Bên ngoài trời mưa lớn như thác đổ, A Thuận vội cầm ô tre theo sau.
Nghe thấy tiếng cửa mở, trong lòng Niệm Hạ dấy lên hy vọng, nàng định lên tiếng nhưng vừa thấy người ra liền im bặt.
Cuối cùng, chỉ còn lại sự kinh ngạc: "... Thế tử gia."
Mộ Dung Hành không phí lời, thấy chỉ có một mình Niệm Hạ, liền hỏi ngay: "Nhan Miểu đâu?"
Sự căng thẳng và quan tâm trong vô thức ấy khó lòng giả tạo, ngay cả Niệm Hạ đang ngẩn người cũng bị cảm xúc ấy khơi dậy, vội chỉ về phía chiếc xe ngựa dưới màn mưa cách đó không xa.
"Tiểu thư ở trong đó."
Nghe vậy, Mộ Dung Hành lập tức sải bước ra ngoài, A Thuận bám theo phía sau, cẩn thận che ô.
Niệm Hạ không màng toàn thân đã ướt đẫm, cũng vội vã chạy theo.
Trong xe ngựa phảng phất mùi tanh của máu, Xuân Quất đang khóc thút thít, cẩn thận lau máu quanh môi Nhan Miểu, nhưng máu quá nhiều, chẳng thể lau sạch.
Màn xe bị ai đó vén lên, một nam tử xa lạ bước vào, mang theo hơi nước lạnh lẽo của mưa, nhìn thấy tình trạng thê thảm của Nhan Miểu, không nói một lời đã định ôm nàng đi.
"Ngươi là ai, dám cả gan động đến tiểu thư nhà ta!" Xuân Quất bản năng bảo vệ tiểu thư nhà mình, lớn tiếng quát.
Mộ Dung Hành chẳng muốn giải thích nhiều, Niệm Hạ thấy vậy bèn nhanh chóng bảo Xuân Quất: "Họ đến cứu tiểu thư, là người tốt."
Xuân Quất nửa tin nửa ngờ, Mộ Dung Hành lập tức đẩy tay nàng, bế ngang eo Nhan Miểu.
Hạt mưa không ngừng rơi xuống, thỉnh thoảng sấm chớp đùng đùng khiến ai nấy đều kinh hãi.
Những giọt mưa đập vào mặt ô, lộp bộp không đều nhịp, chỉ khiến lòng người thêm sốt ruột.
Đến khi đặt Nhan Miểu lên giường êm, lòng Mộ Dung Hành vẫn còn đập thình thịch.
Hắn chẳng thể tửởng tượng nổi cảnh nàng chết ngay trước mắt mình, khó khăn lắm mới gặp lại nàng, dù chẳng thể nói nhiều, chẳng thể gặp thường xuyên, chỉ cần nàng bình an là đủ.
Nhưng giờ đây, trong lòng bỗng dấy lên ngọn lửa dữ, khiến hắn muốn băm vằm kẻ đã làm nàng tổn thương.
"Gọi Sở Dược đến, bảo hắn khám thương cho... cho Nhan tiểu thư." Mộ Dung Hành trầm giọng ra lệnh, những từ quen thuộc lăn trên đầu lưỡi, cuối cùng lại đổi sang cách xưng hô xa lạ.
Chợt nhớ rằng nàng đã chẳng còn là Thế tử phi của hắn nữa.
A Thuận nhìn quanh gian phòng hỗn loạn, nhận lệnh rời đi.
Đêm nay e rằng có không ít việc phải làm.
Sở Dược luôn theo hầu tiền An Hòa Vương, từ sau khi lão vương gia qua đời mới về kinh theo Mộ Dung Hành. Không chỉ y thuật cao minh, mà còn đặc biệt giỏi các chứng bệnh nan y.
Niệm Hạ và Xuân Quất vội vàng lấy nước lau rửa cho Nhan Miểu, vừa xong liền nhận ra đã có người đưa đến y phục sạch cho họ thay.
Đợi đại phu đến, Mộ Dung Hành mới gọi Niệm Hạ đến phòng bên.
Lúc này, Niệm Hạ đi theo sau A Thuận, hắn dẫn đường cho nàng. Niệm Hạ hiểu, hẳn là Thế tử muốn hỏi về việc tiểu thư thổ huyết, nàng vẫn còn chưa biết có nên nói thật hay không.
Tiểu thư đã vì Thôi Nhị công tử mà thử thuốc, ngay cả Nhan gia chủ và Nhan phu nhân còn không hay biết vì nàng không muốn họ lo lắng. Nhưng Thế tử là chồng trước của tiểu thư, nay lại cứu nàng, nếu hỏi đến thì có nên nói hay không?
"A Thuận, ngươi biết Thế tử tìm ta có việc gì không?"
A Thuận cũng thấy khó xử, chủ tử không thích kẻ dưới đoán ý mình, chỉ đáp: "Chủ tử nay đã là An Hòa vương, ngươi vào đó đừng xưng hô sai."
Thì ra là đã phong vương, điều đó có nghĩa là lão vương gia đã mất, theo lý thì con cái phải giữ đạo hiếu ba năm.
Các việc hỷ sự đều phải hoãn lại, chẳng biết quận chúa Hoa Ninh đã trở thành nữ chủ nhân của vương phủ chưa?
Nghĩ lại, việc đó cũng chẳng liên quan gì đến tiểu thư nhà nàng, tiểu thư vẫn còn hôn ước!
Vị Thôi Nhị công tử kia tốt hơn người này nhiều, ngày thường đối với tiểu thư luôn nhỏ nhẹ dịu dàng, chăm sóc ân cần, nếu gả cho y, tiểu thư sẽ càng được chiều chuộng.
A Thuận nhìn ánh mắt nàng đảo qua đảo lại, dường như đoán được suy nghĩ trong lòng nàng, liền giải thích thay chủ tử: "Chủ tử hiện vẫn lẻ loi một mình, bên cạnh không có thê thiếp."
Xì, liên quan gì đến tiểu thư nhà ta.
Vừa đến nơi, Niệm Hạ bĩu môi, đẩy cửa bước vào.
Mộ Dung Hành đổi sang bộ trường bào màu xanh, chỉ bạc thêu hoa văn uốn lượn, bớt đi vẻ lạnh lùng, khiến hắn trông ôn hòa thêm vài phần.
"Chuyện gì đã xảy ra, sao nàng lại bị thương nặng đến vậy?" Một câu hỏi bất ngờ, gọn gàng dứt khoát.
Niệm Hạ vốn định nói điều gì khác, nhưng thấy ánh mắt Mộ Dung Hành chợt tối sầm, uy áp bao trùm khiến nàng sợ đến mức quỳ rạp xuống.
Uy nghiêm của Mộ Dung Hành so với ba năm trước càng tăng thêm. Bao năm nay, sáng tối đều có người muốn lấy mạng hắn, khiến hắn nhuốm đầy sát khí.
Lúc này, Mộ Dung Hành không kiên nhẫn nhìn Niệm Hạ, nha hoàn chậm chạp này có thể ở bên Nhan Miểu lâu vậy, chi bằng nhân dịp này đổi người của mình vào, để tiện chăm sóc nàng.
Hai khắc sau, Niệm Hạ đã khai hết toàn bộ những chuyện mà Nhan Miểu trải qua trong những năm qua, đặc biệt là việc nàng vì Thôi Hạo Ngôn mà thử thuốc.
"Nàng vì gã đó mà liều mạng, đến cả độc dược cũng dám uống, đúng là không cần mạng nữa!" Thật khiến người ta ganh tị.
Niệm Hạ rụt rè giải thích: "Thôi Nhị công tử có ân cứu mạng với tiểu thư, tiểu thư làm vậy là vì không muốn mang nợ, hơn nữa, họ còn có hôn..."
Niệm Hạ nhận ra rằng chỉ cần nàng nhắc đến hôn ước giữa Thôi Nhị công tử và tiểu thư, vị vương gia này liền trở nên hung bạo, thậm chí muốn chém nàng.
Nàng kịp thời ngừng lại, không nói thêm lời nào, quả nhiên, cái cảm giác áp lực nặng nề ấy dần tan đi.
Nàng cảm thấy, tới bây giờ An Hòa Vương Mộ Dung Hành vẫn còn chút tình ý đối với tiểu thư nhà mình.
"Niệm Hạ, bổn vương có việc trọng yếu giao cho ngươi làm."
Mộ Dung Hành khẽ nheo mắt, ánh nhìn sắc bén đầy nguy hiểm.
Nửa canh giờ sau, Niệm Hạ quay lại, nét mặt kinh hoàng xen lẫn sợ hãi. Nhưng Vương gia đã cảnh cáo nàng không được hé răng với tiểu thư, nếu không sẽ khiến nàng biến mất khỏi cõi đời này.
Sau khi uống hai bát thuốc đậm đà, sắc mặt Nhan Miểu dần dần khôi phục nét hồng hào, hơi thở cũng trở nên ổn định hơn.
Mưa dần thưa, tiếng vó ngựa lóc cóc vang lên trên con đường nhỏ, một cỗ xe ngựa bốn góc treo dạ minh châu từ từ tiến đến dưới cơn mưa phùn. Người đánh xe là một lão phu xe của nhà họ Nhan, từ xa đã nhận ra xe ngựa quen thuộc, ban ngày lão cũng đã thấy cỗ xe này bên ngoài y quán.
Lão phu xe ngắm kỹ, hóa ra là xe của Nhan Đại tiểu thư.
Một nam tử trong trang phục hộ vệ chỉ đạo lão dắt ngựa núp dưới hiên vào sân.
Tức thì, lão phu xe bẩm báo với Nhan Tử Âm.
Nhan Tử Âm lúc này đang vui vẻ đắm chìm trong hồi ức gặp gỡ Thôi Đại công tử, nghe báo cũng chỉ nhíu mày, kéo rèm liếc nhìn: "Chúng ta cứ đi thôi, quản nàng ta làm gì!"
Lão phu xe không dám xen vào ân oán của các chủ nhân, vung roi giục ngựa tiếp tục hướng về sơn trang.
Khi Nhan Tử Âm về, thấy trước sảnh đã đứng đông người chờ đợi, tưởng có chuyện gì trọng đại, vừa định hỏi thì Nhan Tử Khê dẫn theo nha hoàn đến.
"Tử Âm tỷ về rồi, tâm trạng có vẻ tốt quá nhỉ?" Tam tiểu thư tươi cười chào đón.
Nhan Tử Âm cũng vui vẻ hiếm thấy, đáp: "Dĩ nhiên rồi!" Nhìn một lượt, nàng chợt thấy Dương ma ma từng hầu cận bên Nhan phu nhân, bên cạnh còn có Thôi Hạo Ngôn. Càng thêm phần tò mò, nàng hỏi: "Ở đây đông đúc thế này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Nhan Tử Khê kéo nàng ra một bên, khẽ nói: "Hôm nay đường tỷ đi ra ngoài, Thôi Nhị công tử đến đợi rất lâu mà tỷ ấy vẫn chưa về."
Nhị tiểu thư Nhan Tử Âm thầm nghĩ, quả nhiên là thế, trách chi Nhan Tử Khê lại thân thiện đứng đợi như vậy.
Nhan Tử Âm nhếch mép cười nhạt, hạ giọng khẽ bảo: "Ta về thấy xe của tỷ ấy đỗ ngay trước ngôi nhà ở cửa ngõ Nhuận Vân, không biết có phải gặp tình lang hay không, thật khó cho Nhị công tử này một mực si tình đợi chờ như vậy."
"Tỷ tỷ đừng nói bậy, chuyện không bằng chứng sao có thể tùy tiện suy đoán?"
Nhan Tử Âm không chịu nổi ai hoài nghi lời mình, ba phần ngờ vực cũng thành bảy phần chắc chắn: "Ta chính mắt trông thấy mới dám nói vậy!"
Nhan Tử Khê nghe thế, mắt chợt sáng lên, lòng sinh mưu kế, lớn tiếng bảo: "Tỷ tỷ nói đùa, đường tỷ chắc do hôm nay mệt nhọc quá nên tìm quán trọ nghỉ chân thôi, sao lại tùy tiện đến nhà kẻ khác, huống chi nơi đó còn có nam nhân."
Quả nhiên không ngoài dự đoán, Thôi Hạo Ngôn nghe vậy, bước tới hỏi: "Các ngươi nói Miểu Miểu đang ở quán trọ nào?"
Nhan Tử Âm liền nói ra toàn bộ sự thật lẫn suy đoán, quả quyết đáp: "Không phải quán trọ mà là nhà tại cửa ngõ Nhuận Vân. Nhị công tử, ta chính mắt thấy bên trong có nam nhân xuất hiện. Ai biết đêm khuya nàng đi đâu làm gì!"
Nghe đến đây, sắc mặt Thôi Hạo Ngôn biến đổi, y gọi theo hộ vệ, cưỡi xe ngựa rời đi trong mưa.
Mưu kế thành công nên Nhan Tử Khê đắc ý cười thầm trong lòng, Thôi Đại công tử đã không thành, vậy để Nhị công tử hoàn toàn chán ghét Nhan Miểu.
Khi hạt giống hoài nghi đã gieo, sau này muốn làm gì cũng dễ dàng hơn.
Chỉ tiếc, Thôi Hạo Ngôn không phải kẻ đầu óc nông cạn, xe ngựa khởi hành chưa bao lâu, y đã ra lệnh đổi hướng về cửa ngõ Nhuận Vân. Y không tin lời kẻ khác, chỉ tin những gì tự mình nhìn thấy, thậm chí đôi khi có là sự thật y cũng chẳng cần tin, y chỉ nghe lời giải thích của Nhan Miểu.
"Công tử, ngài vừa khỏi bệnh, nơi ấy xa xôi, chi bằng để thuộc hạ tự đi xem rồi về bẩm báo."
"Đừng nói nhiều, giục xe mau!"
Giọng nói không chấp nhận sự phản kháng, gương mặt Thôi Hạo Ngôn tựa hồ phủ một tầng sương lạnh, hai tay siết chặt thành nắm đấm, đến khi nghe tiếng khớp xương kêu răng rắc mới thôi.
Mưa dầm dề như thể sẽ kéo dài suốt đêm, Nhan Miểu dù không nguy kịch nhưng vẫn hôn mê chưa tỉnh.
Mộ Dung Hành vượt qua màn mưa đêm mà đến, trông thấy nữ tử trên giường không có dấu hiệu tỉnh lại, hắn vẫy tay, bảo mọi người ra ngoài.
Xuân Quất không chịu nhưng vẫn bị Niệm Hạ kéo đi.
Nữ tử làn da trắng mịn, kiều diễm tựa hoa lê, dung nhan vẫn mỹ miều như xưa.
Tựa như giấc ngủ bất an, đôi mi đen nhánh không ngừng run rẩy, đôi tay vô thức muốn níu lấy gì đó, nhưng không có gì cả. Trong giấc mộng, chỉ có nước lạnh băng thấu xương, tước đoạt hơi thở, ướt đẫm chiếc váy bông của nàng, tựa như phiến đá ngàn cân kéo nàng ra xa mặt nước.
"Nhan Miểu, Nhan Miểu" Mộ Dung Hành thấy nàng sắc mặt có phần bất ổn, bèn nắm lấy tay nàng mà gọi khẽ.
Khi tay hắn chạm lên mu bàn tay nàng, Nhan Miểu như níu được cây cỏ cứu mạng, liền siết chặt lấy.
Ngón tay nàng mềm mại, đầu ngón hồng hào, móng tay mới mọc được chăm chút gọn gàng thành hình bán nguyệt, lúc này bấu chặt vào mu bàn tay nam tử.
Chẳng mấy chốc, mu bàn tay Mộ Dung Hành đã có vài vết cào nho nhỏ, có mấy chỗ còn rỉ chút máu đỏ tươi.