Thế Tử Cố Chấp Điên Cuồng Theo Đuổi Vợ

Chương 44

Nhan Miểu chìm trong cơn ác mộng.

Trong mộng, nàng vẫn lạc trong dòng nước lạnh buốt, không một ai đến cứu giúp, chỉ có thể tự mình vùng vẫy.

Càng chìm sâu, càng cảm thấy ngạt thở.

Ngay lúc nàng quyết định từ bỏ, chấp nhận số phận, một đôi bàn tay ấm áp nắm chặt lấy nàng.

Nàng được cứu lên bờ, hít thở không khí tươi mát.

Nàng cũng thấy rõ người đã đẩy nàng xuống nước.

Y phục tung bay, mái tóc mây mềm mại, tựa như thần nữ từ chín tầng mây hạ xuống, nhưng đôi mắt nàng ta lại chỉ toàn vẻ lạnh lẽo và căm ghét, như thể đang nhìn điều gì đó cực kỳ nhơ nhuốc.

Nhưng Nhan Miểu chưa từng gặp qua nàng ta, chỉ cảm thấy khi nhìn nàng ta thì trong lòng rất khó chịu.

Nàng ta, rốt cuộc là ai?

Hàng mi ướt run rẩy đôi chút, cuối cùng nàng cũng vượt qua cảm giác mềm yếu vô lực, chầm chậm mở mắt.

Đôi mắt long lanh như pha lê, đượm nét u sầu, tựa như vừa được nước trong tẩy rửa, sáng trong đến lạ.

Ánh mắt dần hồi phục tiêu cự, nhưng trong đó vẫn còn sợ hãi, mang theo sự hoảng loạn nặng nề.

Một giọt lệ trong veo chảy dài nơi khóe mắt vì xúc động, nàng dần bình tĩnh lại, cuối cùng cũng nhận ra rằng mình đã thoát khỏi cơn ác mộng khủng khiếp kia.

Khóe mắt cảm nhận được sự ấm áp, bàn tay nam nhân áp lên bên má lạnh lẽo của nàng như hơi nóng xua tan cái rét khiến nàng muốn cảm nhận thêm.

Nàng nhẹ nâng đôi mắt đẫm lệ, muốn nhìn rõ nguồn hơi ấm ấy.

Sao lại là Mộ Dung Hành? Sao hắn lại ở đây?

Ý muốn đến gần hơi ấm trong lòng nàng chợt chững lại, Nhan Miểu sợ hãi bởi suy nghĩ của chính mình, nhất là khi đã hìn rõ đối phương, nàng cúi mắt không dám nhìn hắn, cẩn trọng mà lùi lại đôi chút.

Trong lòng Mộ Dung Hành còn chút vui mừng vì sự gần gũi của Nhan Miểu, đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng lau đi giọt lệ ấm áp của nàng.

Vì ngại thân phận đôi bên, Mộ Dung Hành lặng lẽ thu tay lại, nhưng cảm giác mềm mại tinh tế thoáng qua khiến hắn lưu luyến, chính hắn cũng không rõ bản thân khao khát tới gần nàng đến nhường nào.

Bàn tay hắn giấu ra sau lưng, chầm chậm siết chặt thành nắm đấm, gân xanh nổi rõ.

Hắn tự nhủ, nàng chỉ đang oán trách mình, chỉ là làm mình làm mẩy. Đợi hắn xử lý xong việc ở kinh thành, nhất định sẽ nói hết mọi chuyện với nàng.

Đến lúc đó, nàng hẳn sẽ hiểu cho hắn đôi chút.

Có lẽ, cũng sẽ tha thứ cho hắn.

Không ai mở lời, căn phòng chìm trong im lặng, chỉ có tiếng mưa nhỏ ngoài hiên rơi trên cành lá, vang vọng vài tiếng lác đác.

"Nàng đã ngất xỉu." Cuối cùng vẫn là Mộ Dung Hành lên tiếng trước, hắn rất lo lắng cho nàng.

Nghe vậy, Nhan Miểu liếc nhìn hắn, nửa giễu cợt nửa hỏi: "Là ngươi cứu ta?"

"Đúng vậy."

Sau khi nhận được lời khẳng định, Nhan Miểu cười nhạt: "Mộ Dung Hành, ngươi rốt cuộc có âm mưu gì với Nhan thị?" Người nhà Nhan thị đều được hắn cứu hết lần này đến lần khác, chẳng lẽ trùng hợp như vậy?

Mộ Dung Hành thoáng ngẩn người, muốn giải thích nhưng không biết phải nói từ đâu: "Ta..."

Nhớ đến lúc vừa thấy Nhan Miểu yếu ớt hấp hối, hắn vội nói: “Nàng đã nôn ra rất nhiều máu, suýt nữa đã chết rồi! Sao ta có thể thấy chết không cứu, huống hồ chúng ta đã từng là phu thê mấy năm, dù sao cũng vẫn còn chút tình nghĩa chứ."

Lúc này thân thể Nhan Miểu còn rất yếu, nhưng nàng vẫn gắng sức ngồi dậy từ trên giường, thân mình không vững suýt ngã xuống, cánh tay Mộ Dung Hành còn chưa kịp chạm đến nàng đã bị nàng gạt phắt ra.

"Đừng chạm vào ta!"

Bàn tay Mộ Dung Hành sững lại giữa không trung, trước đây nàng từng rất lưu luyến vòng tay của hắn, cũng từng nhìn hắn với đôi mắt sáng ngời tựa ánh sao lấp lánh.

Nếu biết trước sẽ có cảnh tượng hôm nay, hắn đã không bao giờ nhận thánh chỉ kia, không để nàng rời xa.

Nhan Miểu tựa vào gối mềm, hơi thở hổn hển, lời lẽ không ngừng công kích hắn: "Dường như ngươi đã đặt tình cũ sai chỗ, ta vốn là con nhà thương nhân, năm ấy gả cho ngươi là ỷ thế báo đáp, là không biết tốt xấu, là thân phận thấp hèn mà ép gả cho danh gia vọng tộc của ngươi."

Nàng nhìn hắn bằng ánh mắt vô cùng bình thản, dùng ngữ điệu nhẹ nhàng nói ra những lời tàn nhẫn nhất: "Giữa ngươi và ta luôn có một vực sâu, khoảng cách ấy chỉ ngày một xa thêm, làm gì có tình cũ mà nhớ? Người ngươi nên nghĩ tới chính là vị quận chúa tôn quý trong kinh thành kia."

Đến hôm nay Nhan Miểu vẫn còn oán hận, thậm chí hối hận vô cùng.

Tuổi trẻ si mê lầm lỡ khiến nàng tiếc nuối suốt ngần ấy năm.

Mộ Dung Hành vội vàng giải thích: "Ta hối hận rồi, ta không cưới nàng ta, hiện giờ ta chỉ muốn có nàng."

Nhan Miểu cười lạnh trong lòng, vài sợi tóc mái rủ xuống che khuất nét mặt nàng: "Ta đã có hôn ước, dẫu ngươi có quỳ xuống cầu xin cũng chẳng còn cơ hội nào nữa đâu, ta vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho ngươi."

Lời cuối cùng như lưỡi kiếm sắc lạnh đâm thẳng vào tim Mộ Dung Hành, khiến toàn thân hắn run rẩy, từng khớp xương như muốn vỡ vụn.

Hắn chưa từng tưởng tượng nổi một lời lạnh nhạt lại mang sức mạnh ghê gớm đến nhường nào.

Sức mạnh ấy lớn đến mức có thể hủy hoại tâm trí, khiến người phát cuồng.

Bất chợt, một giọt lệ từ khoé mắt hắn chậm rãi rơi xuống, khiến hắn bật cười tự chế giễu.

Đã nhiều năm trôi qua hắn chưa từng rơi lệ, bởi phụ thân từng dạy rằng đó là biểu hiện của sự yếu đuối. Trên vai hắn chất đầy trọng trách, quá nhiều người dõi theo hắn, cả trong bóng tối lẫn ngoài ánh sáng, hắn không thể nào tỏ ra yếu mềm.

Dù có chuyện gì xảy ra, hắn nhất định phải gánh lấy mọi trách nhiệm ấy.

Nhan Miểu bị tiếng cười bất chợt của hắn làm kinh hãi, nàng loạng choạng đứng dậy khỏi giường định rời đi.

Đời này của Mộ Dung Hành đã mất quá nhiều thân nhân, nhưng không ai làm hắn hối hận sâu sắc như Nhan Miểu.

Hắn muốn một lần nữa được bên nàng, nhưng nàng không chấp nhận, nếu đã như vậy, hắn thà đoạt nàng về. Nếu nàng phản kháng, hắn sẽ moi tim ra, tỏ rõ chân tình mà hắn dành cho nàng.

Dẫu thế nào, Mộ Dung Hành quyết không muốn nàng rời đi thêm lần nữa.

Bàn tay thanh mảnh của nàng bị hắn giữ chặt, Nhan Miểu vốn yếu nhược, hoàn toàn không thể chống cự, chỉ chút lực nhẹ đã bị hắn ôm trọn vào lòng.

"Ngươi muốn làm gì? Buông ta ra!"

"Ta không cho phép nàng lấy tên nhà họ Thôi đó, nếu không, ta sẽ giết y." Hắn dữ tợn đe dọa: "Nàng càng quan tâm, càng chăm sóc y, ta càng muốn hành hạ y."

"Ngươi điên rồi!” Điều này có liên quan gì tới Thôi Hạo Ngôn đâu, Nhan Miểu bực bội nói: "Độc dược là ta tự nguyện uống, cho dù vì y mà chết, ta cũng cam lòng, chuyện này nào có can hệ gì đến ngươi…"

"Ưm!"

Đôi môi mềm mại bị chiếm đoạt không chút thương tiếc, khiến nàng không thể chống cự.

Nhan Miểu không muốn tiếp xúc với hắn, đành dùng nắm tay nhỏ yếu đấm lên lồng ngực cường tráng của hắn. Nhưng sức của nữ tử vốn nhỏ bé, chẳng thể ngăn cản được hắn chút nào, trái lại càng khơi gợi thêm h*m m**n chinh phục của hắn.

Thắt lưng bị ép chặt, ép sát nàng vào thân hắn, bàn tay ấm áp không ngần ngại nắm lấy đôi vai nhỏ bé yếu ớt của nàng. Nàng không muốn thuận theo nhưng lại bị giữ chặt cằm, ép buộc đón nhận tất cả sự cuồng nhiệt của hắn.

Hơi thở mạnh mẽ thuộc về hắn ngang ngược xâm chiếm, Nhan Miểu không thể kháng cự, đành phải bị nhốt lại trong nụ hôn nồng cháy.

Nàng không cam tâm bị áp bức, đôi mắt đẹp như sương mù dần dần đỏ ửng, bất lực tuôn rơi dòng lệ trong veo.

Cuối cùng, nàng vẫn bị Mộ Dung Hành chiếm đoạt.

Khi người trong lòng đã buông xuôi, nụ hôn của Mộ Dung Hành trở nên dịu dàng, thương tiếc. Hắn muốn dùng cách này để dỗ dành, giữ lấy nàng.

Hắn thừa nhận, hắn đã ghen tuông, ghen đến mức phát điên.

Đáng tiếc thay, những vết thương đã vỡ nát chẳng dễ gì chữa lành, giống như mảnh gương vỡ không thể lành lại.

Trên con đường nhỏ, chiếc xe ngựa của Thôi Hạo Ngôn lao nhanh, cuối cùng dừng lại ở đầu ngõ Nhuận Vân.

Một đoạn đường xóc nảy khiến cơ thể chưa kịp hồi phục của Thôi Hạo Ngôn thêm khó chịu. Khi xuống xe, cổ họng y khô rát lạnh buốt, không khỏi nắm chặt tay ho khan.

"Công tử! Cẩn thận thân thể của người!"

Lần này đi chỉ có ba người, ngoài Thôi Hạo Ngôn còn có một tên tùy tùng giỏi võ và một phu xe điều khiển ngựa.

Thôi Hạo Ngôn đón lấy chiếc ô trúc xanh mà tùy tùng đưa tới, vội vã tiến đến cửa ngôi nhà trong ngõ.

Tâm y bỗng nổi lên một chút lo âu, nhưng theo bản năng vẫn tin rằng Nhan Miểu không phải người như vậy.

Nhưng cỗ xe ngựa nàng thường dùng vẫn đang đậu dưới mái hiên trước nhà, trên đó treo tấm biển ghi tên Nhan thị.

Y không màng thân thể bất tiện, vội vã tiến tới, nhưng khi gần đến cửa thì lại dừng lại.

"Công tử." Tùy tùng nhắc nhở.

Thôi Hạo Ngôn tự nhủ, nhất định đây chỉ là hiểu lầm, xe ngựa ở đây, không có nghĩa là nàng cũng ở đây.

"Gõ cửa đi." Y ra lệnh.

Cánh cửa nặng nề một lần nữa bị gõ vang, Niệm Hạ nghe thấy âm thanh đó mà sợ hãi, tiểu thư và vương gia ở trong đã lâu rồi, vừa rồi còn nghe thấy tiếng tranh cãi, không biết liệu có chuyện gì xảy ra không.

Cả Xuân Quất cũng lo lắng nhìn về phía cửa phòng đóng chặt, ngay cả tiếng gõ cửa cũng không nghe thấy.

A Thuận không có mặt, chỉ còn nàng đi mở cửa.

Kẹt…

Tiếng mở cửa vang lên giữa cơn mưa im ắng.

Dưới màn mưa, là một bạch y công tử tay cầm ô trúc xanh.

Công tử thanh nhã phong hoa, khí chất thanh tao, chỉ có chút bệnh sắc trên dung nhan phá vỡ vẻ tuyệt mỹ, khiến người ta cảm thấy y càng thêm băng lãnh, dễ vỡ.

Tựa như chỉ chạm nhẹ đã có thể vỡ tan.

Khoảnh khắc cửa mở, dường như có thứ gì đó trong mắt y lụi tắt.

Niệm Hạ lo sợ bất an, buột miệng thốt lên: "Thôi Nhị công tử."

Tấm phòng tuyến tâm lý Thôi Hạo Ngôn đã vất vả dựng lên bị tiếng gọi ấy phá tan không chút thương tiếc.

Niệm Hạ là tỳ nữ thân cận của Nhan Miểu, nàng ấy ở đây, tức là Nhan Miểu cũng...

Những đốt ngón tay trắng bệch nắm chặt cán ô, tưởng chừng có thể bóp nát nó.

Y không thể không chuẩn bị tâm lý xấu nhất, nhưng cũng vô cùng sợ hãi cảnh tượng tồi tệ ấy.

Giờ khắc này y chỉ biết, vị hôn thê của mình ở đây, y muốn đến đón nàng về nhà.

Nhan Miểu, chỉ có thể là của y!

Chỉ trong thoáng chốc, ánh mắt Thôi Hạo Ngôn sắc bén khiến Niệm Hạ sợ đến không dám cử động, cho đến khi luồng không khí lạnh ẩm theo ống tay áo Thôi Nhị công tử đánh vào mặt nàng, nàng mới ý thức rằng chuyện chẳng lành.

Thôi Nhị công tử đã vào trong, nhưng tiểu thư vẫn còn ở cùng vương gia trong một căn phòng, vừa rồi nàng còn nghe thấy tiếng cãi vã của hai người.

Việc này phải làm sao cho phải?

Một người là chồng cũ, một người là vị hôn phu đương nhiệm.

Một bên là người cứu tiểu thư, một bên là người tiểu thư muốn cứu.

Nếu đánh nhau, nàng phải đứng về phía nào đây?

Trong đầu Thôi Hạo Ngôn giờ khắc này cực kỳ rõ ràng, y phải gặp Nhan Miểu, phải xác nhận nàng không nguy hại, y muốn đem nàng đi.

Sau này, nàng chỉ được ở bên cạnh y!

Những kẻ mơ tưởng đến nàng dù chỉ một chút đều đáng phải xuống địa ngục, nơi đó mới là chốn về của những kẻ tham lam.

Mưa thấm ướt vạt áo, bùn bẩn bám vào vạt dưới nhưng y không để tâm, chỉ muốn nhanh chóng tìm thấy Nhan Miểu.

Nhanh chóng, y đã thấy Xuân Quất đang đợi dưới mái hiên.

Xuân Quất kinh ngạc vì sao y đột nhiên xuất hiện ở đây, chỉ buột miệng thốt lên: "Thôi Nhị công tử."

Chuyện gì mà cần đến hai nha hoàn giữ hai cửa, cẩn thận như vậy?

Thôi Hạo Ngôn bỗng nhiên lo sợ, sợ hãi cảnh tượng sau cánh cửa kia.

Bình Luận (0)
Comment