Chuyện đến nước này, Nhan Miểu còn điều gì không hiểu nữa. Thôi Hạo Ngôn lựa chọn ngày hôm nay để đưa nàng trở về thực ra là vì đã sớm tính toán mọi thứ, chỉ chờ nàng ngây ngô bước vào bẫy mà thôi.
Việc huynh trưởng bị bắt liên quan sâu rộng, đặc biệt là chuyện lương thực cho tiền tuyến.
Sau khi Nhan Miểu đưa Nhan phu nhân trở lại viện thì lập tức tìm người để hỏi han rõ ngọn nguồn.
Nghe nói rằng một tháng trước, thương hội của Nhan gia đã bán một lô lương thực cho quân đội tiền tuyến. Vì lô lương thực này dành cho các binh sĩ nên Nhan Huyền Cảnh chủ động đề xuất bán với giá gốc, thậm chí còn chịu thêm chi phí vận chuyển, đích thân đưa lương thực đến nơi.
Chính sự chu toàn và sẵn lòng bỏ qua lợi ích của Nhan Huyền Cảnh đã khiến nhiều kẻ trong ngành sinh lòng ghen ghét.
Nhất là lần này, việc buôn bán lại liên quan đến triều đình. Nếu thành công, Nhan thị không chỉ kiếm được lợi nhuận mà còn có thể nhận được sự che chở từ hoàng gia. Khi đó, không chừng có thể trở thành hoàng thương.
Nhan thị vốn không hề có dã tâm ấy, nhưng làm sao ngăn được những kẻ bên ngoài suy đoán đủ điều.
Lời đồn thất thiệt lan nhanh nhưng thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc (*). Nhan Huyền Cảnh vốn không nghĩ tới việc đưa thương hội của gia tộc đến vị trí cao hơn, càng không muốn dựa vào hoàng tộc.
(*) Tương tự với câu: cây ngay không sợ chết đứng.
Lần này, vì việc buôn bán lương thảo, hắn đã tốn không ít tâm tư. Từ việc chọn loại lương thực, cách bảo quản, tuyến đường vận chuyển đến sắp xếp tiêu cục, mọi thứ đều tự mình xem xét cẩn thận, chỉ mong không xảy ra sơ sót.
Ngay cả chất lượng lương thực cũng được kiểm tra kỹ lưỡng, toàn bộ đều là ngũ cốc mới thu hoạch, tuyệt đối không có chuyện dùng hàng kém chất lượng hay đưa lương thực mốc meo ra tiền tuyến như lời đồn.
Thế nhưng khi chuyện xảy ra, mọi thứ đã quá muộn.
Người bán lương thực là Nhan gia, người vận chuyển cũng do Nhan gia thuê, toàn bộ quá trình đều do Nhan gia phụ trách.
Ban đầu, khi Nhan Huyền Cảnh nhận được giao dịch này, hắn chỉ nghĩ rằng việc vận chuyển lương thực khá phiền phức, nhưng vì bên mua nhân lực không đủ nên mới nhờ hắn đảm nhận. Khi đó, hắn không suy nghĩ nhiều, chỉ đặt lợi ích của đối phương lên trên.
Ai ngờ, chưa bao lâu sau, hắn đã bị tống vào ngục.
Đến giờ phút này, hắn mới nhận ra mình đã trúng kế.
Nhưng tất cả đã muộn, từ đầu đến cuối, đối phương đã từng bước lập mưu, chờ hắn bước vào. Hắn sơ suất một lần, liền rơi vào bẫy.
Nhiều năm qua, những người hắn đối mặt đều là các lão làng trên thương trường, sỏi đời, khéo léo đưa đẩy, chỉ ham lợi mà quên nghĩa.
Đây là lần đầu tiên hắn hợp tác với triều đình, cứ tưởng rằng sẽ quang minh chính đại, ai ngờ bên trong còn hiểm độc gấp trăm lần những gian thương từng gặp.
Nhan Huyền Cảnh bị giam chưa đầy mấy ngày đã có người thừa lúc hắn hôn mê mà thả chuột và côn trùng nhiễm dịch bệnh vào. Thậm chí còn cố ý làm đổ nước trà, buộc hắn phải uống nước trong chiếc chén mà chuột bệnh đã bò qua.
Giờ đây, hắn bệnh tật nặng nề, trong lòng chỉ thấy căm hận hoàng gia. Toàn bộ Nhan gia đã rời xa kinh thành hàng ngàn dặm, ẩn nhẫn sinh tồn, chưa từng gây chuyện. Vậy mà triều đình vẫn không buông tha bọn họ.
Nhan Huyền Cảnh thầm thề rằng, nếu có ngày được ra ngoài, nhất định sẽ cùng triều đình phân cao thấp.
Khi ý nghĩ ấy vừa thoáng qua, bỗng nhiên tiếng xích va vào song sắt vang lên. Hắn bệnh nặng đến mức không còn sức mở mắt.
Nhan Huyền Cảnh đã không rõ mình ở đây bao nhiêu ngày, chỉ cảm thấy bị giam trong chốn tối tăm và ẩm thấp này quá lâu, từng giây từng phút đều kéo dài như một năm.
Cơ thể yếu ớt, nóng như thiêu đốt, hắn cảm nhận rõ ràng phản xạ của mình đang dần chậm đi. Có người bước vào đứng cạnh hắn, nhưng hắn mãi một lúc sau mới nhận ra.
Cổ họng khô rát, nhưng hắn không muốn uống thứ nước bẩn ấy nữa, chỉ tổ làm bệnh tình thêm trầm trọng.
Bất ngờ, một bàn tay ấm áp đặt lên mạch của hắn. Ai đó đang bắt mạch cho hắn.
"Công tử, nếu có thể nghe được, xin hãy nhúc nhích ngón tay."
Người nói là một trung niên, mang theo mùi thuốc bắc thoang thoảng, khác hẳn với không khí ẩm mốc nơi ngục tối.
Là đại phu, có người đến cứu trị cho hắn rồi.
Thế nhưng, Nhan Huyền Cảnh lúc này đã kiệt sức, đến cả nói cũng không đủ lực, chỉ có thể gắng gượng mở mắt, tầm nhìn mơ mơ hồ hồ.
Đại phu nhìn ra hắn đã không còn sức lực, lập tức lấy ngân châm ra châm cứu đề khí cho hắn.
Sau khi châm xuống mấy châm, Nhan Huyền Cảnh mới lấy lại được chút sức lực, cố gắng nâng mí mắt nặng trĩu, thấy rõ người tới là y sư bên người Nhan phu nhân.
Khi nhìn thấy là người của mẫu thân, tâm tình của hắn buông lỏng hơn phân nửa. Mẫu thân còn có thể phái người vào, điều này cho thấy chuyện vẫn còn cơ hội xoay chuyển, chưa đến mức tồi tệ không thể cứu vãn.
Giọng hắn khàn đến mức không ra hơi, gấp gáp nói ra những gì mình biết: "Lam Điền… đại doanh…". Nhan Huyền Cảnh dốc sức nắm lấy tay đại phu, nhắn nhủ ông nhất định phải chuyển lời, hắn ngắt quãng nói: "Tu…"
"Tu gì, công tử?" Đại phu nghiêng tai lắng nghe nhưng vẫn không nghe rõ.
"Phải… tìm… Tu… tướng quân, nhất định… phải gặp được hắn." Một câu nói ra thật vô cùng khó khăn.
Đại phu tuy không biết những lời này vì sao mà có, nhưng chắc chắn có liên quan đến nỗi oan của công tử, có lẽ vị Tu tướng quân kia chính là nhân vật mấu chốt để cứu công tử ra ngoài.
Ở xa không xa, tên cai ngục hậm hực đi đến, dùng dao gõ lên sợi xích sắt khóa cửa, phát ra tiếng vang sắc lạnh chói tai. Chỉ nghe hắn ta giọng đầy khó chịu quát: "Hết giờ rồi đấy, mau đi ra!"
Đại phu liền cười làm lành, nói sẽ ra ngay, vội vã lấy ra viên thuốc đã chuẩn bị sẵn nhét vào tay áo của Nhan Huyền Cảnh. Vị công tử đoan chính nhã nhặn ngày nào, chỉ sau vài ngày vào ngục đã bị hành hạ đến mức không còn hình dáng con người. Nếu phu nhân biết được, không biết sẽ đau lòng đến mức nào.
"Công tử, xin hãy bảo trọng. Lời công tử nói, tiểu nhân nhất định sẽ bẩm báo nguyên vẹn với gia chủ và phu nhân."
Nói xong, ông thở dài, rời đi trong tiếng thúc giục của cai ngục.
---
Xe ngựa của Thôi Hạo Ngôn đang đợi ở góc phố.
Sau khi đại phu ra ngoài, ông lập tức đến bái kiến y.
Màn xe được vén lên trước, lộ ra gương mặt nghiêng của Thôi Hạo Ngôn. Y ngồi thẳng trong xe, giữa hàng lông mày tuy có nét lo lắng nhưng không tỏ vẻ vội vàng: "Huynh trưởng Nhan Huyền Cảnh thế nào? Hiện giờ còn ổn không?"
Đại phu thở dài, thành thật trả lời: "Thưa Nhị công tử, bệnh tình Đại công tử rất nặng, cần nhanh chóng ra khỏi ngục để điều trị cẩn thận, nếu không tính mạng e rằng khó giữ được. Nhà lao ẩm thấp vốn không thích hợp dưỡng bệnh, huống hồ Đại công tử còn bị thương nghiêm trọng, lại càng cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng."
Lương y như từ mẫu, đại phu nhìn thấy vết thương trên người Nhan Huyền Cảnh cũng thấy xót xa trong lòng. Trên người hắn đầy những vết thương lớn nhỏ, đặc biệt là vết thương ở chân trái đã sưng đỏ và mưng mủ. Vết thương rất sâu, phải xử lý và băng bó hằng ngày, cho đến khi nặn hết mủ ra thì mới có thể khôi phục.
Bằng không rất dễ gây nguy hiểm tính mạng.
Chẳng qua chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã chịu thương tổn nặng nề đến thế, lại còn nhiễm phải dịch bệnh. Dẫu rằng không đến nỗi hiểm nghèo, nhưng cũng là chứng bệnh có thể hao mòn sinh lực đến chết.
Đám người này quả thực đã quyết ý đẩy Nhan Huyền Cảnh vào chỗ chết.
Nghe xong những lời này, trong lòng của Thôi Hạo Ngôn càng trở nên nặng nề. Y suy tư trong chốc lát rồi nói: "Ngươi cứ lo điều chế thuốc, việc đưa thuốc vào ta sẽ nghĩ cách khác. Chỉ là việc lần này xảy ra quá đột ngột, ta đã phải tốn không ít công sức mới đưa được ngươi vào."
Thôi Hạo Ngôn nghĩ một lúc rồi nói tiếp: "Bên phía Nhan phu nhân, ngươi hãy nói sự thật. Hiện giờ tình hình của huynh trưởng vô cùng nguy cấp, nếu giấu giếm, chỉ e hậu quả sẽ càng nghiêm trọng hơn. Cũng thay ta báo với Nhan Miểu, mọi việc ta sẽ sắp xếp ổn thỏa, bảo nàng cứ yên tâm."
---
Nhan Miểu nghe được tin, không chỉ cảm nhận được sự quan tâm bề mặt mà còn nhận ra ý đồ ngầm trong lời nói.
Hành động này của Thôi Hạo Ngôn chẳng qua là muốn nhắc nhở nàng, đừng nghĩ đến chuyện hủy hôn, nếu không chuyện của huynh trưởng nàng sẽ càng trở nên khó khăn hơn.
Thế nhưng huynh trưởng tại sao lại muốn tìm Tu tướng quân ở đại doanh Lam Điền?
Nàng đang trầm ngâm suy nghĩ, chợt thấy Nhan Huyền Từ vội vàng đi ngang qua hành lang.
"Nhị huynh."
Nhan Huyền Từ quay đầu, thấy muội muội liền dừng bước.
"Nhị huynh đi vội như vậy, định đi đâu sao?"
Nhan Huyền Từ vốn không định nói, nhưng ánh mắt mong mỏi của Nhan Miểu khiến hắn mở miệng: "Ta phải đến Vân Đô gặp An Hòa Vương, chính là vị vương gia nổi danh sát phạt quyết đoán kia."
An Hòa Vương?
Nhan Miểu nghe vậy, chưa kịp phản ứng, trong đầu chợt lóe lên một tia sáng.
Hiện giờ An Hòa Vương không phải chính là Mộ Dung Hành sao?
Không phải nói là tìm Tu tướng quân ở đại doanh Lam Điền sao? Sao lại thành đi tìm hắn?
"Vì sao vậy?" Nàng vô thức hỏi ra nghi vấn trong lòng.
Nhan Huyền Từ giải thích: "Tu tướng quân cứng nhắc, không chịu thỏa hiệp, nếu vội vàng đến tìm, có khi lại bị đuổi ra. Ngược lại, An Hòa Vương thường giao hảo với người khác, có lẽ còn có cơ hội hợp tác."
Nhan Miểu trầm tư. Mộ Dung Hành là người dễ giao hảo? Hơn nữa, không phải hắn bị Thôi Hạo Ngôn giam giữ sao? Chẳng lẽ hắn đã trốn thoát? Đúng rồi, người như hắn, làm sao có thể bị một cái lao ngục nho nhỏ giam cầm được.
Nàng đột nhiên nhớ đến thanh kiếm đã đâm vào ngực hắn đêm đó. Tim nàng chợt loạn nhịp.
Nhưng đêm đó Mộ Dung Hành không những không oán hận nàng mà còn có chút tổn thương.
Rốt cuộc hắn muốn làm gì, qua chừng ấy thời gian mới nghĩ đến hòa giải, chẳng phải quá muộn rồi sao?
Nhưng nếu nhờ hắn mà cứu được huynh trưởng, tránh tình cảnh nguy nan cho Nhan gia thì cũng đáng để thử.
Nếu chính nàng ra mặt, có lẽ cơ hội thành công sẽ cao hơn.
Hơn nữa, Nhị huynh không biết An Hòa Vương chính là Mục công tử mà hắn quen biết. Nếu để họ trực tiếp gặp mặt, với tính tình thẳng thắn của Nhị huynh, có khả năng sẽ làm mọi chuyện tồi tệ hơn.
"Nhị huynh, muội muốn đi cùng." Nhan Miểu nói một cách nghiêm túc, không hề có ý đùa giỡn.
Nhan Huyền Từ lập tức phản đối, chuyến đi này không phải để vui chơi. Đường đến Vân Đô xa xôi, phải cưỡi ngựa cả ngày lẫn đêm mới đến, nàng là nữ nhi, làm sao chịu nổi khổ cực này.
"Miểu Miểu, lần xuất hành này không phải để vui chơi, ta là mang theo nhiệm vụ mà đi. Huống hồ hôn kỳ giữa muội và Hạo Ngôn đã gần kề, muội nên ở nhà chuẩn bị đồ cưới mới phải. Nghe lời ta, hãy ngoan ngoãn ở nhà, đừng đi đâu cả." Nhan Huyền Từ vừa an ủi, vừa xoa nhẹ đỉnh đầu nàng, từ chối lời thỉnh cầu, rồi xoay người rời đi.
Nhan Miểu sững người trong phút chốc, không ngờ phụ thân đã nhanh chóng đồng ý lời đề nghị của Thôi Hạo Ngôn.
Nhưng nàng không quan tâm, lập tức xoay người đuổi theo: "Nhị huynh, không giấu gì huynh, muội quen biết An Hòa Vương, cũng hiểu rõ con người hắn. Nếu muội đi cùng, chắc chắn mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn."
Nghe lời Nhan Miểu nói, Nhan Huyền Từ cũng nghiêm túc cân nhắc trong chốc lát. Nhưng cũng chỉ là một thoáng. Hắn nhanh chóng tính toán ngày tháng trong đầu, nếu mọi chuyện thuận lợi, Nhan Miểu có thể kịp trở về để hoàn thành hôn sự. Còn nếu không thuận lợi, hắn cũng có thể nhanh chóng đưa nàng trở về.