Thế Tử Cố Chấp Điên Cuồng Theo Đuổi Vợ

Chương 48

Đang yên lành sao Thôi Trạch Ngôn lại đến thỉnh an vào lúc này?

Nhan Miểu cúi đầu giả vờ ngắm nghía chiếc vòng tay, không để ý đến ánh mắt dò xét của Thôi phu nhân đối với mình.

Nghe nói Trưởng công tử Thôi Trạch Ngôn và mẹ kế của hắn không có quan hệ tốt, thường ngày cũng ít khi đến thỉnh an. Hôm nay lại đúng lúc nàng vừa đến không lâu thì Thôi Trạch Ngôn cũng tới.

Vị Thôi phu nhân này rốt cuộc muốn làm gì?

"Vì phu nhân có việc, Nhan Miểu xin phép cáo lui trước, hôm khác sẽ đến thăm phu nhân."

Thôi phu nhân cũng không có ý giữ nàng lại, phân phó người đưa nàng ra ngoài.

Bên ngoài viện, Thôi Trạch Ngôn trông thấy Nhan Miểu xuất hiện ở đây, cũng hơi ngẩn người.

"Nàng…" Ánh mắt cả hai gặp nhau nhưng Thôi Trạch Ngôn không biết nên nói gì.

"Vết thương lần trước của ngươi đã đỡ chưa?" Nàng hỏi về vết thương sau khi bị ngựa hất ngã.

"Đã không sao rồi, cảm ơn nàng đã quan tâm."

Nhìn người con gái trước mặt, Thôi Trạch Ngôn không kìm lòng được hỏi: "Nàng thật sự muốn gả cho Thôi… đệ đệ của ta sao?"

Sao lại thêm người hỏi chuyện này, Nhan Miểu suy nghĩ một chút rồi đáp: "Hai người bọn ta đã đính hôn, đương nhiên ta phải gả cho y."

"Nhưng ban đầu người đó là ta--"

"Miểu Miểu!"

Cả hai đều bị tiếng gọi bất ngờ làm gián đoạn. Quay đầu lại, Thôi Hạo Ngôn đang đứng dưới tán cây liễu, áo bào xanh ngọc, thắt lưng đeo ngọc, trông như một quân tử phong nhã từ xa đến.

Rõ ràng Thôi Hạo Ngôn rất quan tâm đến cuộc trò chuyện giữa nàng và huynh trưởng.

Nhan Miểu khẽ gật đầu, xách váy bước về phía Thôi Hạo Ngôn.

Đúng lúc đó, Thôi phu nhân cũng sai người gọi Thôi Trạch Ngôn vào. Khi chưa ra khỏi viện, nàng đã nghe thấy tiếng Thôi Trạch Ngôn lớn giọng chất vấn tại sao lại định gả Nhị tiểu thư nhà họ Nhan cho hắn ta.

Thì ra là vì chuyện hôn sự.

Thôi Hạo Ngôn không muốn ở đây lâu, càng không muốn đến gặp Thôi phu nhân thỉnh an.

Trên đường đi, Thôi Hạo Ngôn nắm chặt tay nàng, chỉ cần nàng có dấu hiệu muốn rút ra, y sẽ càng nắm chặt hơn.

Nhan Miểu nhanh chóng suy nghĩ, bất kể vì lý do gì, chuyện năm xưa nàng ngã xuống nước, Thôi phu nhân chắc chắn có liên quan. Tại sao bà ta lại muốn giết nàng?

Còn Thôi Hạo Ngôn thì lại đối xử với nàng rất tốt.

Những ký ức đã nhớ lại có thể giấu kín suốt một đời, nhưng nếu lỡ để lộ sơ hở, Thôi phu nhân nhất định sẽ không do dự mà ra tay diệt trừ nàng giống như năm đó.

"Miểu Miểu, Miểu Miểu."

"Hả?" Nhan Miểu quay đầu nhìn y, vừa rồi nàng suy nghĩ quá nhập tâm, không nghe thấy y nói.

Nhìn khuôn mặt hơi nhợt nhạt của nàng, Thôi Hạo Ngôn lo lắng hỏi: "Có phải đêm qua không ngủ ngon không? Huynh đã cho người nấu tổ yến, giờ về uống là vừa."

Y đối xử với nàng chu đáo đến mức nhiều cô nương ở Bình Khê đều coi y là lang quân như ý, nhưng y lại nhất quyết muốn cưới Nhan Miểu, dù nàng đã biến mất lâu như vậy mà y vẫn không từ bỏ. Nhan Miểu nghĩ ngợi một lúc rồi hỏi: "Nếu có người muốn giết ta, huynh có cứu ta không?"

"Chắc chắn ta sẽ cứu." Không hề do dự, y nghĩ có lẽ là chuyện đêm qua khiến nàng bất an, rõ ràng nam nhân đó phải sớm bị trừ khử.

Nhan Miểu khẽ mỉm cười, cố gắng để lời nói không quá cố ý: "Nếu là trưởng bối của huynh muốn giết ta, huynh vẫn sẽ cứu ta chứ?"

Giọng nàng nhẹ nhàng, thấp đến mức chỉ có hai người nghe thấy.

Đồng tử Thôi Hạo Ngôn hơi co lại, y nắm tay nàng chặt hơn, gấp gáp nói: "Có phải muội đã biết điều gì rồi không? Đừng sợ, ta sẽ lo liệu tất cả, muội sẽ không bị tổn thương đâu." Y sợ chỉ chậm một chút thôi, nàng sẽ rời xa y.

"Thôi Hạo Ngôn." Nàng hiếm khi gọi cả họ tên y, giọng nói nghiêm nghị khiến y cảm thấy chuyện nàng sắp nói rất nghiêm trọng. "Chúng ta nói chuyện chút đi."

Cả hai quay về viện, những người hầu đứng canh ngoài cửa, không ai biết chủ nhân đang bàn chuyện gì.

Một chén tổ yến nóng hổi đặt bên cạnh Nhan Miểu, nàng cầm thìa khuấy, dù là tổ yến thượng hạng nhưng nàng lại không có hứng ăn.

Không có gì khiến người ta mất ngon hơn việc biết mẹ của vị hôn phu lại là người muốn giết mình.

"Muội hỏi đi, mọi điều ta biết ta đều sẽ nói, ta đã hứa sẽ không giấu muội bất cứ điều gì."

Chiếc thìa sứ rơi xuống chén, phát ra một âm thanh thanh thoát.

"Huynh có biết rằng năm đó ta mất tích không phải là tình cờ, mà là có người cố ý đẩy ta xuống nước, khiến ta bị cuốn trôi rồi mới mất tích không?"

Thôi Hạo Ngôn khẽ cười khổ, nhưng vẫn thành thật đáp: "Năm đó ta chỉ mới bảy tám tuổi, lễ Thượng Nguyên muốn cùng muội ra phố ngắm đèn, nhưng muội chỉ đi với huynh trưởng, không muốn đi cùng ta, nên ta ở lại nhà."

Trái tim của Nhan Miểu như bị một cái gai đâm vào, nàng nhận ra rằng thời thơ ấu mình thực sự bướng bỉnh, vô tình làm tổn thương y nhiều lần như thế.

"Cũng chính vào ngày đó, ta nghe lén được mẫu thân nói chuyện với một nữ nhân khác. Tổ phụ từng nói rằng trong số những tiểu bối Thôi thị, ai cưới được muội sẽ trở thành gia chủ kế tiếp. Lúc đó ta không hiểu ý nghĩa của câu này, chỉ biết mẫu thân đã mang lòng thù địch với muội."

Những lời phía sau không cần phải nói ra, chỉ vì một câu của bậc trưởng bối mà nàng phải gánh chịu họa sát thân, bị ép rời xa quê hương suốt mười mấy năm trời.

May mà trời thương xót, cho nàng gặp được cha nuôi, để cuộc sống không trở nên quá khốn khổ.

"Mẫu thân của huynh đã từng giết ta, và bà ấy đã thành công."

Những lời lạnh lùng và lý trí ấy như một bức tường vô hình chia cắt hai người.

Cả hai đều hiểu rõ, một khi chuyện này được nói ra, Nhan gia chắc chắn sẽ hủy bỏ hôn sự này, thậm chí có thể đoạn tuyệt quan hệ.

Một giọt nước mắt nóng bỏng lăn dài trên gương mặt điển trai của nam nhân, rơi mạnh xuống đất. Y cố gắng lâu như vậy, nhưng cuối cùng vẫn không thể chống đỡ được tội lỗi do mẫu thân mình gây ra.

"Miểu Miểu, mẫu thân là mẫu thân, chuyện giữa ta và muội không nên bị lôi kéo vào cùng một chỗ. Ta sẽ xử lý mọi chuyện, muội có thể... có thể chờ ta được không?"

Còn điều gì có thể nói được nữa? Nàng không muốn sống những ngày tháng đầy lo lắng, dè dặt như thế này nữa. Đau khổ như vậy, nàng đã chịu đựng chưa đủ sao?

"Không cần quá lâu, mười ngày, không! Chỉ bảy ngày thôi, ta sẽ xử lý mọi việc." Thôi Hạo Ngôn nắm chặt tay nàng, không chịu buông ra, dường như chỉ cần nàng không đồng ý, y sẽ không để nàng rời đi.

"Được thôi."

Nàng cũng muốn xem rốt cuộc Thôi phu nhân sẽ có kết cục ra sao.

Khi Nhan Miểu trở về Nhan Thị Sơn Trang, mặt trời đã lên cao. Thôi Hạo Ngôn cố ý phái quản gia đưa nàng về, nói rằng việc nàng qua đêm bên ngoài là do y gây ra.

Đám gia nhân trong trang viên đều đã được giáo huấn, biết rằng không được nói lung tung về chuyện riêng của chủ nhân, đặc biệt là việc tiểu thư đêm qua không về có lý do chính đáng, nên càng không ai dám nhiều chuyện.

Cùng lúc đó, người mà Nhan Tử Khê phái đi cũng quay lại báo cáo.

"Thật sự có chuyện đó sao?"

"Tiểu nhân dám lấy mạng ra bảo đảm, nam nhân ở căn nhà đó chắc chắn có liên hệ với cô nương mà ngài nhắc đến, nếu không thì đã không ôm cô nương ấy vào nhà một cách thân mật như vậy."

Người nói là một kẻ bán hàng ở gần đầu ngõ Nhuận Vân. Đêm qua mưa lớn bất ngờ, hắn không còn cách nào khác đành trú mưa gần đó, ai ngờ lại nhìn thấy cảnh này, không ngờ có vị tiểu thư cố ý tìm người dò hỏi chuyện này.

"Ngươi nói rất tốt, đáng thưởng." Một hộp bạc nặng trĩu được đưa qua, ánh mắt của kẻ bán hàng liền ánh lên vẻ tham lam.

"Ngươi giúp ta theo dõi kỹ nam nhân đó, không được đánh rắn động cỏ, chỉ cần báo cho ta biết khi nào hắn lại gặp gỡ cô nương đó là đủ rồi. Nếu thành công, ta sẽ cho ngươi thêm."

Kẻ bán hàng mãn nguyện rời đi. Nhan Tử Khê cúi đầu nhìn mình trong gương, đôi mày liễu, mắt hạnh, xinh đẹp kiều diễm. Nàng ta có gì kém hơn Nhan Miểu đâu, nhưng chỉ cần nàng ở đây, Hạo Ngôn ca ca vĩnh viễn không nhìn thấy nàng ta.

“Là ngươi tự để lộ sơ hở trước, đừng trách ta hành động tuyệt tình.”

-

Nhan Miểu rời đi chưa bao lâu, Thôi Hạo Ngôn đã đến thư phòng của Thôi gia chủ, rất nhanh sau đó, bên trong vang lên tiếng đồ sứ vỡ tan.

"Độc phụ rắn rết! Thật là một độc phụ rắn rết!" Thôi gia chủ phẫn nộ đến mức khí huyết dâng trào, ho khan liên tục.

"Khi phụ thân cưới mẫu thân về, liệu có từng nghĩ đến một ngày lại thành ra thế này không?" Thôi Hạo Ngôn điềm nhiên hỏi như thể chỉ là một câu chuyện vô thưởng vô phạt.

"Con có ý gì?"

Thôi Hạo Ngôn cười lạnh, "Nghe nói lúc mẫu thân gả cho phụ thân, bà ấy cũng từng ngây thơ hồn nhiên, xán lạn như hoa, là phụ thân mang bà ấy đến cái ổ sói hổ này, nhưng khi bà ấy bị người ta vu oan thì phụ thân lại đứng ngoài không quan tâm. Ngày trước khi các trưởng lão Thôi gia muốn chọn gia chủ kế nhiệm giữa con và huynh trưởng, phụ thân bề ngoài không thiên vị, nhưng ngầm lại luôn yêu thương và chăm sóc cho huynh trưởng nhiều hơn, còn lạnh nhạt với mẫu thân."

Y ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Thôi gia chủ, nghiêm nghị hỏi: "Đã không thể cho thê tử sự bảo vệ và yêu thương cần có, lại yêu mến tiền thê tử đến vậy, tại sao người còn muốn tái hôn? Tại sao lại để con và mẹ sống ở Thôi gia trong nơm nớp lo sợ, lúc nào cũng như đi trên băng mỏng?"

Thôi gia chủ ấp úng, trong một thoáng không biết phản bác thế nào.

Thôi Hạo Ngôn bật cười tự giễu, cái nhà này đầy rẫy sự giả tạo và xấu xa, rõ ràng đã mục nát từ lâu. Y chế giễu Thôi gia chủ không chút kiêng dè: "Nói cho cùng, chẳng qua vì người vừa yếu đuối vừa ích kỷ, không muốn quản lý việc nhà, lại muốn nhờ vả ngoại tổ phụ. Cưới một người phụ nữ vừa có thể giữ nhà vừa có lợi ích, sao người lại không vui cho được chứ!"

Trong những gia tộc lớn, làm gì có ai tốt đẹp? Thôi Hạo Ngôn luôn nhớ rõ, từ lúc mình trở thành người kế thừa gia tộc, chẳng bữa ăn nào là không có vấn đề, đến nước trà cũng bị hạ độc, những người trong các chi khác đều mong hắn sớm chết để hưởng lợi.

Nếu không nhờ mẫu thân luôn bảo vệ, sống sót đến giờ cũng đã khó.

"Việc của mẫu thân, con sẽ tự có cách, không phiền phụ thân bận tâm."

Nói xong, Thôi Hạo Ngôn quay đi, mặc kệ tiếng quát tháo của người phía sau.

Sau khi Nhan Miểu trở về, nàng ở lại bốn, năm ngày để điều chỉnh đơn thuốc trong tay. Khi đã xác định xong, nàng cho người đem thuốc gửi đi, chỉ ghi cách dùng, liều lượng trên một mảnh giấy để người mang theo.

Nhận được thuốc, Thôi Hạo Ngôn lặng người một lúc lâu, cho đến khi gia nhân đến hỏi có muốn sắc thuốc không, y mới phản ứng lại.

"Đi đi, nàng ấy đã bỏ công sức nhiều như vậy, không thể để uổng phí được."

Trong viện của Thôi phu nhân, quyền hành đã bị thu hẹp rất nhiều, những sát thủ mà bà ta từng sử dụng cũng bị loại bỏ, những người khác trong nhà dễ đối phó hơn nhiều.

Thôi Hạo Ngôn không muốn tốn quá nhiều tâm trí, viện cớ để thay đổi phần lớn gia nhân trong phủ, chỉ giữ lại vài người thân cận với Thôi phu nhân. Những người khác đều được cấp phí nghỉ việc và giấy bán thân, để họ tự lo cuộc sống.

Trước đây y không can thiệp vì còn nể mặt mẫu thân. Nhưng giờ đây khi biết những sai lầm mà bà ta đã gây ra trong quá khứ, sao y có thể tiếp tục dung túng được.

Mẫu thân muốn vinh hoa phú quý, muốn sống an nhàn suốt đời, y sẽ cho bà tất cả. Những thứ khác, đừng mơ tưởng thêm nữa.

Nhưng đến ngày thứ bảy theo lời hứa với Nhan Miểu, lại xảy ra chuyện khiến Thôi Hạo Ngôn trở tay không kịp.

Bình Luận (0)
Comment