Thế Tử Cố Chấp Điên Cuồng Theo Đuổi Vợ

Chương 40

Nhan gia rất coi trọng quy tắc, việc ăn mặc của các phu nhân cũng được yêu cầu nghiêm ngặt bởi khi ra ngoài, họ sẽ đại diện cho thể diện của gia tộc.

Nhưng vị Nhị phu nhân này, tuy trên người mặc gấm lụa thượng hạng, trên búi tóc lại chỉ cài vài chiếc trâm bạc giản đơn mà vẫn không kém phần phong thái của mỹ nhân.

Chỉ là, hơi quá giản dị.

Thời buổi này, các phu nhân quý tộc đều thịnh hành đeo các loại vòng tay màu sắc. Nhị phu nhân trông có vẻ vốn thích làm đẹp nhưng lại không đeo.

Phải biết rằng mấy hôm trước, Nhan phu nhân đã tặng mỗi phu nhân và tiểu thư trong gia tộc một đôi vòng, theo lý mà nói, để bày tỏ lòng cảm kích, giờ đây Nhị phu nhân nên đeo vòng trên cổ tay mới phải.

Nhan Miểu không nghĩ được nhiều bởi Nhị phu nhân nhanh chóng nắm tay nàng, ân cần nói những lời quan tâm.

Bàn tay của bà mềm mại, lúc nắm tay không khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Nhưng vì Nhan Miểu vừa trải qua cơn hoảng sợ, cần được tĩnh dưỡng nên không ai ở lại lâu, chỉ chốc lát mọi người đã cáo từ ra về.

Niệm Hạ bưng tới chén thuốc an thần, vẻ mặt ngưỡng mộ nói: "Vị Nhị phu nhân ấy quả thật rất đẹp, nô tỳ thấy còn xinh đẹp hơn cả đệ nhất mỹ nhân trong kinh thành."

Nhan Miểu nhận chén thuốc ấm đắng nhẹ, mỉm cười nói: "Bình Khê là nơi mỹ nhân như mây, quả thật rất đẹp."

"Ơ kìa!" Niệm Hạ kinh ngạc kéo tay phải của Nhan Miểu: "Tay tiểu thư từ khi nào lại dính son phấn, hôm nay nô tỳ không trang điểm cho tiểu thư mà!"

Nhan Miểu nhìn vết trắng nhàn nhạt trên tay, nàng đưa lên mũi ngửi nhẹ, quả nhiên có mùi hương hoa mẫu đơn thoang thoảng, nhưng bản thân nàng chưa từng dùng loại son phấn này.

Nàng ngước mắt, ánh mắt xa xăm, bất giác suy nghĩ sâu xa. Tiểu thư nhà quyền quý từ nhỏ đã được hầu hạ trang điểm, từng cử chỉ đều có ma ma bên cạnh nhắc nhở, rất khó để son phấn bám lên tay. Khi Nhị phu nhân nắm tay nàng, trên tay bà không thấy rõ vết son phấn.

Có lẽ là sơ ý thôi.

Xuân Quất ôm một chồng sách y thuật, vừa thở hổn hển vừa bước vào, mặt mày hớn hở còn chưa kịp bình ổn hơi thở đã muốn nói.

"Đại... Đại tiểu thư, A... A úi úi!"

Nhan Miểu và Niệm Hạ bật cười vì vẻ mặt đáng yêu của nàng: "Niệm Hạ, mau nhận lấy sách, rót cho Xuân Quất tách trà để nàng bình tĩnh lại."

Để giải trừ hết độc trong người Thôi Hạo Ngôn, Nhan Miểu đã tra cứu tất cả các phương thuốc giải độc trong tay nhưng vẫn chưa đủ, may mắn là trong sơn trang có một thư phòng cất giữ điển tịch, nàng nhờ Xuân Quất tìm kiếm sách y giải độc, quả nhiên bây giờ đã tìm được.

Xuân Quất uống một hơi trà để bình ổn hơi thở, vui mừng nói: "Đại tiểu thư, a ma đã đến, bà đang đi về phía viện của tiểu thư!"

A ma là vị nhũ mẫu từng biết rõ mọi chuyện trước khi Nhan Miểu mất tích. Nghe Xuân Quất nói vậy, nàng lập tức vén màn bước xuống giường, dù sao cũng là lão nhân đã từng chăm sóc nàng.

Vừa ra khỏi cửa viện, nàng liền thấy Tầm quản gia dẫn theo một lão phụ nhân tóc hoa râm, phía sau còn có một tiểu tư mang bao hành lý.

Lão phụ nhân tuy đã cao tuổi nhưng tinh thần vẫn rất phấn chấn, bản thân gọn gàng sạch sẽ, tóc búi gọn ghẽ, trên đầu cài hai cây trâm bạc, bước đi vững chãi.

Vừa thấy lão phụ nhân, trong lòng Nhan Miểu dâng lên cảm giác quen thuộc không thể tả.

Cách chừng mười bước, lão phụ nhân nheo mắt nhìn kỹ nàng, vừa khóc vừa bước tới: "Ôi, Đại tiểu thư của lão nô, người thực sự đã trở về rồi."

Tầm quản gia bận rộn công việc, đưa người tới xong lập tức cáo lui, cả đám người hân hoan cùng nhau tiến vào phòng.

Vị Dương ma ma này là nhũ mẫu hồi môn của Nhan phu nhân, từ khi Nhan Miểu chào đời đã đích thân chăm sóc nàng. Vì Nhan Miểu là nữ nhi duy nhất của gia chủ và Nhan phu nhân nên tuổi nhỏ đã được cả nhà yêu thương.

Khi sinh ra dung mạo nàng đã xinh xắn như ngọc, ngay cả Dương ma ma cũng muốn yêu thương nàng thêm vài phần. Thế nhưng vận rủi ập đến, đoạn thời gian Nhan Miểu mất tích, nhà Dương ma ma gặp chuyện, bất đắc dĩ phải xin nghỉ, sau khi nghe tin thì luôn tự trách, ôm lòng hổ thẹn.

"Nghe nói Đại tiểu thư bị thương khi đi tế lễ?"

"Đúng là như vậy, liên quan đến sự an nguy của cả gia tộc, phụ thân đích thân mang người điều tra, nghe đâu là vài tên giặc lén vào phủ quấy rối gây chuyện, phụ thân đã xử lý rồi."

"Vậy thì tốt, lão nô cũng yên lòng rồi." Dương ma ma tinh thần tuy tốt nhưng sức lực không còn như xưa, bà chỉ vào Xuân Quất đứng bên cạnh nói: "Từ trên xuống dưới nhà họ Dương đều được Nhan phu nhân chiếu cố nhiều, lão nô vô cùng cảm kích. Trong nhà cũng chỉ có đứa cháu này là còn lanh lợi, lão nô mong nó có thể chăm sóc tốt cho Đại tiểu thư."

Nhan Miểu không khỏi băn khoăn: "Ma ma không ở lại sao?"

"Lão nô tuổi đã cao, thật sự không còn sức lực, mấy năm nay vẫn cố gắng chỉ mong gặp Đại tiểu thư một lần."

"Nếu vậy, mong ma ma hãy lưu lại thêm vài ngày, ta có nhiều chuyện quá khứ muốn hỏi ma ma."

"Đại tiểu thư muốn hỏi gì xin cứ nói." Dương ma ma ánh mắt hiền từ, lặng lẽ lắng nghe.

"Ta muốn biết vì sao hồi đó ta lại mất tích, còn cả chuyện ta cùng hai vị công tử họ Thôi ngày xưa từng qua lại ra sao?"

Dương ma ma từ tốn kể lại.

Năm ấy, khi Nhan Miểu thất lạc là vào tiết Thượng Nguyên, lúc đó nàng hãy còn nhỏ, thân hình nhỏ bé, chỉ nghe mỗi lời Dương ma ma. Tính khí nàng có phần kiêu kỳ, lại đầy tinh nghịch.

Biết rõ ở nơi đại lộ đông đúc mà còn không cho người làm trong nhà theo sau, vốn chẳng xảy ra biến cố gì lớn, tự nhiên hôm ấy trên đường bỗng nghe đồn về việc hồ Ánh Nguyệt thả cây Tô Thiết.

Chỉ trong khoảnh khắc, dòng người chật kín, cuồn cuộn chảy về phía bờ hồ, Nhan Miểu cũng thất lạc vào lúc ấy.

"Nhưng ta được cứu ở giữa hồ nước." Nàng cố nối kết những mảnh ký ức mờ nhạt.

"Có lẽ tiểu thư trong dòng người vô ý bị đẩy rơi xuống hồ." Niệm Hạ khẽ đoán.

"Không đâu." Dương ma ma vững tin nói: "Năm đó, nhiều thế gia có người nhà xuất hành, họ đã cùng nhau bố trí hộ vệ bên các vùng tối quanh hồ, phòng người chẳng may rơi xuống. Huống hồ, hồ Ánh Nguyệt vốn là tĩnh hồ, nước chỉ có thể vào, không thể thoát ra, người té xuống khó mà theo dòng nước trôi đi được."

Nghĩ đến đây, chuyên Nhan Miểu thất lạc năm ấy tựa như những bí ẩn chồng chất lên nhau.

Tiếc thay, ký ức năm ấy đã phai nhòa, Nhan Miểu khó lòng nhớ được ai đã đẩy nàng xuống nước.

Chỉ còn lại nỗi bàng hoàng từ kiếp nạn thoát chết.

"Tiểu thư thuở bé chẳng phải rất ưa quấn quýt cùng Trưởng công tử Thôi gia ư? Sao giờ lại đổi thành hôn ước với Nhị công tử."

Nhan Miểu không ngờ Dương ma ma lại hỏi vậy, xem ra thuở bé nàng thật sự rất thích quấn lấy Thôi Trạch Ngôn,

Dương ma ma bèn kể lại chuyện năm xưa của ba người, kể từ lúc nàng còn mang tên Nhan Linh đã yêu mến Thôi Trạch Ngôn tính tình trầm mặc lại luôn có trách nhiệm, nhưng dù sao nữ hài tử vốn ham chơi, còn Thôi Trạch Ngôn ngày đêm vùi đầu sách vở chẳng buồn để ý nàng, khiến nàng thường xuyên vây quanh hắn. Kết quả tự nhiên không cần nói, luôn là kết cục chẳng vui, nhưng Nhan Miểu thuở ấy vô ưu vô lo không tim không phổi, chỉ cần ngủ một giấc liền quên sạch.

Thôi lão phu nhân ngày đó khắc ghi di ngôn của con dâu nên đứng ra tác hợp gia tộc với Nhan thị, lập hôn ước cho đôi trẻ.

Khi ấy, Thôi Hạo Ngôn, cũng chính là Nhị công tử bây giờ hoàn toàn vô hình. Y luôn ốm yếu, vẻ ngoài lại xinh đẹp, thậm chí có phần giống búp bê sứ còn hơn cả Nhan Miểu. Y thường lẽo đẽo theo sau hai người, mong muốn được hòa nhập với họ.

Dần dà, mọi chuyện hóa thành cái vòng luẩn quẩn lạ kỳ: Nhan Miểu bị Thôi Trạch Ngôn làm phật ý mà khóc, Thôi Hạo Ngôn thay huynh trưởng dỗ dành nàng , còn người nào đó lại chẳng mảy may đoái hoài.

Các trưởng bối lúc ấy nghĩ đó là trẻ nhỏ đùa vui nên không bận tâm, cho đến khi Thôi Trạch Ngôn phản đối hôn sự, còn Thôi Hạo Ngôn bị buộc uống thuốc độc. Lúc ấy mọi người mới nhận ra tình huynh đệ giữa hai người sớm đã hóa thành vực thẳm khó lấp đầy.

Cũng trong thời gian ấy, Nhan Miểu lần nữa mất tích, mối quan hệ giữa hai nhà Thôi - Nhan trở nên vi diệu. Thôi Trạch Ngôn làm ầm ĩ một trận với người trong nhà rồi kiên quyết từ biệt, Thôi Hạo Ngôn bắt đầu được trong tộc bồi dưỡng, bấy giờ quan hệ giữa hai nhà mới dần dần dịu đi.

Sau khi đã hiểu rõ quan hệ giữa hai nhà Thôi - Nhan, Nhan Miểu có phần đau đầu. Nàng dường như đã rõ từ đâu mà Thôi Hạo Ngôn sinh lòng chiếm hữu với nàng. Có lẽ những gì người ta từng khao khát nhưng không thể có thời niên thiếu, khi trưởng thành thường sẽ muốn cướp đoạt bằng cách mãnh liệt hơn.

Đúng lúc ấy, có người hầu từ bên Nhan phu nhân bước đến, cúi mình mời: "Tiểu thư, hôm nay Nhan gia có gia yến, các tiểu thư, thiếu gia trong phủ đều sẽ có mặt, phu nhân bảo tiểu thư nên chuẩn bị kỹ lưỡng."

Từ ngày hồi phủ, nàng chưa nhận thức rõ hết ai là người thân trong gia tộc. Đành rằng lỗi ở việc chi thứ, chi chính của Nhan thị quá nhiều, lại thêm mấy vị thúc bá rất có khiếu sinh con đẻ cái, mỗi lần trong sơn trang gặp mặt các tiểu công tử và tiểu thư thì Nhan Miểu cũng khó bề phân biệt.

Nhan thị tuy răn dạy nam nhân trong tộc không được tùy tiện nạp thiếp, nhưng chẳng thể ngăn nổi nhiều người, vì vậy con cháu đông đúc là lẽ tất nhiên.

Khi Nhan Miểu ăn vận chỉnh tề đi vào Vạn Vinh Đường thì đã có nhiều vị phu nhân và tiểu thư tụ họp, chỉ một vài người nàng còn nhớ mặt, còn lại nửa phần chưa từng gặp bao giờ.

Nhờ có Dương ma ma luôn nhắc nhở, Nhan Miểu mới không hề sơ xuất.

Nhan Huyền Cảnh đang cùng phu nhân vấn an Nhan gia chủ và Nhan phu nhân, cạnh đó là hai nam nhân vạm vỡ, một người mặc y phục bạc, người còn lại vận trang phục đen tuyền.

Nhan Miểu nhíu mày, gia yến lẽ ra nên tươi sáng, sao lại có kẻ thiếu lễ nghĩa đến thế.

Nhan Huyền Cảnh bắt gặp ánh mắt của nàng, liền vẫy tay: "Tam muội, mau lại đây, Huyền Từ đã về, muội chưa từng gặp hắn đâu!"

Thì ra là nhị huynh Nhan Huyền Từ, Nhan Miểu thực sự rất muốn gặp hai vị huynh trưởng, chỉ tiếc các huynh trưởng luôn luôn bận rộn, đa phần là hai vị tẩu tẩu thay họ mà đến thăm hỏi nàng.

Trên mặt Nhan Miểu không giấu được nét vui mừng, nàng vội bước đến, hành lễ với cha mẹ rồi lần lượt thăm hỏi mọi người.

Đến trước mặt huynh trưởng, nàng thoáng nét thẹn thùng của khuê nữ: "Huynh trưởng còn nói nữa, trước ta đã mấy lần tìm huynh, nhưng lần nào cũng chẳng gặp được."

"Nhị ca huynh--" Lời bỗng chốc nghẹn lại.

Bởi lẽ cạnh Nhan Huyền Từ còn đứng một người khác, Mộ Dung Hành sao lại ở đây?

Nhìn hắn gầy gò hơn trước, thần sắc cũng chẳng khỏe khoắn gì.

Nghe ra cũng chướng tai, hôm nay là gia yến Nhan thị, hắn là một ngoại nhân lấy đâu tư cách đến dự.

Đây là Bình Khê, bất kể hắn ở kinh thành thế nào, đến đây ắt phải biết cúi mình.

Mộ Dung Hành sớm biết Nhan Miểu sẽ có mặt, nhưng không ngờ lại tình cờ gặp nàng như vậy.

Nàng lúc này trông có vẻ hoạt bát hơn, tính khí cũng đổi thay.

Nhị ca thấy không khí căng thẳng nên vội lên tiếng: "Ta từ ngoài trở về, giữa đường gặp phải cướp, may nhờ vị Mục công tử này cứu giúp, mới được bình an thuận lợi về đến nhà."

Lại là cứu giúp, cái chiêu này hắn còn tính dùng bao lần nữa.

Nhan gia chủ cũng nhận ra Mộ Dung Hành, chắp tay thi lễ: "Thì ra là Mục công tử, lúc trước sơ ý nên chẳng nhận ra." Ông quay sang nói với trưởng tử: "Ngày đó đón Miểu Miểu quay về, cũng là nhờ vị công tử ra tay tương trợ."

Bình Luận (0)
Comment