Chưởng quỹ đã nhận được tin từ sớm, nay đã có mặt chờ ngoài y quán, vừa thấy xe ngựa Nhan gia thì vội vàng tiến lên đón tiếp.
"Tiểu nhân Lý Đức bái kiến Đại tiểu thư."
"Không cần đa lễ, hôm nay làm phiền chưởng quỹ Lý rồi."
Lý chưởng quỹ tuổi độ bốn năm mươi, mặt chữ điền, để râu, vận một thân bào màu xanh, từ xa đã ngửi được mùi dược liệu thoảng quanh người ông.
Dù rằng vị Đại tiểu thư này vừa mới trở về không lâu, nhưng dẫu sao cũng là chủ nhân, không ai dám có chút khinh nhờn.
"Tiểu nhân đã chuẩn bị trà, mời Đại tiểu thư theo tiểu nhân vào trong."
Theo chân Lý chưởng quỹ vào y quán, Nhan Miểu nhận ra rằng nơi này gồm ba gian chính hợp lại, bên trái có hai ba người học việc đang bốc thuốc phối dược, bên phải là ba bốn lão đại phu nổi danh ở địa phương đang xem mạch bốc thuốc.
Tiệm thuốc bận rộn, tuy đông đúc nhưng rất có trật tự.
Ngoài những người đang khám bệnh còn có không ít thiếu nữ đeo mạng che mặt, tuổi xuân phơi phới, không giống người có bệnh, đang hướng đến gian bên trái đã được phân riêng ra. Trong ấy có mấy vị nữ đại phu, chuyên chẩn trị cho các thiếu nữ ấy.
Thấy Nhan Miểu liếc mắt nhìn qua, Lý Đức nhanh chóng giải thích: "Đại tiểu thư có điều không rõ, nữ tử trân quý dung nhan, đều mong muốn trở nên mỹ miều hơn. Huống hồ nam nữ khác biệt, có vài thương tổn trên thân thể không tiện để nam đại phu khám nên mới mời nữ y ngồi khám."
Thì ra là vậy, lần trước khi nàng bị thương ở lưng cũng là nữ đại phu khám cho, kinh thành còn chưa có nữ đại phu, vậy mà Bình Khê đã có từ lâu.
Nhan Miểu vừa định mở lời khen ngợi thì nghe một giọng nói trong trẻo vang lên, kèm theo hương thơm thoang thoảng và tiếng vòng ngọc leng keng. Nhan Miểu nhận ra người đến là ai.
Nếu nhớ không nhầm, đó là con gái nhị thúc của nàng.
Vừa xuất hiện, Nhan Tử Âm đã cao giọng sai bảo: "Ta muốn gặp Lý chưởng quỹ, mau gọi ông ta ra đây."
Ôi, sao vị cô nãi nãi này lại đến vào bây giờ cơ chứ!
Lý Đức thoáng lộ vẻ khó xử, liếc nhìn về phía Nhan Miểu.
Nhan Miểu mỉm cười nhẹ nhàng: "Chưởng quỹ không cần để ý đến ta, đi trước tiếp đón nàng đi."
Lý chưởng quỹ cảm tạ vị Đại tiểu thư này khéo léo hiểu lòng người, trong lòng âm thầm thở dài, cũng là tiểu thư Nhan gia, mà sao tính tình lại khác biệt đến thế.
Thấy Lý Đức, Nhan Tử Âm có vẻ khó chịu, thấy ông đến muộn, nàng ta đang có việc gấp, không muốn phí lời, chỉ nói: "Mau mang ra loại thuốc chữa thương tốt nhất ở đây cho ta, ta cần gấp."
Lý chưởng quỹ khó xử lắm, vị cô nãi nãi này lần nào đến cũng lấy nhiều thuốc, rõ ràng một bình đã đủ, tối đa ba bình cũng không dùng hết, vậy mà cứ muốn mang đi hết những thuốc có sẵn.
Không phải không cho được, nhưng nếu đưa cho nàng hết, sau này người khác cần cũng không còn thuốc.
Lý Đức cười gượng, đành nói vòng vo: "Tiểu thư thấy không khỏe sao? Hay là xem mạch trước, cũng tốt cho việc kê đơn đúng bệnh?"
"Không phải ta dùng." Nhan Tử Âm vốn đã vội, Thôi Đại công tử bị thương, nàng ta nóng lòng đến thăm, không muốn nói nhiều: "Mau đưa ra, ta có việc dùng gấp, lấy cho ta mười bình kim sang dược lần trước."
Lý chưởng quỹ lòng đau như cắt, không nói đến giá thuốc cao, chỉ riêng phối chế đã tốn công sức lớn, mỗi tháng làm hết sức cũng chỉ được năm bình.
Yêu cầu nhiều quá, ông không muốn cho, mà quan trọng là vị cô nãi nãi này chưa bao giờ trả tiền, lần nào cũng ghi sổ.
Nhan Miểu thấy cũng không ổn, liền bước lên khuyên: "Thuốc không cần nhiều, trị được thương là tốt rồi, ngươi lấy nhiều thế này, chỉ tổ lãng phí."
Nhan Tử Âm quay lại nhìn nàng, cảm thấy có chút quen mặt.
Nữ tử mặc y phục hồng trắng, vòng eo uyển chuyển mềm mại, mặt không chút phấn son mà vẫn quốc sắc thiên hương, nhất là đôi mắt sáng trong vắt, hàng mi cong vút như cánh bướm, khiến một nữ nhân như nàng ta cũng không khỏi sinh lòng đố kỵ.
Ngày ấy lần đầu gặp mặt ở bến cảng, nàng ta cũng chưa thấy rõ dung nhan của nữ tử kia, sau đó tuy có vài lần gặp nhau nơi yến tiệc, nhưng Nhan Tử Âm mỗi lần đều giữa chừng rời đi, chỉ từ xa thoáng thấy nàng một lần.
Một nữ tử mỹ lệ như thế khiến Nhan Tử Âm cảm thấy đôi phần nguy hiểm, may mắn thay nàng đã sửa đổi hôn ước, không còn dây dưa với Thôi Trạch Ngôn nữa.
Nghĩ đến đây, Nhan Tử Âm liền ưỡn ngực, thái độ càng thêm kiêu ngạo: "Thế thì sao, đây là sản nghiệp Nhan gia, bổn cô nương muốn bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu."
Bỗng nàng lại nhìn về phía Lý Đức: "Mau mang thuốc ra đây, nếu không ta sẽ bảo đại ca đuổi ngươi ra khỏi y quán!"
Một nữ tử ngang ngược như vậy, quả là Nhan Miểu hiếm thấy, nàng thấy Lý Đức nhìn sang thì nhẹ gật đầu, không tranh chấp với nàng ta.
Dù thế nào thì cũng là người trong nhà, không thể để mất mặt trước người ngoài.
Trong khi Nhan Tử Âm chờ lấy thuốc, Nhan Miểu cũng bảo tiểu học đồ bốc mấy vị thuốc cho mình.
Những vị này đều là thuốc bổ ôn hòa có thể thay thế trong đơn giải độc, nàng mang về thử lần lượt, nhất định sẽ tìm ra loại hiệu quả nhất.
Lấy được đồ, Nhan Tử Âm hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi.
Nhan Miểu không chấp nhặt, sau khi cẩn thận hỏi han các việc lớn nhỏ của y quán, nàng mới rời khỏi.
Xem xét qua mấy nơi liền, đến khi lên đường trở về Nhan Thị Sơn Trang thì trời đã nhá nhem tối.
"Tiểu thư, sao phải tự làm mình cực nhọc thế?" Thấy sắc mặt Nhan Miểu tái nhợt, Niệm Hạ không khỏi xót xa.
"Những cửa tiệm này đã giao cho ta quản lý, tất nhiên ta phải tận tâm."
"Sao sắc mặt Đại tiểu thư đột nhiên kém đến vậy?" Xuân Quất mang trà nóng tới, vừa nhìn thấy bộ dạng suy yếu của Nhan Miểu liền hoảng hốt.
"Không cần quá lo, ta biết chừng mực, có lẽ là tác dụng của thuốc mà thôi."
Hai nha hoàn trông coi bên cạnh, phu xe giục ngựa, xe ngựa lắc lư tiến về hướng sơn trang.
Đi được một đoạn, Nhan Miểu bỗng thấy bụng đau quặn, mắt hoa lên, toàn thân run rẩy.
Cố gắng nhịn thêm một chút, xem thử còn phản ứng nào khác không.
Bên ngoài xe vang lên tiếng lộp độp, hình như trời bắt đầu đổ mưa.
Thấy trán nàng rịn đầy mồ hôi, toàn thân lạnh toát, Niệm Hạ lo lắng cực độ, lấy viên giải độc ra định cho nàng uống.
"Tiểu thư, mạng của tiểu thư quan trọng nhất, bài thuốc này chúng ta để sau thử cũng không muộn."
Trước mắt Nhan Miểu dần hiện lên những ảo ảnh, nàng cố gắng giữ tinh thần để nghĩ tới các dược liệu thay thế, nàng có lòng tin vào bài thuốc của mình, nhưng cần phải xác minh dược tính để tránh bất trắc.
Sau khi suy tính, nàng gật đầu bảo Niệm Hạ đưa viên giải độc cho mình.
Nào ngờ, vừa nuốt viên giải độc chưa được bao lâu, nàng liền "ọe" một tiếng nôn ra từng ngụm máu tươi, hoàn toàn bất tỉnh, khiến Xuân Quất và Niệm Hạ kinh hoảng vô cùng.
"Tiểu thư, tiểu thư tỉnh lại đi!"
"Đại tiểu thư, xin đừng dọa nô tỳ."
Mưa ngoài xe ngày một nặng hạt, ngựa hoảng loạn, phu xe buộc phải dừng lại, họ cần tìm chỗ trú mưa.
Nhan Miểu sống chết chưa rõ, họ cần một đại phu, nhưng từ đây về y quán xa xôi, quay lại sẽ mất thời gian, chưa kể mưa lớn ngăn trở hành trình.
Niệm Hạ vén rèm, nhìn thấy phía trước có một tòa nhà, dưới mái hiên có hai ngọn đèn lồng nhấp nháy chưa tắt, chắc hẳn có người cư ngụ.
Niệm Hạ đành đánh liều, nàng dặn Xuân Quất chăm sóc tiểu thư, còn mình đội mưa nhảy khỏi xe ngựa đến gõ cửa.
--
"Chủ nhân, có tin từ kinh thành truyền đến." A Thuận dâng lên một cuộn giấy bọc sáp.
Mộ Dung Hành không thèm ngước mắt, đưa tay tiếp nhận.
Hắn nghiền nát vỏ bọc, bên trong là một mảnh giấy nhỏ.
Đọc qua nội dung, Mộ Dung Hành khẽ nhướn mày kiếm, trong đôi mắt lạnh lùng thoáng qua vẻ sắc bén, hừ lạnh: "Y sống quá an nhàn, dám ngầm phái người đoạt quyền của ta."
Ánh nến lay động, chẳng mấy chốc ngọn lửa bén lên đốt sạch mảnh giấy, chỉ còn lại tro tàn.
A Thuận đảo mắt, thăm dò nói: "Vậy chủ nhân muốn xử lý thế nào?"
"Hiện tại còn sớm chưa thể thành đại sự, không nên ra tay, từ kinh thành đến Bình Khê xa xôi, giữa đường gặp phải thổ phỉ hung bạo cũng là chuyện bình thường. Ngươi đi sắp xếp, tặng cho vị đại nhân này một lễ lớn, để y biết khó mà lui."
"Vâng, thuộc hạ lập tức chuẩn bị." Bất luận là ai, dám đoạt quyền chủ nhân, thì đừng mong toàn mạng trở về.
"Khoan đã." Mộ Dung Hành bỗng nhớ tới một việc: "Bệ hạ của chúng ta sống quá nhàn nhã, bảo người nộp chứng cứ Lưu Chi Đường tham ô, tiện thể phơi bày chuyện xấu của Tô Quý phi, nhớ làm sao cho Hoàng thượng thấy tận mắt." Nam tử nhếch miệng cười lạnh, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.
A Thuận biết rằng, đây là dấu hiệu chủ nhân nổi giận.
Triều đình và hậu cung cùng gặp chuyện, lại là Lưu gia được Hoàng thượng tín nhiệm nhất và Quý phi mà người sủng ái nhất.
Chuyện này không điều tra vài tháng thì không rõ, mà điều tra rõ rồi, người trên long ỷ e là cũng bị tức chết.
"Khi nào thì chúng ta động thủ với Nhan gia?" A Thuận lại hỏi.
Rõ là việc giết chóc, nhưng trong đầu Mộ Dung Hành lại hiện lên dáng vẻ Nhan Miểu lúc chất vấn hắn.
Nữ tử dung mạo tuyệt trần, so với mấy năm trước càng thanh nhã, đối với ai cũng hòa nhã lễ độ, duy chỉ lãnh đạm với mỗi mình hắn.
Nam tử hôm ấy bên cạnh nàng, dám thân mật cùng nàng như thế!
Năm xưa nàng yêu hắn đậm sâu, cớ sao có thể quay đi dễ dàng, khiến hắn nhiều lần âm thầm tìm kiếm, thậm chí đêm xuống cũng mộng thấy đôi mắt đẫm lệ của nàng.
Nếu cả tộc Nhan gia nhất định bị trừ khử, hắn nhất định bảo vệ Nhan Miểu.
"Cứ chờ thêm chút nữa." Nam tử trầm giọng nói.
A Thuận cũng không lấy làm lạ, mỗi khi nhắc đến chuyện này, chủ nhân đều bảo chờ thêm, ngay cả năm đó việc hòa ly với phu nhân tuy chỉ là kế tạm thời mà hắn cũng muốn chờ thêm, không ngờ lại chờ đến thánh chỉ ban hôn.
Đời này Mộ Dung Hành ghét nhất là kẻ muốn điều khiển vận mệnh của mình, đặc biệt là người ngồi trên long ỷ.
Chỉ là đợi thêm vài năm thôi, hắn dư thừa thời gian.
Ba năm hẵn cũng đợi rồi, chờ thêm chẳng đáng là bao.
Cốc cốc cốc! Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, giọng nữ tử yếu ớt và gấp gáp: "Có ai không, xin cứu với! Tiểu thư nhà ta té xỉu, cầu xin người giúp cho."
Tiếng mưa dội lớn, lọt vào tai Mộ Dung Hành chỉ còn vài câu ngắt quãng.
A Thuận theo phản xạ rút kiếm, cảnh giác nhìn về phía cổng viện.
Mộ Dung Hành đến đây không có ý giấu mình, thường có tiểu quan chức tới nịnh nọt, nhưng sự nịnh nọt ấy dễ bị người ta lợi dụng. Dạo gần đây huyện lệnh An Ngô ở Bình Khê có dâng vài mỹ nhân, trong đó lại ẩn giấu thích khách.
Nếu không phải Mộ Dung Hành cự tuyệt thì ả thích khách đó e là đã không vội ra tay sớm như vậy, để đến nỗi bị bại lộ.
Hôm nay lại là mưu kế gì đây?
"Đừng lo chuyện bao đồng." Đỡ rước họa vào thân.
Ngoài cửa Niệm Hạ gõ mãi không thấy người ra, trong lúc hoảng hốt bèn xưng danh Nhan gia: "Tiểu thư nhà ta là Đại tiểu thư Nhan Thị Sơn Trang, nếu được cứu giúp, nhất định có trọng hậu tạ lễ, gia chủ xin mở cửa, cứu mạng tiểu thư nhà ta."
Lời còn chưa dứt, A Thuận đã thấy một bóng đen chớp lóe qua. Chủ nhân đi ra từ lúc nào, chẳng phải vừa nói đừng quản chuyện bao đồng sao?