"Ngươi có biết khi xưa Nhan Miểu đã yêu ta đến nhường nào không? Ta đoán ngươi hẳn hận lắm, vì nàng chưa từng ngó đến ngươi phải chăng?"
Thôi Hạo Ngôn nắm chặt roi, mạch máu nổi lên nơi mu bàn tay. Lúc nãy, Miểu Miểu đã nói muốn giải trừ hôn ước với y.
"Ngươi tưởng ta sẽ để tâm sao?" Thôi Hạo Ngôn tỏ vẻ thờ ơ, đôi mắt thanh khiết khẽ liếc nhìn hắn, "Ta cưới Nhan Miểu, dĩ nhiên không chỉ vì nàng. Thế lực Nhan gia cùng lợi ích mà họ mang lại là điều ta cần, còn ngươi—"
"Chỉ là một kẻ nàng vô tình tìm đến để giải khuây mà thôi, thật sự nghĩ rằng có thể tình xưa nối lại ư?" Nói đến đây, Thôi Hạo Ngôn không khỏi bật cười, lòng y khoan khoái hơn chút ít. Y muốn đạp kẻ này dưới chân, bắt hắn phải chứng kiến cảnh mình và Miểu Miểu thành hôn, để hắn biết rằng bọn họ hạnh phúc nhường nào.
Y tuyệt không cho phép bất cứ điều gì gây rối loạn!
Thôi Hạo Ngôn bỗng dưng không muốn giết hắn nữa. Chỉ là một món đồ chơi thấp kém, không đáng để bận tâm.
Mà đường đường là một vương gia lại bị coi là trò tiêu khiển hạ đẳng. Mộ Dung Hành chưa từng chịu nhục đến thế, lập tức ánh mắt sắc bén như đao, toát ra ý lạnh giết người.
Hai người đối đáp không ai nhường ai, dù lúc này Mộ Dung Hành có vẻ khốn khổ, song khí thế ngạo mạn vẫn không suy giảm chút nào.
Thôi Hạo Ngôn khoác lên mình lớp vỏ quân tử thanh tao, che đậy bản tính đê tiện và b*nh h**n; còn Mộ Dung Hành cố ý tạo ra cảm giác khó gần, giấu đi sự bạo ngược cùng phản nghịch trong lòng.
Bản chất mà nói, bọn họ đều là những kẻ giỏi ngụy trang vì mục đích của bản thân.
Không rõ đã bao lâu trôi qua thì Thôi Hạo Ngôn mới rời đi, mang theo mùi máu tanh nồng nặc. Trước khi đi, y đặc biệt dặn dò dùng loại dược liệu tốt nhất trị thương cho Mộ Dung Hành. Nếu vết thương có dấu hiệu lành lại thì lại thêm mười roi nữa, cho đến khi da thịt bị đánh nát mới thôi.
Ở bên kia, Nhan Tử Khê lấy cớ là bị kinh sợ nên được Thôi Hạo Ngôn sắp người hộ tống về Nhan phủ. Đây nào phải là hộ tống, rõ ràng là muốn che giấu tội lỗi của Nhan Miểu.
Không biết người của Thôi Hạo Ngôn đã nói gì với Nhan phu nhân, nhưng bà chẳng còn lo lắng cho sự an nguy của con gái mình nữa.
Nhan Tử Khê càng nghĩ càng tức giận. Việc lớn như thế, nhất là khi có liên quan đến sự thanh sạch của một nữ tử, thật là nỗi nhục khó đỡ. Vậy mà Thôi Nhị công tử lại chẳng chút động tĩnh, chẳng lẽ không nên phát nộ rồi đến tận nơi để hủy bỏ hôn ước sao?
Hay là giữa Nhan Miểu và vị Mục công tử kia chẳng có chuyện gì xảy ra, nhưng người báo lại nói rõ, hai người đã ở chung một phòng, hơn nữa hương mê cũng được dùng liều lượng không nhỏ.
Đáng lẽ mọi việc tuyệt đối không có sai sót chứ.
Giá như lúc đó nàng không bỏ đi, nên làm to chuyện thêm, để mọi người đều chứng kiến.
"Người đâu!" Nhan Tử Khê vỗ bàn, quyết định ra tay trước.
Khi đám người do Nhan Tử Khê phái đi lan truyền tin đồn về việc Nhan Miểu thất tiết, thám tử của Thôi Hạo Ngôn nhanh chóng bắt giữ bọn họ.
Tin tức truyền đến tư gia lúc y đang rạch cổ tay để nuôi dưỡng đôi cổ trùng.
Cổ trùng đã được dưỡng tốt, chỉ đợi thời điểm thích hợp đặt vào thân thể là có thể đạt thành.
"Nữ tử cố ý làm đổ trà lên Nhan Đại tiểu thư cũng bị bắt rồi, chỉ là khi người của ta tới, còn có một nhóm người khác muốn lấy mạng nàng ta. Sau khi tra khảo nghiêm ngặt, nàng ta chỉ khai là nhận lệnh từ người đang bị giam trong ngục tối, vô cùng cứng miệng." Tùy tùng cúi đầu bẩm báo, dứt lời liền im hơi lặng tiếng, không dám thở mạnh.
Dải băng trắng như ngọc trên cổ tay tái nhợt của y quấn chặt từng vòng, che lấp vết máu đã thấm ra.
Thôi Hạo Ngôn tuy không hiểu rõ Mộ Dung Hành nhưng kẻ sinh ra nơi hoàng tộc ít nhiều cũng có chút kiêu ngạo. Hắn sẽ không hạ mình dùng những thủ đoạn đê hèn này, nhất là đối với nữ nhân hắn khao khát chiếm hữu.
Thân ảnh của Khoáng tựa quỷ đột nhiên hiện ra, cúi mình hành lễ, lời lẽ ngắn gọn: "Người đã bắt được rồi, là Nhan tam tiểu thư đứng sau giật dây."
Đôi mắt dài và sắc của Thôi Hạo Ngôn thoáng chớp đầy nguy hiểm, Nhan Tử Khê.
Nhan Tử Khê tự cho mình làm việc hoàn mỹ, nhưng nếu muốn người khác không biết, trừ phi đừng làm. Hơn nữa nàng ta quá nóng lòng nên đã để lộ sơ hở.
Khi Thôi Hạo Ngôn xuất hiện trước mặt Nhan Tử Khê thì cả người nàng ta đã mê man.
“Thôi Nhị công tử.” Nàng ta khẽ gọi.
Thôi Hạo Ngôn nhìn nàng ta từ đầu đến chân rồi ngồi xuống ghế đá bên cạnh bàn tròn ở hậu hoa viên của sơn trang.
Trăng đã lên cao, cảnh vật im lìm, Thôi Hạo Ngôn dùng chút thủ đoạn đặc biệt để vào đây mà không kinh động đến ai.
Y cất tiếng lạnh lùng, trong lời nói đầy vẻ bất mãn: “Tam tiểu thư vì cớ gì lại hãm hại vị hôn thê của ta?”
Nhan Tử Khê tim đập như trống, mồ hôi lạnh bất giác rịn ra sau lưng, gió lạnh thoáng qua khiến nàng ta khẽ run.
Nàng ta cố tỏ vẻ bình tĩnh, coi đó là lời thăm dò, giọng đáp dịu dàng: “Nhị công tử có ý gì, đường tỷ và ta cùng thuộc một tộc, sao ta phải hãm hại nàng ấy?”
Những ngón tay như ngọc của nam tử gõ nhịp nhàng lên mặt bàn làm từ bạch ngọc, cất lên một tiếng cười khẽ.
Tiếng cười ấy vừa nhẹ vừa nặng, nhẹ tựa gió xuân khiến tâm trí ai nghe cũng buông lỏng, nhưng lại tựa như đá lớn trên đỉnh núi, lơ lửng khiến người nghe run sợ trong lòng.
Nam tử mím môi thành một đường thẳng, lâu sau mới cất tiếng: “Nghe nói tam tiểu thư luôn mong muốn bước vào cửa nhà họ Thôi, chi bằng ta vì tiểu thư mà sắp đặt một mối hôn sự vừa ý.”
Nhan Tử Khê tròn mắt ngạc nhiên, ý của y là gì? Đến lúc này, trong lòng nàng ta vẫn còn giữ một chút hi vọng.
Thôi Nhị công tử văn nhã ôn nhuận, chưa bao giờ nổi nóng trước mặt người ngoài, Thôi gia lại cực kỳ nghiêm quy, nghĩ rằng hôn sự giữa Nhan Miểu và y chắc chắn không thành, chẳng lẽ hôm nay y đến là vì nàng ta.
Chỉ nghĩ đến việc Thôi Hạo Ngôn sẽ từ hôn với Nhan Miểu rồi quay sang cầu hôn mình, trong lòng Nhan Tử Khê bỗng dâng lên một niềm vui khác lạ.
Nhan Tử Khê mạnh dạn bước đến bên cạnh y, dừng lại ở một khoảng cách chừng một bước.
Mùi Tô Hợp Hương thoang thoảng từ người nàng ta khẽ phảng phất nơi chóp mũi, Thôi Hạo Ngôn khẽ nghiêng người né tránh.
Nhan Tử Khê không nhận ra động tác tinh tế của y, nàng ta liền khẽ giãi bày hết tấm chân tình, “Tử Khê đã ngưỡng mộ công tử bấy lâu nay, luôn muốn ở bên công tử.” Nói đến đây, gò má nàng ta đỏ bừng.
“Công tử có lẽ không hay biết, nhưng Tử Khê thật tâm thật ý yêu mến công tử, ngay cả khi đường tỷ chưa trở về, trong tộc cũng đã có ý cho ta thay thế đường tỷ để gả qua đó. Nếu công tử muốn, ta nguyện mãi mãi ở bên công tử.”
“Ngươi nói ngươi yêu ta?” Thôi Hạo Ngôn khẽ hỏi, ánh mắt lộ vẻ châm biếm.
Nàng ta ngượng ngùng gật đầu.
Bỗng nhiên giọng y chuyển sang lạnh lẽo, sắc bén: “Vậy nên ngươi đã lập mưu với Miểu Miểu, định phá hoại thanh danh của nàng?”
“Ta… không phải như vậy!” Nhan Tử Khê theo phản xạ phủ nhận.
“Còn dám chối cãi!” Thôi Hạo Ngôn lấy từ trong tay áo ra vài phong thư đã bị đốt nửa chừng, ném mạnh vào mặt nàng ta. “Ngươi dám nói những chữ này không phải do ngươi viết, loại giấy tuyên tốt làm từ bạch ngọc thanh hoa này vốn chuyên cung cấp cho Nhan gia, mà Tam tiểu thư hay làm tranh, mỗi tháng đều lĩnh thêm một phần. Nay đã cuối tháng, ngoài ngươi ra, nơi khác chắc chắn không còn loại giấy tuyên này.”
Các đại gia tộc vốn có quy định nghiêm ngặt, mọi chi phí ăn mặc, vật dụng hàng tháng đều có ghi chép lại, ngay cả giấy tuyên, chỉ cần lật sổ kiểm tra chắc chắn sẽ phát hiện sự khác thường.
Lúc đó, Nhan Tử Khê chỉ lo liệu sao cho mọi việc chu toàn nên đã quên mất chuyện này.
Nàng ta đau đớn nhìn nam tử trước mặt, hóa ra y đến đây để đòi tội.
Lời nói của y thật mạch lạc khiến nàng ta không thể phản bác.
“Ta làm đấy thì sao?” Nhan Tử Khê cười lạnh một tiếng, tự thú bộc bạch tâm tư, tuôn hết những lời chôn giấu bao năm qua, “Khi Nhan Miểu chưa trở về, mỗi lần ngươi đến Nhan gia không phải ta đều ở bên ngươi sao, trước đây ngươi đối với ta cũng là lời lẽ dịu dàng, chăm sóc ân cần. Nhưng khi ả trở về, ngươi chẳng còn thấy ta nữa. Là ả cản đường ta, ta động tay động chân với ả thì có gì sai?”
Nam tử tỏa ra sát khí lạnh lẽo, siết chặt tay quanh cổ Nhan Tử Khê.Thôi Hạo Ngôn lúc này thực sự tức giận, nếu không phải vì nàng ta chen ngang, Miểu Miểu đã chẳng bị người ta khi dễ, thậm chí còn nói muốn từ hôn với y.
“Ngươi có tư cách gì so sánh với nàng?”
Sự siết chặt quanh cổ nàng ta càng lúc càng nặng, Nhan Tử Khê lần đầu trong đời nếm trải cảm giác nghẹt thở, nàng ta sợ hãi cố gỡ những ngón tay đang ghì chặt nơi cổ họng mong tìm lại hơi thở của mình.
Khi cận kề tử vong, điều nàng ta nghĩ đến đầu tiên chính là mạng sống. Nàng ta không muốn chết.
Thôi Hạo Ngôn như không cảm nhận được sự giãy giụa của nàng ta, ngón tay càng lúc càng siết chặt, đến khi nàng ta kiệt sức, y mới nới lỏng.
Nhan Tử Khê hoảng sợ đến mềm nhũn, không ngờ bậc quân tử ôn hòa nhã nhặn lại có thể bộc lộ bộ mặt đáng sợ đến thế, nàng ta dùng hết sức lê người ra xa y, cố tránh xa nam tử này.
Suy cho cùng, Nhan Tử Khê yêu nhất vẫn là bản thân mình, điều nàng ta quý nhất cũng là bản thân. Nếu không phải hôm nay Thôi Hạo Ngôn để lộ chân diện, nàng ta đã chẳng hoảng sợ đến vậy.
Thôi Hạo Ngôn từng bước tiến đến hướng nàng ta đang bò trốn, ánh mắt khinh bỉ, tuyên bố số phận của nàng ta: “Trong Thôi gia còn có nam tử xứng với Tam tiểu thư, ta thấy Thôi An Quân cũng không tệ, thật là đôi lứa xứng đôi.”
Nhan Tử Khê nghe y nói, hình dung ngay ra một kẻ mập mạp ngớ ngẩn trong đầu.
Xứng đôi chỗ nào chứ, y thật sự muốn nàng ta cưới một kẻ ngốc, lại là con dòng thứ bao năm chưa vợ.
Nghe đồn kẻ ngốc đó sức mạnh phi thường, lại rất hung hãn, không ai kìm chế được nên bị giam cầm lâu năm trong nhà, dù vậy vẫn thường xuyên có tin kẻ ngốc đó đánh chết người.
Nhan Tử Khê chỉ nghĩ đến đã run rẩy, vội lắc đầu, không, nàng ta không thể nào lấy loại người như thế.
Thôi Hạo Ngôn nhìn ra nàng ta không muốn, nhưng đây đã là ân huệ lớn nhất dành cho nàng ta. Nếu vậy, cũng không cần khách sáo nữa, “Cưới y hoặc chết, ngươi tự chọn đi.”
Nhan Tử Khê không nghi ngờ gì về khả năng của Thôi Hạo Ngôn. Điều y muốn chưa bao giờ là không đạt được. Hành động hôm nay của y là muốn nàng ta sống không bằng chết.
“Nhị công tử, ta một lòng một dạ vì ngươi, ta có gì thua kém tiện nhân Nhan Miểu, vì sao ngươi luôn bảo vệ nàng ta? Ta chỉ làm sai một việc nhỏ thôi mà ngươi đã muốn dồn ta vào đường cùng, có phải là quá thiên vị không?!”