Thế Tử Cố Chấp Điên Cuồng Theo Đuổi Vợ

Chương 45

Thôi Hạo Ngôn từng bước một tiến tới cửa, đôi chân nặng tựa ngàn cân, cản trở y nhìn thấu mọi thứ sau cánh cửa ấy.

Nhan Miểu vì muốn thoát khỏi sự khống chế bá đạo này, nhân lúc Mộ Dung Hành buông lỏng tay, nàng liền mạnh bạo cắn vào đầu lưỡi của hắn.

Vị tanh của máu lan tỏa giữa môi răng, hòa lẫn vào nước bọt, chẳng rõ là của ai.

Mộ Dung Hành đau đớn, đành phải buông nàng ra, nhìn đôi môi nàng sưng đỏ với vết máu còn vương, d*c v*ng lẫn cuồng nộ trong mắt hắn bị k*ch th*ch đến đỉnh điểm.

Một ác niệm trỗi dậy trong lòng hắn, quyết tâm giữ nàng trong tay mình.

Nhan Miểu chẳng muốn dây dưa thêm với hắn, nàng nâng vạt váy, toan lợi dụng cơ hội mà chạy trốn.

Ánh mắt của nam nhân phía sau âm trầm, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo, cánh tay mạnh mẽ vươn ra siết lấy eo thon của nàng, lại lần nữa kéo nàng vào lòng, muốn tiếp tục chuyện lúc nãy.

Sức nóng từ hơi thở hắn áp sát bên cổ nàng khiến Nhan Miểu rùng mình, nhìn khuôn mặt nam nhân ngày một sát gần, nỗi oán hận bất giác trỗi dậy.

"Chát!"

Một tiếng tát giòn vang lên.

"Ngươi điên rồi." Nàng thấp giọng nói.

Cái tát này khiến Mộ Dung Hành tỉnh táo đôi phần, quả thực hắn đã điên mới liều lĩnh kéo dài thời gian, bất chấp mưa gió để cứu nàng về đây.

Hắn nắm lấy tay nàng đặt lên mặt mình, ánh mắt lóe lên tia cuồng nộ và điên dại: "Đánh đi, cứ tiếp tục đánh, nếu nàng còn chưa hết giận, cứ đánh cho đến khi nào nàng vui thì thôi!"

"Đánh! Đánh nữa đi!"

Giọng điệu gần như gào thét khiến Nhan Miểu sững sờ.

Đôi mắt trong veo giờ đã ngập đầy nỗi sợ hãi, đôi môi run rẩy không ngừng, đôi chân cũng yếu mềm. Trái tim nàng treo lơ lửng, chờ đợi một định mệnh đen tối phía trước.

Sự cố chấp và tàn bạo này, ấy mới là bản chất thật của hắn. Hắn chỉ là quá giỏi che đậy, khiến mọi người ngỡ rằng hắn là một kẻ bình thường.

"Nếu nàng không động tay, ta sẽ nhốt nàng lại, để cả ngày lẫn đêm nàng chỉ có thể thấy ta, có được không?" Lời nói dịu dàng của hắn cùng biểu hiện cố ý nhu hòa chẳng khác gì ác quỷ từ địa ngục hứa đưa nàng lên thiên đàng, quái dị mà mang sức cám dỗ chết người.

Nhưng bàn tay nóng bỏng của hắn lại siết lấy chiếc cổ mảnh khảnh của nàng, từng chút một ép chặt, đợi con mồi thu lại móng vuốt sắc nhọn mà quy phục hắn.

Ánh mắt Mộ Dung Hành đầy nguy hiểm, đôi môi mỏng hơi nhếch, tựa như chỉ cần nàng nói một chữ "không", hắn sẽ lập tức siết chặt mà lấy đi sinh mạng nàng.

Nhan Miểu từ từ mất đi hơi thở, dẫu giãy giụa thế nào cũng không thoát khỏi vòng cầm tù của hắn.

Hắn là kẻ điên, không thuận theo hắn ắt sẽ bị hắn g**t ch*t.

Nàng không cam lòng, tuyệt đối không cam lòng.

Nhìn sắc mặt nàng từ trắng chuyển hồng, hơi thở yếu dần như một cánh bướm yếu ớt sắp rơi xuống, lúc này Mộ Dung Hành mới giật mình nhận ra mình đang làm gì.

Hắn vội vàng buông tay, thân hình yếu đuối của nàng đổ gục, được hắn đón lấy ôm vào lòng.

Nhan Miểu liên tục ho khan, cổ trắng nõn in hằn vết đỏ. Không khí trong lành mà nàng hằng khao khát lại tràn vào phổi, kéo nàng về từ bờ vực sinh tử.

Nhan Miểu vô cùng kháng cự hắn, không muốn lại gần hắn nữa.

Nhìn người con gái yếu đuối trong vòng tay, hắn vừa hối hận lại không thể khống chế bản tính của mình, vội vàng ôm nàng vào lòng, giọng nói hoảng loạn: "Miểu Miểu, xin lỗi nàng, ta không nên đối xử với nàng như vậy."

Nhan Miểu chỉ đánh hắn một bạt tai, nhưng hắn lại muốn giết nàng.

"Buông ta ra, để ta đi." Nhan Miểu chỉ mong sớm rời khỏi nơi đây, không muốn nhìn thấy hắn nữa.

Làm sao có thể? Hắn khó khăn lắm mới có được thời gian ở bên nàng, làm sao dễ dàng buông nàng ra. Nếu thực sự để nàng rời đi, nàng sẽ gả cho nam nhân khác, từ đó sẽ không bao giờ nhìn hắn thêm lần nào nữa.

"Không, ta không buông, ta muốn nàng."

Nhan Miểu muốn tranh cãi thêm, nhưng lại bị hắn giữ chặt trong lòng, ôm chặt đến mức không còn chút kẽ hở nào.

Lúc này, Thôi Hạo Ngôn rốt cuộc đã bước lên bậc thềm, y đứng ngay trước cửa, chỉ cần vươn tay ra là có thể đẩy cửa mà vào.

Chiếc ô xanh bị ném xuống bậc thềm, bầu trời bỗng chốc lóe lên một tia chớp.

Mưa gió mịt mù, tia chớp sáng ngời soi sáng cả bầu trời, đồng thời mang theo một tiếng sấm kinh hồn.

"Ầm…"

Thân thể như ngọc của vị công tử lúc này tựa như thiên sứ giáng thế, đầu đội lôi điện lập lòe.

Nửa khuôn mặt nam nhân ẩn trong bóng tối, tựa như thần linh lại như ác quỷ.

Xuân Quất thấy y mà không khỏi sợ hãi, chân không tự chủ mà lùi lại một bước.

Dưới trời mưa tầm tã, âm thanh mưa gió vang lên, át đi tiếng nói chuyện trong phòng.

Chỉ có câu cuối cùng: "Ta muốn nàng" truyền đến tai Thôi Hạo Ngôn một cách vô cùng rõ ràng.

Hừ, là một nam nhân.

Là một kẻ tìm đường chết.

Y có thể không màng đến quá khứ mà Nhan Miểu đã trải qua, nhưng Thôi Hạo Ngôn không thể bỏ qua việc sau khi đã đính ước cùng y, bên cạnh Nhan Miểu lại có nam nhân khác.

Huynh trưởng là vậy, kẻ khác cũng như thế.

Y có thể khoan dung Nhan Miểu trong lòng chẳng có y, nhưng tuyệt nhiên không thể chịu nổi ánh mắt nàng dừng lại ở kẻ khác.

Thôi Hạo Ngôn tự nhủ, chỉ cần hai người thành thân, chỉ cần ngày ngày đêm đêm gần gũi, nàng sẽ quen thuộc với sự hiện diện của y, không thể rời xa y được nữa.

Không sao cả, chỉ là một vật ngáng đường, cứ vứt đi, rồi nhân lúc người không chú ý, xử lý gọn gàng là xong.

Nghĩ thế, Thôi Hạo Ngôn đặt tay lên cánh cửa gỗ chạm khắc tinh xảo.

"Ầm…"

Tiếng sấm vang rền khắp trời, cánh cửa phòng bỗng bật mở, làn gió lạnh lẽo mang theo hơi ẩm ùa vào phòng không chút trở ngại.

Nhan Miểu rụt người trước cơn gió lạnh buốt. Mộ Dung Hành cũng vô thức che chắn cho nàng. Trong mắt Thôi Hạo Ngôn, tựa như nàng đang chủ động tìm kiếm sự che chở từ hắn.

Hàn ý tràn lên, Nhan Miểu thấy rõ người tới thì lập tức hất tay Mộ Dung Hành, toan chạy đến bên y.

Nhưng dễ dàng như vậy ư? Mộ Dung Hành túm chặt cổ tay nàng, không cho nàng rời đi.

"Ngươi buông ra, buông ra!" Nàng vùng vẫy nhưng chẳng ích gì.

Mộ Dung Hành nhìn kẻ vừa đến, mặt chẳng chút bối rối khi bị bắt gặp, thậm chí còn mang vẻ thách thức.

Hắn cố tình ôm chặt nàng trong lòng, nhìn thẳng Thôi Hạo Ngôn, trầm giọng hỏi: "Các hạ đêm hôm xông vào tư gia, chẳng hay có chuyện gì?"

Thôi Hạo Ngôn dán mắt vào tay hắn đang đặt nơi eo Nhan Miểu, lạnh lùng đáp: "Nhan Miểu là thê tử của ta, ta đến đây để đón nàng về nhà." Y cũng chẳng chịu nhường, nhất định phải chiếm ưu thế trong lời nói.

Mộ Dung Hành nhếch môi cười lạnh, trong lòng sôi trào ghen ghét. Chưa thành thân mà y đã gọi "thê tử" thân mật đến vậy.

Đáng tiếc, Mộ Dung Hành sẽ không để y có cơ hội cưới Nhan Miểu.

Nghĩ đến đây, hắn lại tự cười mình. So với Thôi Hạo Ngôn, hắn nào có tư cách danh chính ngôn thuận đứng bên cạnh nàng.

Mỉa mai thay!

Mộ Dung Hành bỗng cúi đầu, thì thầm bên tai Nhan Miểu: "Nếu nàng dám đi theo y, ta sẽ giết y." Người trong lòng quả nhiên im lặng, không giãy giụa nữa.

Hắn bèn buông nàng ra.

Nhan Miểu hiểu rõ, Mộ Dung Hành vốn là kẻ nói được làm được, hắn nhất định sẽ thực hiện lời hăm dọa.

Trận đấu hôm nay chưa phân được ai thắng ai bại.

"Trời mưa lớn, đêm khuya đường khó đi, Nhan Miểu chưa kịp hồi gia, các hạ thiện tâm, cho thê tử ta trú mưa nơi đây, ngày mai ta sẽ cho người mang lễ vật đến tạ ơn." Nói xong, Thôi Hạo Ngôn ôm quyền thi lễ.

Mộ Dung Hành cười nhạt, mỉa mai: "Theo ta được biết, ngươi và nàng chưa thành thân, sao lại nói là vợ chồng? Thôi Nhị công tử quả là không màng đến thanh danh của nữ nhân chút nào."

Đã đến lúc nói rõ ràng mọi thứ.

Nghe xong, Thôi Hạo Ngôn chẳng giận, chỉ điềm nhiên đáp: "Ta và Nhan Miểu tâm đầu ý hợp, đã coi nhau là người quan trọng nhất đời. Nếu các hạ thấy không thỏa, ngày đại hôn của chúng ta sẽ ời các hạ đến uống chén rượu mừng, làm nhân chứng, cũng có thể để các hạ an lòng."

Những lời này chẳng khác nào sát muối vào lòng Mộ Dung Hành.

"Miểu Miểu, lại đây, ta đến đón muội về nhà." Thôi Hạo Ngôn giơ tay ra phía nàng, dịu dàng gọi.

Không nổi giận, không chất vấn, cũng chẳng to tiếng cãi vã.

Nhan Miểu không tin rằng khi nhìn thấy nàng cùng Mộ Dung Hành chung phòng, kéo kéo đẩy đẩy, y lại chẳng chút tức giận.

Từ trước đến giờ Thôi Hạo Ngôn luôn lời lẽ nhẹ nhàng với nàng, chưa từng có lấy một câu nặng lời.

Giờ phút này, nàng lại thấy y thật giận dữ, chỉ là y che giấu hoàn hảo cảm xúc mãnh liệt đó dưới vẻ ngoài điềm đạm.

Dẫu sao y có giận đến đâu cũng hơn hẳn kẻ phía sau đang đòi lấy mạng nàng như Mộ Dung Hành.

Nhan Miểu thử bước tới một bước, hướng về phía Thôi Hạo Ngôn.

Phía sau, tiếng thở nặng nề của Mộ Dung Hành đặc biệt rõ ràng, dường như hắn đang cố nén cơn giận dữ, âm thầm đe dọa nàng.

Nhưng nàng không còn để ý đến điều đó, nàng không muốn ở lại đây.

Ngay khi Mộ Dung Hành đưa tay toan kéo nàng lại, Nhan Miểu bỗng nhiên lao nhanh tới, như làn gió bay vào vòng tay Thôi Hạo Ngôn.

Mộ Dung Hành nghiến răng, nắm chặt tay, rất tốt, thật sự rất tốt.

Hắn nhất định phải tiêu diệt Thôi Hạo Ngôn.

Thôi Hạo Ngôn vững vàng đón lấy nàng, chỉ thấy gương mặt nàng tái nhợt, cổ trắng nõn lưu lại mấy vết ngón tay đỏ ửng, thân mình cũng run lẩy bẩy như thể vừa gặp phải chuyện gì kinh hoàng lắm.

"Chúng ta mau rời đi." Nhan Miểu khẩn cầu, nắm lấy tay áo y kéo ra ngoài, không muốn ở lại chốn này chút nào.

"Khoan đã." Thôi Hạo Ngôn gọi nàng lại, tháo áo choàng khoác lên đôi vai yếu đuối của nàng, kéo kín cổ áo không để gió lạnh lọt vào, sau đó, bế bổng nàng lên.

Các tùy tùng đứng bên ngoài lập tức giương ô che mưa cho hai chủ tử.

Niệm Hạ và Xuân Quất cũng nhìn nhau, nhanh chóng bước theo.

Mộ Dung Hành dõi theo bóng người mỗi lúc một xa, cơn giận dữ dồn nén chuẩn bị bùng nổ, cuối cùng hắn nắm tay thành quyền, đấm mạnh vào tường.

Thích y đến thế ư?

Nếu đã vậy, càng không thể để Thôi Hạo Ngôn sống sót.

A Thuận nhận mật thư xong, lúc này mới xuất hiện.

Trong phòng chỉ còn lại mình Mộ Dung Hành, xung quanh vắng vẻ như ngày thường, chỉ là toàn thân chủ tử toát lên vẻ sát khí, giận dữ. Thứ cảm xúc này y chỉ từng thấy khi chủ tử ra trận chém giết.

"Chủ tử."

"Ngươi dẫn người đi chặn xe ngựa của chúng, giết tên Thôi Hạo Ngôn kia." Mộ Dung Hành lạnh lùng ra lệnh, "Không được làm tổn thương nàng, nếu nàng nhất quyết ngăn cản, các ngươi cứ trở về."

Chấp niệm còn chưa tiêu, hắn phải quyết tâm cầu đoạt cho bằng được.

A Thuận nhận lệnh, thoắt cái đã ra ngoài. Từ trong bóng tối, vài bóng người lướt đi như ma quỷ, hướng về con đường nhỏ phía trước.

Nhan Miểu được Thôi Hạo Ngôn bế lên xe ngựa, trong xe tỏa hương lan nhè nhẹ, chỉ vài nhịp hô hấp đã xoa dịu tâm trạng căng thẳng của nàng.

Thôi Hạo Ngôn chẳng nói gì, chỉ rót một chén trà từ lò nhỏ, ân cần đặt vào tay nàng, hơi ấm len vào lòng bàn tay, khiến nàng cảm nhận chút bình yên.

Nhìn y đang tìm thuốc, lấy cao bôi vết thương, nàng không kìm được hỏi: "Huynh không hỏi ta, đã xảy ra chuyện gì sao?"

Bình Luận (0)
Comment