Thế Tử Cố Chấp Điên Cuồng Theo Đuổi Vợ

Chương 49

Đêm xuống, tại lối vào hẻm Nhuận Vân, người ta phát hiện một số thi thể đẫm máu bị vứt bỏ.

Đây đã là lần thứ ba, có thể không tiếc giá nào phái tử sĩ tới tập kích, ngoài vị Nhị công tử Thôi gia kia, Mộ Dung Hành không tìm ra người thứ hai.

Trong sân, mùi hương thoang thoảng lan tỏa, xua đi mùi máu tanh nồng đậm.

Trong gian phòng, dáng vẻ Mộ Dung Hành uể oải, khoác hờ hững tấm áo bào rộng thùng thình, cổ áo hé lộ xương quai xanh mờ ảo. Lúc này, hắn cầm bình rượu trong tay, vừa rót vừa tự uống.

A Thuận vội vã trở về từ bên ngoài, trông thấy vệt máu dưới góc nhà đã bị nước lạnh rửa trôi, trong đầu lóe lên cảm giác kinh hoàng. Chủ tử của y nhất quyết không chịu rời đi nơi này, số lượng thích khách lại tăng thêm. Nếu cứ tiếp tục như vậy, một ngày nào đó cả hai chủ tớ bọn họ sẽ phải bỏ mạng tại đây thì A Thuận cũng sẽ không ngạc nhiên.

Trăng đã lên đến đỉnh trời, cảnh vật lặng lẽ và tĩnh mịch.

Trong tâm trí Mộ Dung Hành không ngừng hiện lên cảnh Nhan Miểu bỏ hắn mà đi hôm ấy. Nàng không cần hắn nữa, dứt khoát ôm lấy người khác.

Vị rượu cay nồng trôi qua cổ họng chẳng mang lại chút men say nào, chỉ như một vò dấm chua lâu năm, càng uống càng thêm chua xót.

Nàng sao có thể, sao có thể làm vậy?!

Chén ngọc bị ném mạnh xuống đất, tức khắc vỡ tan thành từng mảnh, chỉ còn lại âm thanh thanh thúy vang vọng.

A Thuận chẳng hề ngạc nhiên, nhìn chủ tử sắc mặt giận dữ, y cung kính quỳ bên dưới, dâng lên những phong thư nhận được trong ngày hôm nay.

"Chủ tử, đây đều là tin tức từ triều đình, ngoài ra còn có…"

A Thuận ngập ngừng, chủ tử từ trước đến nay vẫn thờ ơ với vị ấy, chưa từng xem qua thư từ trực tiếp nhưng lại không bỏ lỡ bất kỳ thông tin nào.

Mộ Dung Hành liếc y một cái, lạnh lùng nói: "Nói."

A Thuận đắn đo lên tiếng: "Là thư của Hoa Ninh quận chúa, nàng ta nói chỉ cần chủ tử chịu cưới nàng ta, nàng ta sẽ giao cho ngài tất cả những thứ ngài muốn. Nếu không, ngài sẽ không nhận được bất cứ thứ gì."

Mộ Dung Hành thảy phong thư đã đọc lên ngọn nến, ngọn lửa lập lòe chiếu lên gương mặt hắn, trông thật đáng sợ.

A Thuận cúi đầu lặng thinh. Vì vị Hoa Ninh quận chúa này, chủ tử đã nhẫn nhịn quá nhiều, nay nàng ta lại dám trực tiếp uy h**p.

"Gan ả càng ngày càng lớn, dám đùa giỡn ta bấy lâu, thật sự nghĩ rằng ta không dám động đến ả sao?"

"Nhưng chủ tử, cách danh chính ngôn thuận chỉ có Hoa Ninh quận chúa --"

"Đủ rồi!" Tà áo đen phất mạnh tạo thành cơn gió lạnh lẽo, biểu lộ sự phẫn nộ từ chủ nhân của nó.

"Danh không chính, ngôn không thuận thì sao, chẳng lẽ bổn vương phải nhờ vào một nữ nhân mới thành được đại sự sao?"

"Tất nhiên không phải!" A Thuận không dám nói thêm, bao năm qua chủ tử không tiếc công sức mở rộng thế lực, chính là vì muốn thoát khỏi sự kìm kẹp của người khác.

"Truyền lệnh xuống, chuẩn bị đầy đủ nhân chứng vật chứng Hoa Ninh quận chúa hại Nhan Miểu năm đó, ta muốn ả phải trả nợ máu cho con ta! Canh chừng kỹ, đừng để ả chạy thoát."

Bao năm qua, nợ cũ nợ mới chất chồng, cuối cùng cũng phải tính cho rõ ràng.

"Chủ tử, hôm nay Nhan Nhị công tử đã sai người gửi thiệp, mời ngài ngày mai tới Vân Phù tửu lầu, nói rằng có việc trọng yếu muốn bàn."

"Ta biết rồi."

Bên kia, Nhan Tử Khê cũng quấn lấy Nhan Miểu, nói rằng lần trước không thể cùng nhau ngắm hoa, thế nào cũng phải tìm cơ hội ra ngoài vui chơi một chuyến. Mấy ngày nay Nhan Miểu lại bận rộn quản lý sổ sách, đến cả Nhan phu nhân cũng giục nàng nên ra ngoài đi dạo, tránh để quá lao tâm.

Vậy nên, hai người hẹn nhau ngày mai sẽ cùng đi dạo phố.

Ngày hôm sau, Nhan Miểu cùng Nhan Tử Khê sóng bước ra ngoài, vừa dừng xe ngựa trước cửa tiệm trang sức, Nhan Miểu liền trông thấy một bóng dáng quen thuộc thoáng qua.

Nhan Tử Khê thì rất vui vẻ, hôm nay có thể xem như chó ngáp phải ruồi, không ngờ lại có thể gặp được Thôi Nhị công tử.

Nàng ta xách váy định bước tới chào hỏi Thôi Hạo Ngôn, nhưng lại thấy Nhan Miểu đã quay bước về phía tiệm ngọc bên cạnh.

Nhan Tử Khê đảo mắt, hai người này đang giận nhau sao? Xem ra chuyện đêm trước không về nhà cũng đã ảnh hưởng không ít tới Thôi Hạo Ngôn, nếu hôm nay kế hoạch chu toàn, biết đâu nàng ta lại thu được lợi lộc.

Bóng dáng nam nhân thoáng ẩn thoáng hiện, Nhan Tử Khê cũng không nán lại lâu, xoay người đi vào tiệm ngọc.

Chưởng quầy đã quen buôn bán lớn, thấy hai vị tiểu thư bước vào cũng chẳng buồn chào đón, chỉ quan sát một hồi. Khi trông thấy miếng ngọc bội đen treo bên hông Nhan Miểu, ông ta lập tức bước ra từ sau quầy.

Nhìn kỹ hơn, đây chẳng phải tín vật của Đông gia sao, làm sao lại ở trên người một cô nương?

Quan sát lại cô nương ấy, cách ăn mặc đều không tầm thường, dung mạo thanh tú, xinh xắn đáng yêu, ông ta đoán ngay đây chính là vị phu nhân tương lai của Đông gia, vội vàng tiến lên nịnh nọt: "Tiểu thư nhìn trúng món nào cứ việc lấy, có mẫu mã gì muốn đặt làm cũng xin cứ dặn dò. Ở Ngọc Nguyên Đường này, chỉ cần nói đến ngọc quý, chắc chắn là hàng đầu."

Nhan Tử Khê nhìn trúng một đôi vòng tay ngọc phỉ thúy thượng hạng, chưởng quầy không đợi nàng ta mở lời đã nhanh chóng lấy ra.

"Đường tỷ, đôi phỉ thúy này xem chừng thật không tệ, màu sắc rất chuẩn."

"Nếu muội thích, vậy cứ mua đi." Nói đoạn, Nhan Miểu bảo Niệm Hạ thanh toán. "Nói ra thì, ta chưa từng tặng muội thứ gì, hôm nay coi như cặp vòng này là chút tâm ý của ta."

Cặp vòng ngọc có nước ngọc tuyệt hảo, giá cả chắc chắn không rẻ. Nhan Tử Khê vốn định tự bỏ tiền túi, nhưng thấy Nhan Miểu giành phần trả, bèn nhoẻn miệng cười nhu thuận: "Vậy đa tạ tỷ tỷ."

Nào ngờ khi Niệm Hạ vừa lấy ngân phiếu ra, vị chưởng quầy lại từ chối không nhận. "Tiểu thư khách khí rồi, là đồ từ cửa hàng của mình, cần gì bạc đâu."

Nhan Miểu và Nhan Tử Khê nhìn nhau ngơ ngác, không rõ từ khi nào Nhan gia lại mở một cửa hàng ngọc thạch.

Chưởng quầy thấy hai người chưa hiểu thì chỉ vào miếng ngọc bội màu đen nơi thắt lưng của Nhan Miểu: "Chiếc ngọc bội này là biểu trưng của chủ nhân chúng ta, cửa hàng chỉ nhận ngọc, không nhận người."

Rời khỏi cửa hàng ngọc đã lâu, Nhan Miểu vẫn chưa kịp nhận ra ý nghĩa trọng đại của miếng ngọc bội ấy. Thì ra nó không chỉ đơn thuần là dấu hiệu thân phận mà còn có thể triệu tập người của Thôi gia ở tận nơi xa xôi, thậm chí nếu nàng muốn, không biết bao nhiêu người sẵn lòng liều mình vì nàng.

Thứ quan trọng đến vậy mà Thôi Hạo Ngôn lại dễ dàng tặng cho nàng.

Bên cạnh, Nhan Tử Khê tức giận ném hộp đựng vòng ngọc phỉ thúy vào tay nha hoàn, lòng càng căm phẫn. Nhan Miểu vừa mới quay lại đây không bao lâu, làm sao sánh bằng tình ý của nàng ta dành cho Thôi Nhị công tử. Chỉ cần khiến nàng mất sạch danh tiếng, Nhị công tử sẽ lại đối đãi nàng ta như trước kia, thỉnh thoảng cùng nàng ta nói vài câu.

Đều là tại Nhan Miểu, giá như năm đó nàng chết nơi xa xứ thì tốt đẹp biết bao!

Nghĩ đến kế hoạch của mình, Nhan Tử Khê thu lại vẻ căm hận trong mắt, giả vờ thân thiết kéo tay Nhan Miểu, nói rằng muốn đi may vài bộ y phục mới.

Nhan Miểu không từ chối được, bèn phải đi cùng nàng ta.

Nhan Tử Khê chọn vài mảnh vải sáng màu, rất nhanh đã đo xong kích thước.

Đến lượt Nhan Miểu, Nhan Tử Khê bảo rằng đồ ăn ở Vân Phù tửu lâu ngon, giục nha hoàn đi đặt sẵn một bàn, chờ các nàng dạo xong sẽ đến đó dùng bữa.

Nhan Miểu không nghi ngờ gì, gật đầu đồng ý.

Tú nương có khuôn mặt ôn hòa, khiến người ta nhìn mà sinh hảo cảm, Nhan Miểu không chút phòng bị, nhận chén trà được dâng lên, nhưng còn chưa kịp uống mấy ngụm thì một cô nương vụng về đã va vào làm đổ cả.

Trong chốc lát, nước trà nóng hổi thấm qua y phục, may mà Nhan Miểu phản ứng kịp, nếu không thì đã bị bỏng rồi.

"Ngươi làm gì vậy?" Nhan Tử Khê vội kéo Nhan Miểu ra chỗ khác, tránh xa chén trà còn bốc hơi nóng.

Tú nương không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, liền quát mắng cô nương kia mấy câu.

Thấy cô nương quỳ dưới đất run như cầy sấy, nước mắt lưng tròng, Nhan Miểu cũng không nỡ truy cứu.

Dù gì cũng chưa bị thương gì nghiêm trọng, chỉ là bộ y phục này không thể mặc tiếp được.

"Thôi đi, đổi bộ y phục khác là được rồi, đừng mắng nàng nữa."

Thấy vậy, tú nương lập tức lấy từ trong số y phục may sẵn ra một bộ váy dài ống tay rộng màu xanh lam, cẩn thận xin lỗi rồi dẫn nàng vào phòng bên trong.

Nhan Miểu đã chẳng còn tâm trí chọn thêm y phục, chỉ đến lúc này mới phát giác dường như chân đã bị bỏng nhẹ, bèn bảo Niệm Hạ đi lấy thuốc trên xe ngựa.

Nhan Tử Khê đứng ngoài, vừa nói rằng sẽ tìm đại phu xem vết thương của Nhan Miểu, vừa bảo một lát nữa sẽ về lấy hết thuốc tốt của nàng để đưa cho Nhan Miểu.

Nhan Miểu nghe vậy, mỉm cười nhẹ nhàng, chẳng mảy may chú ý đến làn khói trắng lững lờ bốc lên từ lư hương trong phòng.

Từng cuộn từng cuộn khói mỏng bay lên, lượn lờ rồi dần tan vào không trung.

Nhan Miểu xoa huyệt thái dương, ý thức ngày càng mơ hồ, sao bỗng nhiên lại buồn ngủ thế này?

Khi nàng cố gắng giữ mình tỉnh táo, vừa kịp thắt lại dây đai thì đã không còn chút sức lực nào trong tay, cho đến giây phút mất đi ý thức, nàng vẫn đang suy nghĩ không biết ai muốn hại mình.

Nhan Miểu nằm bất động trên nền đất, trong bóng tối xuất hiện một thân hình nhỏ bé, chính là cô nương vụng về đã lỡ tay làm đổ chén trà. Giờ nhìn lại gương mặt nàng ta, nào còn chút vẻ sợ sệt lo lắng. Nàng ta nhẹ nhàng túm lấy Nhan Miểu, vác lên vai và đi thẳng ra ngoài.

Ở một nơi khác, Mộ Dung Hành đã đến điểm hẹn, vừa bước lên lầu hai, A Thuận phía sau liền bị chặn lại.

Ánh mắt sắc bén của Mộ Dung Hành lướt qua, người hầu nói: "Hôm nay chủ nhân chỉ mời một mình công tử, có việc quan trọng cần giao, mong công tử thông cảm."

Nhan nhị công tử từ khi nào lại trở nên phức tạp đến vậy? Mộ Dung Hành đã từng gặp y vài lần, thấy y là người đĩnh đạc, nhưng có lẽ đôi khi cũng học đòi văn nhã.

Mộ Dung Hành không nghi ngờ, chỉ nghĩ rằng hôm nay y tìm được chuyện gì mới mẻ.

"Ngươi ở lại đây, không gọi thì không được vào." Mộ Dung Hành hờ hững dặn.

"Vâng." A Thuận tuy lo lắng nhưng không thể cãi lệnh, chỉ đành đứng nhìn chủ nhân vào phòng, lặng lẽ ghi nhớ.

Vừa khi cánh cửa gỗ chạm khắc hoa văn đóng lại, Mộ Dung Hành lập tức nhận ra điều bất thường.

Thanh chủy thủ trong tay áo lộ ra, nhanh chóng được rút ra khỏi vỏ.

Vòng qua bức bình phong vẽ cảnh sơn thủy thảo mộc, Mộ Dung Hành mới phát hiện căn phòng này không chỉ dùng để đón khách, sâu bên trong còn bố trí một chiếc giường để khách nghỉ ngơi.

Trên bàn, rượu và thức ăn vẫn còn bốc hơi nghi ngút. Rốt cuộc Nhan Huyền Từ đang giở trò gì?

Một tiếng kêu khe khẽ truyền ra từ phía trong, Mộ Dung Hành cảnh giác cao độ: "Ai ở trong đó? Ra đây ngay, bằng không đừng trách ta không khách sáo."

Dù là quan trường hay nơi khác, hắn đều ghét nhất việc người khác tự ý sắp xếp phụ nữ cho mình.

Trước kia cứ tưởng Nhan Huyền Từ là người chính trực, không ngờ cũng không tránh khỏi trò này.

Rèm châu buông xuống, che đi khung cảnh phía sau màn.

Mùi hương thoang thoảng lan khắp gian phòng, hương rất nhẹ, nếu không để ý thì khó mà phát hiện ra.

Mộ Dung Hành vén màn châu, tiến về phía giường, bỗng nhiên cảm thấy trong người nóng ran.

Bình Luận (0)
Comment