Vải gấm hoa mịn màng ôm lấy thân hình thướt tha, mặc dù đã buông lỏng cổ áo, nhưng Nhan Miểu vẫn cảm thấy nóng bức vô cùng.
Đằng sau tấm rèm là một cảnh đẹp mê hồn, ngập tràn hương sắc.
Toàn thân Nhan Miểu vô lực, mềm nhũn như một hồ nước mùa xuân, đôi mắt ngập nước, mông lung và quyến rũ, hàng mi cong dài đen nhánh, thấm chút mồ hôi nhỏ lăn tăn, hai má ửng đỏ một cách khác thường.
Tiếng th* d*c khe khẽ vang lên sau tấm rèm, Nhan Miểu chỉ cảm thấy miệng khô khốc, làn da nóng bỏng. Ttrong cơn sốt như thiêu đốt, nàng tựa như một chú cá sắp cạn kiệt, tha thiết cần được dịu mát.
Mùi hương nhẹ nhàng quấn quít, Mộ Dung Hành đã hít vào khá nhiều, ngay khi mũi dao vừa chạm tới màn che giường, hắn chợt tỉnh táo, có người đã giăng bẫy hắn!
Không thể, nhất định không được.
Chỉ có điều thứ mê dược này vô cùng lợi hại, trong không gian ngập tràn hương ngọt nồng, mỗi hơi thở hắn lại hít vào nhiều hơn.
Nam nhân gắng gượng xoay người, bàn tay siết lấy chuôi dao, lưỡi dao sắc bén rạch ngang lòng bàn tay, ngay lập tức để lại một vệt máu đỏ rực.
Cơn đau rát nóng bỏng và mùi máu tanh khiến Mộ Dung Hành tỉnh táo phần nào.
Nhưng chừng đó là chưa đủ, hắn nhất thiết phải rời khỏi đây ngay lập tức.
Chân vừa chạm đất, từ phía sau truyền đến tiếng r*n r* nhỏ, dịu dàng như tiếng chim oanh hót, mềm mại không thể kháng cự.
Tiếng này... quen thuộc đến kỳ lạ.
Lưng Mộ Dung Hành đột nhiên cứng đờ, như bị sét đánh ngang tai.
Không thể nào, nàng không thể ở đây.
Nhưng từng tiếng rên khe khẽ từ phía sau khiến hắn không thể không quay lại.
Hắn đã quá quen thuộc với âm thanh của nàng.
Vết máu trên lòng bàn tay đã ngưng tụ lại, nhanh chóng làm mất hiệu quả thanh tỉnh.
Tấm rèm che giường hé mở một góc, nữ tử nằm bên trong với đôi mắt ngấn nước, hai má đã ửng hồng tựa áng mây chiều cuối ngày, đẹp đến ngỡ ngàng.
"Nhan Miểu." Hắn khẽ gọi, nhưng dường như nàng không hay biết sự tồn tại của hắn, không đáp lại.
Đôi môi nàng cắn chặt, máu bắt đầu thấm ra chút ít, trông như thể nếu không ngăn lại, nàng sẽ cứ tiếp tục cắn mãi.
"Đừng cắn, sẽ làm nàng bị thương." Mộ Dung Hành kìm nén cơn nóng rực trong người, nắm lấy đôi má nàng, nhẹ nhàng nâng lên để nàng buông bỏ đôi môi đỏ mọng.
Da thịt nàng mềm mại, nóng bỏng tựa làn nước suối ấm, không gây thương tổn mà lại khiến người ta muốn đắm chìm.
Một góc phòng bày hoa bách hợp tươi mới, hương thơm nhè nhẹ, thoang thoảng dễ chịu, những nụ hoa màu phấn hồng e ấp sát bên nhau nở rộ, đẹp lạ lùng. Thế nhưng, không biết ai đã rắc thêm chút nước tinh khiết lên những cánh hoa.
Những giọt nước trong suốt, phản chiếu sắc hồng và trắng, lấp lánh tựa ngọc quý.
Thân hình Nhan Miểu bị mê dược làm cho mông lung, đôi mắt ướt đẫm, môi hồng khẽ hé, dung nhan quyến rũ.
Nhan Miểu nhận không ra người trước mặt, chỉ cảm thấy ngực căng thắt, khó chịu không yên, trong lúc vô thức nàng cựa mình, tay nàng vung trúng bên má Mộ Dung Hành, để lại vết đỏ nhạt trên gương mặt lạnh lùng.
Lực đạo cũng không nhẹ.
Cánh tay mềm mại của nàng run lên, vòng ngọc nơi eo nhẹ khẽ vang lên tiếng leng keng.
Miếng mặc ngọc biểu tượng của người thừa kế Thôi gia không biết đã lăn ra khỏi giường từ khi nào,chỉ để lại một âm thanh vang vọng.
Mặc ngọc càng lăn càng xa, cho đến dừng lại dưới rèm châu.
Mộ Dung Hành ấn nàng xuống, sắc mặt hiện lên chút phẫn nộ, tự hỏi tại sao hắn lại phải tức giận với một người trong trạng thái mê dược. Dẫu nàng có không hiểu gì, hắn vẫn không kiềm chế được mà nâng khuôn mặt nàng lên, giữ lấy má nàng, lạnh giọng hỏi: "Nàng có biết ta là ai không? Nhìn cho rõ!"
Nhan Miểu cảm thấy khó chịu và bực dọc, nhất là khi bàn tay kia làm nàng đau, đôi mắt lờ đờ trở nên tỉnh táo đôi chút, bị ép trả lời câu hỏi nghiêm khắc.
Nàng vô cùng quen thuộc từng nét chân mày, đuôi mắt của người trước mặt, là người mà nàng đã yêu sâu đậm trong suốt những năm dài, cũng là người đã làm nàng đau lòng nhất.
Nhan Miểu không vui, nghĩ rằng đang trong giấc mộng nên cắn mạnh một phát.
Mộ Dung Hành rên khẽ vì đau, nhưng hắn không đẩy nàng ra, chỉ ôm chặt lấy nàng, để nàng muốn làm gì thì làm. Cắn đi, cắn mạnh vào, sau này tỉnh lại nàng sẽ không thể trách hắn vì nàng là người ra tay trước.
Đôi môi ngọc ngà khẽ hé, chiếc lưỡi dịu dàng vương chút máu nhạt, chẳng thể so được với những giọt nước mắt rơi như ngọc trai của nàng.
Trong cơn mê, nàng thì thầm trách móc: "Ngươi còn biết đến tìm ta... tại sao lại tuyệt tình đến thế..."
"Xin lỗi, tất cả là lỗi của ta." Hắn nghiêm túc xin lỗi nhưng nàng dường như không nghe lọt tai chút nào.
Hơi thở nóng rực bao trùm, sắc xuân tỏa ra ngoài.
---
Sau khi tuần tra xong, Thôi Hạo Ngôn chuẩn bị lên xe ngựa trở về phủ.
Giữa dòng người, y thấy một gương mặt quen thuộc trông có vẻ vô cùng lo lắng, hối hả tìm kiếm khắp nơi.
Tùy tùng bên cạnh y là người nhớ dai, liền nhận ra ngay: "Công tử, đó chẳng phải là nha hoàn Niệm Hạ của Nhan đại tiểu thư sao, sao nàng lại ở đây?"
Với vẻ luống cuống, nét mặt bất an, nhìn thoáng qua là biết có chuyện chẳng lành.
"Ngươi đến mời nàng lại đây, hỏi xem có chuyện gì xảy ra."
Tùy tùng nhận lệnh đi gọi Niệm Hạ, nàng thấy Thôi Nhị công tử thì tựa như bắt được chút hy vọng, vội vàng nói: "Thôi Nhị công tử, tiểu thư nhà ta vốn là ở trong phòng thử áo, nhưng nô tỳ chỉ vừa ra xe ngựa lấy chút đồ, đã không thấy tiểu thư đâu nữa rồi, xin Nhị công tử giúp đỡ tìm tiểu thư."
Vừa nghe Nhan Miểu thất lạc, lòng Thôi Hạo Ngôn liền trầm xuống, lập tức sai người phong tỏa cả con phố, tự thân dẫn người đi tìm.
Nhan Miểu từng mất tích một lần, với y mà nói chính là một đả kích lớn lao, nay hai người đã gần đến ngày thành thân, sao y có thể để mất nàng lần nữa?
Phố này vừa rộng vừa dài, không biết giờ phút này nàng đang ở đâu.
Niệm Hạ theo Thôi Hạo Ngôn, kể lại mọi chuyện xảy ra trong ngày: "Tam tiểu thư bảo rằng Đại tiểu thư thay y phục không cho nàng theo cùng nên nàng chỉ đợi bên ngoài, nhưng đợi mãi không thấy người ra, khi đẩy cửa bước vào thì đã phát giác tiểu thư không còn ở đó nữa."
Nhan Tử Khê đã hạ lệnh cho tùy tùng tìm kiếm Nhan Miểu xung quanh, bản thân lại đang chất vấn tú nương.
"Tỷ tỷ của ta đang yên đang lành ở đây mà biến mất, ngươi còn dám chối cãi!"
Thợ thêu quỳ dưới đất run lẩy bẩy, nào dám nghĩ người tới đây hôm nay lại là hai vị tiểu thư nhà họ Nhan, lại càng không ngờ có người sẽ đột nhiên biến mất, chỉ nhỏ giọng thanh minh: "Nô gia thực sự không biết gì cả, vị tiểu thư ấy không cho ai hầu hạ, có lẽ thử xong áo lại không thấy người ngoài, tự ra ngoài cũng không phải không thể."
Thôi Hạo Ngôn vừa vào đã nghe được câu cuối này.
Nhan Tử Khê thấy y bước vào, vẻ mặt ngây thơ lo lắng, song trong lòng lại cười thầm, hôm nay nàng ta muốn xem cho hết trò vui này.
Nàng ta vội vàng bước tới gần Thôi Hạo Ngôn, lớn giọng khóc lóc: "Nhị công tử, biểu tỷ đột nhiên không thấy đâu, ta lo lắng tỷ ấy sẽ gặp chuyện bất trắc…"
Thôi Hạo Ngôn lòng dĩ nhiên cũng lo lắng, nhẫn nại hỏi: "Ngươi có biết Nhan Miểu khi ra ngoài thường sẽ đi những nơi nào không?"
Quả nhiên, chỉ vào lúc này Thôi Hạo Ngôn mới không cố tình xa cách nàng ta.
Nhan Tử Khê trầm ngâm nghĩ ngợi, rồi chậm rãi lắc đầu, vẻ mặt như hoa lê đẫm lệ: "Biểu tỷ rất ít khi ra ngoài."
Nàng ta đành phải miêu tả lại y phục của Nhan Miểu hôm nay để hạ nhân tới từng cửa tiệm tìm kiếm.
Hai canh giờ trôi qua, rốt cuộc cũng có người báo tin có người trông thấy nữ tử áo lam giống như lời họ nói gần Vân Phù tửu lâu.
Nghe được tin tức, mọi người đồng loạt hướng về Vân Phù tửu lâu.
Vào đến tửu lâu, lên tới tầng hai, thấy A Thuận đứng gác một bên, Thôi Hạo Ngôn lập tức cảm thấy có điều bất thường.
Y ra lệnh cho tùy tùng, mời Nhan Tử Khê về xe ngựa đợi.
Nhan Tử Khê thấy y không cho nàng ta lên cùng, môi nở một nụ cười lạnh nhạt, loại chuyện đội nón xanh trên đầu này, quả thật không nên để người khác biết quá nhiều.
Nhẹ tung vạt áo, bước chân Thôi Hạo Ngôn nhẹ nhàng lên nấc thang cuối cùng, A Thuận tay cầm kiếm đứng gác, ánh mắt đề phòng cao độ.
Cả hai bên đều không nhường nhịn.
A Thuận tuy không rõ vì sao vị công tử này lại tới đây, nhưng cũng biết gần đây ba phen bảy bận có người ám sát đều là do vị này đứng sau giật dây.
Tà áo phấp phới lướt qua, thanh âm nam tử trầm đục vang lên: "Cản hắn lại."
Chớp mắt A Thuận bị bốn năm tùy tùng vây quanh, đao kiếm chỉ vào nhau, tức khắc cảnh tượng trở thành giương cung bạt kiếm.
Lầu này có ba gian phòng, khi bước tới gian đầu tiên, Thôi Hạo Ngôn vô tình quay đầu lại, bắt gặp vẻ mặt bình thản của A Thuận. Khi bước tới gian thứ hai, y sai tùy tùng phía sau rút kiếm, thấy A Thuận chau mày.
Xem ra, chính là gian thứ ba.
Lúc này, tùy tùng đi tìm kiếm tới báo, khắp nơi trên dưới lầu đều đã kiểm tra, ngoài trừ tầng này Thôi Hạo Ngôn tự mình tra xét, không còn phát hiện gì thêm.
Một hồi chuông cảnh báo cực kỳ xấu đánh lên trong đầu y.
Song y không chịu tin, ra lệnh cho những người còn lại rút lui, chính y sẽ tự mình tra xét nơi này lần cuối.
Bên trong phòng, mê hương đã đốt hết, chỉ còn lại tàn tro lác đác rơi vào không trung, gió nhẹ cuốn qua, tất cả tiêu tan không thấy.
Mộ Dung Hành đã sớm tỉnh lại vì tiếng động ồn ào bên ngoài, nhìn gương mặt đang ngủ yên tĩnh của nữ tử bên cạnh, thấy bờ vai nàng để lộ vài vết hồng nhạt, lòng hắn thầm nhủ, nhất định phải mang nàng đi.
Nhan Miểu, từ đầu tới cuối, chỉ có thể là thê tử của hắn.
Sau khi chỉnh trang cho nàng, Mộ Dung Hành mới chậm rãi khoác thêm ngoại bào lên mình.
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ, Mộ Dung Hành cẩn thận đắp chăn cho nàng rồi mới từ tốn đi mở cửa.
Cánh cửa gỗ đỏ khắc hoa kêu lên tiếng ken két, Thôi Hạo Ngôn hoàn toàn không bất ngờ khi nhìn thấy Mộ Dung Hành.
Nam tử thân cao tám thước lúc này đang đứng trong phòng, mi mắt hờ hững, đuôi mắt đầy vẻ châm biếm, gương mặt lạnh lùng hiếm thấy nét bình thản, ngoại bào đen tuyền vốn nên khoác ngay ngắn, giờ đây chỉ vắt hờ trên vai, cả người toát ra dã tính và sức sống mạnh mẽ.
Đặc biệt, vết cắn đỏ nơi cổ hắn khiến người ta không khỏi suy đoán điều đã xảy ra bên trong.
"Thôi Nhị công tử hôm nay thật có hứng thú, lại rảnh rỗi đến kiếm chuyện với ta?"
"Nói tới hứng thú thì làm gì có ai có thể sánh với An Hoà Vương, giữa ban ngày ban mặt còn có thể tìm vui, ta đây quả thật không ngờ, phép tắc hoàng gia lại loạn như vậy."
Nghe hắn nói ra danh hiệu của mình, Mộ Dung Hành hơi ngạc nhiên, người này quả thực bản lĩnh không nhỏ, ngay cả việc này cũng tra ra được, đáng tiếc lại là kẻ chướng mắt, phiền phức giống như huynh trưởng của y.
Chỉ cần nghĩ đến người bên trong có thể là Nhan Miểu, lòng Thôi Hạo Ngôn liền quặn đau.
Y nhấc chân bước vào, nhưng bị cánh tay dài của Mộ Dung Hành ngăn lại, ánh mắt Mộ Dung Hành sắc bén: "Thôi Nhị công tử là có ý gì đây?"
Mộ Dung Hành không cho y vào, Thôi Hạo Ngôn cũng không tỏ vẻ vội vã, vẫy tay ra hiệu cho người phía sau vây kín quanh hắn.
Lúc này, không còn trở ngại, Thôi Hạo Ngôn rốt cuộc cũng có thể bước vào trong.
Chỉ là, nam tử phía sau nhẹ giọng nói: "Ngươi không sợ sẽ hối hận vì một bước chân này sao?"