Những gì Nhan thị có thể dâng lên chẳng qua cũng chỉ là vàng bạc, khoáng sản. Nếu muốn nhiều hơn nữa thì chỉ có cách quay lại triều đình, phò tá một vị tân vương khác.
Con cháu dưới gối của đương kim bệ hạ thưa thớt, mấy vị vương gia từ lâu đã dòm ngó như hổ rình mồi, thậm chí không ít lần dò xét. Nếu không vì vậy, người trong cung kia cũng chẳng vội vàng vươn tay tới Nhan thị ở Bình Khê.
Từ trước khi Nhan Huyền Từ tới Vân Đô, Nhan gia chủ đã phân tích tỉ mỉ thế cục triều đình. Nguyên nhân tai họa lần này không thể rõ ràng hơn, nhưng hắn cũng tuyệt đối không thể để thiên tử biến Nhan thị thành công cụ duy trì thế lực cai trị của mình.
Nhan thị ở Bình Khê trăm đời trong sạch, quyết không để người ta chà đạp. Nếu phải hy sinh hơn nửa cơ nghiệp để tồn tại, vậy chi bằng tự mình chọn một vị tân vương có tiềm năng hơn?
Chung quy lại, chính là thiên tử đã ép người quá đáng.
Nếu đã gây khó dễ trước, cũng đừng trách Nhan thị sau này không giữ lễ.
Nhan Miểu sau khi biết được kế hoạch của phụ thân, trong lòng không khỏi kinh hãi. Phụ thân muốn phò tá Mộ Dung Hành lên ngôi. Nhưng Mộ Dung Hành xét về danh phận, dù thế nào cũng không chính đáng. Chẳng lẽ không sợ mang tội làm trái đạo trời hay sao?
Lão An Hòa Vương là hoàng thúc của đương kim bệ hạ. Khi còn tại thế đã không được bệ hạ trọng dụng, bằng không cũng chẳng bị phái tới biên cương nhận chức. Những vương gia khác họ cùng các hoàng tử bị lưu đày đều bị giám sát nghiêm ngặt quanh năm. Chỉ cần có chút động tĩnh, tin tức sẽ lập tức truyền vào cung. Huống hồ, con cháu của bọn họ thường bị lấy lý do tận hiếu mà được triệu vào cung, bị khống chế chặt chẽ.
Bị áp bức trong thời gian dài, dù là chim ưng hung hãn cũng có lúc bị thuần phục.
Nhưng Mộ Dung Hành lại khác. Tuy hắn không có xuất thân hiển hách như những người trong hoàng thất kia nhưng từ nhỏ đã lớn lên bên ngoài cung, không những thế còn được bệ hạ vô cùng tín nhiệm.
Hành động này tuy trắc trở nhưng cũng không hẳn không phải là một con đường tốt.
Về phần Mộ Dung Hành, trong những lần qua lại trước đây, Nhan Miểu có thể cảm nhận rõ hắn là người đầy tham vọng.
Vậy còn hắn, hắn có thực sự muốn vị trí đó hay không?
Nhan Huyền Từ nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ cần thiết cho nàng, còn mua một tiểu dược đồng đi cùng nàng. Nếu chẳng may xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì cũng có người chăm sóc.
Tiểu dược đồng chỉ mới khoảng mười tuổi, đôi mắt đen láy lanh lợi, gặp người lạ cũng không tỏ ra sợ sệt. Chỉ là thân hình quá mức gầy yếu, tay chân không có chút thịt, trông chẳng khác gì một bộ xương bọc da, khiến người ta nhìn mà thương xót.
Khi Nhan Miểu nhìn thấy cậu bé, cậu đang ngấu nghiến ăn một bát cơm trắng, có vẻ như đã rất lâu không được ăn no, ngay cả gắp rau cũng chẳng màng.
"Vân Đô này thực sự quá nghèo khổ. Vừa rồi ta đi một vòng đã trông thấy không ít trẻ mồ côi lưu lạc." Nhan Huyền Từ thở dài bất lực. Những đứa trẻ này đều bị bọn buôn người bắt về, tuy không được đối xử tử tế nhưng ít nhất cũng có miếng ăn.
Nhan Miểu nhìn đứa trẻ bẩn thỉu trước mặt, trong lòng không nỡ để cậu theo mình đi xa. Nhưng nhị huynh nói: "Phụ thân của đứa trẻ này lúc sinh thời là một đại phu. Ngày thường, nó cũng hay đi theo học nghề chữa bệnh. Ta nghĩ thay vì tìm người khác, chi bằng tìm một đứa trẻ biết chút y lý, cũng có thể giúp muội phần nào."
Thì ra là vậy.
Nhan Miểu nhìn đứa bé đang l**m sạch bát cơm, trong lòng dâng lên nỗi chua xót khó tả, cổ họng nghẹn ngào, lập tức cầm lấy chén trà ấm bên cạnh, chậm rãi uống một ngụm.
Khí hậu nơi này thật sự không dễ chịu, khiến thân thể nàng cũng bắt đầu cảm thấy khó chịu.
Cậu bé ăn xong bát cơm, không nhịn được mà ợ một tiếng. Nhưng vừa phát ra âm thanh, cậu đã hoảng hốt nhảy khỏi ghế, quỳ xuống đất cầu xin.
"Sao thế này? Mau đứng dậy, đừng quỳ ở đó."
Cậu bé với khuôn mặt đầy bụi bặm, khóc lóc nói: "Nô tài biết sai rồi, nô tài không nên phát ra âm thanh. Xin chủ nhân trách phạt."
Cậu chỉ mới mười tuổi, đúng vào độ tuổi bắt đầu hiểu chuyện. Nhưng bọn buôn người đã dạy cậu phải biết vâng lời, chỉ cần có sai sót nhỏ sẽ lập tức bị đánh mắng.
Nhan Miểu chẳng hề để ý tới bụi bẩn trên người cậu bé, nàng đỡ cậu đứng lên, nhẹ nhàng nói: "Đừng khóc. Từ nay ngươi sẽ đi theo ta, không ai có thể trách phạt ngươi nữa."
Cậu bé như thể vừa nghe thấy điều gì đó vô cùng khó tin, ngơ ngác hỏi: "Vậy còn cơm khi nãy, còn được ăn nữa không?" Ánh mắt cậu dừng lại trên chiếc bát trống không trên bàn.
Nhan Miểu mỉm cười, dùng khăn tay lau đi nước mắt trên mặt cậu: "Có, tất nhiên là có. Nhưng bây giờ, ngươi phải đi tắm rửa, sau đó thay một bộ y phục sạch sẽ."
Cậu bé nghe vậy, không ngừng gật đầu, dường như Nhan Miểu nói gì cậu cũng sẵn sàng nghe theo.
Những người đã chịu cảnh khổ quá lâu rất cần một chỗ dựa. Sau khi trải qua sự đày đọa cả về tinh thần lẫn thể xác, bản năng sinh tồn đã lấn át tất cả. Cậu bé chẳng kịp nghĩ thêm gì nữa, thậm chí một ý niệm bỏ trốn cũng không có, chỉ đơn giản là bởi nơi này có người cho cậu miếng cơm ăn.
"Ngươi tên là gì?"
"Nô tài tên là Lăng Du."
Nhan Miểu thoáng sững người, nhưng nhanh chóng hiểu ra. Lăng Du còn gọi là "Long Đảm Thảo", phụ thân của cậu là một đại phu nên đã lấy một cái tên mang theo kỳ vọng tốt đẹp. Ông mong cậu sẽ trở thành người văn nhã, có tiền đồ rạng rỡ.
Hiển nhiên, phụ thân Lăng Du đã rất yêu thương cậu.
"Được, vậy từ nay ta sẽ gọi ngươi là Lăng Du. Trước tiên đi chỉnh trang lại một chút, lát nữa theo ta ra ngoài một chuyến."
Lăng Du sợ nàng đợi lâu nên rất nhanh đã chạy trở về. Bộ áo rách rưới ban đầu được thay bằng một bộ trang phục nhã nhặn, sau khi rửa sạch khuôn mặt, dung mạo cậu hiện rõ vẻ ngay ngắn. Đặc biệt là đôi mắt, dù trải qua bất hạnh nhưng vẫn giữ được sự ngây thơ thuần khiết hiếm thấy.
Nhan Miểu dẫn Lăng Du lên xe ngựa đến nơi cần đến, nhưng nàng không xuống xe ngay. Thay vào đó, nàng đưa cho cậu một chiếc hộp nhỏ, dặn cậu tự mình đi gõ cửa.
Lăng Du không hiểu nhưng cũng không hỏi nhiều, cậu nhanh chóng ôm chiếc hộp nhảy xuống xe.
Thật ra trong lòng Nhan Miểu cũng không chắc chắn, nếu Mộ Dung Hành vẫn còn nghĩ tới tình cũ, hy vọng chiếc trâm cũ kia có thể phát huy tác dụng, để họ có cơ hội gặp nhau.
Về phần Mộ Dung Hành, thương tích trên người hắn chỗ nào cũng chí mạng. Không biết nên cảm tạ Thôi Hạo Ngôn vì đã dùng dược liệu tốt nhất để cứu mạng hắn, hay nên oán hận y vì đã xuống tay tàn nhẫn, chuyên chọn những nơi yếu ớt nhất để đâm.
Những vết thương trên người Mộ Dung Hành đã được xử lý và băng bó ngay trong ngày đầu tiên được cứu về. Nhưng trong lòng hắn lại trống rỗng. Hôm đó, Thôi Hạo Ngôn nắm lấy tay Nhan Miểu, đâm vào ngực hắn một nhát chí mạng. Nhát kiếm ấy đến hôm nay vẫn đau buốt, lại thêm phần ngứa ngáy như muốn bóp nghẹt tâm can khiến hắn ngày đêm không yên.
Mộ Dung Hành tự hỏi, hắn đã đi qua nhân thế mấy mươi năm, từng nếm trải hận thù cực điểm, từng chịu đựng sự phản bội trí mạng. Nhưng những nỗi đau ấy đều có thể xoa dịu sau khi trả được mối thù.
Thế nhưng Nhan Miểu thì khác. Ý nghĩa của nàng với hắn không thể cân đo bằng thù hận. Hắn muốn nàng, muốn nàng mãi mãi ở bên cạnh mình. Dù đã đến nước này, hắn vẫn muốn níu kéo nàng.
Nếu nhát kiếm kia có thể chuộc lại những tổn thương hắn đã gây ra cho nàng, để nàng bớt căm ghét hắn thì dù phải chịu thêm mười nhát kiếm nữa, hắn cũng cam lòng.
Nhưng Mộ Dung Hành hiểu rõ, điều đó là không thể.
Hắn từng tận mắt chứng kiến Nhan Miểu si mê hắn ra sao, nhưng không ngờ chỉ trong một khoảnh khắc quay lưng, tất cả đã không thể trở lại như trước.
A Thuận canh giữ bên ngoài, lo liệu mọi chuyện cho chủ tử. Những ngày qua, các tấu chương gửi vào vẫn chưa được xem, ngay cả người do Nhan thị phái tới, chủ tử cũng từ chối gặp.
Không gặp cũng tốt, thuận tiện cho việc tĩnh dưỡng.
Hiện tại, đại nghiệp sắp sửa bắt đầu. A Thuận là thuộc hạ, tất nhiên không muốn chủ tử chìm đắm trong chuyện tình cảm, chỉ hy vọng chủ tử sớm ngày bình phục để dẫn dắt huynh đệ hoàn thành đại sự còn dang dở.
Năm xưa khi bệ hạ lên ngôi, Đông Cung ngập tràn máu tươi, đâu đâu cũng là tay cụt chân lìa. Ngoại trừ một số hoàng tử bị tội đày đi phong địa, những người khác đều bị bệ hạ thẳng tay sát hại, chết không toàn thây.
Khi đó, Tứ điện hạ được tiên đế sủng ái nhất bị khoét mắt ngay khi còn sống, bị giam vào lãnh cung, tự sinh tự diệt. Còn quý phi từng lừng lẫy một thời cũng chết không rõ ràng.
A Thuận khi ấy chỉ là một cấm vệ nho nhỏ nhưng đã tận mắt chứng kiến hoàng tộc tương tàn, tàn bạo và hung ác.
Quá đỗi xấu xa, quá đỗi bạo ngược.
So với vị chủ tử bị đồn thổi là tâm địa ác độc thì còn tàn nhẫn hơn gấp trăm nghìn lần.
Đương kim bệ hạ chật vật giữ gìn thanh danh hiền đức của mình. Nhưng ai mà biết được, hắn chính là người đã giết cha đoạt vị?
Người biết chuyện này sớm đã không còn sống sót.
Lăng Du ôm chiếc hộp nhỏ bước nhanh tới trước cổng phủ. Cậu ngẩng đầu nhìn, tòa phủ này thật cao, từ cổng chính nhìn vào, nơi nơi đều thấy cây cối xanh tươi.
Nếu ở Bình Khê thì cảnh quan như vậy không có gì lạ, nhưng đây là Vân Đô, nơi chỉ cát bụi tràn ngập, quả thực là một khung cảnh ấn tượng.
Lăng Du tuy còn nhỏ nhưng cũng đoán được chủ nhân của phủ này hẳn là rất giàu có nên mới có thể chăm sóc nhiều cây cỏ đẹp như vậy.
Binh sĩ thấy cậu nhóc lấm la lấm lét, ôm một chiếc hộp nhìn đông ngó tây, bèn quát lớn: "Thằng nhóc chưa mọc lông mao ở đâu tới đây? Đây là phủ An Hòa Vương, sao có thể để ngươi quanh quẩn ở đây?"
Thì ra đây là phủ của An Hòa Vương.
Lăng Du nhớ kỹ lời dặn của Nhan Miểu, lấy hết can đảm giơ chiếc hộp qua đầu, giọng trẻ con trong trẻo vang lên: "Đây là đồ chủ nhân nhà ta gửi tới, xin nhờ An Hòa Vương nhận lấy."
"Chủ nhân nhà ngươi là ai? Còn không mau báo danh!" Binh sĩ nhận lấy chiếc hộp, lắc nhẹ vài cái, bên trong vang lên tiếng va chạm. Nhưng chiếc hộp bằng gỗ quá dày, không thể đoán ra được gì.
Binh sĩ mở hộp ra, bên trong là một cây trâm vàng. Binh sĩ không rành về đồ trang sức của nữ nhân, chỉ thấy cây trâm này có chất liệu rất tốt, kiểu dáng không giống những món đồ thông thường của dân gian. Nghĩ tới thân phận Vương gia của Mộ Dung Hành, hắn đoán rằng đây là vật do người có quyền thế gửi tới để cầu kiến.
Cậu bé này trông không có gì đặc biệt. Binh sĩ suy nghĩ một lúc, bèn bảo người canh giữ cậu nhóc, còn mình thì mang vật đó vào phủ.
Băng qua khu vườn xanh tươi, binh sĩ gặp A Thuận đang bàn bạc chuyện mời đại phu. Nghĩ rằng doanh trại lại xảy ra chuyện, hắn vội vàng gọi binh sĩ đến gần.
Binh sĩ đem hộp dâng lên, đồng thời trình bày sự việc liên quan đến đứa trẻ, A Thuận mở ra xem, nhận ra đây là một cây trâm vàng kiểu dáng cung đình, người thường không được phép sử dụng. Nhưng ở Vân Đô, nơi thuộc quyền kiểm soát của chủ tử, làm gì có người trong cung xuất hiện.
Suy nghĩ một hồi, A Thuận bảo binh sĩ gọi đứa trẻ vào.
Lăng Du không hiểu quy củ, cậu đến quá vội vàng, mà Nhan Miểu cũng không dạy cậu phải làm gì nên đành bắt chước động tác vụng về của người dẫn cậu tới, dở dở ương ương hành lễ.
"Chào đại nhân, chủ nhân nhà ta là một danh y, có thể chữa mọi bệnh. Xin đại nhân hãy gặp chủ nhân một lần."
"Chủ nhân nhà ngươi tên họ là gì? Đến đây có việc gì?"
Lăng Du thực sự không biết tên Nhan Miểu. Cậu chỉ vừa từ một đứa trẻ đói khổ không nơi nương tựa trở thành người hầu cận rồi ngay lập tức bị mang tới đây để đưa đồ.
Thấy cậu lắc đầu, A Thuận nheo mắt, nghĩ rằng đây lại là một mánh khóe của ai đó, muốn dò la tình hình thương thế của chủ nhân để tìm cơ hội thay thế. Đang định ra lệnh đuổi cậu đi thì nghe Lăng Du nói: "Chủ nhân nhà ta là một cô nương rất xinh đẹp, còn biết y thuật, thực sự có thể chữa bệnh cho người ta."
"Ở đây không có ai cần chữa trị, cũng không cần chủ nhân nhà ngươi đến." A Thuận đang định đuổi người thì nghe tiếng chủ tử gọi từ trong phòng.
Hắn đành bảo người giữ Lăng Du lại, còn mình bước vào trong phòng.
Sắc mặt Mộ Dung Hành không tốt lắm. Nếu không nhờ mấy chục năm rèn luyện và thân thể khỏe mạnh, e rằng hắn đã không chịu nổi cơn sốt cao do vết thương gây ra.
Vốn dĩ hắn đã khó ngủ, bên ngoài A Thuận còn luôn miệng nói chuyện, làm hắn càng thêm phiền.
"Sao chủ tử lại dậy rồi? Vết thương của ngài chưa lành, đại phu dặn phải tĩnh dưỡng." A Thuận vừa nói vừa bước tới, nhưng bị ánh mắt của Mộ Dung Hành khiến hắn im lặng.
Mộ Dung Hành khoác qua loa chiếc áo ngoài, phần thắt lưng và bụng cuốn đầy vải trắng. Một số chỗ đã bắt đầu thấm ra những vệt máu đỏ lấm tấm.
Hắn tùy ý chỉnh lại áo ngoài, chậm rãi bước về phía bàn làm việc.
"Ngươi đúng là to gan. Ta hôn mê nhiều ngày thì thôi, vậy mà ngươi dám cùng đại phu cho ta uống thuốc mê?" Hắn nhặt lên một bản tấu chương, lật nhanh để xem.
Một thuộc hạ như hắn còn không chịu nhiều thương tích bằng Mộ Dung Hành. Khi biết chuyện, hắn từng nhiều lần muốn tự sát tạ tội. Nếu không phải hắn bảo vệ không tốt, chủ tử sẽ không bị thương nặng đến thế.
Nhưng khi ấy, họ đã ẩn mình trong bóng tối. Vậy mà chủ tử vẫn nhất quyết không cho phép xuất hiện, để mặc bản thân bị Thôi Hạo Ngôn bắt đi. Làm sao A Thuận không nhìn ra, chủ tử rõ ràng vẫn chưa thể buông bỏ phu nhân.
Mộ Dung Hành bị thương quá nặng, máu chảy không ngừng, chỗ nặng nhất có đến mấy lưỡi dao cắm sâu vào, ẩn trong lớp da thịt. Thế mà bề mặt vết thương lại được bôi thuốc làm liền vết thương nhanh chóng. Nếu không cho hắn uống thuốc gây mê đủ mạnh để không tỉnh dậy, nỗi đau khi rút dao ra chắc chắn không ai chịu nổi.
May mà lúc ấy hắn vẫn còn hôn mê, nếu không không biết phải xử lý ra sao.
"Thuộc hạ biết tội, xin chủ tử trách phạt."
Mộ Dung Hành không nhìn A Thuận nữa, chỉ hỏi: "Bên ngoài xảy ra chuyện gì, ồn ào như vậy?"
A Thuận tiến một bước, mở chiếc hộp ra, để lộ cây trâm vàng với hình đôi bướm quấn quýt rồi kể lại toàn bộ sự việc cho Mộ Dung Hành nghe.