Thế Tử Cố Chấp Điên Cuồng Theo Đuổi Vợ

Chương 58

Nhan Huyền Từ sai bảo người hầu thu xếp mọi thứ rồi dẫn theo Nhan Miểu rời khỏi Nhan Thị Sơn Trang, thẳng hướng Vân Đô mà đi.

Để tăng tốc hành trình, Nhan Huyền Từ cho thúc ngựa chạy gấp, nhưng vì muốn chiếu cố cho Nhan Miểu nên đặc biệt chuẩn bị cho nàng một cỗ xe ngựa. Nhan Miểu không phải kẻ kiêu căng, nàng không để Niệm Hạ hay Xuân Quất đi cùng, còn dặn phu xe cứ đi nhanh nhất có thể.

Xe ngựa vững chãi nhưng dù gì Nhan Miểu cũng vẫn là nữ tử yếu ớt. Đoạn đường vất vả thế này trước giờ nàng chưa từng trải qua.

Qua nửa ngày nàng đã gục trên xe nôn thốc nôn tháo.

Nhan Huyền Từ thấy muội muội khó chịu như vậy, mấy lần muốn dừng lại cho nàng nghỉ ngơi nhưng nàng không chịu. Hắn đành sai người tìm nệm mềm, chăn gấm lót trong xe ngựa, cố gắng khiến nàng thoải mái hơn một chút.

Trải qua quãng đường phong trần mệt mỏi, băng sông vượt thảo nguyên, đoàn người cuối cùng cũng đặt chân đến Vân Đô.

Vân Đô cách kinh thành xa xôi, địa thế hiểm trở. Nhưng nhờ có An Hòa Vương cai quản, những năm gần đây Vân Đô đã thay đổi diện mạo, đến cả cỏ cây nước suối cũng thêm phần trù phú.

Dẫu vậy khi xuống xe ngựa, Nhan Miểu vẫn không tránh được ăn một ngụm cát bụi.

Khí hậu nơi này quả thực vô cùng tệ hại.

Trời tuy xanh ngắt, ngay cả gió cũng rất dịu dàng nhưng khắp nơi đều là cát vàng và đất khô.

Đoàn người của Nhan Huyền Từ lại đến không đúng lúc, gặp ngay mùa cát bay mịt mù.

Nhan Miểu bị cát bay vào mũi, không thể không tuân theo phong tục bản địa, mua một chiếc mũ sa che mặt để chắn gió bụi.

Nhan Huyền Từ cùng đám tùy tùng đi cùng cũng có đồ đối phó với cát bụi, chỉ là họ vốn quen bôn ba khắp nơi, đối với kiểu thời tiết khắc nghiệt này đã sớm thích nghi nhanh hơn Nhan Miểu nhiều.

Khi trả tiền cho chưởng quỹ, một hầu cận trong đoàn hỏi: "Nơi này quanh năm đều như vậy sao?"

Chưởng quỹ khoanh tay, lười biếng đáp: "Làm gì có chuyện đó, thời tiết cát bụi thế này so với trước đã hiếm thấy hơn nhiều rồi."

Khi mọi người đều đoán thời tiết xấu này sẽ sớm qua đi, lời nói tiếp theo của chưởng quỹ đã dập tắt hy vọng ấy.

"Ngày trước còn tệ hơn nhiều. Chớ nói đến việc ăn một ngụm cát, chỉ cần đi ra ngoài một chuyến, cát vướng vào tóc mang về cũng đủ làm vật liệu xây nhà rồi." Chưởng quỹ thấy họ là người từ nơi khác đến nên chẳng vội vàng, vừa nói vừa pha trò.

Nhan Miểu nhìn quanh nơi này, so với kinh thành bốn mùa rõ rệt hay Bình Khê núi non xanh biếc thì quả thực tệ hại vô cùng.

Vân Đô hiện do Mộ Dung Hành quản lý. Hoàng đế giao một nơi tồi tàn như vậy cho hắn, xem ra hắn cũng chẳng được sủng ái như lời đồn.

Cát mịn đập vào lớp sa mỏng, dù có che chắn nhưng vẫn mang lại cảm giác nhói nhẹ. Cát bụi không chừa một kẽ hở nào, chỉ nửa ngày mà trên áo ngoài và giày của Nhan Miểu đã nhuộm một màu vàng nhạt.

Việc cấp bách hiện giờ là nhanh chóng tìm một quán trọ để nghỉ ngơi và chuẩn bị, sau đó mang lệnh bài của Nhan gia chủ đến bàn chuyện với An Hòa Vương.

Nhan Huyền Từ tuy là người thẳng tính nhưng khi làm việc lại rất có trật tự. Chẳng mấy chốc, hắn đã sắp xếp xong xuôi mọi chuyện cho cả đoàn.

Sau khi Nhan Miểu tắm rửa thay y phục xong, nàng tìm một ít đan bổ khí mang theo người, uống liền hai viên. Những ngày gần đây, nàng luôn cảm thấy cơ thể có chút khó chịu, dù sao thân thể nàng từ trước đến nay vốn đã yếu ớt.

Dùng thuốc xong, quả nhiên Nhan Miểu thấy khỏe hơn nhiều. Liên tiếp mấy ngày nàng tự điều dưỡng như vậy, hiện tại đã không còn vấn đề gì nữa.

Dưới lầu, Nhan Huyền Từ đã thu dọn đâu vào đấy, hắn còn gọi sẵn một bàn đồ ăn, đợi nàng xuống dùng bữa.

Khi Nhan Miểu ngồi xuống, hắn bưng một bát canh gà ác đặt trước mặt nàng, dùng cằm ra hiệu bảo nàng uống hết.

"Mới ba ngày mà muội đã gầy đi thế này. Đợi làm xong việc rồi về nhà, chắc ta cũng bị xử tội mất."

"Nhị huynh nói vậy là ý gì?"

Nhan Miểu nếm thử một thìa canh, hương vị tươi ngon khiến nàng vốn chẳng muốn ăn cũng lập tức uống thêm mấy ngụm. Đợi bát canh nóng hổi trôi xuống bụng, nàng mới phát giác bản thân đã đói từ lâu.

Nhan Huyền Từ rất thích chăm sóc người khác, hắn không ngừng gắp đồ ăn vào bát nàng, nửa đùa nửa thật nói: "Ta lén dẫn muội ra ngoài thế này, về nhà cha mẹ chắc chắn không tha cho ta. Nếu muội chịu xin giúp, có lẽ ta còn được nhẹ tội."

Hắn thở dài khoa trương, nửa thật nửa đùa nói: "Nhưng Hạo Ngôn thì chưa chắc. Ta mang vị hôn thê của y đi xa thế này, y chắc chắn sẽ muốn đánh nhau với ta."

Tuy chỉ là lời đùa giỡn bâng quơ của Nhan Huyền Từ nhưng lòng Nhan Miểu vẫn trầm xuống. Giữa nàng và Thôi Hạo Ngôn vẫn còn nhiều chuyện chưa giải quyết.

Chờ sau khi xong việc của huynh trưởng, khi trở về nàng sẽ cùng hắn nói rõ.

Thỉnh thoảng nghĩ lại, nàng vẫn thấy có những chuyện quả là ý trời trêu ngươi. Nàng muốn rời xa Mộ Dung Hành nhưng không ngờ hắn lại đến Bình Khê, còn dây dưa không dứt với nàng.

Gặp được Thôi Hạo Ngôn, ban đầu nàng tưởng hắn là ánh sáng rực rỡ, sau mới phát hiện ánh sáng ấy chỉ là ảo ảnh phản chiếu qua tấm gương.

Nàng không còn là tiểu cô nương ngây thơ mơ mộng tình yêu năm nào nữa. Thời gian thay đổi, nàng cũng thay đổi. So với việc sống phụ thuộc vào người khác, nàng thà một mình tự do tự tại.

"Nhị huynh đừng trêu muội nữa."

Hai người đang dùng bữa thì từ bàn bên, một đại hán to lớn bỗng nện chén rượu xuống bàn, âm thanh lớn khiến mọi người xung quanh đều chú ý.

Nhan Huyền Từ để Nhan Miểu ngồi ở phía trong, chỉ để hắn quay lưng lại phía đại hán, cố gắng không để muội muội bị bọn họ làm cho hoảng sợ.

Nhìn cách ăn mặc của mấy người này trông không giống dân thường mà giống như lính canh ở Vân Đô. Có lẽ họ là binh sĩ đóng quân ở đây. Dù sao nơi này cách đại doanh Lam Điền không xa, binh sĩ xuất hiện cũng chẳng có gì lạ.

Chỉ nghe thấy đại hán ấy lau miệng, giận dữ nói: "Triều đình đúng là chẳng làm việc tử tế. Lương thảo vừa mới đưa tới, còn chưa kịp ăn đã bị chuyển đi. Các người không thấy số gạo trắng kia đâu, đều là loại tốt nhất đấy! Cả đời này lão tử chưa từng thấy gạo nào tốt như vậy."

"Chứ còn gì nữa!" Một gã gầy gò ngồi cạnh hùa theo: "Loại đó nghe nói gọi là Bích Ngạnh Mễ, là thứ quý nhân trong cung mới được ăn. Một năm chỉ có chút ít nên đều được dâng lên cống nạp, chúng ta làm gì có phúc được thưởng thức."

Đại hán nọ cơn giận bốc lên, không kiềm được mà lớn tiếng:

"Ngươi nói nhảm cái gì vậy? Lão tử ra trận chém giết, làm toàn việc lấy mạng đổi mạng, sao lại không xứng ăn cái thứ gọi là gạo quý của bọn quý nhân chứ? Mẹ kiếp, gạo còn chưa xuống hẳn đã bị người ta mang đi, đổi lại một đống lương thực mốc meo, nói là Nhan gia cung kính hiến tặng. Cung kính cái quỷ, xem lão tử là súc sinh để lừa gạt sao? Nếu không phải Tu tướng quân ngăn cản, lão tử đã cầm đao chém tới cái Nhan gia kia, dùng máu của bọn chúng tế cho những huynh đệ đã ngã xuống trên chiến trường rồi!"

Lời lẽ của y làm mọi người trong quán thêm phẫn nộ, thậm chí bàn bên cạnh cũng phụ họa mắng thêm vài câu.

Đánh trận vốn đã không dễ dàng, những tướng sĩ nơi tiền tuyến dùng cả sinh mạng để bảo vệ biên cương lại càng khổ cực. Đôi khi chẳng biết ngày nào mình sẽ phải bỏ mạng. Lương thảo đối với quân đội là thứ quan trọng bậc nhất, bất kỳ sai sót nào cũng sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng.

Lương thảo xảy ra vấn đề, cơn giận của các tướng sĩ tất nhiên cần một nơi để phát tiết. Bất kể là kế hoạch được sắp đặt từ trước hay kẻ đứng ra gánh tội bất đắc dĩ, Nhan gia giờ đây đã rơi vào vòng xoáy nguy hiểm.

Trước khi đến Vân Đô, Nhan Miểu chỉ nghĩ chuyện này là triều đình muốn uy h**p và cảnh cáo Nhan gia. Nhưng sau khi đến đây, nàng mới nhận ra rằng cơn thịnh nộ của các tướng sĩ tiền tuyến đã bị kẻ có mưu đồ chuyển sang gia tộc Nhan thị.

Nếu không kịp thời phát giác, e rằng sau này dù đi đâu thì người Nhan gia cũng sẽ gặp phải nguy hiểm.

Những tướng sĩ từng "bị hại" bởi Nhan gia, vợ con của họ và thậm chí cả những dân chúng trung thành đều có thể trở thành những mối nguy tiềm ẩn.

Đến khi đó, Nhan gia bị dân chúng oán hận, thậm chí còn có thể bị tấn công. Gia tộc đã tồn tại cả trăm năm này sẽ bị đánh đổ tận gốc, thực sự là mưu kế sâu xa.

Những kẻ đứng sau không chỉ muốn tiền tài mà còn muốn thấy cây đại thụ Nhan thị lung lay sụp đổ, trở thành một thứ tàn tạ đáng thương.

Đúng là tâm địa độc ác.

Không cần ra tay trực tiếp, chỉ dựa vào những lời đồn đã khiến người ta căm ghét Nhan gia. Sai lầm không phải của Nhan gia, mà là lỗi của những kẻ bỉ ổi ẩn mình trong bóng tối, tự cho rằng kế hoạch của mình kín kẽ không chê vào đâu được.

Những kẻ thích giở trò sau lưng như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ chết không chỗ chôn.

Nhan Huyền Từ nghe thấy cuộc trò chuyện của đám người kia, mấy lần muốn xông tới tranh luận nhưng đều bị Nhan Miểu ngăn lại.

"Nhị huynh, đừng quên mục đích chúng ta tới đây."

Từ những lời nói này, không khó để rút ra manh mối hữu ích, xem ra lương thảo chuyển tới tiền tuyến không chỉ có từ Nhan gia mà còn từ các gia tộc khác.

Nếu như vậy thì mọi chuyện dễ giải quyết hơn.

Lương thảo vận chuyển đường xa, không tránh khỏi bị lưu lại dọc đường nhiều tháng. Số lương thực bị ẩm mốc bị cố ý mang tới tiền tuyến hẳn phải có người trông thấy. Một lượng lớn hàng như vậy khó lòng che giấu được.

Nếu tìm ra người phụ trách vận chuyển lương thực bị ẩm mốc này, vấn đề sẽ được giải quyết.

Nếu làm song song hai việc, cũng có thể sớm cứu huynh trưởng ra ngoài.

Sự việc không thể chậm trễ, bọn họ phải lập tức đi gặp An Hòa Vương.

Còn về vị Tu tướng quân kia, nếu đã ngăn cản thuộc hạ nóng nảy của mình thì có lẽ cũng không phải người không biết lý lẽ. Nếu có thể gặp được hắn rồi hỏi rõ tình hình thì có thể tìm ra đôi chút manh mối hữu ích.

Nhan Huyền Từ lập tức dẫn người tới phủ An Hòa Vương, nhưng vừa đến nơi thì bị chặn ngay cửa. Người gác cổng nói chủ nhân đang tĩnh dưỡng, không tiện gặp khách, mời họ ngày khác quay lại.

Nhan Huyền Từ có thể đợi nhưng huynh trưởng của họ thì không. Chỉ cần gặp được An Hòa Vương, thuyết phục hắn và để Tu tướng quân đứng ra bảo đảm rằng lương thảo khi giao tới tiền tuyến vẫn còn tốt thì huynh trưởng có thể được tạm thả ra, ít nhất cũng sẽ không bị tiếp tục hành hạ.

Người trong lao vốn luôn biết thuận theo gió chiều nào, chỉ cần nắm được mấu chốt của vụ án thì không ai dám làm phật ý Tu tướng quân.

Thế nhưng cuối cùng Nhan Huyền Từ vẫn thất vọng quay về. Nhan Miểu ở trong khách đ**m chờ, thấy sắc mặt hắn không vui bước vào thì đoán được sự việc không thuận lợi.

Kể từ khi Mộ Dung Hành rời Bình Khê đến Vân Đô cũng chỉ mới được khoảng hai mươi ngày. Hôm đó Thôi Hạo Ngôn đã hạ thủ rất nặng, vết thương chắc hẳn không nhẹ, có lẽ vì vậy mà Mộ Dung Hành mới đóng cửa tĩnh dưỡng.

"Nhị huynh, có thể nhờ người chuẩn bị giúp muội một hòm thuốc nhỏ. Muội sẽ lấy danh nghĩa đại phu danh tiếng để cầu kiến. Biết đâu lại có cơ hội gặp An Hòa Vương?"

Nhan Huyền Từ ngập ngừng một lát mới nói:

"Ý muội là An Hòa Vương bị trọng thương sao?"

Nhan Miểu không muốn nói về mối quan hệ dây dưa giữa Mộ Dung Hành và Thôi Hạo Ngôn, chỉ đáp: "An Hòa Vương thường xuyên ra chiến trường, đao kiếm không có mắt. Có lẽ là do bị thương nặng mới nằm giường dưỡng bệnh. Huynh cũng nói hắn hiếm khi từ chối những lợi ích đưa tới cửa mà."

Bình Luận (0)
Comment