"Công tử, loại song sinh cổ này cực kỳ đáng sợ, cần phải dùng máu người nuôi dưỡng không ngừng trong bảy ngày mới có thể sống sót, khi nhập vào thân thể dễ làm hao mòn trí óc con người. Xin công tử... hãy suy nghĩ kỹ!"
Những thứ Thôi Hạo Ngôn có được trong cuộc đời này so với người khác quả thật ít ỏi, thậm chí nghèo nàn đến mức đáng thương. Chỉ có Nhan Miểu là tâm niệm mà y cố chấp theo đuổi. Nếu nàng cũng rời xa y thì đời này của y quả thật sẽ đáng thương đến cùng cực.
Mỗi ngày sống như cái xác không hồn, làm công cụ cho người khác, trở thành kỳ vọng của mọi người, duy chỉ không thuộc về chính mình.
Mất trí không tốt à? Ít nhất sẽ không sinh lòng tham, không đắm chìm trong khoảnh khắc đẹp đẽ như mộng, phải cố hết sức để nắm bắt, đến khi bừng tỉnh mới nhận ra giấc mơ có thể thành hiện thực, điều này khiến y bằng mọi giá phải toan tính kỹ càng.
Song sinh cổ từ Nam Cương còn gọi là nùng tình cổ, vốn là loại cổ trùng mà nam nữ trẻ tuổi khi tình yêu say đắm ở vùng Nam Cương dùng để định chung thân. Nếu tình cảm hai bên đồng thuận thì không có vấn đề gì, nhưng nếu có kẻ thay lòng thì sẽ bị ăn mòn tim gan, kiệt lực mà chết. Trong quá khứ cũng từng có thiếu nữ dùng cổ này để kiểm soát người trong lòng, kết cục cả hai cùng tử vong.
Loại cổ này sinh ra trong bóng đêm ẩm ướt, khó mà thấy ánh sáng mặt trời, lúc nào cũng xuất hiện theo đôi. Nếu rời khỏi tổ mà không được máu tươi nuôi dưỡng, chúng sẽ nhanh chóng chết đi. Nếu được cho máu, chúng sẽ xem người cho máu là chủ, đời này kiếp này không phản bội. Chỉ cần mẫu cổ còn sống trong thân thể của người bị ký sinh, tử cổ sẽ vĩnh viễn không thể rời xa mẫu cổ, nếu không, người bị ký sinh sẽ thất khiếu chảy máu mà chết.
Thôi Hạo Ngôn không muốn để Nhan Miểu trở thành thứ mà y chỉ có thể ngắm nhìn mà không thể có được. Y muốn nàng vĩnh viễn ở bên mình, dù ai muốn đem nàng đi thì nàng cũng không thể rời xa y.
Dù bằng bất cứ cách nào, y cũng muốn trói buộc Nhan Miểu bên mình.
Đó cũng là lý do dù biết song sinh cổ nhập vào thân thể có thể gây hại cho Nhan Miểu, y vẫn quyết định làm vậy.
Và còn kẻ gọi là Mộ Dung Hành kia, hắn nhất định phải chết.
"Đem đồ lại đây."
Khoáng dù không đành lòng nhưng cũng không thể kháng lệnh, cung kính dâng lên song sinh cổ.
Mở nắp ra, trong chiếc đĩa sứ xanh xuất hiện hai con cổ trùng đen tròn xoe cuộn mình, vì đã rời tổ quá lâu nên chúng gần như sắp chết. Nhưng dù đã sắp cạn sinh lực, chúng vẫn dính chặt lấy nhau không rời.
Ánh sáng trắng lóe lên, lưỡi dao sắc bén cứa vào cổ tay Thôi Hạo Ngôn, từng giọt máu đỏ tươi rơi xuống, ngay khi máu chạm vào hai con cổ trùng, chúng như được uống thuốc tiên, nhanh chóng trở nên tràn đầy sinh khí.
Những sinh vật nhỏ bé này dường như chẳng bao giờ no, bao nhiêu máu cũng không đủ. Vết thương đã đóng máu hai lần, Thôi Hạo Ngôn lại tiếp tục rạch, cuối cùng hai con cổ mới no nê, nằm bất động bên nhau.
"Công tử." Khoáng dâng lên thuốc băng bó đã chuẩn bị sẵn, nhìn công tử băng vết thương, trán toát mồ hôi lạnh.
Mất nhiều máu như vậy, thân thể công tử vốn đã yếu, lại phải nuôi dưỡng cổ bảy ngày, làm sao có thể chịu đựng nổi.
Công tử đối với bản thân quả thật quá tàn nhẫn rồi.
Sáng hôm sau.
Bầu trời sau cơn mưa trong xanh như tranh vẽ, không khí mang theo chút ẩm ướt.
Hoa cỏ tươi tốt vì đã được hít no nước, toả hương thơm thoang thoảng.
Có lẽ vì đổi chỗ lạ nên Nhan Miểu ngủ không được an giấc. Vừa nghe thấy tiếng động trong viện, nàng đã thức dậy.
Xuân Quất và Niệm Hạ thấy chủ tử đã dậy, lập tức giúp nàng rửa mặt, chải chuốt.
Nhưng đây dù sao cũng là nơi ở của nam nhân, những đồ dùng của nữ tử không hề có.
Nhan Miểu đành giản lược mọi thứ, Xuân Quất đang chải tóc cho nàng thì thấy vết đỏ mờ mờ trên cổ nàng.
"Đại tiểu thư, sao vùng cổ của tiểu thư lại đỏ như vậy, chẳng lẽ tiểu thư đụng phải thứ gì không sạch sẽ mà bị dị ứng sao?"
Nhan Miểu nhìn vào gương, chỉ thấy trên làn da trắng ngọc ngà là những vệt đỏ mờ, không còn sưng, cả cơn đau cũng đã giảm nhiều. Thuốc Thôi Hạo Ngôn bôi tối qua quả thực rất hiệu nghiệm.
Chỉ là vị trí này có chút đặc biệt, lại có vết đỏ, cũng không tiện để gặp người ngoài.
Nàng đang nghĩ nên tìm chỗ nào lấy ít phấn để che lại thì nghe thấy tiếng Niệm Hạ nói chuyện với ai đó bên ngoài.
Người đến chính là cô cô bên cạnh chủ mẫu Thôi gia. Cô cô hiền từ, theo sau là bốn nha hoàn bưng những hộp phấn son và kẻ mày, đều là những vật dụng quen thuộc của nữ tử.
Cô cô nói: "Đại tiểu thư đột nhiên ghé thăm, phu nhân nhà ta vẫn chưa có cơ hội gặp mặt, chỉ là nghĩ tới Nhị công tử dù sao cũng là nam tử, nơi này chắc chắn không có vật dụng của nữ tử nên sai nô tỳ đem đến cho Đại tiểu thư."
Niệm Hạ mỉm cười cảm tạ rồi nhận đồ, nghe cô cô nói tiếp: "Nhan Đại tiểu thư cùng Nhị công tử đã đính hôn, đây là lần đầu tiểu thư đến phủ. Phu nhân chúng tôi rất quý mến Đại tiểu thư, đã tự mình chọn lễ vật, chỉ đợi Đại tiểu thư trang điểm xong rồi đến gặp."
Quả thật đến phủ làm khách thì nên gặp mặt chủ nhà, chỉ là tình huống đêm qua đặc biệt nên chưa gặp được.
Nghĩ đến thái độ của Thôi phu nhân đối với Thôi Hạo Ngôn, Nhan Miểu cũng muốn nhân dịp này gặp bà một lần. Nàng bèn cao giọng nói ra bên ngoài: "Thôi phu nhân đã có lòng, đợi vãn bối chỉnh trang xong sẽ đến bái kiến."
Cô cô nghe được lời chắc chắn thì để lại đồ rồi lui xuống.
Niệm Hạ nhìn đống phấn son cao cấp đó mà không khỏi thốt lên: "Thật là, vị Thôi phu nhân này quả thật chu đáo tỉ mỉ đến từng chi tiết, ngay cả phấn dưỡng da buổi sáng cho tiểu thư cũng đã chuẩn bị sẵn."
Nghe vậy, Nhan Miểu cũng ngước nhìn một lượt. Tổng cộng có bảy, tám món, tuy không nhiều nhưng đều là những thứ tinh tế và thực dụng.
Vừa mới sáng sớm thức dậy, Thôi phu nhân đã nhận được tin, nóng lòng muốn nàng đến thỉnh an.
Trong tòa trạch viện rộng lớn này, rốt cuộc có bao nhiêu người là tai mắt của bà ta?
Không trách được Thôi Hạo Ngôn lại có thái độ lạnh nhạt, chẳng ai muốn sống trong cảnh bị giám sát từng giây từng phút, bị ép đến phát điên.
Con ruột của bà ta mà còn bị đối đãi như vậy, nếu nàng thực sự gả vào đây, không biết sẽ phải chịu đựng ra sao.
Xuân Quất nhanh nhẹn trang điểm cho nàng, lấy phấn che đi dấu vết trên cổ.
"Nhị công tử hiện ở đâu?" Nàng thầm nghĩ, nếu hôm nay phải đi bái kiến, có y đi cùng thì cũng tốt.
Xuân Quất đặt hộp phấn xuống, nhẹ nhàng nói: "Đại tiểu thư không biết đó thôi, Nhị công tử rất siêng năng, chúng ta vừa đặt lưng xuống thì y đã dậy đi nghị sự với tộc, ban ngày còn phải xem sổ sách, xử lý công việc, bận lắm."
Hóa ra y có nhiều việc như vậy.
Sau khi chuẩn bị chỉnh tề, Nhan Miểu dẫn theo hai thị nữ rời khỏi viện.
Tại cổng viện, có một cậu bé tầm mười bốn, mười lăm tuổi có gương mặt thanh tú đứng chờ.
Vừa thấy Nhan Miểu ra, nhóc ta tươi cười để lộ hàm răng trắng sáng, rảo bước đến chào.
"Tiểu nhân là Vân Nô, xin thỉnh an Đại tiểu thư. Nhị công tử đã dặn, nếu tiểu thư có gì cần cứ sai bảo tiểu nhân."
Cậu bé này có tài ăn nói, lời lẽ nhẹ nhàng dí dỏm, dễ sinh thiện cảm.
Nhan Miểu cũng mỉm cười, dịu dàng bảo: "Vân Nô, ta muốn đến chỗ Thôi phu nhân, nhờ ngươi dẫn đường."
"Vâng, thưa tiểu thư."
Một đoàn người đi qua hai khu vườn nhỏ rồi đến một hành lang gấp khúc, vòng qua một hồ nước mới đến được viện của Thôi phu nhân.
Nhan Miểu không ngờ viện của Thôi Hạo Ngôn và viện của Thôi phu nhân lại cách nhau xa đến vậy.
Vân Nô dường như đoán được suy nghĩ của nàng, liền giải thích: "Trong tộc có quy định, nam tử Thôi thị sau tám tuổi phải chuyển ra Tây viện sống một mình, vì thế viện của Nhị công tử mới cách đây xa như vậy."
Nhan Miểu không nghĩ thêm gì nữa, nâng tà váy bước vào viện của Thôi phu nhân.
Hạ nhân vừa thấy nàng liền lập tức vào báo.
Chẳng bao lâu sau, vị cô cô lúc nãy xuất hiện, vui vẻ mỉm cười đưa nàng vào trong.
Vừa bước vào, Nhan Miểu thấy một quý phu nhân y phục hoa lệ ngồi trên ghế chủ vị, căn phòng phảng phất hương Tô Hà, thứ hương liệu cực kỳ hiếm có. Vậy mà ở đây lại đốt cả ngày, đủ thấy Thôi phu nhân thích xa hoa đến nhường nào.
Nhan Miểu vừa nhìn rõ mặt Thôi phu nhân, khóe mắt chợt giật một cái.
Sao có thể?
Khuôn mặt của Thôi phu nhân giống hệt như người phụ nữ trong giấc mộng đẩy nàng xuống nước.
Khuôn mặt mỹ lệ hoàn hảo, phong thái thoát tục như tiên nữ hạ phàm, dù đã trải qua năm tháng vẫn giữ nét mặn mà quyến rũ của một mỹ nhân, nàng không thể nào nhầm được.
Tưởng rằng hôm nay chỉ là một buổi bái kiến bình thường, hóa ra lại là một buổi Hồng Môn Yến được toan tính tỉ mỉ.
Nhan Miểu mượn cớ hành lễ, nhún người cung kính, hàng mi dài rủ xuống che đi nét kinh ngạc trong mắt, giả vờ như không hay biết.
"Tiểu bối Nhan Miểu bái kiến Thôi phu nhân."
Thôi phu nhân nhẹ nhàng bảo nàng đứng lên: "Đứa nhỏ này thật biết lễ nghi, sau này có con làm bạn bên cạnh Hạo Ngôn, người làm mẹ như ta cũng yên tâm nhiều."
Nhan Miểu không rõ Thôi phu nhân nghĩ thế nào về Thôi Hạo Ngôn, chỉ đành cúi đầu mỉm cười.
"Nghe nói con lưu lạc bên ngoài nhiều năm, mất đi phần lớn ký ức, khi tìm lại được đến ngay cả Nhan gia chủ và phu nhân cũng không nhớ."
Đến rồi, thử thách thực sự đã đến.
Nhan Miểu bày ra vẻ mặt ngỡ ngàng về quá khứ, chậm rãi đáp: "Nếu không nhờ dưỡng phụ để lại tín vật, con còn chẳng biết mình có song thân ruột thịt, còn ký ức quá khứ thì đã quá xa xôi, thật sự một chút cũng không nhớ nổi. Chỉ nhớ rằng lúc nhỏ từng mắc trọng bệnh, suýt mất mạng, may nhờ dưỡng phụ chăm sóc mới nhặt về được một cái mạng này, nếu không đã không thể trở về Bình Khê."
Thôi phu nhân nhàn nhã quan sát từng biểu cảm của nàng, mong tìm được chút dấu vết che giấu, thấy không có kẽ hở, bà ta bày ra vẻ đau lòng mà rằng: "Trời xanh thương xót, may mắn đã tìm thấy con, nếu không chẳng biết còn phải chịu bao nhiêu khổ sở."
"Hôm nay tạ ơn phu nhân đã tặng phấn sáp, tiểu bối rất thích." Nhan Miểu tranh thủ bày tỏ lòng cảm kích, cố gắng lướt qua lời dò xét.
Thôi phu nhân xua tay chẳng bận tâm, gọi hai tiểu nha hoàn nâng khay tiến đến.
Trong khay là một chiếc trâm Đông châu Nam Hồ và một chiếc vòng vàng chạm hoa dây uốn khắc văn phú quý.
Nhan Miểu thầm hoảng hốt, lại dò xét lần nữa, điều này làm nàng càng khẳng định Thôi phu nhân năm xưa chính là người đã ra tay sát hại nàng.
Càng lo lắng trong lòng, ngoài mặt nàng càng tỏ ra bình tĩnh.
Nàng vờ như không hiểu, nhìn về phía Thôi phu nhân, hỏi: "Đây là...?"
"Con lần đầu đến đây, mẹ chồng tương lai như ta đây phải bày tỏ chút lòng thành chứ." Thôi phu nhân chỉ vào hai món trang sức, nói: "Đây đều là kiểu mới thịnh hành, ta đã đặc biệt sai người chế tác, con xem có thích không."
Dù sợ hãi và lớp mồ hôi lạnh dần lan ra sau lưng, Nhan Miểu cố gắng giữ bình tĩnh, không hoảng loạn. Chẳng qua chỉ là thăm dò mà thôi.
Hơn nữa cũng không phải là chiếc vòng trong mộng, chỉ là trông có chút giống thôi.
Nàng ép mình cầm chiếc vòng vàng phú quý lên, ngắm nghía tỉ mỉ một hồi: "Thiết kế này tinh xảo thật, trước giờ con cũng chưa từng thấy."
Thôi phu nhân nắm lấy tay nàng, đeo chiếc vòng lên, cánh tay trắng muốt như ngọc được vòng tô điểm càng thêm trắng trẻo.
"Quả là hợp với con." Thôi phu nhân sai người gói chiếc trâm Đông châu lại, để Nhan Miểu mang về.
Vừa định nói thêm điều gì, bỗng có nha hoàn vào bẩm báo, Đại công tử đến thỉnh an.