất là một người toàn thân bê bết máu, vô cùng chật vật.

Khi bước lại gần, Nhan Miểu vẫn chưa nhận ra người đó là ai, chỉ thấy rằng nơi này thật tăm tối, ghê rợn.

Nàng chưa từng nghĩ rằng Thôi Hạo Ngôn ngoài mặt quân tử hào phóng lại có thể bí mật dựng lên chốn địa lao như vậy.

Càng đi vào sâu, Nhan Miểu càng cảm thấy khó chịu, cho đến khi nàng thấy Mộ Dung Hành bị trói trên giá chữ thập.

Toàn thân hắn ướt sũng, diện mạo đường hoàng lạnh lùng trước đây đã bị hủy hoại, lớp da thịt rách nát bám vào vải áo rách rưới, từ xa nhìn tưởng như bị dội nước nhưng thực ra lại là máu của chính hắn, dòng máu đặc sệt thấm đẫm lớp y phục bên ngoài.

Hắn bị thương rất nặng, hiện giờ đang bất tỉnh, ngay cả tiếng va chạm của xiềng xích mở khóa và tiếng cánh cửa cũng không khiến hắn tỉnh dậy.

Thôi Hạo Ngôn ra lệnh cho người dội nước lạnh để làm hắn tỉnh lại.

Thùng nước chứa những mảnh băng nhỏ, được người hầu nâng cao lên rồi dội thẳng xuống.

Những mảnh băng lạnh như những lưỡi dao đâm từ đỉnh đầu xuống tận cuối cùng của cơ thể, cái lạnh như con rắn băng trơn trượt, luồn lách qua da thịt, không gặp bất kỳ cản trở nào, xuyên qua cổ họng, đâm thẳng xuống lục phủ ngũ tạng, hòa lẫn cùng dòng máu mới ngừng chảy, cuối cùng nước lạnh trong suốt ban đầu biến mất, chỉ còn lại thứ nước hòa máu đỏ ngầu.

Nhan Miểu không đành lòng nhìn cảnh tượng tàn nhẫn này, thậm chí còn nghiêng đầu nhắm mắt lại, nhưng Thôi Hạo Ngôn thì vô cùng phấn khích, y ôm lấy vai nàng, ép nàng nhìn người đang ở trước mặt, nói với nàng rằng: "Hắn từng làm tổn thương nàng rất nhiều, hôm nay chính là cơ hội tốt nhất để đòi lại."

Nhan Miểu chưa từng thấy Mộ Dung Hành thảm bại thế này, dù rằng nàng thật sự hận hắn, nhưng cũng chưa từng nghĩ muốn hắn trả giá theo cách này.

"Ta... ta sợ." Giọng nói hoảng loạn của nàng vọng đến từ xa, Mộ Dung Hành ngỡ mình đang nằm mơ, hắn cố trấn tĩnh, ngước nhìn nàng.

Ánh mắt hoảng loạn của Nhan Miểu chạm vào hắn, đáy mắt nàng lộ rõ vẻ thương xót không thể che giấu.

Đáng giá rồi, nếu nàng còn có thể thương xót hắn, thì những thương tích này cũng đáng.

Chỉ là bàn tay Thôi Hạo Ngôn đang đặt trên eo Nhan Miểu làm ánh nhìn của Mộ Dung Hành càng thêm đau nhói.

"Miểu Miểu…" Giọng hắn khản đặc, yếu ớt, toàn thân đã mất hết sức lực.

Mắt Thôi Hạo Ngôn bỗng sắc lạnh, y cầm lấy một thanh kiếm để sẵn trên giá, kéo tay Nhan Miểu, ép nàng cầm lấy.

Bàn tay nàng nhỏ nhắn, lại không đủ sức, không thể nâng nổi thanh kiếm nặng nề kia.

Nhan Miểu chật vật, nàng cũng không muốn phối hợp, Thôi Hạo Ngôn rất có thể sẽ mượn tay nàng để giết Mộ Dung Hành.

Không thể như vậy được, không thể xem mạng người như cỏ rác.

"Không, không được." Toàn thân nàng run rẩy kháng cự.

Thôi Hạo Ngôn giữ nàng trong vòng tay, tư thế mờ ám, nửa ôm lấy nàng, những ngón tay y siết chặt tay nàng từng chút một, ép nàng cầm chắc chuôi kiếm, rồi dùng sức đưa mũi kiếm chỉ thẳng vào ngực Mộ Dung Hành.

"Miểu Miểu." Thôi Hạo Ngôn thì thầm bên tai nàng: "Kẻ này gây hại cho nàng không ít, là kẻ bạc tình bạc nghĩa nhất trần đời. Giờ đây hắn đã thành tù nhân, dù có giết hắn cũng chẳng ai hay biết, hôm nay hãy để chúng ta giải hết mọi thù hận ngày trước."

Mũi kiếm run rẩy, đôi môi nàng khẽ mấp máy nhưng chẳng thốt nên lời.

Đôi mắt trong sáng giờ đã đẫm lệ, đôi hàng mi cong cũng ướt đẫm, đôi mắt tràn đầy thương cảm, vô lực nhìn Mộ Dung Hành.

Mộ Dung Hành bỗng chốc không còn sợ hãi, thậm chí chẳng để tâm đến sống chết nữa. Trước đây hắn vẫn nghĩ thành tựu nghiệp lớn là điều quan trọng nhất đời, nữ nhân chẳng qua chỉ là vật hy sinh để lôi kéo thế lực, bởi vậy khi Nhan Miểu mang theo hôn ước đến nhà, hắn lập tức quyết định đồng ý, bởi cưới ai thì cũng là cưới, thà cưới người không đe dọa đến mình còn hơn.

Hắn đã làm được điều đó, thực sự rất ít khi quan tâm đến chuyện của Nhan Miểu.

Nhưng giờ đây, hắn hối hận rồi, hắn muốn làm gì đó để bù đắp cho nàng, nhưng tình cảm dịu dàng của nàng tựa một giấc mộng hư ảo, đến khi tỉnh dậy, dường như cả linh hồn cũng đã tan biến.

Bình Luận (0)
Comment