Nhan Miểu nhìn vào vết thương trên chân mình, nghĩ đến chuyện đợi Niệm Hạ trở về rồi sẽ nhờ nàng ấy đi cùng mình.
Nhưng Vương phi không cho nàng cơ hội, trực tiếp sai hai bà tử khỏe mạnh đến “mời” nàng qua đó.
Vừa bước vào viện Nghi An, Nhan Miểu đã nhìn thấy Nguyễn Vi Vi.
Người Vương phi phái đến nói rằng có chuyện cần nói, hẳn chuyện này có liên quan đến Hoa Ninh.
Nàng đứng không vững, run rẩy hành lễ, động tác không quá chuẩn mực khiến Vương phi nhíu mày, trong giọng nói có phần không hài lòng: “Được rồi, ngồi xuống đi.”
Nhan Miểu còn chưa ngồi vững, đã nghe Vương phi chậm rãi nói: “Ngày mười tám tháng sau là lễ đầy năm của tiểu công tử nhà Hộ bộ thượng thư, ngươi bị thương, không tiện ra ngoài, để Hoa Ninh thay ngươi đi.”
Nghe giọng điệu của Vương phi không giống như đang thương lượng, mà giống như một mệnh lệnh.
Những ngón tay trắng muốt vô thức siết chặt lấy vạt áo, Vương phi luôn cho rằng nàng không biết lễ nghi, không cho nàng tham gia vào các yến tiệc do các phu nhân hậu cung tổ chức, đến nỗi rất nhiều người chỉ biết phu nhân của Thế tử An Hòa Vương xuất thân từ thương nhân, nhưng lại chẳng mấy ai biết nàng trông ra sao.
Mấy năm nay, lời nhận xét của người ngoài về nàng đều là nhút nhát, vô tri, không đủ tư cách bước vào chốn cao sang.
Chỉ có Dụ Nhã, người bạn đầu tiên nàng quen sau khi đến kinh thành, nàng ấy không để ý đến những lời đồn thổi giả dối đó, thậm chí còn lên tiếng giúp nàng.
Nhan Miểu hiếm khi tham gia các yến tiệc đông người vì Vương phi không bao giờ cho nàng cơ hội. Chỉ có thiệp mời từ phủ thượng thư, mỗi lần đều có hai tấm, một tấm cho phủ An Hòa Vương và một tấm cho Nhan Miểu.
Nàng biết tẩu tẩu của Dụ Nhã vừa sinh con trai nên đã chuẩn bị lễ mừng từ lâu. Nhưng Vương phi lại nói để Hoa Ninh thay nàng đi.
Bây giờ còn lâu mới đến ngày mười tám tháng sau, lúc đó vết thương trên chân nàng chắc chắn sẽ khỏi.
Nàng rất muốn cầu xin Vương phi đừng lấy đi cơ hội này, đây là một trong số ít cơ hội nàng có thể xuất hiện trước mọi người với tư cách là phu nhân của Mộ Dung Hành.
“Hoa Ninh vừa trở về kinh không lâu, nhiều mối quan hệ xã giao đã phai nhạt, vừa hay nhân cơ hội này để nàng đi lại nhiều hơn. Ngươi đưa quà mừng đã chuẩn bị cho nàng, để nàng mang đến phủ thượng thư, coi như ngươi đã gửi tấm lòng của mình.”
Nguyễn Vi Vi mỉm cười nhấp trà, không cảm thấy có gì bất hợp lý.
Nhan Miểu chưa bao giờ nghĩ rằng giới quý tộc lại có thể vô liêm sỉ đến vậy. Nàng không phải không hiểu, chỉ là nàng không dám nói không, không thể nói không.
Ở đây không có ai sẽ bảo vệ nàng.
Hoa Ninh xuất hiện cùng phu quân của nàng, chắc chắn sẽ khiến mọi người bàn tán, nhưng nàng, thê tử chính thức của hắn, lại không có mặt.
Vương phi đang muốn làm bẽ mặt nàng một cách nặng nề.
Thấy nàng im lặng, Vương phi đặt mạnh tách trà xuống, nói: “Ngươi đã kết hôn hai năm rồi mà vẫn chưa có chút động tĩnh nào, công tử cùng tuổi với Hành nhi đều đã có con đàn cháu đống, là thê tử của hắn, ngươi nên quan tâm hơn. Bên cạnh Hành nhi đã có Như Sương chăm sóc, ngươi nên điều dưỡng sức khỏe, uống thuốc đầy đủ, để ta sớm có cháu bồng.”
Vương phi đang dùng con cái để ép buộc nàng, để Như Sương bên cạnh Mộ Dung Hành, còn có Hoa Ninh...
Không một nữ nhân nào muốn chia sẻ phu quân của mình, Nhan Miểu cũng vậy.
Nàng không còn cách nào khác, đành phải nhượng bộ, chua xót nói: “Vâng, con dâu hiểu ạ.”
Hoa Ninh nhướng mày, cười tủm tỉm nói với Vương phi: “Cô mẫu à, Hành ca ca còn trẻ, sao người đã vội làm bà rồi?”
Vương phi liếc nhìn Nhan Miểu với vẻ không hài lòng, nói: “Ta sao có thể không vội, ta và vương gia chỉ có mỗi một đứa con trai, đương nhiên muốn sớm nhìn thấy cháu.”
Nhan Miểu nắm chặt vạt áo, lòng bàn tay đầy mồ hôi.
--
“Phu nhân, đây đều là những món quà người đã chọn kỹ lưỡng, tiêu tốn không ít tiền bạc, thực sự phải đưa cho quận chúa Hoa Ninh sao?” Niệm Hạ nhìn vào chiếc vòng tay và khóa bình an bằng vàng dành cho trẻ em trong hộp rồi nói.
“Ừm.” Nàng khẽ đáp.
Món quà này nàng đã chuẩn bị từ rất sớm, chọn hoa văn cát tường và chất liệu tốt nhất, nhờ thợ lành nghề chế tác.
Không phải vì lý do gì khác, chỉ vì nàng muốn cầu chút may mắn.
Niệm Hạ nhỏ giọng lẩm bẩm: “Người chẳng thà trực tiếp đưa lễ cho tiểu thư Dụ Nhã. Vương phi rõ ràng là muốn quận chúa Hoa Ninh cầm món quà của người đi, cuối cùng mọi người sẽ chỉ nhớ đến quận chúa Hoa Ninh hào phóng, mà chẳng ai biết đây là quà người chuẩn bị.”
“Không sao, chỉ là món quà thôi, ai đưa đi cũng không quan trọng, quan trọng đối phương nhận được là tốt rồi.”
“Nghe nói tiểu công tử ấy trắng trẻo đáng yêu, giống như một cục bông mềm mại. Nô tỳ thật muốn đi xem…”
Những lời vô ý lại dễ dàng làm tổn thương người khác nhất. Niệm Hạ vừa nói xong đã lập tức dừng lại, nhưng Nhan Miểu đã cúi đầu, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Niệm Hạ thầm mắng mình một trận, tự trách vì nói không suy nghĩ, cẩn thận nói: “Phu nhân, nô tỳ không cố ý, người cứ đánh nô tỳ, chỉ xin người đừng buồn.”
Nhan Miểu dùng khăn tay lau đi nước mắt trên mặt, cố nở nụ cười: “Ta không sao. Đỡ ta đến thư phòng, ta muốn viết thư hỏi thăm cha.”
Phụ nữ rõ ràng yếu đuối nhưng lại luôn giả vờ mạnh mẽ, nhìn vào chỉ càng khiến người khác đau lòng hơn.
Một bức thư vấn an đã được viết xong, Niệm Hạ cầm lá thư đi gửi. Nội dung chỉ là những chuyện vụn vặt, nàng bảo cha rằng nàng vẫn ổn, mong ông đừng lo lắng.
Nhưng ngay khi Niệm Hạ rời đi, Nhan Miểu không thể kiểm soát cảm xúc của mình nữa, bất lực rơi nước mắt.
Những lời ám chỉ của Hoa Ninh, sự ép buộc của Vương phi, như hai sợi dây thừng căng thẳng, siết chặt lấy nàng.
Nàng thực sự quá mệt mỏi.
Sau khi khóc xong, Nhan Miểu nằm úp mặt trên bàn và ngủ thiếp đi trong cơn mê man.
Mộ Dung Hành vừa trở về từ cung, trong phòng không có ai nên A Thuận giúp hắn thay đồ. Khi cởi bộ giáp vải dùng để tập luyện, Như Sương tay bưng bộ trường bào đen thêu hoa văn chìm sang trọng. Hắn nhìn qua rồi không hài lòng: “Đổi bộ khác.”
Như Sương đành hậm hực lui xuống, tìm thêm vài bộ khác, nhưng cái thì quá mờ nhạt, cái lại quá nổi, không có bộ nào khiến hắn vừa ý.
Trong Thiết Dực quân có một binh sĩ xin nghỉ vì mẹ ruột mất, là thống lĩnh, hắn quyết định đích thân đến thăm. Nhưng những bộ y phục mà nha hoàn lấy ra đều không phù hợp.
“Cút ra ngoài.”
Như Sương không hiểu mình sai ở đâu, nhưng chủ tử đã lên tiếng, nàng ta chỉ có thể rời đi.
A Thuận lập tức chạy đến lục trong rương, ở tận đáy tìm ra một bộ áo màu trắng ngọc thêu họa tiết trúc.
Mộ Dung Hành mặc vào rất vừa vặn, thanh tao và cao nhã, khiến cả người hắn thêm phần dịu dàng.
Hắn không có ấn tượng gì về bộ y phục này, còn tưởng rằng đó là đồ may từ trước.
Dù gì A Thuận cũng là một người đàn ông, làm việc không tránh khỏi vụng về.
Khi hắn đặt bộ y phục vừa thay xuống bàn để xếp gọn, không may va phải chiếc hộp gỗ trên bàn, chiếc hộp rơi từ trên cao xuống, âm thanh của kim loại va chạm vang lên "choang" một tiếng.
Tiếng động khiến Mộ Dung Hành chú ý. A Thuận vội cúi xuống nhặt, phát hiện bên trong là một đôi vòng tay vàng dành cho trẻ nhỏ. Khi nhặt đến khóa bình an, chiếc chuông treo dưới khóa phát ra tiếng leng keng trong trẻo. Mộ Dung Hành hỏi: “Đó là gì vậy?”