Nhan Miểu không muốn nhìn thấy Mộ Dung Hành nên lời nói cũng chẳng hề giữ ý: "Mục công tử nhiều lần cứu người nhà Nhan gia ta, rốt cuộc là có mưu đồ gì?"
Trong chốc lát, người xung quanh Nhan Miểu đều yên lặng. Không hiểu tại sao nàng lại đối đãi với ân nhân cứu mạng không một chút tử tế đã đành, còn lên tiếng nghi ngờ.
Mộ Dung Hành hiểu trong lòng nàng vẫn còn khúc mắc nên hắn không có phản ứng gì.
Thấy Nhan Miểu định tiễn người đi, Nhan nhị ca ngăn giữa hai người, lựa lòi khuyên nhủ: "Mục công tử đến đây là vì tìm Thôi Trạch Ngôn, là ta nhất quyết dẫn huynh ấy đến tiệc."
Nhan Huyền Cảnh vốn biết ít nhiều chuyện nhà họ Thôi, bèn nói: "Thôi gia chủ bỗng nhiên lâm bệnh nặng, Trạch Ngôn huynh mấy ngày nay đều ở nhà chăm bệnh, đóng cửa không tiếp khách, khó trách huynh tìm không thấy."
Thôi Trạch Ngôn đang chăm bệnh sao? Sao nàng lại chưa nghe nói gì, người dưỡng bệnh chẳng phải là Thôi Hạo Ngôn sao?
Xuân Quất đến báo rằng Thôi Nhị công tử muốn gặp nàng một lát, hiện đang chờ hành lang dưới đình.
Nhan gia chủ và phu nhân nhìn nàng với ánh mắt yêu thương: "Miểu Miểu, mau đi đi, đừng để y chờ lâu."
"Đúng đó Miểu Miểu, Thôi Nhị công tử vẫn mãi nghĩ đến muội, vết thương còn chưa khỏi đã vội đến thăm muội." Đại tẩu đúng lúc trêu chọc.
Ánh mắt Mộ Dung Hành trầm xuống, nhìn theo bóng dáng yêu kiều của nữ tử đang bước ra ngoài, nở nụ cười tự giễu. Rõ ràng nàng ngoài miệng thì kêu khổ sở mà vẫn tìm niềm vui mới.
Nói cho cùng, người đau lòng thật sự chỉ có mỗi hắn mà thôi.
Nhan Miểu vừa đi, Mộ Dung Hành bèn lấy cớ không khỏe, nhờ người đưa vào phòng nghỉ.
Đợi người hầu đi khỏi, hắn lập tức rời đi. Nhan gia không hổ là đại gia tộc trăm năm phú quý sánh ngang thiên hạ, chỉ riêng một khu vườn, đi chưa đầy trăm bước đã thấy bao nhiêu kỳ hoa dị thảo, hạc tiên nai lộc.
Hắn đi theo ký ức, vòng qua mấy chỗ mới tìm đến hành lang dưới đình như lời nha hoàn nói.
Trên đình, bóng cỏ xanh rợp bóng, không khí cực kỳ yên tĩnh, không có một chút tạp âm, hắn có thể nghe thấy rõ ràng cuộc đối thoại ở nơi không xa.
"Thương tích của huynh chưa lành hẳn, sao lại đến đây?" Giọng nữ tử mềm mại, có chút trách nhẹ, như đang nói sao nam nhân không biết tự chăm lo cho thân mình.
"Một ngày không gặp ngỡ ba năm, ta dưỡng thương chẳng bao lâu mà cảm thấy như cả đời đằng đẵng. Nếu không gặp muội, e rằng ta sẽ phát điên mất."
Da mặt Nhan Miểu mỏng, thật không ngờ Thôi Hạo Ngôn lại nói lời tình tứ đến mức buồn nôn như vậy khiến nàng ngượng ngùng, chỉ muốn tìm ch* k*n để trốn.
Thôi Hạo Ngôn kéo tay nàng che mặt xuống, chẳng để nàng có cơ hội từ chối, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng.
Mặt Nhan Miểu lập tức đỏ bừng.
Ẩn trong bóng tối, Mộ Dung Hành chưa từng nghĩ Nhan Miểu có thể thân mật với người khác đến vậy, hắn chỉ cảm thấy có một cây kim vô hình đâm mạnh vào tim khiến hắn đau nhói.
Hắn bị làm sao vậy?
Thôi Hạo Ngôn còn được đà lấn tới, y muốn ôm nàng nhưng bị đôi tay đặt ngang eo ngăn lại, y thì thầm bên tai nàng: "Ta có thương tích trên người, muội đau lòng ta nhiều hơn chút đi."
Thương tích ấy là vì bảo vệ nàng mà có, nghĩ đến đây, Nhan Miểu bèn thả tay xuống, thân thể mềm mại nhẹ nhàng ôm lấy y. Thôi Hạo Ngôn chỉ thấy vết thương tự nhiên đã lành hẳn, không kìm được mà thì thầm: "Miểu Miểu là linh dược của ta, có muội trong lòng, bao nhiêu thương tích đều lành cả."
Nhan Miểu chẳng tin lời đường mật của y, nàng chỉ thấy y ôm quá chặt, khiến nàng khó thở.
Nàng giãy giụa thoát không nổi, bèn vòng tay qua eo y, ngửa đầu hít lấy không khí. Nàng chợt nghĩ đến quyển sách thuốc trong tay: "Hạo Ngôn ca ca, huynh đang bị thương, thuốc vẫn phải uống, ta đã tìm cách giúp huynh trừ sạch độc tố rồi, tin là chẳng bao lâu sẽ có kết quả."
Lời thầm thì thân mật giữa đôi nam nữ như một chuỗi chú ngữ chói tai truyền vào tai Mộ Dung Hành.
Bàn tay đang bám trên hòn giả sơn từ bao giờ đã siết chặt, Mộ Dung Hành đột nhiên muốn lao lên kéo bọn họ ra, tốt nhất là cách xa đến mức không thể gặp mặt.
Hắn bị suy nghĩ của chính mình làm kinh sợ, khi lấy lại thần trí mới nhận ra mình đang làm gì. Hắn nghĩ bản thân có lẽ đã điên rồi, tự dưng bỏ nhiệm vụ sang một bên, chạy đến đây nghe Nhan Miểu cùng nam nhân khác chuyện trò.
Sau giả sơn, người đã rời đi, chỉ có một chỗ nhô ra nhiều năm không biết đã bị ai bóp vỡ.
Mộ Dung Hành viện lý do rời khỏi Nhan Thị Sơn Trang.
A Thuận mang binh khí nên không thể vào trong, đành đợi bên ngoài sơn trang.
Thấy Mộ Dung Hành vừa ra liền đi lên nghênh đón.
"Chủ tử, người của chúng ta đã sẵn sàng, đồ đạc cũng đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ đợi ngài ra lệnh một tiếng, chúng ta lập tức—" A Thuận làm một động tác ra tay.
Việc trừ phỉ vốn là bề ngoài, triều đình tuy không nhiều hiền tài nhưng dũng tướng thiện chiến cũng chẳng thiếu, chỉ cần người trên long ỷ phái ai tới đều có thể xử lý gọn ghẽ.
Trước khi lên ngựa, Mộ Dung Hành quay đầu nhìn kỹ cổng lớn cổ kính trang nghiêm, tấm biển đã trải qua trăm năm phong vũ khắc bốn chữ lớn rắn rỏi: [Nhan Thị Sơn Trang.]
Thế gia trăm năm một sớm suy tàn không phải là chuyện chưa từng có trong các triều đại, người trên long ỷ kia quả là lòng dạ ác độc.
Chỉ là không biết nàng có chịu nổi hay không.
Tổ tiên Nhan gia từng thiết lập lệnh cấm, con cháu đời sau không được nhập triều làm quan, nhưng đến nay các chi nhánh chằng chịt, lại còn kết thông gia với nhiều thế gia khác, lệnh cấm theo từng đời truyền xuống đã chẳng rõ ràng.
Khối xương cứng này, thiên tử quyết tâm có được.
Mộ Dung Hành đã âm thầm lấy được điều lệnh tư binh của hoàng đế, thấy rõ thiên tử đã sớm mưu đồ từ lâu.
Nền móng lay chuyển, đại trạch nghiêng đổ.
Bộ mặt thâm hiểm của người trên long ỷ đã phơi bày không sót điều gì, chỉ là hắn không ngờ bệ hạ lại tàn nhẫn đến mức muốn diệt sạch người Nhan thị.
"Đừng hành động hấp tấp, tránh rút dây động rừng. Nếu ở kinh thành có tin tức truyền đến, cứ nói Thôi đại nhân bị thích khách ám sát, thích khách có liên quan đến nghịch đảng, để giữ yên thiên hạ, bản Thế tử đành phải tra cho ra lẽ."
A Thuận mơ màng, Thôi đại nhân bị ám sát lúc nào?
Rõ ràng mấy ngày trước hắn ta còn ở nha môn bàn chuyện.
Là thuộc hạ, quyết định của chủ tử A Thuận không dám lạm bàn, đành nghe theo.
Chỉ cảm thấy dạo gần đây chủ tử rất không để tâm đến công vụ, hôm nay rõ ràng là muốn tìm Thôi đại nhân, quẹo trái rẻ phải lại tới Nhan Thị Sơn Trang.
Thật là kỳ quặc.
Bên này Nhan Miểu đã thức trắng vài đêm, rốt cuộc cũng tìm được phương pháp trừ sạch độc tố, để chắc chắn hơn, nàng còn mời vài y sư đến xem đơn thuốc.
Các y sư không khỏi trầm trồ đơn thuốc tinh diệu, dù dược tính dữ dội nhưng luôn có dược liệu ôn hòa phối hợp, nhìn tưởng tổn thương thân thể nhưng thực ra là lấy độc trị độc.
Trương y sư đã chăm sóc Thôi Hạo Ngôn nhiều năm, sau khi xem đơn thuốc cũng không ngừng khen ngợi, trước khi rời đi còn nhắc nhở: "Nhị công tử bị độc tố hành hạ nhiều năm, nếu tiểu thư muốn chữa trị, xin hãy luôn ở bên cạnh công tử."
Thân thể của Thôi Hạo Ngôn người khác có thể không rõ, nhưng Trương y sư lại nắm rõ trong lòng bàn tay. Phương thuốc này tuy hay nhưng không thể tùy tiện sử dụng, nay bệnh tình đã tìm được phương pháp phá giải, càng cần cẩn thận từng chút, không thể lơ là.
"Ta cũng có cùng sự lo lắng như Trương y sư. Đợi sau khi đã chuẩn bị đầy đủ dược liệu, ta sẽ đích thân thử thuốc rồi mới để huynh ấy dùng, như vậy mới yên tâm được."
"Tiểu thư!"
"Đại tiểu thư!"
Xuân Quất và Niệm Hạ nghe vậy thì đều giật mình, nào có ai lại tự mình thử thuốc, vạn nhất phương thuốc có chỗ sai lầm, chẳng những không cứu được Thôi Nhị công tử mà còn liên lụy đến Nhan Miểu, thật chẳng đáng chút nào!
"Được rồi, không cần nhiều lời nữa, ý ta đã quyết, các ngươi không ai được tiết lộ chuyện này ra ngoài, kể cả là Dương ma ma." Thấy nàng kiên quyết như vậy, tựa hồ nếu có ai nói thêm một câu là sẽ phát cáu.
Niệm Hạ và Xuân Quất chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu.
Trương y sư nghe vậy cũng cảm động, ông chủ động để lại vài viên giải độc hoàn, tuy không đủ để đối phó hết các loại độc trong phương thuốc nhưng vẫn còn hơn là không có gì.
Chiều hôm ấy, Nhan Miểu sắc thuốc xong liền hạ lệnh hai nha hoàn không được tiết lộ ra ngoài.
"Tiểu thư, để nô tỳ uống thay người!" Niệm Hạ nước mắt đong đầy nhìn Nhan Miểu, không đành lòng để nàng chịu khổ.
"Không cần, phương thuốc này là do chính tay ta phối, hiệu quả ra sao ta nắm rõ nhất, chỉ cần ta uống mà không có vấn đề gì, phương thuốc này có thể dùng."
Nàng uống một chén thuốc đắng chát, ngậm thêm một viên mứt, xua đi vị đắng trong miệng.
Xuân Quất bưng vào một chồng sổ sách dày.
"Đại tiểu thư, phu nhân sai người đưa đến mấy cuốn sổ sách của vài tiệm thuốc, nói để người xem qua."
Dưới sổ sách còn ép mấy tờ giấy mỏng, lấy lên xem thì ra là khế ước đất và nhà của những cửa tiệm ấy.
Mẫu thân đây là đang tặng cho nàng vài cửa hàng sao?
Mấy cửa tiệm trước đó nàng còn chưa xem kỹ, nay lại được tặng thêm mấy cái.
"Phu nhân còn dặn, mong tiểu thư có thời gian đến xem qua cửa tiệm, cũng để nhanh chóng quen việc."
Phải rồi, sản nghiệp của Nhan gia nàng còn chưa tới thăm lần nào, trở về lâu vậy rồi mà người phía dưới còn chưa gặp qua vị đông gia mới đến này, chẳng trách mẫu thân phải dùng cách này để nhắc nhở nàng.
"Hôm nay ta đang rảnh, vậy thì đi xem." Quyết định xong, Nhan Miểu liền đứng dậy thay y phục.
"Tiểu thư!" Niệm Hạ định ngăn lại, trong lòng đầy lo lắng, "Người vừa mới uống thuốc, nếu dược tính bộc phát thì phải làm sao?"
Nhan Miểu lấy từ trong hộc trang sức một bình thuốc nhỏ, bên trong là giải độc hoàn mà Lăng Nhiên lưu lại cho nàng, hiệu quả hơn của Trương y sư trăm lần. Nếu có biến cố, viên thuốc này có thể cứu mạng nàng.
Nếu không phải viên giải độc hoàn này cần uống trong vòng một khắc sau khi phát độc mới có hiệu quả thì nàng đã sớm cho Thôi Hạo Ngôn dùng rồi.
"Cửa tiệm cũng là y quán, ngươi không cần lo lắng."
Chủ tớ ba người ngồi xe ngựa rời khỏi Nhan Thị Sơn Trang, vừa vào đến phố cửa tiệm liền thu hút vô số ánh nhìn, nhất thời bàn tán xôn xao.
"Đây là xe ngựa nhà ai mà oai phong vậy?"
"Không thấy chữ Nhan trên đó sao, ta đoán bên trong là Đại tiểu thư nhà họ Nhan."
"Nghe nói Nhan gia Đại tiểu thư đẹp như tiên giáng trần, không biết hôm nay ta và ngươi có may mắn được diện kiến không?"
"Bớt lời đi, cẩn thận một lát bị người Thôi gia bắt đấy."
"Hừ! Nếu không phải nàng sinh ra ở Nhan gia, lão tử sớm đã…"
Kẻ háo sắc nuốt lời muốn nói lại, cuối cùng cũng chẳng dám nói nhiều.
Ai chẳng biết vị Nhan gia Đại tiểu thư này mệnh khổ, từ nhỏ bị thất lạc chưa nói, bây giờ khó khăn lắm mới trở về thì đối tượng hứa hôn lại bị đổi, chuyện này một thời từng trở thành đề tài cho người ta đàm tiếu, ai cũng nói là người ta chướng mắt nàng, cố ý trêu đùa.
Dù rằng Thôi Nhị công tử cũng là nhân tài xuất chúng, nhưng năm đó trưởng công tử chỉ với một bài phú đã danh chấn thiên hạ, nay còn làm quan cao, được thiên tử trọng dụng, so với nhị công tử chỉ có thể quản lý gia nghiệp, kế thừa gia tộc thì trưởng công tử đã vượt xa không biết bao nhiêu lần.
Dẫu sao, Thôi trưởng công tử có được ngày hôm nay cũng nhờ vào chính bản thân mình.
Còn việc ai cưới Nhan Miểu, chẳng qua cũng chỉ là gia tộc liên hôn, dệt hoa trên gấm mà thôi.
Miệng đời lúc nào cũng khó tránh, chỉ cần còn người trên đời thì lời đồn sẽ chẳng bao giờ ngưng.
"Đại tiểu thư…"
Tiếng bàn tán bên ngoài không nhỏ, như cố ý để lọt vào trong xe khiến Niệm Hạ tức giận.
"Không sao, trước đây đã trải qua những ngày tháng ra sao, ngươi và ta đều rõ nhất. Đời nữ nhân muốn an ổn lập thân vốn đã khó khăn, chúng ta chỉ cần làm việc của mình, chẳng thẹn với lòng là được."