Cánh tay của Mộ Dung Hành vô cùng rắn chắc, cứ thế tùy tiện đặt trên vạt áo che đi phần lớn vết thương.
Nghe lời nàng, Mộ Dung Hành khẽ cười, gương mặt tái nhợt vì bệnh tật bỗng có thêm vài phần sắc khí.
Hắn ngoan ngoãn nâng cánh tay, thậm chí còn tiện tay nới lỏng thắt lưng.
Tay áo rộng khẽ lay động, một mùi hương nam tính độc đáo tức khắc tràn ngập trong không khí. Đó không phải hương liệu, cũng chẳng phải mùi hoa, không khó ngửi nhưng lại khiến Nhan Miểu cảm thấy toàn thân không được tự nhiên.
Trong phòng rõ ràng đã đặt sẵn băng phiến nhưng Nhan Miểu vẫn cảm thấy nóng. Nàng không biết thứ hơi nóng này xuất phát từ đâu, cứ thế len lỏi qua từng lỗ chân lông, từ trong ra ngoài, không cách nào kìm hãm.
Chẳng bao lâu, mồ hôi đã lấm tấm trên sống mũi cao thanh tú của Nhan Miểu.
Mộ Dung Hành tưởng nàng nóng, trong lòng âm thầm nghĩ, nếu biết sớm thì đã đặt thêm vài thùng băng phiến. Chỗ này nóng nực thế này, chắc chắn nàng không muốn ở lâu. Hắn khẽ nhíu mày, trầm giọng hỏi: "Rất nóng à?"
Động tác định lấy khăn lau mồ hôi của Nhan Miểu khựng lại vì câu hỏi đó. Nàng nói dối lòng: "Không."
Căn phòng này quả thật mát mẻ hơn bên ngoài rất nhiều, nhưng không hiểu sao Nhan Miểu lại thấy nơi đây càng làm nàng cảm thấy nóng ran. Là do mùi hương, băng phiến, hay vì thứ gì khác? Mồ hôi trên chóp mũi cứ thế từng giọt, từng giọt tuôn ra.
Mộ Dung Hành cũng nhận ra gương mặt như phù dung của nữ tử khi nãy còn trắng ngần, bây giờ đã phủ một tầng đỏ ửng như vầng mây hồng. Hắn vốn tự nhận mình không mê đắm nhan sắc, nhưng hắn phải thừa nhận, Nhan Miểu là nữ tử có dung mạo xuất chúng nhất mà hắn từng gặp.
Hắn thầm nghĩ, ngày trước không chỉ lòng hắn mù quáng, ngay cả mắt cũng bị che mờ.
Nam nhân thường yêu cái đẹp, chuyện tam thê tứ thiếp vốn không hiếm, nhưng thâm tình lại là thứ hiếm hoi.
Hắn hiểu rõ bản thân không thể đem những cảm xúc xen lẫn hận thù giao cho người khác. Vậy nên hắn đã chọn phong bế trái tim, không để lộ chút tình cảm nào ra ngoài. Dù là người thân hay người yêu, bao năm nay đều như thế.
Hồi còn trẻ, hắn từng chứng kiến huynh trưởng và người thương tình chàng ý thiếp, đứng dưới tán liễu cao lớn như một đôi tiên đồng ngọc nữ trời sinh một đôi.
Lúc ấy cả kinh thành đều biết họ là một đôi. Đến một người lãnh đạm như hắn cũng đã âm thầm gửi lời chúc phúc, thật tâm mừng cho huynh trưởng.
Nhưng hôn lễ còn chưa kịp diễn ra, huynh trưởng đã bị hãm hại vào ngục, chẳng mấy chốc mà mất mạng. Còn vị tẩu tẩu tương lai kia, bị ép gả làm thiếp cho người khác.
Âm dương cách biệt vốn đã đau khổ, huống chi còn phải trái ý mình mà hầu hạ người không yêu?
Từ đó Mộ Dung Hành hiểu ra rằng, yêu một người thì phải giấu kín trong tim, không thể dễ dàng bộc lộ. Nếu một ngày nào đó bản thân rơi vào cảnh ngộ hiểm nghèo, hắn không dám tưởng tượng người hắn yêu sẽ ra sao.
Cho dù bây giờ hắn đã xây dựng được không ít thế lực, nhưng mục đích lớn lao chưa hoàn thành, hắn không dám tùy tiện hứa hẹn.
Khăn lụa trắng chạm nhẹ lên trán Nhan Miểu, đúng lúc nàng vừa tìm được chỗ buộc của dải băng.
Hành động đột ngột này làm nàng giật mình, trong đầu trống rỗng trong chốc lát. Khi nhận ra, phản ứng của nàng giống như con nai nhỏ bị kinh động, vô thức ngả người ra sau.
Mất trọng tâm, Nhan Miểu không ngờ một loạt những phản ứng dây chuyền sẽ xảy ra sau đó.
Nàng chỉ cảm thấy thân thể không còn nằm trong tầm kiểm soát, đôi tay theo bản năng muốn bám vào thứ gì đó để giữ thăng bằng, nhưng lại vô thức vung tay trong không trung.
Trước mặt nàng chỉ có vạt áo ngoài của Mộ Dung Hành buông lỏng. Trong cơn nguy hiểm không thể nắm bắt, con người luôn hành động theo bản năng cầu cứu, không còn nghĩ đến gì khác.
Cứ như thế, Nhan Miểu trơ mắt nhìn tay mình nắm lấy áo ngoài của hắn, định mượn lực để giữ thăng bằng. Ai ngờ Mộ Dung Hành cố ý ngồi thả lỏng, không biết là vô tình hay hữu ý, cả người hắn cũng ngã xuống theo nàng.
Chiếc áo khoác rộng vốn đã được buộc một cách hờ hững, nay bị kéo mạnh, càng thêm xộc xệch.
Mộ Dung Hành vốn định đưa tay giữ lấy nàng, nhưng tay vừa đưa ra, hắn lại đổi ý, như thể nghĩ ra cách khác để bảo vệ nàng.
"Ưm…"
Một tiếng rên khẽ thoát ra từ phía Nhan Miểu. Bàn tay nàng vô tình đè lên một nơi ấm áp trên người hắn. Bị Mộ Dung Hành kéo vào lòng, nàng ngã đè lên hắn, nửa thân mình đổ lên người hắn. Không đến mức đau, nhưng cảm giác có chút cấn cấn.
Hắn dường như đã gầy đi, nhưng rất nhanh Nhan Miểu chẳng còn lời nào để nói. Lồng ngực rắn chắc của hắn bày ra trước mắt nàng. Đây không phải cảm giác cấn, mà là vì hắn quá rắn rỏi, còn nàng thì quá yếu mềm.
Những ký ức về lần trước bị trúng mê dược mơ hồ hiện về, nàng không nhớ quá trình, chỉ không ngờ bao năm qua, vóc dáng của Mộ Dung Hành lại càng thêm cường tráng. Rõ ràng hắn vẫn duy trì rèn luyện rất tốt.
Dù Nhan Miểu gan lớn đến mấy thì cũng chỉ là một nữ tử, mà trước mặt người từng có quan hệ, làm sao có thể coi là trong sạch. Nhìn cảnh này, làm sao mà không hiểu rõ hàm ý?
Ám chỉ, dẫn dụ, thật không ngờ đường đường là một vương gia lại dùng cách này.
Đôi tai đỏ như máu của nàng không cách nào che giấu sự xấu hổ, dù trên mặt nàng đã cố gắng tỏ ra cự tuyệt.
Mộ Dung Hành quả thật có ý muốn gần gũi nàng, nhưng không ngờ nàng vẫn nhạy cảm như xưa.
Hắn khẽ cười một tiếng, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào vành tai nóng hổi của nàng.
Vành tai là nơi rất nhạy cảm, Nhan Miểu bất giác run rẩy, thân thể phản ứng một cách không kiểm soát. Nàng vội đẩy hắn ra, định bỏ chạy, nhưng làm sao Mộ Dung Hành để nàng rời đi dễ dàng?
Cánh tay dài vươn ra kéo nàng trở lại, tiện thể gỡ luôn tấm khăn che mặt của nàng xuống.
Nhan Miểu dùng đôi tay mềm mại để chống cự, nhưng không ngờ lại đặt mạnh lên vết thương của hắn.
Nam nhân nặng nề rên một tiếng, trông không giống giả vờ. Vì quá đau, trên trán hắn lấm tấm mồ hôi lạnh, sắc mặt càng thêm nhợt nhạt.
"Xin lỗi, ta không cố ý." Trước một người bị thương, lòng thương xót tự nhiên trỗi dậy, Nhan Miểu cũng không ngoại lệ. Nàng lo lắng nhìn vết thương bắt đầu rỉ máu như thể vừa bị nứt ra. Nhưng người bị thương chẳng hề bận tâm.
Chỉ cần nàng vì hắn mà lo lắng, dù đau đến chết hắn cũng cam lòng.
Mộ Dung Hành nhắm hờ mắt, cố gắng chịu đựng cơn đau, nửa như an ủi, nửa như thờ ơ: "Ta không sao, không đau chút nào."
Những giọt mồ hôi lạnh to bằng hạt đậu từ trán hắn nhỏ xuống, một giọt lăn qua bên má, men theo cằm rơi xuống tay Nhan Miểu.
Tiếng "tách" rất nhẹ, nhỏ đến nỗi có thể bỏ qua, nhưng Nhan Miểu lại nghe rõ ràng. Hơi thở của hắn cố gắng giữ đều, còn có cả mùi máu thoang thoảng từ vết thương.
Và nàng dường như cũng nghe thấy tiếng trái tim mình đập.
Thịch... thịch...
Khoảnh khắc này như ngưng đọng, Nhan Miểu lặng lẽ nhìn hắn, còn Mộ Dung Hành làm bộ bình thản, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào nàng.
Hai người đối diện nhau trong vài giây, cuối cùng, Nhan Miểu không thể chịu nổi ánh mắt nóng bỏng của Mộ Dung Hành, lập tức nhân lúc lấy thuốc mà quay đi.
Mộ Dung Hành chỉ dám nhíu mày khi nàng quay lưng lại, gương mặt đau đớn không thể che giấu, nhưng khi Nhan Miểu quay lại, hắn lại giả vờ bình thản như không có gì.
Nhan Miểu lấy kim sang dược đưa cho hắn, nghĩ một lúc rồi giải thích: "Ngày đó ta không cố ý làm tổn thương ngươi, ngươi..."
"Ta biết."
Nhan Miểu chưa kịp nói xong đã bị hắn cắt ngang. Thấy nàng nhìn hắn với vẻ mặt đầy nghi ngờ, hắn khẽ nhếch môi cười, để lộ một nụ cười nhạt: "Ta biết, dù Miểu Miểu có căm hận ta thế nào, cũng sẽ không dùng kiếm đâm ta."
Câu này không sai, dù có những người khiến Nhan Miểu căm ghét, nàng chỉ mong họ chịu chút báo ứng, còn việc lấy mạng người khác, nàng làm không được.
Ngày trước theo Lăng Nhiên học độc, dù dùng thỏ để luyện tập, nàng cũng không thể xuống tay. Lăng Nhiên từng bảo nàng là người mềm yếu, khó thành đại sự, nhưng Nhan Miểu không để tâm. Nàng chỉ là một nữ tử, chưa bao giờ mong muốn làm chuyện gì lớn lao.
Cuộc sống này chỉ cần bình an là được. Lúc trước là để tự bảo vệ, giờ đây nàng có thêm người thân, đã tìm lại được cha mẹ ruột, còn có hai người huynh trưởng yêu thương bảo vệ nàng. Nàng muốn bảo vệ họ, muốn cả nhà đoàn tụ bình an.
Nàng không thể tiếp tục yếu đuối, phải trở nên quyết đoán.
Vì vậy, Nhan Miểu đặt thuốc vào tay hắn, nghiêm túc nói: "Dù ngươi là Mộ Dung Hành, Mộc công tử hay là thế tử, vương gia, ta chỉ nói một câu, nếu ngươi vượt qua ranh giới của ta, ta không những hướng mũi kiếm vào ngươi, mà còn có thể giết ngươi."
Câu nói này khiến Mộ Dung Hành cảm thấy kinh ngạc trong lòng, quả thật, Nhan Miểu không còn là nữ tử trước đây. Nàng đã có một ranh giới mới.
Ngày xưa, nếu ai hỏi Nhan Miểu ranh giới của nàng là gì, hắn sẽ không do dự mà trả lời, ranh giới đó chính là hắn. Nhưng bây giờ, hắn không còn là người quan trọng nhất trong lòng Nhan Miểu nữa, nàng có những người khác để bảo vệ, thậm chí sẽ ra tay giết hắn vì người ấy.
Mộ Dung Hành bất giác bật cười, là nam nhân kia sao? Nam nhân đã từng dàn dựng một âm mưu khổ nhục kế ghê tởm để tranh thủ đồng tình từ người khác.
Thật mỉa mai, đêm ấy hắn tận mắt nhìn Nhan Miểu vỡ vụn, khóc ròng sau khi nghe hắn tiết lộ sự thật, nhìn họ tranh cãi không dứt, nhưng cuối cùng Nhan Miểu vẫn chọn ở lại với y.
Vậy còn hắn thì sao? Hắn là gì trong cuộc đời nàng?
"Đối với nàng… có quan trọng đến thế không?" Hắn tự hỏi, không rõ là hỏi chính mình hay hỏi nàng.
Lời này vào tai Nhan Miểu lại thành câu hỏi liệu người nàng muốn bảo vệ có quan trọng đến thế không?
Với câu hỏi này, không có sự phủ nhận nào cả, nàng đáp: "Đương nhiên."
Quả thật, lời nói này đối với Mộ Dung Hành còn đau đớn hơn bất kỳ lưỡi dao sắc bén nào.
Đau đớn không phát ra âm thanh, nhưng lại có thể khiến người ta cảm thấy như sống không bằng chết.
Hắn nghĩ Nhan Miểu chắc chắn hiểu rõ nên mới có thể nói ra những lời đau lòng như vậy.
Một giọt nước mắt lấp lánh dưới mi mắt hắn, nhưng Mộ Dung Hành nhanh chóng quay đi. Chỉ trong tích tắc, hắn lại trở về bộ dạng yếu ớt như cũ.
Đột nhiên, Mộ Dung Hành cảm thấy trong cổ họng trào lên một vị tanh ngọt, rồi hắn phun ra một ngụm máu tươi.
Cảnh tượng này đến quá bất ngờ, Nhan Miểu chỉ thấy trước mắt mình là một mảng máu đỏ, không kịp hoảng hốt, nàng vội vã chạy đến đỡ hắn.
Ngón tay thon dài của nàng chạm vào cổ tay hắn, mạch đập loạn nhịp, rõ ràng là do khí nóng xộc lên.
Hắn đã làm gì mà khiến bản thân rơi vào tình cảnh này?
Nhan Miểu lấy viên thuốc an thần đưa cho Mộ Dung Hành. Hắn dựa vào lòng nàng, được nàng nhẹ nhàng lau đi máu, dường như cũng không tệ lắm, ít nhất lúc này hắn có nàng bên cạnh.
Mất máu quá nhiều, hắn cần thuốc để điều trị. Máu dính vào tay áo, Nhan Miểu biết hắn luôn yêu thích sự sạch sẽ, chắc chắn hắn sẽ thay quần áo.