Thôi Hạo Ngôn chẳng để ý đến lời ngăn cản, cứ thế bước vào trong.
Trong căn phòng rộng thoáng phảng phất hương thơm ngọt ngào, quyện với hương thanh khiết của bách hợp.
Y chưa kịp đi bao xa đã thấy trên sàn có một món đồ tròn trịa quen thuộc – chính là miếng mặc ngọc mà y đã mang bên mình suốt bao năm qua.
Bàn tay không tự chủ mà nắm lại, tiếng khớp xương kêu "rắc" rợn người, gân xanh nổi trên mu bàn tay, biểu hiện cơn giận bị kìm nén của nam nhân.
Y từ từ cúi xuống nhặt lấy miếng ngọc bội, đè nén nhịp tim đang đập như trống trận, tiến lại gần giường. Y vén màn xanh lên, thấy rõ nữ tử đang nằm trên giường.
Khoảnh khắc ấy, y hận chỉ muốn giết nàng.
Vì cớ gì chứ, vì sao lại là nàng?!
Vì sao nàng cũng như những kẻ y ghét cay ghét đắng, cuối cùng cũng sẽ phản bội y?
Hốc mắt Thôi Hạo Ngôn đỏ ngầu, đôi mắt dài hẹp như hồ băng phát ra ý độc ác. Y có thể bỏ qua quá khứ của Nhan Miểu, thậm chí giả vờ như chưa từng xảy ra điều gì, chỉ cần nàng không nói, chỉ cần nàng còn muốn lừa dối y thì y sẵn lòng tin tưởng.
Nhưng nay sự việc đã phơi bày tr*n tr** trước mắt, sao y có thể không nổi giận?
Lệ nóng rơi xuống, ngón tay lành lạnh của nam nhân lướt qua gò má Nhan Miểu, chậm rãi kéo áo nàng xuống một chút, y thấy ngay vết đỏ chướng mắt.
Nữ tử đang say giấc kia trong cực kỳ nhu thuận, như thể dù làm gì nàng cũng sẽ không phản kháng.
Cổ nàng yếu đuối, tưởng chừng chỉ một bàn tay là có thể dễ dàng bóp nghẹt.
Bàn tay đang đặt lên cổ không ngừng siết lại mạnh hơn, cố xóa đi vết tích đáng ghét kia bằng lực mạnh mẽ hơn.
Có lẽ cả đời này, những gì y mong muốn đều sẽ không đạt được, từ sự thương yêu, kính trọng đến chân tình, tất cả đều được xây đắp từ sự vứt bỏ của người khác.
Thôi Hạo Ngôn đột nhiên cảm thấy cuộc đời mình quá đỗi thất bại, tự ép bản thân sống trong cái bóng của huynh trưởng, chẳng bao giờ được ai công nhận.
Khi còn nhỏ, y hâm mộ huynh trưởng luôn có Nhan Miểu theo sát, được nàng cẩn trọng lấy lòng. Nhưng đến lượt Thôi Hạo Ngôn, dù nỗ lực đến mấy, thay đổi ra sao, cũng chẳng có ai thừa nhận.
Cuối cùng, y dùng cách cực đoan thay thế vị trí huynh trưởng trong Thôi thị, vượt ngàn chông gai trở thành người kế thừa tộc trưởng, cuối cùng cũng đợi được ngày nữ tử mà y đặt trong lòng nhiều năm trong tim quay trở lại. Rõ ràng mọi thứ sắp tốt đẹp, hạnh phúc dường như sắp chạm tay.
Là hắn, là kẻ ngoài kia, nếu không có hắn xen vào, làm sao xảy ra biến cố hôm nay.
Nhan Miểu là thê tử chưa cưới của y, kẻ nào dám xúc phạm nàng đều đáng chết!
Thôi Hạo Ngôn quay người bước ra ngoài, Mộ Dung Hành đứng bên ngoài bị đám cận vệ vây kín, nhưng hắn không hề có chút sợ hãi, ngược lại, trên mặt hắn lúc này đầy vẻ khiêu khích.
Thôi Hạo Ngôn lạnh lùng ra lệnh cho thuộc hạ mang áo choàng đến, dặn dò mọi người giữ kín chuyện này. Sau khi mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, y bước chậm rãi đến trước Mộ Dung Hành.
"Nàng đã là thê tử của ta, suốt đời này cũng chỉ là của ta." Chân mày hắn nhướng lên, dù bị áp chế cũng không mất đi khí thế.
Thái dương Thôi Hạo Ngôn nổi lên gân xanh, y rút thanh đoản đao từ tay tùy tùng, đâm một nhát vào ngực trái Mộ Dung Hành, máu tươi lập tức trào ra, tấm áo choàng xanh nhạt tức thì bị nhuộm đỏ thành một mảng đen sẫm.
Cơn đau xé toạc thần kinh khiến mắt Mộ Dung Hành giật mạnh, nhưng Thôi Hạo Ngôn là kẻ tinh thông dùng hình phạt ngầm, cố tình vặn chặt lưỡi dao xoay một vòng, như muốn xé nát thịt hắn.
"Ngươi tưởng chỉ vài câu có thể dụ nàng đi sao? Nàng là người của ta, cả kiếp này lẫn kiếp sau. Một kẻ từng làm tổn thương nàng, có tư cách gì xuất hiện trước mặt nàng nữa? Ta sẽ thay nàng trừ khử ngươi." Thôi Hạo Ngôn nghiêng người, lời lẽ lạnh lùng cực độ, nhưng ánh mắt đầy sát ý đã phơi bày tâm tình chân thực.
Tùy tùng mang áo choàng trình lên, Thôi Hạo Ngôn một lần nữa trở lại giường, cẩn thận đỡ Nhan Miểu dậy, dù lòng đau như cắt, y vẫn bọc kín lấy nàng, mũ trùm che đi dung nhan, bế nàng ra ngoài.
Vạt áo phất qua lư hương vô tình làm nó nghiêng đổ, phát ra một tiếng "bộp" trầm đục, tro nhang cháy dở bay thành làn khói mỏng, phả lên hương thơm ngọt lịm.
Thôi Hạo Ngôn chau mày, nhìn người con gái ngủ say trong lòng, y biết chắc chắn Nhan Miểu là bị kẻ gian hãm hại, không phải do nàng tự nguyện.
Y ôm nàng thật chặt, khi đi ngang qua Mộ Dung Hành, hắn vùng vẫy muốn giành người về, nhưng bị đám tùy tùng ghì chặt. Dù dao đã kề cổ, thân mang trọng thương, hắn vẫn mặt không đổi sắc muốn đoạt nàng lại.
Thôi Hạo Ngôn liếc y đầy khinh miệt, nhả từng chữ: "Giết hắn cho ta."
A Thuận bên cạnh hét lớn: "Ngươi dám!" Nhưng đám thuộc hạ bên cạnh y lại đánh mạnh vào đầu gối, ép y quỳ xuống, mặc y giãy giụa cũng không thể gượng dậy.
Tiếng la hét ấy đã khiến không ít thực khách trong tửu lâu hiếu kỳ quay lại.
Thôi Hạo Ngôn chỉ cười lạnh, thản nhiên phô bày quyền thế của mình: "Ta có gì mà không dám? Chốn này là Bình Khê, ta chỉ xử trí một tên nô tài toan tính bắt cóc tiểu thư nhà chủ nhân."
Quả nhiên, lời vừa dứt, đám thực khách hiếu kỳ liền rụt lại.
Đây là công tử dòng dõi chính tông của Thôi gia, danh gia vọng tộc bậc nhất Bình Khê. Việc y bắt một tên nô tài bỏ trốn nào ai dám can thiệp.
Kết cục, Mộ Dung Hành bị coi như một tên nô tài bỏ trốn, giải về tư phủ của Thôi Hạo Ngôn.
Tư phủ này dựa núi tựa nước, cảnh sắc thanh nhã, u tịch, là nơi mà Thôi Hạo Ngôn lui tới thường xuyên nhất, cũng là chốn duy nhất thuộc về y hoàn toàn.
Chốn này không có âm mưu toan tính, không có kẻ theo dõi, nơi mà y có thể tự do làm điều mình muốn, thậm chí giết người cũng chẳng chút đắn đo.
Trong phủ, hai nha hoàn câm có dung mạo bình thường đang cúi đầu cung kính, vừa trông thấy chủ nhân về đã lập tức phủ phục, sợ hãi cúi đầu.
Quả thật, Thôi Hạo Ngôn thích sự yên tĩnh, nhưng đời lại có lắm thứ ồn ào, nhất là con người. Vì thế, y đã cho các nha hoàn uống thuốc câm để giữ thêm phần tĩnh lặng.
"Tắm rửa cho nàng, nhớ phải yên lặng." Thôi Hạo Ngôn nhẹ nhàng đặt Nhan Miểu lên sập trong phòng, đôi tay lạnh lẽo v**t v* trên gò má nàng.
Hai nha hoàn câm vội vã lui đi, chuẩn bị nước nóng cùng vật dụng cho việc tắm rửa.
Y chợt nghĩ, nếu Miểu Miểu mãi mãi yên lặng như vậy thì tốt biết bao, sẽ không chạy lung tung, không trúng mưu kế của kẻ khác, chẳng làm y phải hao tâm tổn trí.
Cứ để Nhan Đại tiểu thư mãi ngủ say thế này, cũng là một cách để giữ nàng bên mình.
Y lấy từ trong tay áo một hộp nhỏ, bên trong là hai con trùng đen bụng đỏ đang bò, chân nhỏ giãy giụa nhưng chẳng hề tách rời khỏi nhau.
Y với Nhan Miểu vốn nên như cặp song sinh trùng này, sinh tử chẳng rời. Y không cầu gì nhiều, chỉ mong nàng luôn nhìn thấy y trong mắt, chỉ cần Nhan Miểu không rời xa, y có thể hiến dâng tất cả cho nàng, kể cả mạng sống.
Thế nhưng, hiện thực hết lần này đến lần khác đánh tan ảo mộng, chế nhạo y chỉ là kẻ không biết tự lượng sức và cầu mà chẳng được.
Nhan Miểu dường như đã mơ một giấc mộng dài, trong mộng mỏi mệt rã rời, khắp nơi đều là tuyết trắng. Nàng đứng dưới tán cây phủ tuyết cao ngất, loay hoay tìm đường về nhà, mãi cho đến khi nàng vô tình ngẩng đầu lên, một mảng tuyết trắng rơi xuống, phủ lên mặt nàng.
Nhưng kỳ lạ thay, tuyết ấy lại nóng bỏng, ấm áp, khiến nàng thấy yên lòng.
Nhan Miểu mở mắt ra, thấy gương mặt không tiếng động rơi lệ của Thôi Hạo Ngôn. Nam nhân có dung mạo tuấn tú, nhưng lúc này hàng mi dài lại vương đầy lệ, đôi mắt đỏ ngầu, khuôn mặt trắng nõn đẫm nét đau thương cùng tuyệt vọng.
Thấy cảnh ấy, Nhan Miểu nhanh chóng nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra.
Dù bị kẻ khác tính kế, lòng nàng vẫn đầy tức giận, nhưng Thôi Hạo Ngôn đối với nàng một mực chân thành, nàng không thể nhẫn tâm phụ lòng y.
"Thôi Hạo Ngôn." Nàng khẽ gọi.
Nam nhân ngẩng đầu nhìn nàng, trong ánh mắt là nồng đậm bi thương.
Nhan Miểu cũng chẳng rõ tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này, chỉ biết rằng nàng không thể nào gả cho y nữa. Có thể tưởng tượng được những lời đồn thổi bên ngoài sẽ khắc nghiệt nhường nào.
"Chúng ta giải trừ hôn ước đi."
Thôi Hạo Ngôn dường như nghe phải một trò cười lạnh lẽo, y cười nhạt, lòng không tài nào chấp nhận.
Ý của phụ mẫu, lời của mai mối.
Chỉ tám chữ ngắn ngủi ấy mà y phải dành hàng mấy mươi năm để giành lấy hôn sự sắp hết hiệu lực đã từng thuộc về huynh trưởng.
Nhưng nàng lại nói muốn giải trừ hôn ước.
Đè nén những đợt sóng dữ dội trong lòng, Thôi Hạo Ngôn bỗng thấy mọi gian khó trước đây chẳng bằng một câu nhẹ nhàng của Nhan Miểu mà đâm thấu tâm can.
"Miểu Miểu, có phải ta làm gì khiến nàng không hài lòng, nên mới nói ra những lời giận dỗi này chăng?" Bàn tay nóng ấm của y nắm lấy vai nàng, ép nàng nhìn thẳng vào mình.
Không, Nhan Miểu tự nhủ, người làm sai chính là nàng, không phải y.
Nhan Miểu khẽ lắc đầu, "Hôm nay mọi chuyện quá đỗi bất ngờ, thật sự là đã phụ lòng huynh, điều này quá không công bằng với huynh."
"Ta không quan tâm!" Y siết chặt nàng trong vòng tay, giọng khàn khàn nói: "Ta chỉ yêu mình nàng, chỉ cần nàng không rời ta, ta sẽ mãi không từ bỏ nàng, đây không phải lỗi của nàng."
"Nhưng mà..."
Nha hoàn thấp giọng bước vào, cúi đầu thông báo nước tắm đã chuẩn bị xong.
"Được rồi, nàng hãy đi thanh tẩy một chút, ta còn có việc, lát nữa sẽ quay lại với nàng." Tay áo rời khỏi bàn tay nàng, Nhan Miểu nhìn bóng y khuất dần, trong lòng cảm thấy điều gì đó đã đổi thay.
Trong lao tối, Mộ Dung Hành đã bị cho uống tán nhuyễn gân, lúc này chính là khi thuốc phát tác, tứ chi vô lực.
Thôi Hạo Ngôn đứng trước mặt hắn, nhận lấy chiếc roi dài đầy gai, chiếc roi này ngâm trong nước ớt cả ngày đêm, mỗi khi đánh vào người không chỉ lột da lột thịt mà còn khiến nỗi đau tăng lên gấp ngàn lần, vết thương cũng vì thế mà khó lành.
Roi vừa khẽ rung, phát ra tiếng rít ghê rợn trong không khí, như tiếng reo đòi máu của một con ác thú.
Mũi roi phóng xuống, đánh mạnh vào ngực Mộ Dung Hành, nơi roi cuốn lấy đúng chỗ vết thương cũ, lôi ra một mảng da thịt đỏ lòm.
Mộ Dung Hành đau đớn, gân xanh nổi lên trên trán, mái tóc trước nay gọn gàng giờ rối tung dính mồ hôi, trông vô cùng thê thảm.
Nhưng hắn lại như một kẻ chiến thắng, ánh mắt đầy khinh thường nhìn Thôi Hạo Ngôn đang thi hình.