Thế Tử Cố Chấp Điên Cuồng Theo Đuổi Vợ

Chương 6

Ban đầu, mỗi bước đi của nàng giống như đang giẫm lên lưỡi dao, cơn đau nhói ở mắt cá chân khiến nàng bị mất thăng bằng, vài lần suýt ngã xuống.

Trang phục trên người cũng đã bị nhuốm bụi bẩn, may mà khi đi qua một khu rừng, nàng nhặt được một cành cây có thể tạm coi là gậy chống.

Nhan Miểu vừa bước đi vừa nghĩ trong lòng, hôm nay rốt cuộc mình đã sai ở đâu.

Trò chuyện với nam nhân khác, ngã vào lòng người ta, bị phu quân bắt gặp tại trận. Đột nhiên, nàng nhận ra rằng Mộ Dung Hành nổi giận là chuyện nên xảy ra.

Nàng quả thật đã làm điều không hợp quy tắc.

Nhưng hình phạt của Mộ Dung Hành đối với nàng có phần quá mức.

Như thể hắn đang hờn giận, lại như đang cố tình hành hạ nàng.

Chịu đựng cơn đau dữ dội suốt hai khắc giờ, bắp chân bên trái của nàng đã dần tê liệt, nơi bị đau ban đầu cũng mất cảm giác.

Khuôn mặt nàng trở nên nhợt nhạt, trán lấm tấm mồ hôi lạnh, bầu trời bị những đám mây đen lớn che khuất, bóng tối nhanh chóng bao trùm khắp bầu trời.

Sắp mưa rồi.

Nhan Miểu gắng chịu đau, tiếp tục bước đi, còn rất xa mới về tới phủ An Hòa Vương.

"Trời mưa rồi, trời mưa rồi! Mau dọn hàng thôi!"

"Mau lên, chúng ta về nhà thôi!"

"Lấy ô đi, kẻo ướt mất!"

Người đi đường và những người bán hàng đều hối hả tránh mưa. Chẳng mấy chốc, đường phố đã vơi đi quá nửa số người, chỉ còn lác đác vài người bước đi trên đường, trong đó có Nhan Miểu.

Khác với những người khác, nàng không có ô trong tay.

Gió không biết từ lúc nào đã trở nên lạnh lẽo và ẩm ướt, như một con rắn độc băng giá, lặng lẽ bò lên lưng và cổ nàng, từng chút một dán sát vào cơ thể khiến nàng cảm thấy khó thở.

Những hạt mưa lớn nhanh chóng rơi xuống dày đặc, hạt mưa chạm đất, tung lên lớp bụi mờ, không khí lập tức ngập tràn mùi ngai ngái của đất ẩm.

Nhan Miểu nhớ về quê hương Vĩnh An của mình. Mỗi khi trời mưa, không khí cũng phảng phất mùi bùn nồng nặc. Những lúc như vậy, cha nàng sẽ che ô trở về từ bên ngoài, tất nhiên có những lần ông về nhà khi đã bị ướt mưa, nhưng lần nào cũng mang theo một gói kẹo hạt thông cho nàng.

Cha nàng sẽ đứng từ ngoài sân gọi, bảo nàng ngoan ngoãn đứng dưới mái hiên chờ ông đến, đừng để áo quần bị mưa làm ướt.

Nước mưa lạnh lẽo rơi xuống mặt nàng, lăn dài theo má, cằm và rơi xuống đất. Giờ đây, nàng đã không còn phân biệt được đó là nước mưa lạnh buốt hay là những giọt lệ nóng bỏng đang tuôn trào.

Nàng ấy hơi thèm kẹo hạt thông.

Cha nàng là người cha tuyệt vời nhất trên đời, luôn hoàn thành mọi mong muốn của nàng. Trong ngày nàng xuất giá, ông đã lén rơi nước mắt.

Nàng nhớ cha mình.

Cuối cùng, nàng không thể về đến phủ An Hòa Vương mà ngã gục trên con đường ngập nước mưa.

--

Nhan Miểu bị sốt cao, trong mơ nàng liên tục nói mê sảng, tay vô thức cào loạn trong không trung, cho đến khi nắm được thứ gì đó vững chắc và ấm áp thì mới yên lòng mà ngủ tiếp.

Lúc tỉnh dậy, đã là hai ngày sau.

Nàng mở đôi mắt mờ mịt, chỉ thấy cay xè và mệt mỏi, có cảm giác như mình đã ngủ rất lâu.

Điều đầu tiên nàng nhìn thấy là phòng ngủ quen thuộc. Trong phòng rất yên tĩnh, Niệm Hạ đang quay lưng lại với nàng, cẩn thận gấp một thứ gì đó, hình như làm bằng giấy.

"Niệm Hạ." Nàng gọi, phát hiện cổ họng mình khô khốc, lời nói thốt ra cũng mang theo giọng khàn khàn.

Niệm Hạ quay người lại với vẻ vui mừng, thấy nàng thực sự đã tỉnh, vui vẻ nói: "Phu nhân cuối cùng cũng tỉnh rồi, nô tỳ lo đến chết mất."

Nhan Miểu cố ngồi dậy, Niệm Hạ đỡ nàng, đặt một chiếc gối mềm sau lưng để nàng ngồi thoải mái hơn.

Sau khi uống một chén trà, Nhan Miểu thấy cổ họng đã dịu đi phần nào.

"Ngươi vừa làm gì vậy?" Ánh mắt nàng hướng về tờ giấy trên bàn.

Niệm Hạ đứng dậy lấy tờ giấy đưa cho nàng: "Đây là thứ tìm thấy trên người phu nhân. Nô tỳ thấy phu nhân giữ nó sát bên mình, chắc hẳn là đồ quan trọng, nô tỳ đã hong khô rồi nên định cất đi."

Đó là đơn thuốc nàng đã xin.

Nàng yếu ớt hỏi: "Ngoài ngươi ra, còn ai nhìn thấy tờ giấy này không?"

Niệm Hạ cau mày suy nghĩ, rồi lắc đầu. Nàng không biết rằng trong đêm khuya, Mộ Dung Hành đã nhìn thấy tờ giấy đó.

"Ta trở về bằng cách nào?" Sau khi ngất xỉu, nàng hoàn toàn không biết ai đã đưa mình về.

Nàng bỗng cảm thấy lo sợ, sợ rằng người đưa nàng về là một nam nhân xa lạ. Nếu đúng như vậy, Mộ Dung Hành chắc chắn sẽ càng giận hơn.

Niệm Hạ thấy môi nàng khô trắng, lại rót cho nàng một cốc nước.

"Là Thế tử! Người ngất ngoài đường, Thế tử đã đưa người về."

Chén trà vừa được đưa lên môi lại bị đặt xuống bên cạnh.

Hắn không cho ai giúp nàng để trừng phạt nàng, nhưng cuối cùng, hắn vẫn tự mình xuất hiện và đưa nàng trở về.

Trong lòng hắn, có lẽ vẫn còn chút thương xót cho nàng.

Nhan Miểu thậm chí không dám nghĩ nhiều, chỉ cần một chút quan tâm là đủ rồi.

Niệm Hạ giục nàng uống trà, miệng lải nhải: "Phu nhân không biết đâu, hai đêm người mê man đều là Thế tử ở bên chăm sóc. Lúc đó người không yên, phải có ai đó ở bên cạnh mới ngủ được, Thế tử về đúng lúc và bị người nắm chặt tay không buông, nên đã ở bên người."

Chắc hẳn hắn chỉ nhất thời giận dữ mới nói những lời như vậy, mới bỏ rơi nàng. Nhan Miểu thầm nghĩ trong lòng.

Mộ Dung Hành hầu hết thời gian đều rất điềm tĩnh, thỉnh thoảng còn mỉm cười với nàng, chắc chắn hắn chỉ giận nhất thời mà thôi.

Nàng cử động chân, phát hiện vết thương ở chân trái đã bớt sưng, được bôi một lớp thuốc dày, hiện tại không còn cảm giác nhói đau nữa, chỉ còn chút đau âm ỉ. Tuy nhiên, dưới lớp băng gạc vẫn có vết máu nhạt, có lẽ vết thương đã rách ra.

Sau cơn mưa lớn, trời liên tiếp nhiều ngày đều trong xanh, bầu trời trong vắt với vài đám mây trôi nhẹ, ánh nắng ấm áp chiếu xuống khiến Nhan Miểu thấy dễ chịu. Vừa khỏi bệnh, nàng rất muốn ra ngoài đi dạo.

Do còn lo lắng về vết thương ở chân, Niệm Hạ đỡ nàng, cả hai chậm rãi đi dạo trong phủ. Khi đi qua một hành lang dài, nàng nhìn thấy một đám hoa màu trắng hồng nở rộ, nàng không nhớ được tên loài hoa này nhưng rất muốn lại gần xem.

Bất giác, họ đi vào vườn hoa. Khu vườn này gần tiểu viện của nàng, mỗi khi vào mùa hoa, nàng thường đến đây để thưởng ngoạn.

Chỉ có điều hôm nay không may mắn lắm, nơi đây đã có người khác tới trước. Nguyễn Vi Vi mặc một bộ váy thêu trắng tinh, búi tóc cao, gió nhẹ thổi qua, nàng ta trông như một tiên nữ đang đứng đón gió.

Nàng ta đang chỉ đạo tiểu nha hoàn cắt hoa dành dành, loài hoa có mùi hương nồng nhưng không gắt, một trong số ít loài hoa mà nàng yêu thích.

Nguyễn Vi Vi nhìn thấy người đến cũng không có động tĩnh gì, chỉ cúi đầu ngửi cành hoa trong tay.

Nhan Miểu là thê tử của Mộ Dung Hành, theo đúng quy củ nhà chồng, đáng lẽ Nguyễn Vi Vi phải hành lễ với nàng, nhưng nàng ta chẳng có ý định đó.

Thấy nàng ta đang vui vẻ, Nhan Miểu cũng không nhắc đến chuyện này, dịu dàng chào hỏi: "Nguyễn muội muội."

Ai ngờ Nguyễn Vi Vi lại khẽ cười khẩy, không biết đang cười nhạo điều gì.

Nhan Miểu từ lâu đã biết, nàng ta không hề hiền hòa như lần đầu gặp, chỉ là nàng không biết nàng ta sẽ nhằm vào mình thế nào.

Quả nhiên, Nguyễn Vi Vi ném cành hoa dành dành xuống đất, đôi giày thêu giẫm thẳng lên những bông hoa. Những bông hoa trắng muốt vừa nở rộ lập tức bị giẫm nát thành bùn.

"Ta gọi ngươi một tiếng tẩu tẩu, là vì nể mặt Hành ca ca. Bây giờ Hành ca ca không có ở đây, ta cũng không cần diễn kịch nữa. Nhan Miểu, ngươi có biết thân phận của ta là gì không?" Nàng ta muốn lấy thân phận để áp đảo nàng.

Nhan Miểu không biết nàng ta muốn gì, nhất thời không phản ứng kịp, lắp bắp đáp: "Hoa Ninh... Quận chúa."

"Còn có chút đầu óc." Nàng ta cười khinh bỉ, từ tốn nói: "Từ giờ trở đi, bất kể ở đâu, ngươi cũng phải tôn ta là Quận chúa Hoa Ninh. Ta nói điều này cũng vì muốn tốt cho ngươi thôi, bởi vì đó là quy tắc tối thiểu. Ngươi không có quy củ thì không sao, nhưng nếu người ngoài nghe được, chẳng phải sẽ làm mất mặt phủ An Hòa Vương, khiến người ta nghĩ rằng phủ này cũng không có quy củ."

Nhan Miểu biết Vương phi rất coi trọng những lễ nghi này, liền nhỏ giọng nói: “Ta hiểu rồi, sau này sẽ không tái phạm.”

"Ta là Quận chúa Hoa Ninh được tiên đế thân phong, đương nhiên là tôn quý vô cùng, không phải là loại xuất thân thương nhân như ngươi có thể so sánh."

Xuất thân của nàng không chỉ là nỗi hổ thẹn của cha nàng mà còn là vũ khí để họ tấn công nàng không ngừng.

Hoa Ninh nhàn nhã đánh giá nàng một lúc, rồi hỏi: "Ngươi có biết về gia tộc Nhan thị ở Bình Khê không?"

Bình Khê, nơi này hình như nàng đã từng nghe qua ở đâu đó, nhưng nàng không biết chính xác nó ở đâu.

Thấy nàng lắc đầu, Hoa Ninh cũng không ngạc nhiên, chỉ nói vẻ đầy ẩn ý: “Thảo nào, trên người ngươi chẳng có chút phong thái của một gia tộc lớn.”

Nàng không hiểu, chỉ đứng im lặng.

“Ngươi chỉ có một vẻ bề ngoài, có thể mê hoặc Hành ca ca trong chốc lát, nhưng không thể mê hoặc hắn cả đời.”

Nhan Miểu ngạc nhiên nhìn nàng ta. Nàng là vợ chính thất được Mộ Dung Hành cưới hỏi đàng hoàng, không phải là thiếp thất thấp hèn, làm gì có chuyện mê hoặc.

Sao nàng ta lại phải hạ thấp nàng hết lần này đến lần khác?

“Ta không giống loại phụ nữ nông cạn như ngươi, ta sẽ không để mình rơi vào cảnh tứ cố vô thân. Thứ gì của ta thì vẫn là của ta, dù là hoa hay người, ngươi nên tự biết thân phận của mình.”

Nhìn bóng lưng Hoa Ninh rời đi, trái tim Nhan Miểu như bị bóp chặt. Nàng ta ám chỉ rằng nàng đã lấy đi thứ của mình.

Nàng ta đang thị uy.

Nàng ta thực sự muốn cướp Mộ Dung Hành, nhưng đó là phu quân của nàng!

Ngày trước, nàng đã được cưới hỏi đàng hoàng, cả hai từng thề nguyền chung sống trọn đời.

Hắn đã từng nói sẽ không bao giờ rời bỏ nàng suốt đời, nàng cũng chưa bao giờ nghĩ những lời đó chỉ là lời khách sáo.

Không thể nào, phu quân sẽ không bỏ rơi nàng.

Nàng biết rằng những tiểu thư thuộc gia tộc lớn sau khi cưới về nhà chồng đều sinh con, dùng đứa con để củng cố địa vị của mình với tư cách là chính thê.

Hai năm qua, dù Mộ Dung Hành không nhắc đến việc con cái nhưng Vương phi đã ngầm ám chỉ nhiều lần. Nếu nàng thực sự có con, chắc hẳn Vương phi cũng sẽ nghĩ đến chuyện đó mà giữ nàng lại trong vương phủ.

Mộ Dung Hành, có lẽ cũng sẽ thích có con, phải không?

Nghĩ đến đây, nàng kéo Niệm Hạ, bảo nàng ấy đỡ mình trở về.

“Phu nhân, đừng vội, chân của người vẫn chưa lành hẳn.” Niệm Hạ đau lòng nhìn chủ nhân. Phu nhân cái gì cũng tốt, nhan sắc thì chẳng khác nào thần tiên trên trời, tính tình lại dịu dàng, chưa bao giờ đánh mắng người hầu. Chỉ tiếc là nàng thua kém về xuất thân. Nếu sinh ra trong một gia đình quyền quý, nhất định sẽ hơn hẳn Quận chúa Hoa Ninh.

Về đến viện, nàng cầm tờ đơn thuốc, bảo Niệm Hạ đích thân đi bốc thuốc theo đơn.

Niệm Hạ tuy không biết đó là thuốc gì, nhưng nhìn dáng vẻ của phu nhân thật sự rất đáng thương nên không suy nghĩ nhiều. Nàng gọi một tiểu nha hoàn đến ở cùng Nhan Miểu, còn mình thì rời phủ một mình.

Nhan Miểu ngồi yên lặng bên bàn bát tiên, tưởng tượng về đứa con của mình. Đứa bé chắc chắn sẽ rất xinh đẹp, thông minh, giống như mọi đứa trẻ khỏe mạnh mà nàng từng gặp.

Nghĩ đến đây, nàng lại nhớ đến cha mình. Ông ở lại một mình tại Vĩnh An hẳn là rất cô đơn. Cha nàng chỉ có một đứa con gái là nàng, một mình quán xuyến gia nghiệp mà không có ai bầu bạn.

Là lỗi của nàng, đã lâu như vậy mà không trở về Vĩnh An thăm ông.

Chưa đợi Niệm Hạ trở về, nha hoàn nhỏ đã vội vã chạy vào, thở hổn hển:

"Phu nhân, Vương phi gọi người qua."

Nhan Miểu cảm thấy có điều gì đó không ổn, trong thâm tâm không muốn đi.

Bình Luận (0)
Comment