Thôi Hạo Ngôn tạm ngừng tay khi cầm lọ thuốc, rồi khẽ cười tựa chừng chẳng để tâm, nhẹ nhàng bôi lớp cao lạnh buốt lên cổ Nhan Miểu.
"Ta biết muội chẳng muốn nhắc tới những ân oán xưa với kẻ ấy, sao ta phải gợi lại chuyện khiến muội đau lòng?" Nam nhân chậm rãi nói, mỗi lời mỗi chữ đều là vì Nhan Miểu mà bận lòng.
Nhan Miểu vừa cảm động, song lại thấy sau lưng như có một con rắn độc lạnh buốt, không ngừng thè lưỡi dọa dẫm, đẹp đẽ nhưng đầy hiểm nguy.
Những dấu vết bên cổ được phủ lớp thuốc mát lạnh khiến nàng tê rần da đầu, đáy lòng bỗng dưng dấy lên một nỗi kinh hãi, không nén nổi mà run lẩy bẩy.
Thấy vậy, Thôi Hạo Ngôn chỉ dịu dàng nói: "Thuốc này lạnh, muội chịu khó một chút."
Giọng nói rõ vẻ đầy quan tâm, nhưng Nhan Miểu nghe xong lại thấy có gì đó bất thường.
Bôi xong thuốc, Thôi Hạo Ngôn bỗng đặt tay lên đôi vai nàng, vô cùng thành kính mà hỏi: "Miểu Miểu, khi chúng ta kết tóc xe tơ, muội sẽ chỉ thuộc về mình ta, phải không?"
Ánh mắt chan chứa khao khát xen chút đáng thương, tựa hồ nếu nàng không thuận lời, y sẽ rơi lệ ngay tức khắc.
Cớ sao lại đột ngột hỏi như thế?
Nhan Miểu trong lòng bấn loạn, nàng với Mộ Dung Hành quả thật vẫn còn chút tình xưa, nhưng dễ gì nàng tha thứ cho hắn. Còn với Thôi Hạo Ngôn, từ lúc khởi đầu, hôn ước đã ràng buộc hai người họ lại với nhau. Thôi Hạo Ngôn từ đầu đã có mục tiêu rõ ràng, nhất quyết muốn chung sống cùng nàng. Nếu y từng có chấp niệm tranh đoạt với huynh trưởng thì nay hẳn cũng đã mãn nguyện.
Vì cớ gì lại hỏi nàng một câu kỳ lạ thế này? Chẳng lẽ Thôi Hạo Ngôn thực sự có chút chân tình?
Chuyện hôm nay xảy ra quá đỗi bất ngờ, nàng vẫn chưa thoát khỏi bóng tối, thật sự không muốn đáp lời y.
Nhan Miểu chỉ khẽ đáp: "Ta và huynh là do ý của phụ mẫu, lời của mai mối, sau thành thân ắt sẽ sống bên nhau."
Bên nhau cũng có nhiều cách, bề ngoài hòa thuận mà lòng xa cách, hoặc giả ân ái, có thể kính trọng như khách.
Nàng chọn cách trả lời mơ hồ, lấp lửng.
Nhưng trong tai Thôi Hạo Ngôn, lời ấy chẳng khác gì một cách nhẹ nhàng từ chối y.
Y buông tay đặt trên vai nàng, khẽ thầm thì, "Ta hiểu rồi."
Không biểu lộ nhiều cảm xúc, phản ứng cũng nhạt nhòa đến mức Nhan Miểu ngỡ là không việc gì nữa.
Bên ngoài xe ngựa, mưa đã ngớt dần, nhưng đột nhiên lại vang lên tiếng binh khí va chạm.
Nhan Miểu khẽ vén rèm xe nhìn ra ngoài, phía sau không biết tự lúc nào đã xuất hiện năm sáu người mặc y phục đen đang giao đấu quyết liệt với những thị vệ mặc trang phục của Thôi gia.
Một thời gian dài qua đi vẫn chưa phân rõ thắng bại.
Tên thị vệ ngồi trên càng xe nghe thấy động tĩnh liền lập tức bẩm báo: "Nhị công tử, là người của kẻ lúc trước."
Nhan Miểu trong lòng chấn động mạnh, là Mộ Dung Hành, hắn thật sự phái người tới bắt nàng.
Thôi Hạo Ngôn thản nhiên rót trà, y tự mình thưởng thức, chỉ khi nghe tiếng lưỡi kiếm đâm vào da thịt, y mới chậm rãi mở miệng hỏi: "Phe đối lập là người của ai?"
Tên thị vệ cúi đầu, sợ bị quở trách, vội đáp: "Là người do phu nhân phái đến."
Phu nhân, chính là mẫu thân của Thôi Hạo Ngôn, đương kim chủ mẫu của Thôi gia.
Nhan Miểu nghe xong cũng thấy hợp lý, mẫu thân quý trọng con, cử người âm thầm bảo vệ khi ra ngoài là chuyện bình thường, nhưng bầu không khí trong xe bỗng nhiên trầm xuống, lạnh lẽo dần.
Thôi Hạo Ngôn như có vẻ không hài lòng, đặt mạnh chén trà xuống bàn nhỏ, phát ra tiếng "cạch" đầy giận dữ.
Tên thị vệ lập tức quỳ xuống sát đất, vội vàng giải thích: "Nô tài đã thưa rõ với phu nhân rằng công tử không thích bị giám sát, nhưng phu nhân đã hứa miệng rút người về, lại còn làm ngay trước mặt nô tài. Ai ngờ mấy ngày nay lại phái người theo dõi."
Dưới trướng của Thôi phu nhân nuôi nhiều cao thủ võ nghệ cao cường, mỗi người võ công đều vượt xa tên thị vệ đang run rẩy giải thích, bảo sao hắn không thể phát hiện.
Thôi Hạo Ngôn hừ lạnh một tiếng, giọng điệu lạnh lẽo: "Chung quy cũng là vì vinh hoa phú quý của bà ấy. Nếu không vì điều đó, sinh mệnh ta cũng chẳng quý giá đến thế."
Xem ra, quan hệ giữa Thôi Hạo Ngôn và mẫu thân y không hề tốt đẹp như đã nói. Nhưng trước kia, chính y đã từng nói với Nhan Miểu rằng y rất thân thiết với mẫu thân, thậm chí còn tự mình nếm thuốc bổ.
Nhan Miểu bỗng nhớ lại vết thương trên lưng y. Thôi Hạo Ngôn xuất thân cao quý, lại là trưởng tộc kế nhiệm, ngoài phụ mẫu và bậc trưởng bối sẽ chẳng ai dám động đến y. Nghe nói trong Thôi thị, y được người người kính trọng, rất có địa vị, những kẻ phải dựa vào y làm sao dám đắc tội? Thôi gia nổi tiếng lấy lý phục người, ngoại trừ Thôi Trưởng công tử từng rời gia đình gây phẫn nộ lớn, chưa từng nghe họ có thói quen dùng hình phạt roi vọt.
Chẳng lẽ, những vết sẹo lâu năm ấy chính là do mẫu thân y đánh?
Nếu thật như vậy, cũng không khó để hiểu. Phụ từ mẫu nghiêm, Thôi Hạo Ngôn là thứ tử, tự nhiên không nổi bật bằng huynh trưởng, giáo huấn hà khắc cũng có thể coi là cách thúc đẩy.
Chỉ là động một chút liền đánh roi, cũng quá mức tàn nhẫn.
Suy ngẫm một hồi, Nhan Miểu có chút thương cảm cho hoàn cảnh của Thôi Hạo Ngôn, phụ thân thiên vị, huynh trưởng lại xuất chúng, còn mẫu thân lẽ ra phải là người thương yêu y nhất lại cũng hà khắc vô tình. Cảnh ngộ ấy thực khiến người ta cảm thấy xót xa.
"Bên ngoài thế nào rồi?" Thôi Hạo Ngôn hỏi.
Tên thị vệ vội vã rời xe, chẳng mấy chốc đã quay lại bẩm báo: "Nhị công tử, lực lượng hai bên ngang ngửa, dù người phu nhân phái đến đông hơn nhưng chúng ta rất có khả năng thắng."
"Được, sau khi xong nhớ thưởng cho những người ấy, từng người một, tên tuổi rõ ràng phải báo cho ta.” Giọng điệu lạnh lùng, không chút tình cảm.
"Dạ." Một luồng khí lạnh lẻn vào sống lưng thị vệ, khiến hắn ớn lạnh tận cổ. Nhị công tử lại muốn giết người rồi.
Một khắc sau, bọn hắc y nhân thấy không chống nổi thì lập tức rút lui.
Trong viện, Mộ Dung Hành nghe người tới bẩm báo cũng ngạc nhiên, khó lòng tưởng tượng nổi tại một vùng nhỏ như Bình Khê lại có lắm cao thủ đến vậy. Người dưới tay hắn toàn là những kẻ trải qua năm dài huấn luyện, xuất chúng vô song, từ trước đến giờ chưa từng thất bại, nay lại bại trận ở đây.
"Đi điều tra kẻ gọi là Thôi Hạo Ngôn, đặc biệt phải tìm hiểu rõ lai lịch thuộc hạ của hắn."
A Thuận nhận lệnh lui ra, chỉ còn Mộ Dung Hành một mình.
Hắn nhìn bầu trời mây đen giăng kín, lòng thầm tính toán kế hoạch đưa Nhan Miểu đi.
Nhan Miểu tựa bên cửa sổ, nàng khẽ ngáp, đã quá khuya, nàng thực sự có chút mệt mỏi.
Thôi Hạo Ngôn thấy nàng có vẻ mệt, liền đặt chiếc gối mềm sau lưng nàng, nhẹ nhàng nói: "Nếu thấy buồn ngủ thì cứ chợp mắt đi, tới nơi ta sẽ đánh thức muội."
Tới nơi, Nhan Miểu nhanh chóng nhận ra ẩn ý trong lời của y.
"Huynh không định đưa ta về phủ sao?" Nàng hỏi.
Thôi Hạo Ngôn khẽ vuốt những lọn tóc rơi lòa xòa bên má nàng ra sau tai, nhẹ giọng đáp: "Đã muộn rồi, ai ai cũng biết muội chưa về phủ, cứ tạm nghỉ ngơi ở chỗ ta một đêm, dưỡng sức rồi ta sẽ đưa muội về, cũng giữ cho danh dự của muội được trọn vẹn."
Y lại quay lại vẻ dịu dàng, ân cần, như thể người lạnh lùng khi nãy chẳng phải y.
Nhan Miểu chẳng thể hiểu, rốt cuộc đâu mới là con người thực sự của y.
"Ta có điều muốn hỏi huynh."
"Muội hỏi đi." Thôi Hạo Ngôn trước giờ luôn chiều theo mọi câu hỏi của nàng.
"Vết thương trên lưng huynh từ đâu mà có?"
Câu hỏi vừa thốt ra, nét dịu dàng trên gương mặt Thôi Hạo Ngôn lập tức vụn vỡ, thay vào đó là vẻ lạnh lùng, nụ cười thoáng qua trên khóe môi cũng biến mất.
Hai người im lặng nhìn nhau. Một lúc lâu sau, Thôi Hạo Ngôn tự giễu: "Ta cứ nghĩ Miểu Miểu vừa xinh đẹp vừa thông minh, đáng lẽ đã sớm đoán ra."
Nhan Miểu hiểu mình đã chạm đến nỗi đau trong lòng y, liền dè dặt hỏi thêm: "Là mẫu thân của huynh sao?"
Thôi Hạo Ngôn không nhìn nàng nữa, chỉ lặng lẽ trầm mặc.
Một lúc lâu sau, Nhan Miểu mới nghe y thở ra một tiếng khẽ khàng: "Ừm."
Hóa ra mọi điều nàng suy đoán đều là thật.
"Huynh và ta đều có những quá khứ không muốn nói rõ. Ta cũng hiểu tâm trạng huynh, ta sẽ không hỏi nữa, mong huynh đừng để tâm."
"Chuyện đau lòng mà thôi, hỏi hay không cũng như nhau. Nhưng…" Đột nhiên y nhìn nàng với ánh mắt nghiêm nghị, "Ta sẽ bảo vệ muội, không để bất kỳ ai bắt nạt muội, kể cả mẫu thân của ta, bà ấy cũng không thể."
Đây là một lời hứa chân thành dành cho nàng.
"Ta hiểu rồi." Nhan Miểu ngẫm nghĩ, quyết định giải thích cho y về chuyện xảy ra hôm nay, chỉ là không đề cập đến quá khứ giữa nàng và Mộ Dung Hành.
Nghe xong, Thôi Hạo Ngôn vô cùng xúc động, "Ta có tài đức gì mà lại khiến muội phải tự mình thử thuốc. Nếu muội có chuyện gì, ta biết làm sao đây?"
"Trong phương thuốc vẫn còn vài vị cần thay thế, ta đã biết phải làm gì rồi. Khi ấy, ta sẽ giúp huynh loại bỏ hoàn toàn độc tố trong cơ thể."
Trong khi trò chuyện, xe ngựa đã dừng trước cổng Thôi phủ. Vừa bước xuống xe, cả hai đã thấy một người đàn ông trung niên ăn mặc như quản gia, dẫn theo hai tiểu đồng cầm đèn, đứng trước cổng chờ đợi sốt ruột.
Nhìn thấy Thôi Hạo Ngôn, ông vội vàng bước đến: "Ôi, Nhị công tử của ta ơi, ngài thật làm lão nô lo đến phát điên rồi. Phu nhân bên kia cứ sai người đến hỏi mãi, nhìn trái ngóng phải mãi mới thấy ngài trở về."
"Ngô quản gia, ta đã về rồi, chỉ cần sai người báo với mẫu thân một tiếng, không cần làm kinh động mọi người."
Quyết định của y rõ ràng là không muốn gặp mặt phu nhân.
Ngô quản gia gật đầu cung kính, lúc này mới nhận ra Nhan Miểu đang đứng bên cạnh y.
Ông kinh ngạc thốt lên: "Nhan Đại tiểu thư! Lão nô bái kiến Nhan Đại tiểu thư."
"Không cần đa lễ, nửa đêm đến đây, thật đã quấy rầy rồi."
Ngô quản gia vốn đã quen làm việc cực nhọc, lúc gặp một giai nhân như tiên giáng trần thì tỉnh táo hẳn, chẳng còn thấy mệt mỏi. Ông định nói gì đó nhưng bị Thôi Hạo Ngôn ngăn lại.
"Nơi này không cần ông bận rộn, lui ra đi."
Mọi người tản đi, Thôi Hạo Ngôn đưa Nhan Miểu về tiểu viện của mình.
Dù vừa có cơn mưa lớn, hoa cỏ trong viện vẫn tươi tắn đầy sức sống, cảnh vật được chăm chút vô cùng tao nhã, phòng ngủ cũng rất gọn gàng, không có bất kỳ vật phẩm xa hoa nào, không giống phòng của công tử nhà quyền quý, mà giống nơi ở của một người thanh tu.
Trong phòng có đốt hương lan nhè nhẹ, thoảng một mùi hương thanh khiết, dễ chịu.
"Dù đã chuẩn bị sẵn phòng cho khách, nhưng các nha hoàn dọn dẹp có thể mất chút thời gian. Nơi này lại gần phòng ta, chi bằng muội ngủ tạm ở đây, để ta tiện chăm sóc."
Không ngờ y lại chu đáo như vậy, Nhan Miểu hơi ngập ngừng: "Ta…"
"Miểu Miểu đừng lo, muội có thể để nha hoàn canh chừng. Ta sẽ ở phòng bên cạnh."
Thôi Hạo Ngôn vẫn luôn giữ lễ như thường. Nhìn thấy đèn trong phòng Nhan Miểu tắt hẳn, y mới bước vào phòng của mình.
Ánh đèn leo lét như muốn tắt, đôi tay dài thanh mảnh của y đặt lên ngọn nến, tựa như chẳng hề cảm thấy đau đớn.
Một bóng người từ cửa sổ lặng lẽ lẻn vào, đáp đất nhẹ nhàng, quỳ gối trung thành dưới chân Thôi Hạo Ngôn.
"Về rồi à?"
"Dạ, thuộc hạ đã tìm được thứ ngài cần." Người vừa báo cáo chính là Khoáng, thị vệ thân tín của Thôi Hạo Ngôn.
Hắn đi lâu như vậy cũng bởi nhiệm vụ quá khó khăn nguy hiểm, phải hết sức cẩn thận mới có thể hoàn thành.
"Vậy là tốt."