Mộ Dung Hành nhẹ nhàng v**t v* chiếc trâm, tỉ mỉ ngắm nhìn. Bỗng chốc ký ức ùa về, đây chính là món đồ được thưởng từ hoàng cung vào năm Nhan Miểu gả cho hắn. Hắn thấy đẹp mắt nên tiện tay tặng nàng.
Nghĩ kỹ lại, hắn chợt nhận ra mình chưa từng tặng nàng món trang sức nào thật sự khiến nàng hài lòng. Nhưng chiếc trâm này, sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây?
Nhan Miểu chẳng phải đang ở Bình Khê sao?
Chẳng lẽ nàng cũng đã đến nơi này?
Nàng đến để tìm hắn sao?
Nếu đúng là vậy, chắc hẳn nàng đã lo lắng cho hắn đến mức phải đích thân tìm đến.
Hôm ấy bị nàng đâm, hắn hoàn toàn không cảm thấy đau đớn mà chỉ cảm giác lồng ngực trống rỗng, tựa như toàn bộ hơi thở bị rút sạch, không còn cách nào thở như bình thường.
Mộ Dung Hành chưa từng biết khoảnh khắc bị nữ tử mình yêu thương làm tổn thương lại đau đớn đến mức nào, khiến hắn sa vào cảm giác ấy, mãi chẳng thoát ra được.
Hắn chống tay lên bàn đứng dậy, chỉ tay về phía cửa, giọng khẩn thiết: "Nhanh! Mau mời người vào, lập tức!"
A Thuận không hiểu rõ lai lịch của chiếc trâm này, chỉ lo lắng vết thương của chủ tử còn nghiêm trọng, không thể để cảm xúc bị kích động quá mức. Dù vậy, hắn vẫn tuân lệnh, ngay lập tức sai người đi mời, đồng thời dìu Mộ Dung Hành ngồi xuống.
"Chủ tử, thương thế của ngài vẫn chưa hồi phục, không thể kích động như vậy."
Nhưng Mộ Dung Hành nào quan tâm đến chuyện kích động hay không, hắn chỉ biết rằng Nhan Miểu đã đến tìm mình, hắn phải gặp nàng ngay lập tức.
Đột nhiên, hắn lại đứng dậy, hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ.
Thời tiết ở Vân Đô thay đổi thất thường, gió bụi cuộn lên dữ dội. Tuy là buổi chiều nhưng mặt trời vẫn tỏa hơi nóng gay gắt. Dù ở trong phòng cũng không thoát khỏi cảm giác nóng bức len lỏi.
"Ngươi đi lấy ít đá từ hầm băng mang vào đây, căn phòng này quá ngột ngạt. Nàng chắc chắn sẽ thấy không thoải mái."
Nghe những lời này, A Thuận không khỏi thầm ngờ vực. Bình thường khi đi ra ngoài cũng có dân thường dâng đá và than làm quà nhưng chủ tử đều từ chối hết, thậm chí còn bảo chia đều cho binh sĩ.
Ở kinh thành, đá không phải là thứ hiếm hoi, chỉ cần có tiền là mua được. Nhưng ở Vân Đô, nơi bị cái nóng bao phủ suốt ngày, muốn tìm được đá để sử dụng thì cực kỳ khó khăn.
Số đá trong phủ hiện tại là do A Thuận chuẩn bị sẵn cho chủ tử, đề phòng thương tích trở nặng.
Ai mà ngờ, chủ tử cắn răng chịu đựng, mới vừa tỉnh lại đã ra lệnh bỏ qua món "xa xỉ" này. A Thuận còn nghĩ có lẽ chủ tử muốn cùng binh sĩ và hạ dân đồng cam cộng khổ, vốn đang cảm động thì không ngờ lại bị vả mặt tanh tách.
Thì ra không phải chủ tử không muốn dùng, mà là người khiến ngài ấy dùng đặc quyền vẫn chưa xuất hiện.
Mệnh lệnh của Mộ Dung Hành, A Thuận chưa từng dám chống đối.
Chẳng mấy chốc, trong phòng đã có thêm hai thùng đá lớn. Đá trong hòm trong suốt như thủy tinh, tỏa ra hơi lạnh nhè nhẹ, xua tan cái nóng hầm hập, để lại không khí dễ chịu.
Bên ngoài, Lăng Du đã được dặn dò, cậu vội vã chạy khỏi viện. Chủ tử của cậu vẫn còn chờ.
Nhan Miểu hôm nay khoác lên người bộ váy mỏng màu tím được làm từ tơ lụa mỏng nhẹ, vừa thoáng mát lại không bám dính, vô cùng phù hợp với thời tiết nóng nực.
Nàng đeo một tấm khăn che mặt màu trắng che khuất phần lớn khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt sáng long lanh.
Nhờ chiếc khăn mà không ai nhận ra sự khó chịu của nàng. Thời tiết ở Vân Đô thay đổi quá nhanh, vừa nãy còn gió lớn, giờ đây đã trở nên êm đềm tĩnh lặng.
Lăng Du kể lại ngắn gọn chuyện vừa rồi, sau đó ngoan ngoãn cầm hộp thuốc, cùng nàng tiến vào tòa phủ viện cây cối rậm rạp.
Trẻ con vốn hiếu động, Lăng Du cũng không ngoại lệ. Lúc đến quá vội, cậu chưa kịp nhìn kỹ, giờ mới nhận ra cây cối trong viện không phải loại chịu hạn dễ sống. Có không ít loài cây quý hiếm được đưa từ kinh thành về, việc chăm sóc chúng ở đây hẳn không dễ dàng gì.
Binh sĩ dẫn đường phía trước, tuy không biết thân phận của nàng nhưng cũng từng nghe chuyện cũ của vương gia.
Nghe đồn ba năm trước, An Hòa Vương được thánh thượng ban hôn với một tiểu thư xuất thân từ gia đình tướng quân sa trường, thế nhưng thế sự xoay vần khiến hôn lễ không thành. Nữ tử này rất có thể chính là vị hôn thê năm xưa.
Binh sĩ càng nghĩ càng tin vào phán đoán của mình. Hắn lén quan sát Nhan Miểu, khí chất thanh tao, bước đi uyển chuyển, không giống nữ tử Vân Đô phóng khoáng hoạt bát.
Nàng dịu dàng, nhã nhặn như thế, chắc hẳn phải được nuôi dưỡng trong môi trường tốt như kinh thành mới tạo nên được.
Mặc dù nàng che mặt, chỉ để lộ đôi mắt, nhưng chỉ cần nhìn khí chất thanh thoát, cũng đủ khiến người ta sinh lòng kính nể.
Binh sĩ càng khẳng định, nàng chính là vị hôn thê mà An Hòa Vương để lại kinh thành nên rất cung kính mời nàng vào trong.
Cuối cùng, hắn còn nói: "Quý nhân có điều chi xin cứ dặn dò, tiểu nhân sẽ đứng chờ ở ngoài."
Lăng Du yên lặng đi sau, lúc này không khỏi bĩu môi, tỏ vẻ khinh bỉ: "Hừ, vừa nãy còn gọi ta là tiểu quỷ, giờ gặp chủ tử lập tức thay đổi thái độ."
Thế giới của người lớn thật kỳ lạ.
Nhan Miểu đáp lời hắn, giọng nói trong trẻo lịch sự: "Đa tạ."
Binh sĩ càng chắc chắn với suy đoán của mình. Một nữ tử dung mạo xinh đẹp, giọng nói dịu dàng, cư xử lễ độ như nàng, ngoài vị ở kinh thành kia chắc chắn không còn ai khác.
Hơn nữa vương gia còn vội vã mời nàng vào, lại chuẩn bị thêm đá băng, hắn không tin cũng không được.
Lăng Du thấy Nhan Miểu bước vào căn phòng đẹp đẽ, lập tức chạy theo sau.
Tuy nhiên chưa kịp đặt chân vào, cậu đã bị túm cổ áo kéo ngược lại. Đôi chân nhỏ vừa chạm tới ngưỡng cửa, chưa kịp bước xuống nền đất bóng loáng đã bị nhấc bổng lên.
"Chủ nhân, cứu con!" Lăng Du hét lên, ra sức vật lộn. Hộp thuốc trên tay cậu rơi xuống đất, phát ra tiếng "bộp" nặng nề.
Nhan Miểu ngạc nhiên hỏi: "Nó là dược đồng của ta, tại sao không thể theo ta vào?"
Binh sĩ gãi đầu bối rối, bản thân cũng không rõ lý do, chỉ biết đó là mệnh lệnh từ cấp trên. Lời giải thích vụng về càng khiến sự thuần phác của nơi này bộc lộ rõ rệt.
Binh sĩ ngẫm nghĩ hồi lâu, gương mặt đỏ bừng như trái cà chín, mãi mới thốt được một câu: "Vương gia không thích trẻ con, chúng quá ồn ào và nghịch ngợm, không thể để vào trong được."
Mộ Dung Hành không thích trẻ con? Nhan Miểu trong lòng khẽ cười lạnh. Quả thực, khắp nơi tại Vân Đô đâu đâu cũng là những đứa trẻ mồ côi khốn khó, thế mà hắn là lãnh chúa ở đất này lại chưa bao giờ phái người chăm lo, thậm chí một mái nhà đơn sơ để tránh gió cát cũng không có.
"Hắn quả thật không thích trẻ con." Nếu thật sự yêu thích, năm ấy đã chẳng trơ mắt nhìn con của mình mất đi, lại còn bảo vệ người gây ra tai họa đó.
Lạnh lùng vô tình, đây mới chính là bản chất thật sự của hắn.
Binh sĩ nghe vậy lập tức thở phào nhẹ nhõm. Vị quý nhân này dường như đã chấp nhận, không còn muốn mang theo đứa nhỏ nữa. Chỉ là lời nói của nàng, từng câu từng chữ như ẩn chứa những chiếc kim vô hình đâm vào da thịt, khiến gã cảm thấy tê rần da đầu.
Nhan Miểu bước vào, bóng dáng dần khuất sau cánh cửa lớn khắc hoa. Ngay lập tức, một người hầu chu đáo tiến đến nhận lấy hòm thuốc từ tay Lăng Du, cung kính mang vào trong.
Vừa vào tới phòng, cảm giác mát lạnh lập tức phả tới, xua tan mọi oi bức và khó chịu.
Nhan Miểu khẽ liếc qua gian phòng, có thể thấy bài trí nơi đây cực kỳ đơn sơ, đến mức không có lấy một chiếc ghế thừa. Bề ngoài tráng lệ của tòa nhà này hoàn toàn trái ngược với sự nghèo nàn bên trong, ngay cả viện cũ kỹ nhất trong vương phủ ngày trước cũng hơn thế này nhiều.
Mộ Dung Hành quả nhiên biết cách sống.
Người hầu đặt hòm thuốc lên một chiếc kỷ thấp bên cạnh, Nhan Miểu mới để ý thấy nơi đó đã được chuẩn bị sẵn trà ấm và một vài món điểm tâm đơn giản của Vân Đô.
Chưa kịp nhìn rõ những món ăn ấy, cánh cửa lớn đột nhiên "rầm" một tiếng khép lại từ bên ngoài.
Cảm giác bị giam cầm khiến Nhan Miểu không khỏi nhíu mày.
Nàng tới đây vì chuyện của huynh trưởng, nàng không thể tùy tiện bỏ đi.
Đúng lúc này, trong phòng vang lên tiếng ho khan cố nén, âm thanh dường như phát ra từ phía trong. Nhan Miểu cầm lấy hòm thuốc, tiến tới nơi phát ra âm thanh. Bước thêm một bước, nàng nhìn thấy nam tử đang tựa trên giường thấp, tay cầm văn thư lật giở.
Hắn dường như vừa mới tỉnh giấc, giữa đôi mày còn đọng lại vẻ mệt mỏi nặng nề. Dẫu vậy, diện mạo anh tuấn kia vẫn không thể che giấu. Đôi mắt tựa hồ sâu thẳm, khi nhìn người khác lại mang theo cảm giác sắc lạnh như gươm dao.
Ánh mắt hắn luôn mang theo sự áp chế, nhưng trước kia Nhan Miểu tự nguyện nương tựa vào hắn nên đã vô tình bỏ qua cảm giác khó chịu đó.
Giờ đây, nàng không còn muốn gần gũi nên cảm giác đó lại càng rõ ràng, khiến nàng không thích ứng nổi.
Có lẽ thấy nàng mãi không lại gần, Mộ Dung Hành khẽ nhíu mày. Cảm giác vừa muốn nàng đến gần, lại sợ làm nàng kinh sợ mà rời đi lần nữa trỗi dậy.
Hắn khẽ nhếch môi cười nhẹ.
Nàng chịu đến đây, đã tốt lắm rồi.
Mộ Dung Hành cố tỏ vẻ thoải mái tựa vào giường, toàn thân buông lỏng. Dường như vì lâu không gặp ánh mặt trời, làn da rám nắng của hắn nay đã nhạt đi, trở lại sắc trắng thường thấy. Nếu không phải vì lớp băng vải đỏ sẫm trước ngực quá bắt mắt, Nhan Miểu đã suýt quên rằng hắn từng bị thương rất nặng.
Ánh mắt nàng dừng lại ở vết máu loang trên ngực hắn. Chính nơi ấy, nàng đã đâm thẳng vào, trúng ngay tim. Không biết vết thương có nặng lắm không.
Thấy nàng chần chừ không tiến lại gần, Mộ Dung Hành nén cơn ho, khàn giọng nói:
"Đại phu đã tới, cớ sao còn không bước tới chẩn bệnh cho ta?"
Vạn dòng suy nghĩ trong đầu Nhan Miểu phút chốc tan biến khi bị một tiếng gọi của Mộ Dung Hành phá vỡ. Nàng suýt chút nữa quên mất thân phận mình hiện giờ là một đại phu. Nhan Miểu khẽ nâng vạt váy, cẩn thận bước lại gần.
Khi nhìn rõ sắc mặt tái nhợt của hắn, lòng nàng bất giác thở phào. Có vẻ vết thương không chạm đến chỗ hiểm, hắn vẫn sống rất tốt.
Trong khoảnh khắc ấy, Nhan Miểu nhớ lại lời Nhan gia chủ từng nói.
Mộ Dung Hành thực sự sẽ tranh đoạt ngôi vị cửu ngũ chí tôn sao?
Hắn cam tâm làm một quân cờ bị lợi dụng ư?
Nhan Miểu chợt cảm thấy buồn cười, nhưng sự thật đúng là như vậy. Nhan gia chủ muốn dựa vào sức mạnh của Nhan thị để phò trợ Mộ Dung Hành lên ngôi, mục đích rất rõ ràng: Hóa giải tai họa vô căn cớ mà Nhan gia đang phải đối mặt, hiển nhiên Mộ Dung Hành sẽ bị lợi dụng.
Một kẻ cao ngạo như hắn, liệu sẽ cam tâm sao?
Nhan Miểu nghĩ Mộ Dung Hành chắc chắn sẽ không đồng ý. Dù gì cũng đã từng làm phu thê mấy năm, nàng đã hiểu rõ tính tình hắn. Hắn là người nói một không hai, ghét nhất việc bị người khác lợi dụng. Nhưng hiện tại, chỉ có cách này mới có thể loại bỏ những nguy cơ phía sau.
"Thỉnh đại nhân nâng tay, để ta kiểm tra vết thương."