Thế Tử Cố Chấp Điên Cuồng Theo Đuổi Vợ

Chương 64

Đợi đến khi sắp xếp xong chuyện của mình, Nhan Miểu mới quay trở lại phòng của Mộ Dung Hành.

Hắn vẫn mê man bất tỉnh, sắc mặt đã khôi phục vẻ bình thường nhưng lại ửng lên chút đỏ không tự nhiên. Nhan Miểu cảm thấy không ổn, lập tức đưa tay thử vào trán hắn, quả nhiên là cơn sốt cao đã dâng lên.

Nàng lập tức sai người mang rượu thanh tới lau thân thể cho hắn để hạ nhiệt. Tất cả các thùng đá cũng được dọn đi.

Chiếc khăn lạnh được đặt lên vầng trán nóng rực. Những người hầu đứng hầu bên cạnh không dám thở mạnh, sợ phá tan bầu không khí yên lặng.

Dù nơi đây là phòng của Mộ Dung Hành, nhưng Nhan Miểu vẫn luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn. Đến khi nàng đặt lại chiếc khăn đã thấm nước, người hầu vô ý làm rơi nó thì nàng mới hiểu ra nguyên nhân.

Chỉ thấy người hầu kia sợ hãi quỳ xuống đất, ánh mắt đầy hoảng loạn, nhưng lại cắn răng không nói một lời cầu xin tha thứ.

Mộ Dung Hành không cho phép họ mở lời trong phòng này?

"Ngươi quỳ làm gì? Mau đứng dậy đi."

Người nọ vẫn run rẩy, đầu cúi thấp hơn nữa.

Trán của Mộ Dung Hành vẫn nóng hầm hập, Nhan Miểu không có thời gian hao phí sức lực với một tên hầu, may thay, bất kể nàng nói gì thì đối phương vẫn sẽ làm theo.

Thuốc sắc, khăn vải, nước lạnh được mang tới một cách trật tự. Mãi đến khi trời hoàn toàn tối, nhiệt độ cơ thể của Mộ Dung Hành mới trở lại bình thường, trán cũng không còn nóng bỏng.

Nhan Miểu thở phào nhẹ nhõm, lưng đã cứng đờ từ lâu. Nàng duỗi người, cảm giác ê ẩm lập tức lan ra tứ chi.

Có lẽ nàng thực sự đã khác trước kia. Khi còn ở bên cạnh Mộ Dung Hành, hắn cũng từng bị bệnh vài lần, lúc ấy đều do Nhan Miểu đích thân chăm sóc. Tuy Mộ Dung Hành không cho phép nàng kề cận, nhưng lúc đó toàn bộ tâm trí của Nhan Miểu đều đặt trên người hắn, thức trắng cả đêm trông nom mà không thấy mệt nhọc, chỉ xót xa cho bệnh tình của hắn.

Hiện giờ, nàng cũng mong hắn mau chóng tỉnh lại, nhưng mang theo mục đích rõ ràng là cần hắn cứu huynh trưởng mình. Hy vọng mọi việc nàng làm hôm nay có thể trở thành lợi thế để thương lượng với hắn.

Người hầu lại cúi đầu bưng thuốc trị thương tới, trên khay còn có cả băng vải sạch sẽ, có vẻ như đã đến lúc thay băng cho Mộ Dung Hành. Nhan Miểu vừa hay cũng mệt, nàng lập tức nhường chỗ, định ra ngoài tìm Lăng Du. Đứa nhỏ này đã mất dạng từ lâu, chẳng biết đã đi chơi ở nơi nào.

Không ngờ, người hầu đặt xong đồ lại lui ra ngoài, rõ ràng muốn Nhan Miểu tự thay băng.

Đây là… coi nàng như người làm công ư?

A Thuận không biết đã đi đâu, mãi vẫn không thấy quay lại.

Thời tiết ở Vân Đô nóng bức, rất dễ làm vết thương bị viêm nhiễm. Nhan Miểu liếc nhìn Mộ Dung Hành đang nằm bất động trên giường, thầm nghĩ chuyến bận rộn hôm nay cũng coi như một ân cứu mạng, nhất định phải khiến hắn cứu huynh trưởng nàng.

Vậy là Nhan Miểu vén tấm chăn mỏng, kéo lỏng dải đai áo ở eo hắn, lộ ra phần thân thể ẩn dưới lớp trung y. Chính xác hơn, đó là băng vải quấn kín phần lớn thân thể hắn, máu thấm vào đã không còn tươi nữa.

Dù thương tích nặng nề, nhưng cơ bắp trên cánh tay hắn vẫn rắn chắc. Phần thân trước cũng khiến người ta mặt đỏ tim đập. Tuy nhiên Nhan Miểu không có tâm trí để ngắm nhìn, chỉ muốn mau chóng thay băng xong để rời đi.

Mộ Dung Hành nằm nghiêng, lưng đè lên một phần băng vải, thật sự rất bất tiện. Nhan Miểu tìm kiếm trong phòng, không thấy kéo phù hợp, chỉ tìm được một con dao găm.

Nàng cầm dao găm, tiến lại gần trước ngực hắn. Một tia sáng bạc lóe lên, cảnh vật trước mắt đột nhiên trở nên mờ mịt. Cổ tay nàng đột ngột bị giữ chặt, Nhan Miểu kinh hãi kêu lên một tiếng, tay bỗng chốc mất sức, con dao găm rơi thẳng xuống dưới.

Toang rồi, toang thật rồi! Trong khoảnh khắc đó, máu dồn lên não, thần kinh căng thẳng tột độ.

Nhan Miểu sợ hãi nhắm chặt mắt, không dám nhìn cảnh tượng con dao găm rơi xuống làm vết thương của Mộ Dung Hành thêm nghiêm trọng.

Nàng thề, thật sự không phải cố ý.

Khoan đã, dường như có điều gì đó không đúng.

Hàng mi dài khẽ run rẩy, đôi mắt chậm rãi mở ra. Mộ Dung Hành quả nhiên đã tỉnh lại.

Chỉ là ánh mắt hắn sao lại bi thương như thế, tựa như nàng vừa làm ra chuyện gì có lỗi với hắn.

Thân thể của nam nhân tuy chưa hoàn toàn hồi phục nhưng đã có chút sức lực. Chỉ thấy hắn bực bội ném con dao găm ra xa, quăng đến tận ba trượng, dao găm cắm chắc chắn trên mặt bàn, âm thầm kể rõ sự giận dữ của chủ nhân.

Cổ tay mảnh mai của nữ tử vẫn bị hắn giữ chặt trong tay, Nhan Miểu đến cả ý định giãy giụa cũng quên mất, chỉ biết rằng lúc này nàng nhất định phải giải thích rõ ràng với hắn.

"Mộ Dung Hành, ngươi đừng hiểu lầm. Ta chỉ lo lắng cho thương thế của ngươi, muốn thay băng cho ngươi. Nhưng ngươi nằm như vậy, ta không tiện xử lý nên mới định dùng dao găm cắt đứt băng vải để đổi băng cho ngươi."

Quả nhiên, Nhan Miểu rõ ràng nhìn thấy ánh mắt của Mộ Dung Hành từ cảnh giác, giận dữ, từng chút từng chút mềm mại hơn, cuối cùng hoàn toàn buông lỏng.

Hắn đã nghĩ rằng… nàng muốn giết hắn.

Cổ tay vẫn bị hắn nắm chặt, Nhan Miểu khẽ động để thoát khỏi sự kìm kẹp, nào ngờ bị hắn mạnh mẽ kéo lại, cả người nàng lập tức nhào về phía trước, đè thẳng lên thân thể hắn.

May mắn thay, tay trái của Nhan Miểu chống kịp xuống, nếu không toàn thân nàng đã ép lên vết thương của hắn.

Vòng eo nàng bị một bàn tay đặt lên, ấn xuống một chút. Hai người mặt đối mặt, hơi thở hòa quyện, tựa như chỉ cần gần thêm chút nữa, đầu mũi đã có thể chạm nhau.

Không khí ái muội vốn không nên xuất hiện vào lúc này, nhưng Nhan Miểu bị hắn chặn lại, không thể lùi ra sau. Nàng sợ đè lên vết thương của hắn, đành chịu giam cầm trong khoảng không gian chật hẹp này.

Nàng không muốn như vậy, bực bội nói: "Ngươi làm gì thế?"

Mộ Dung Hành nhìn người trước mặt, ánh mắt hiện lên sự say mê đã giấu kín bấy lâu, thấp giọng hỏi: "Nàng rất muốn giết ta sao?"

Nhan Miểu không đáp. Khi hận một người, đôi lúc chỉ mong kẻ đó chịu mọi nỗi đau khổ nhất trên đời. Nàng hận hắn, nhưng đó không phải là nỗi hận đơn thuần, trong đó chất chứa quá nhiều cảm xúc phức tạp, chẳng phải một chữ "giết" có thể gói gọn được.

Lần trước Thôi Hạo Ngôn đã khiến nàng giương kiếm về phía Mộ Dung Hành. Khi ấy, cảm xúc phản kháng và bị khống chế của nàng dâng l*n đ*nh điểm. Nhưng nghĩ lại thì sâu thẳm trong lòng nàng lại không mong Mộ Dung Hành phải chết.

Dẫu sao vẫn còn chút tình nghĩa. So với cảnh một mất một còn, nàng thà rằng là sinh ly tử biệt, không bao giờ gặp lại.

Nhan Miểu tưởng rằng hắn vẫn đang nghi ngờ nàng. Hiện tại, Mộ Dung Hành đang trọng thương, có không ít kẻ muốn nhân cơ hội này mà ra tay. Ngay cả nàng vừa nãy cũng nghĩ đến việc lợi dụng hắn để cứu huynh trưởng.

"Không phải." Nàng dứt khoát đáp.

"So với việc giết ngươi, ta càng mong ngươi sống sót. Ta muốn những nỗi đau ta từng chịu sẽ gấp bội lần giáng lên ngươi. Người làm sai không thể không thừa nhận, không sửa chữa, rồi mong người khác tha thứ. Thế gian này không có chuyện như vậy."

Giọng nói của nữ tử không lớn, nhưng từng lời tựa những cơn mưa bụi nhỏ nhẹ mà thấm sâu vào tai Mộ Dung Hành.

Nàng cuối cùng đã chịu nói với hắn về những chuyện đau lòng trong quá khứ.

"Ta sai rồi."

Thanh âm trầm thấp, khàn khàn của nam nhân khiến lòng Nhan Miểu khẽ run. Hắn nói… hắn đã sai.

Nam nhân kiêu ngạo, ngang ngược không ai sánh bằng kia lại cúi đầu thừa nhận sai lầm trước mặt nàng.

Nhưng đã quá muộn rồi.

Nhan Miểu cảm thấy buồn cười. Bấy nhiêu năm qua, nàng rốt cuộc đang chờ đợi điều gì? Chờ hắn hối hận, chờ hắn ăn năn. Nhưng khi thực sự chờ được đến lúc này, nàng lại chẳng cảm thấy vui mừng chút nào.

Những vết thương cũ hằn sâu trong tim đã hóa thành những dấu tích không thể phai mờ, không thể chỉ bằng một hai câu nói là có thể xóa nhòa được nỗi đau đó.

Mộ Dung Hành cuối cùng đã cúi đầu trước nàng, nhưng Nhan Miểu lại chợt dâng lên một cảm giác bất lực vô tận.

Hoa Ninh vẫn còn đó, nỗi đau cũng vẫn còn đó. Dẫu Mộ Dung Hành nói hay thế nào vẫn mãi chẳng thể xóa nhòa.

"Miểu Miểu." Hắn hiếm hoi dùng giọng điệu ôn nhu mà gọi tên nàng, đôi mắt của nam nhân thoáng nét ẩm ướt: "Năm xưa là ta phụ nàng, nhưng trong tay Hoa Ninh giữ một vật vô cùng trọng yếu, ta buộc phải bảo vệ nàng ta."

Dù là lý do gì, dù là cái cớ gì, Nhan Miểu cũng chẳng muốn nghe. Nếu năm đó hắn không nói, giờ đây có nói cũng đâu còn ý nghĩa gì nữa.

"Vương gia!" Nàng đổi cách xưng hô, khéo léo kéo giãn thân phận hai người: "Bất luận là nỗi khổ tâm hay bất đắc dĩ, tất thảy đều không liên quan đến ta. Lần này ta tới đây là có chuyện muốn thương lượng cùng ngươi."

Mộ Dung Hành rõ ràng không muốn đổi chủ đề, càng không muốn nghe Nhan Miểu nói những điều khác. Hắn chỉ muốn như lúc này, ở gần nàng, ngắm nhìn nàng.

"Nàng vừa nói muốn thay băng cho ta, vậy thì làm đi."

Trói buộc ở tay được nới lỏng, Nhan Miểu lập tức đứng dậy. Mộ Dung Hành cũng chống thân ngồi lên, nhưng thần sắc vẫn lộ vẻ mỏi mệt, đôi mắt dõi theo Nhan Miểu không rời nửa khắc.

Nhan Miểu thật sự không chịu nổi ánh nhìn ấy, nàng đành quay lưng lại, giả bộ lấy thuốc để né tránh ánh mắt cháy bỏng của hắn.

Nam nhân nghiêng người tựa vào gối, toàn thân toát lên vẻ biếng nhác.

Hắn dường như chẳng hề có ý định tự mình tháo băng. Nhan Miểu đợi mãi không thấy động tĩnh, đành nhắc nhở: "Ngươi tự tháo băng ra đi, sau đó ta sẽ thay thuốc cho ngươi."

Ai ngờ Mộ Dung Hành thả lỏng tay buông thõng bên người, lớp trung y trượt xuống, lộ ra một mảng da thịt nhẵn nhụi. Nhan Miểu không phải chưa từng thấy nhưng nàng cố ý giữ khoảng cách, hắn không nói thì nàng cũng chẳng động.

Không khí chợt trở nên ngưng trệ, cả hai âm thầm cố chấp. Cuối cùng vẫn là Mộ Dung Hành không chịu được trước, vươn tay kéo nàng lại, để nàng ngồi xuống mép giường.

Hắn không chút ngại ngùng, trơ trẽn nói: "Ta không có sức, không tháo được."

Nhan Miểu nghe vậy tức muốn bật cười. Sao có thể không có sức? Vừa rồi còn giữ chặt tay nàng không buông, đến nỗi cổ tay nàng đỏ ửng, vậy mà đến lúc tháo băng lại nói không có sức?

Nhưng nghĩ đến chuyện cần thương lượng, nàng đành nhẫn nhịn, đặt chai thuốc xuống, đưa tay tháo nút băng.

Từng lớp từng lớp được tháo ra, lộ ra những vết thương ghê rợn. Ngay khoảnh khắc nhìn thấy chúng, ánh mắt Nhan Miểu ngập tràn đau xót.

Phản ứng vô thức nhất thường không thể giấu lòng người. Sự đau lòng trong ánh mắt nàng không thoát khỏi đôi mắt sắc bén của Mộ Dung Hành. Hắn nghĩ, chỉ cần nàng còn bận tâm, dù có bị thương nặng đến đâu cũng đều xứng đáng.

Nhan Miểu cẩn thận lau rửa vết thương, động tác nhẹ nhàng, thỉnh thoảng hỏi: "Có đau không? Nếu đau thì nói ra."

Nực cười thay, một vương gia cao cao tại thượng như hắn sao có thể thừa nhận đau?

Thế nhưng khi vết thương trên bụng nhói lên, hắn không kìm được mà hít một hơi lạnh làm Nhan Miểu chú ý. Nàng tưởng mình đã làm quá tay, đôi môi anh đào khẽ chu lên, nhẹ nhàng thổi vào vết thương.

Cách làm này quả nhiên có hiệu quả. Hơi thở mát lành lướt qua da thịt lộ ra ngoài mang đến cảm giác tê dại ngọt ngào. Rõ ràng không hề có sự đụng chạm da thịt, nhưng lại khiến hắn đạt được sự thỏa mãn vô cùng.

Vì vậy khi Nhan Miểu một lần nữa hỏi có đau quá không, hắn không chút do dự đáp: "Đau."

Ai có thể ngờ rằng An Hòa Vương từng chịu trọng thương mà không rơi một giọt nước mắt, nay lại có thể vì sự quan tâm của một nữ tử mà nói dối?

Nhan Miểu nhanh chóng xử lý xong vết thương, cẩn thận băng bó lại rồi thuận tay lấy áo ngoài phủ lên người hắn.

Nàng nghĩ, lúc này nên bắt đầu nói chính sự thôi.

Nhân lúc hắn còn tỉnh táo, cũng nhân lúc bản thân vừa xử lý vết thương cho hắn.

Bình Luận (0)
Comment